Đồ ăn chỗ này rất ngon, lại không cần cậu trả tiền, cậu thích lắm luôn.
No căng bụng nên giờ mỗi bước đi cậu đều cảm thấy rất buồn ngủ.
Cậu mơ màng sắp ngủ ngồi vào ghế lái phụ, Ngô Hữu Triết vui vẻ khởi độngô tô, thuận miệng hỏi: “Thư Vưu giờ cậu về nhà hả?”
“... Không về.”
Thư Vưu chợt nhớ ra cậu còn phải đi mua đồ ngủ nữa.
Vì thế cậu nói với Ngô Hữu Triết: “Tới cửa hàng đồ ngủ lần trước đi.”
Cậu đã chọn lựa cẩn thận, sau khi so sánh nhiều nơi mới đạt được một lựa chọn tối ưu nhất, cửa hàng khác chẳng có hàng ngon giá rẻ bằng cửa hàng này đâu.
Ngô Hữu Triết thấy rất khó hiểu, tò mò hỏi: “Không phải lần trước cậu mua đồ ngủ rồi hả?”
Hai người tới cửa hàng đồ ngủ, giống với lần trước, hai người đàn ông xuất hiện ở chỗ này có hơi kỳ lạ, nhưng bởi vì Thư Vưu nên cô chủ cửa hàng có ấn tượng rất sâu với bọn họ, liếc mắt một cái đã nhận ra.
Cô nhanh chóng bày ra vẻ mặt đề phòng: “Hôm nay cậu tới mua gì?”
Thư Vưu bước vào cửa hàng, tinh thần lập tức nâng cao: “Nhìn thử đã.”
Cô chủ cửa hàng vẫn cảnh giác: “... Nhìn thì nhìn đi.”
Thư Vưu mỉm cười: “Không xem thì phí.”
Cô chủ cửa hàng: “...”
Ở cửa hàng này, cũng không phải không có loại đồ ngủ mỏng cho mùa đông, nhưng khá ít. Có mấy bộ lèo tèo cậu đã xem qua hết rồi, nhưng Thư Vưu không vừa ý lắm.
Cô chủ cửa hàng chỉnh đốn non sông, quyết trả thù xưa. Cô thong thả bước tới: “Ôi chao anh trai này, ngoại hình đẹp, cả vóc dáng cũng đẹp, mặc mấy bộ này nhìn rất được, không thì cậu mặc thử xem?”
Thư Vưu xấu hổ rũ mắt: “Không được, tôi sợ không đủ mỏng, bạn trai tôi sẽ không hài lòng đâu.”
Sắc mặt cô chủ cửa hàng nháy mắt lộ rõ vẻ một lời khó nói hết.
Môi cô mấp máy, chợt nghĩ tới một chuyện, nhỏ giọng nói: “Tôi có một bộ...”
Thư Vưu: “Ưu đãi đặc biệt?”
Cô chủ cửa hàng cắn răng: “Nếu cậu lấy bộ đó thật thì tôi để giá nhập hàng cho cậu.”
Lời này được bơm nước(*)... dù sao thì ngoài cô chủ cửa hàng ra có ai biết giá nhập hàng rốt cuộc là bao nhiêu đâu. Nhưng Thư Vưu vẫn quyết định nhìn thử đã.
(*)Bơm nước: ý chỉ sự việc được thổi phồng, hoặc có sự giả dối trong đó.
Cô chủ cửa hàng xoay người đi vào kho hàng nhỏ, một lúc sau mang ra một bộ đồ ngủ cho nam.
Chất liệu đúng là rất mỏng, cũng rất mềm mại thoải mái, rất phù hợp để mặc đi ngủ.
Thư Vưu nhìn qua một lượt, nhận ra bộ này còn khá đẹp.
Bộ gồm quần với áo, gấu quần áo màu lam nhạt, in hình gấu trúc đen trắng xinh đẹp.
“Đây là chất liệu tốt đó...” Cô chủ cửa hàng bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ: “Chỉ là... khụ, tôi có gì nói đấy, hình vẽ có hơi lỗi.”
“Nhưng có sao đâu, cũng không ảnh hưởng đến việc mặc. Vả lại đây là đồ ngủ mà, cũng đâu mặc để người đi đường nhìn đâu.”
“Nếu không phải vì lỗi hỏng nho nhỏ này thì bộ này ít nhất phải gấp đôi tiền tôi mới bán.”
Cô chỉ cho Thư Vưu, quả nhiên ở cổ tay áo có mấy hoa văn hơi lộn xộn, nhưng khó có thể nhận ra nếu không nhìn kỹ.
Thư Vưu ra vẻ chần chờ: “Thật vậy hả? Tôi không tin.”
Cô chủ cửa hàng hít sâu một hơi: “... Trăm tám cậu lấy đi.”
“Tám mươi thì tôi lấy.” Ánh mắt Thư Vưu cực kỳ kiên định, gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, trong phút chốc cao thủ so chiêu, đất đá bay mù trời, sóng gió cuồn cuộn... Giữa sấm chớp ầm ầm, trên trán cô chủ lấm tấm mồ hôi, kiên trì bám trụ...
Ba giây.
“Không, không được.”
Cô cắn răng nói: “Bán vậy thì tôi chỉ kiếm được 5 tệ, ngay cả tiền thuê mặt bằng cũng không hồi được...”
Thư Vưu nhanh chóng quyết định, quay người rời đi… Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cậu bị cô chủ túm lấy!
“... Cậu cầm đi đi.”
Tóc tai cô nàng rối tung, thở hồng hộc, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần sau... Lần sau chắc chắn tôi sẽ thắng!”
Thư Vưu ngẩng đầu ưỡn ngực, bước ra ngoài với nụ cười của kẻ chiến thắng.
Ngô Hữu Triết:???
Đứng xem cả quá trình, anh ta thấy thế là đủ rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hơn nữa trong đầu anh ta bỗng nhoáng lên một suy nghĩ, nhưng khi cố nắm lấy thì lại chẳng bắt được. .
Ngô Hữu Triết vừa lái xe vừa trầm tư suy nghĩ. Trời dần dần tối, đã về tới khu chung cư. Thư Vưu tạm biệt anh ta, rồi vừa đi vừa ngâm nga về nhà.
Cậu dùng chìa khóa mở cửa, phát hiện trong nhà tối om... Ủa?
Lận Minh Húc đâu? Không phải anh nói đến chiều là có thể về sao?
Ồ... Phòng ngủ phụ có tiếng động.
Chắc là anh đang bận việc.
Thư Vưu không nghĩ nhiều, đầu tiên cậu ném bộ đồ vào máy giặt để giặt nhanh rồi sấy khô luôn, rồi sau đó chui vào phòng bếp, bắt đầu nấu cơm.
Vẫn làm thịt dê.
Nhưng hôm nay đổi cách nấu, xào với hành tây.
Ướp thịt dê, hành tỏi rửa sạch cắt khúc, đổ dầu nóng vào chảo, đun nóng, cuối cùng cho thịt dê đã ướp vào xào...
Mùi thơm xộc vào mũi, Thư Vưu ứa nước miếng, dọn bát đũa xong lập tức đi gọi Lận Minh Húc.
Bởi vì tiền trả cho bộ đồ ngủ còn chưa tới tay nên thái độ Thư Vưu vô cùng tốt, đi đến phòng ngủ phụ gõ cửa: “Lận Minh Húc?”
“Bạn trai anh có đó không?”
Trong phòng không có tiếng đáp lại.
“... Lận Minh Húc?”
Thư Vưu không khỏi cao giọng, thử đẩy cửa vào, cánh cửa chỉ khép hờ, vừa đẩy đã hé ra, Lận Minh Húc ngồi trước bàn làm việc, không bật đèn.
Ánh sáng xanh lam nhàn nhạt từ màn hình chiếu lên khuôn mặt anh, trong ánh sáng lờ mờ chẳng nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ nghe người đàn ông hững hờ bình tĩnh nói: “Cậu về rồi?”
“Đúng rồi đó.”
Thư Vưu thành thạo bày vẻ mặt ngoan ngoãn: “Cơm đã nấu xong, đồ ngủ cũng đã mua, anh muốn ra ăn cơm chưa?”
Lận Minh Húc:???
Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ quái.
Từ cảnh trời tối trăng mờ, kinh dị hồi hộp u ám sắp giết người trong phim kinh dị, nháy mắt chuyển sang màu hồng phấn.
... Còn là loại thiếu nam không nên nữa.
Người trong cuộc Thư Vưu chẳng hề nhận ra, cậu cười càng rạng rỡ, đi tới đứng bên cạnh bàn làm việc, vẻ mặt chân thành: “Cơm tối nay rất ngon.”
Cậu điên cuồng ám chỉ: “Đồ ngủ cũng mỏng cực.”
“Bạn trai anh muốn ra xem không?”
Mặt Lận Minh Húc chẳng chút cảm xúc: “Nó không phát sáng thì tôi không xem.”
Anh nghe không hiểu ám chỉ của Thư Vưu, cũng nghi ngờ cậu đang cố ý.
Con ngươi của Thư Vưu co rút lại: “Không xem sao được? Không phải anh nói muốn mua à?”
Lận Minh Húc khẽ liếc cậu, cưỡng ép quay trọng tâm câu chuyện về đường ngay: “Trưa nay cậu đi ăn ở đâu?”
“Khách Cư Tiểu Xá đó!”
Cọng tóc ngố trên đỉnh đầu Thư Vưu lắc lư: “Cơm cho nhân viên, ăn khá ngon.”
“Cơm cho nhân viên?”
Lận Minh Húc cười khẩy: “Nói như vậy, những người đi cùng cậu đều là nhân viên của họ à?”
“Cũng không phải tất cả trong số đó!”
Thư Vưu lắc lắc ngón tay: “Có cả anh Ngôn người đại diện của tôi nữa.”
Giọng điệu Lận Minh Húc đầy ẩn ý: “Không có người khác?”
“Không có mà.”
Thư Vưu ngơ ngác nhìn anh, bỗng như nhớ ra điều gì, vẻ mặt cậu nghiêm lại: “Ý anh là trong bọn họ có gián điệp hả?”
Lận Minh Húc: “...”
Người đàn ông rít từng chữ qua kẽ răng: “Không phải.”
“Ò...”
Thư Vưu lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng chỗ họ bị ma ám.”
Bầu không khí lại biến thành bộ phim ma ám, thể loại phim mới.
Thấy thế nào cũng không hỏi ra kết quả được, Lận Minh Húc cầm điện thoại trong tay, cố nén cơn giận, dứt khoát hỏi thằng: “Chúc Phi Xế nói gì với cậu?”
Nhưng Thư Vưu chỉ mở to mắt, tò mò hỏi lại: “Chúc Phi Xế là ai?”
Gân xanh trên trán Lận Minh Húc đập thình thịch: “Ông chủ mới của cậu.”
“À...”
Thư Vưu gật đầu: “Thì ra tên anh ta là Chúc Phi Xế.”
Cậu bỗng nghĩ tới chuyện nào đó, bất giác hỏi: “Hai người có quen nhau hả?”
Chẳng lẽ, suy đoán hôm nay của cậu đã trở thành sự thật?
Đối phương thật sự là một trong những... kẻ thù của Lận Minh Húc?
Liên tưởng đến thái độ kỳ lạ của Chúc Phi Xế vào sáng nay, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu Thư Vưu lập tức dựng đứng: “Xong rồi, anh ta đã xuống tay với tôi rồi!”
Hai tay Thư Vưu siết chặt, đau đớn xen lẫn căm phẫn nói: “Hôm nay anh ta...”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cơ thể Lận Minh Húc cũng căng thẳng theo, trong mắt nhuốm màu u ám, tựa như đang nổi lên một trận mưa to gió lớn: “Anh ta đã làm gì?”
“Anh ta...”
Thư Vưu tức muốn hộc máu: “Thế mà anh ta nói tôi chỉ là nhân viên part-time, nếu ăn cơm nhân viên thì phải nộp tiền!”
Lận Minh Húc suýt chút nữa lên cơn đau tim.
Hô hấp anh dồn dập, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt âm trầm nói: “Chỉ thế thôi?”
“Thế còn chưa đủ sao!”
Thư Vưu cực kỳ bi thương nói: “Một ngày thu của tôi tận 10 tệ, một tháng là 300 tệ, một năm là 3650 tệ đó!”
“3650 tệ! Tệ! Tương đương với 3650 chai nước khoáng!”
Đầu Lận Minh Húc nhói đau: “Cậu có thể chọn không ăn cơm ở chỗ anh ta.”
“Thế sao được!”
Thư Vưu cực kỳ hoảng sợ nói: “Còn có nơi nào có đồ ăn vừa rẻ vừa ngon như vậy chứ?”
Trong lòng Lận Minh Húc dâng lên một nỗi xúc động.
... Như muốn giết người.
Thư Vưu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, tiếp tục lải nhải: “Nhân viên bán thời gian cũng là nhân viên, đáng lý ra nên được hưởng thụ những đãi ngộ phúc lợi mà nhân viên nên có. Cho nên tôi có cơ sở để nghi ngờ là Chúc Phi Xế đang cố ý nhắm vào tôi.”
Lận Minh Húc quả thực muốn vỗ tay vì suy luận của cậu, anh không giận, trái lại còn cười hỏi: “Rất tốt, vậy bây giờ cậu định tính toán thế nào?”
“Tôi muốn đi đòi quyền lợi!”
Thư Vưu tuyên bố một cách dõng dạc: “Tôi muốn viết tính bủn xỉn của anh ta vào truyện cười, kể cho tất cả những vị khách đến Khách Cư Tiểu Xá!”
Lận Minh Húc bắt đầu cảm thấy tối nay có thể là một sai lầm.
Nhưng đồng thời, anh lại cảm thấy hơi sung sướng.
Chắc vì... cảm xúc kỳ lạ mang tên “Cậu mà cũng có ngày này”?
Tuy còn có cơ hội để cứu vớt nhưng anh nhìn Thư Vưu ở trước mắt, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ mở miệng nói: “... Được rồi, đi ăn cơm thôi.”
Thư Vưu lập tức xoay người đi.
Hai người ngồi vào bàn ăn, Lận Minh Húc nhìn thịt dê xào hành tây trên bàn, anh chợt nhớ ra một chuyện, hỏi: “Đây là thịt dê?”
“Đúng vậy.”
Thư Vưu làm vẻ đương nhiên, nói: “Hôm qua mua nhiều như vậy, vẫn chưa ăn hết đâu.”
Lận Minh Húc bỗng có một linh cảm không lành: “... Chỗ thịt dê đó có thể ăn hết trong bao lâu?”
“Để tôi tính xem.”
Thư Vưu cụp ngón tay hai lần, tính ra một số: “Có thể ăn trong khoảng một tuần.”
Một tuần...
Sự tự chủ mà Lận Minh Húc luôn lấy làm tự hào đang kêu cót két, như một con đập lớn bị kiến đào rỗng.
Khóe miệng anh run rẩy, gằn từng chữ một: “Cậu không mua đồ gì khác?”
“Mua chứ mua chứ.”
Thư Vưu nhận thấy bầu không khí không đúng, thông minh trả lời: “Tôi cũng mua nhiều gia vị để phối với đồ ăn... có cả gói gia vị chuyên dùng để hầm thịt dê nữa.”
Dường như bên tai Lận Minh Húc đang truyền đến tiếng kêu thảm thiết của một bầy dê.
Anh xụ mặt ăn xong bữa tối, chẳng nói gì.
Thư Vưu vui vẻ thỏa mãn ăn cơm xong thì định đánh một giấc ngon lành như thường lệ. Trước khi đi ngủ, cậu nằm trên giường, nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn hỏi: “Lận Minh Húc?”
Lận Minh Húc thật sự không muốn đáp lại cuộc nói chuyện trên giường ngủ tối nay, nên anh vẫn ngậm miệng.
“Bạn trai?”
Từ trước đến nay Thư Vưu vốn không chịu khuất phục, cậu thành thạo thay đổi xưng hô, mở miệng liến thoắng: “Có phải tôi không nên ký hợp đồng với Khách Cư Tiểu Xá không? Anh có thù oán với Chúc Phi Xế à? Hay chỉ là anh nhìn anh ta không vừa mắt thôi?”
“...”
Lận Minh Húc lặng thinh.
“Nếu anh thấy không tiện, tôi không đi cũng không sao.” Trong lòng Thư Vưu đang nhớ thương đến số tiền trả thay 80 tệ kia, nhưng ngoài miệng vẫn hết sức săn sóc nói: “Cũng không có tiền vi phạm hợp đồng gì, chỉ là hợp đồng bán thời gian thôi.”
“... Không cần.”
Cậu cũng đã nói đến mức này, Lận Minh Húc miễn cưỡng trả lời: “Tôi không có thù hằn gì với anh ta.”
... Anh phải nói sớm chứ!
Tảng đá lớn trong ngực Thư Vưu đã thả xuống một nửa, cậu vui vẻ nói: “Thế anh ta nói cuối tuần này muốn mời tôi đi ăn, tôi đi nhé.”
Vừa dứt lời, Lận Minh Húc đột nhiên trở mình, lạnh giọng nói: “Không được đi!”