Sau một thoáng sửng sốt Thư Vưu hoàn hồn lại, đau đớn khôn xiết nói: “Bạn trai anh thay đổi rồi.”
“Trước đây anh đâu như vậy.”
“Cũng không kiêu ngạo tự mãn, tự tin thái quá thế này.”
Lận Minh Húc đã hoàn toàn thích ứng với phong cách nói chuyện của cậu, anh bình tĩnh đáp: “Trong tủ quần áo có quần áo của tôi, cậu có thể vào mà xác nhận.”
“… Tôi không xem, đó là ảo giác, là bẫy thị giác thôi, tôi không tin.”
Thư Vưu giãy giụa không muốn đối mặt với sự thật, kiên trì cách không khí khua tay múa chân với Lận Minh Húc, cũng không màng có thích hợp không, rất khó xử nói: “Quần lót được tặng kèm không thể đổi trả…”
Hơn nữa cũng đâu bán second-hand được.
Cậu chẳng thể ngờ tới, danh hiệu “vua hiệu suất chi phí, tuyệt đối không lãng phí” của cậu, thế mà sẽ chịu thiệt ở trên người Lận Minh Húc.
Thư Vưu cắn răng: “… Cùng lắm thì tôi tự mặc.”
Nhỏ quá thì không mặc được, nhưng quá cỡ thì đành mặc cố.
Cậu tiện tay ném chiếc quần lót mới vào phòng tắm để đợi giặt, khóe mắt bỗng nhìn qua, phát hiện một điểm đáng nghi quan trọng.
Chàng trai nhíu mày, cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, không khỏi hỏi: “Lận Minh Húc, sao anh về sớm vậy?”
Chẳng lẽ, tốc độ bị “đóng cửa từ chối tiếp khách” lại phá kỷ lục mới rồi hả?
Cậu nghi ngờ nhìn về người phía sau, bỗng liếc xuống dưới bắt gặp chiếc túi trong tay Lận Minh Húc.
Trên mặt túi nilon màu trắng rất to in logo của hiệu thuốc, đã quá muộn để vứt nó qua một bên rồi.
“…”
Lận Minh Húc hơi sững người, anh vừa định nói thì Thư Vưu bất ngờ khẽ kêu lên bằng giọng ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ: “Bạn trai anh tuyệt vời quá!”
Lận Minh Húc:???
Thư Vưu nắm lấy túi nilon của hiệu thuốc, không hề nhận ra, chỉ hết sức phấn khởi nói: “Sao anh biết hôm nay là ngày hội thành viên của hiệu thuốc, sẽ được giảm giá 20%?”
Lận Minh Húc: “…”
Anh không biết hóa ra hiệu thuốc cũng có thể giảm giá, lại còn có thẻ thành viên cơ đấy.
Thư Vưu tưởng rằng anh đã ngầm thừa nhận, cậu vui vẻ rạo rực cầm túi nilon đi, lấy thuốc từ trong túi ra, cẩn thận nghiên cứu một lúc: “Anh Ngô cũng mua thuốc giúp tôi… Nhưng anh ấy chỉ mua một loại, đúng lúc tôi đang nghĩ có nên uống thêm loại khác không.”
“Cảm ơn bạn trai, bạn trai, anh tốt quá.”
Cậu chẳng hề cảm thấy thuốc này là dư thừa.
Lận Minh Húc bất giác thả lỏng, giơ tay tháo cà vạt, vừa cởi áo khoác vừa nói: “Đây là thuốc, không phải đồ ăn vặt.”
“Tôi biết mà.”
Thư Vưu ưỡn ngực ngẩng đầu, chẳng biết móc đâu ra tự tin: “Tuy rằng đều rất ngọt, nhưng tôi có ngốc đâu, sao có thể uống lộn thuốc được.”
Vẻ mặt Thư Vưu say mê, e thẹn cúi đầu nói: “Trừ phi thứ tôi uống không phải là thuốc, mà là nỗi thống khổ của tình yêu.”
Lận Minh Húc: “…”
Thư Vưu nghêu ngao hát đi giặt quần lót, Lận Minh Húc đứng yên đó một lúc, rồi chợt nhận ra giờ bản thân không có việc gì để làm.
Công việc chỉ có thể tiếp tục xử lý sau khi nhà đầu tư chuyển tiền, tạm thời anh không có chuyện quan trọng nào khác. Lận Minh Húc đứng đực ở đó một lúc thì Thư Vưu bỗng thò đầu ra từ khe cửa: “Bạn trai, trưa nay hai ta ăn gì?”
Đã gần mười hai giờ trưa rồi.
Ngô Hữu Triết và cậu đi mua sắm cả buổi sáng, cậu vẫn chưa kịp ăn, giờ đói đến mức bụng sôi ùng ục, cần bổ sung dinh dưỡng gấp.
Lận Minh Húc ngẫm nghĩ: “Cậu muốn ăn gì?”
“Tôi thì gì cũng được.”
Thư Vưu không kén ăn, miễn là ngon, cậu bắt đầu tính toán: “Trong tủ lạnh có cá có gà có thịt, nhưng thịt thì phải rã đông, cần chờ một lúc…”
Khi cậu nói những lời này, má cậu vẫn hơi ửng hồng, giọng mũi khàn khàn. Thoạt nhìn, cảm lạnh cũng không phải không ảnh hưởng tới cậu.
Lận Minh Húc không khỏi nhìn chằm chằm vào cậu, hờ hững nói: “Chúng ta ra ngoài ăn.”
Anh không có ham mê bắt ép người bệnh làm việc nhà.
“Đừng đi…”
Không ngờ là Thư Vưu dơ dự, nói: “Ở nhà nấu cũng khá tốt mà? Tủ lạnh còn rất nhiều đồ ăn chưa động vào.”
Kỳ lạ thay, Lận Minh Húc nghe hiểu ẩn ý trong những câu nói này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cũng có thể là do quá dễ để hiểu.
Bởi vì giây tiếp theo, Thư Vưu bắt đầu bẻ ngón tay tính toán.
“Hiện giờ mỗi tháng tiền thuê nhà của chúng ta là 1500 tệ, tiền điện nước 100 tệ phí gas 50 tệ, phí bất động sản(*) 80, tiền mạng 50 tệ…”
(*)Phí bất động sản: Tương tự phí cung cấp dịch vụ tòa nhà trong các căn chung cư hoặc khu biệt thự, bao gồm phí bảo trì tòa nhà, tiền nhân viên bảo vệ, …
“Mỗi ngày mua nguyên liệu để nấu ăn, có thể kiểm soát được, nhưng một tháng có lẽ cũng mất khoảng 1500 đến 2000 tệ.”
“Cộng thêm một ít đồ dùng hàng ngày, nhu yếu phẩm cần thiết, chi tiêu sinh hoạt mỗi tháng ít nhất cũng ngốn 5000 tệ!”
Cậu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chúng ta còn trẻ, bảo hiểm y tế vào bảo hiểm hưu trí tạm thời không cần thiết, có thể bỏ qua.”
“Nhưng tốt hơn hết là tiết kiệm một ít tiền và có kế hoạch dự trù… Gần đây rốt cuộc tôi cũng bán được vài món đồ second-hand, tiết kiệm được một khoản rồi đó.”
Giống hệt một quản gia nhỏ nhọc lòng buồn rầu vì gia đình.
Cái miệng nhỏ nhắn của Thư Vưu mở ra rồi đóng lại, liên thanh kể ra một đống hóa đơn, cuối cùng giải quyết dứt khoát, hận sắt không rèn thành thép, nói: “Nói ngắn gọn là, giờ chúng ta phải tiết kiệm hết mức có thể!”
Cậu vỗ ngực khẳng định: “Sao phải đi ăn ở ngoài, tôi có thể nấu cơm mà!”
Lận Minh Húc im lặng, một lúc sau mới mở miệng nói: “Có người mời khách.”
Sắc mặt Thư Vưu lập tức thay đổi: “… Được, tôi sẽ đi thay quần áo để ra ngoài ngay đây.”
Hai người chỉ chỉnh trang đơn giản, rồi cùng nhau khóa cửa ra ngoài.
Bước vào thang máy, Thư Vưu bắt đầu tiết mục “Mười vạn câu hỏi vì sao“.
“Bạn trai, vị khách mời cơm ấy là bạn của anh hả?”
“Đúng vậy.”
“Bạn trai, quan hệ giữa anh và vị khách mời đi ăn ấy khá tốt à?”
“… Ừm.”
“Bạn trai, vị khách mời chúng ta đi ăn quen biết anh rất lâu rồi hả?”
“…”
Sau khi xuống tầng, Thư Vưu đứng ở ven đường không biết đi thế nào, chỉ thấy Lận Minh Húc bấm vài cái lên điện thoại, không biết đang làm gì, chỉ một lúc sau, một chiếc Bentley màu đen lái tới trước mặt hai người, cửa kính cửa trước của xe được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Bành Thượng Ân.
“… Ơ?”
Từ xa Bành Thượng Ân đã nhìn thấy có ai đó đứng bên cạnh Lận Minh Húc. Cậu ta đang thắc mắc tại sao Lận Minh Húc lại gọi mình quay lại, vừa ngước mắt lên nhìn rõ khuôn mặt của Thư Vưu, cậu ta chỉ cảm thấy rất quen mắt.
Cậu ta đã gặp qua ở chỗ nào rồi nhỉ?
Một thanh niên đẹp trai như vậy, hoàn toàn hợp gu thẩm mỹ của cậu ta, không có chuyện cậu ta đã gặp qua mà không quen biết được. Bành Thượng Ân chìm trong dòng suy nghĩ, Lận Minh Húc lại cắt ngang suy nghĩ của cậu ta: “Sáng nay cậu nói tới Minh Hương Cư, đã đặt chỗ chưa?”
“Đặt rồi.”
Bành Thượng Ân ngớ người, não còn chưa load kịp thì đã thấy Thư Vưu bước tới gần, trên mặt nở nụ cười rất tươi chào hỏi cậu ta: “Chào anh chào anh, anh là bạn bè của Lận Minh Húc nhỉ? Lần đầu gặp nhau, tôi tên là Thư Vưu.”
Cậu nói thẳng không chút do dự: “Tôi là bạn trai của Lận Minh Húc.”
Bạn trai?!
Bành Thượng Ân sợ ngây người.
Mới nãy cậu ta còn nghĩ giờ Lận Minh Húc lẻ loi một mình, bên cạnh cũng không có người chăm sóc, cậu ta đang muốn giới thiệu đối tượng cho anh, kết quả trong nháy mắt, chỉ vài phút sau, đã lòi đâu ra một người bạn trai rồi?
A từ từ, người này không phải là người đó…
Bành Thượng Ân nhận ra cậu, cậu ta chết lặng, nghẹn họng nhìn trân trối, ngây ra như phỗng…
Lận Minh Húc mở cửa xe, ngồi vào ghế sau, giới thiệu đơn giản: “Đây là Thư Vưu. Đây là Bành Thượng Ân.”
Anh không phủ nhận câu nói đó của Thư Vưu.
Bành Thượng Ân: “…”
Sự kinh ngạc sáng nay cậu ta nuốt vào bụng, cũng chẳng nhiều bằng lúc này.
Cậu ta bàng hoàng lái xe về phía trước, còn nghe thấy người ngồi ghế sau - Thư Vưu đang nói nhỏ.
“Lận Minh Húc sao tôi thấy bạn bè của anh có hơi quen quen, có phải tôi gặp anh ấy ở đâu rồi không?”
Lận Minh Húc hờ hững nói: “Không đâu, khuôn mặt cậu ấy đại chúng thôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Phải không? Nhưng tôi thấy ngoại hình anh ấy cũng rất độc đáo mà?”
Thư Vưu sờ cằm: “… Anh nói như vậy, thì hình như tôi lại không chắc lắm rồi.”
Bành Thượng Ân: … Đệt!
Có bồ thì ghê gớm lắm sao!
Cậu ta không nhịn được sờ lên mặt mình, nói xen vào: “Tôi cảm thấy tôi cũng rất đẹp trai mà?” Tuy rằng kém hơn Lận Minh Húc, nhưng không ít bạn bè cũng khen cậu ta đó.
“Ừ ừ ừ.” Thư Vưu thuận miệng nói lấy lệ: “Khiến người khác nhìn thấy mà phát hoảng.”
Bành Thượng Ân: … Hình như đây cũng không phải một câu khen ngợi hay ho gì.
Hai người một cún độc thân đến chỗ ăn trưa, là một nhà hàng món Trung rất xa hoa, hiện giờ vừa đúng giờ ăn nên bãi đỗ xe đã chật kín, bên trong cũng ngồi đầy khách khứa.
Nếu không phải Bành Thượng Ân đã đặt chỗ trước thì có lẽ họ đã chẳng thể vào được.
Vào phòng riêng, ba người ngồi xuống, Bành Thượng Ân như vẫn đang trong mơ, cậu ta không khỏi thầm thì hỏi Lận Minh Húc: “Anh Lận, người này thật sự là bạn trai của anh hả?”
Nhưng không phải lần trước anh nói trong nhà không có người sao?
Không đời nào là … sau lần biểu diễn đó hai người quen biết nhau đâu nhỉ? Từ lúc ấy mới qua mấy ngày thôi mà? Đã xác định quan hệ rồi?
Lận Minh Húc vẫn không phủ nhận điều đó, Bành Thượng Ân nhanh chóng dịch người đến sát cạnh Thư Vưu: “Này… Cậu tên là Thư Vưu nhỉ?”
“Cậu quen biết anh Lận bao lâu rồi?”
“Cũng không lâu lắm?”
Thư Vưu suy nghĩ một lúc, dựa theo cốt truyện thì thật ra hai người họ cũng quen nhau mấy tháng rồi. Thật ra nguyên chủ có một kết cục bi thảm như vậy chủ yếu do “cậu ta” tự tìm đường chết, nhất quyết muốn dây dưa ở bên Lục Thần Bật.
Tìm một người chẳng đáng để so sánh với anh như vậy, tặng thêm quả như fans chân ái thoát fans rồi quay lại anti, lực sát thương rất lớn, giá trị thù hận tăng thẳng lên mức tối đa.
Bành Thượng Ân: Hay lắm, không nhìn ra, Lận Minh Húc là một người theo trường phái yêu đương chớp nhoáng thế đấy.
Cậu ta vẫn tò mò: “Vậy hai người quen biết nhau thế nào?”
Thư Vưu hồi tưởng lại, bắt đầu kể một cách sinh động như thật: “Đó là một buổi sáng đẹp trời.”
“Tôi cân trọng lượng phế liệu trong nhà, định xách đến trạm phế liệu để bán.”
Bành Thượng Ân:???
Đây nghe không giống mở đầu của một câu chuyện tình yêu à nha.
Hơn nữa tại sao phải cân trước khi đến trạm thu mua?
“Ngay khi tôi vừa bước đến cổng khu, thì bị người bên quản lý tòa nhà chặn lại.”
“Quản lý tòa nhà nói với tôi, năm nay tôi chưa nộp phí bất động sản. Tôi nói không thể có chuyện đó, năm ngoái tôi cũng đã nộp đâu.”
Bành Thượng Ân nghe đến mê mẩn: “… Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi đành nộp tiền bất động sản hai năm.”
Bành Thượng Ân: …?
Khuôn mặt Bành Thượng Ân nhăn lại, cậu ta không kiềm được hỏi: “… Khi cậu đang nộp phí bất động sản thì quen biết anh Lận hả?”
“Đâu có.”
“Là khi cậu đến trạm thu mua phế liệu thì quen biết chăng?”
“Cũng không phải.”
Bành Thượng Ân không hiểu: “Vậy cậu…”
“Trên đường về, trời mưa, chúng tôi gặp nhau ở một ngã tư đường, anh ấy không mang ô, tôi cũng thế.”
Bành Thượng Ân kích động: “Sau đó hai người che chung ô à?”
“Không.”
Thư Vưu mỉm cười nói: “Tình cờ khi tôi chạy bộ về nhà lại cùng đường với anh ấy, cửa sổ xe anh ấy đang mở, tôi đã yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên.”
Bành Thượng Ân hít hà một hơi: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên!”
“Đúng vậy.”
Thư Vưu chân thành thâm tình nói: “Nhưng tôi chạy khá chậm, không thể đuổi kịp xe anh ấy.”
Bành Thượng Ân: …
Có thể đuổi kịp mới là lạ.
Trên mặt Thư Vưu lộ ra chút thẹn thùng, cụp mắt tiếp tục nói: “Sau đó rất lâu, tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu như ngày đó…”
Bành Thượng Ân vội vàng nói: “Ngày đó cậu đuổi theo anh ấy thì tốt rồi?”
Thư Vưu lắc đầu, trong mắt lấp lánh ánh sáng, vô cùng chân thành: “… Nếu ngày đó trời mưa, tôi nhớ mang theo ô thì tốt rồi.”