Nghe thấy giọng điệu đã lâu lắm rồi chưa nghe lại, Nhược Nhất ngẩn ra, biết hắn nhất định là nhớ ra rồi. Yêu văn trên mặt hắn và ấn ký trên trán cũng đã tan biết mất. Thương Tiêu vẫn là Thương Tiêu trước đây. Nếu là trước kia, Nhược Nhất nghe được Thương Tiêu nói như vậy, nàng chắc chắn đem nước mũi bôi lên trên người hắn, sau đó vẻ mặt khiêu khích nói”Ngươi xem ta có dám hay không!” Thế nhưng trước kia, dù sao chỉ là trước kia. Sắt mặc giận dữ trên khuôn mặt cũng đã trút bỏ xuống, dần dần thấm ra một tia bi thương nguội lạnh, nàng phóng ánh mắt, nhìn về phía sợi tóc tạo nên một ngăn cách với thế giới bên ngoài của hắn, dùng giong nói mà ngay cả chính mình cũng không nghe rõ nói: “Đúng vậy, ta không dám.” Thương Tiêu ngẩn người, còn chưa nói gì, chợt nghe ngoài trướng “Phốc” một tiếng cười khẽ. Trong nháy mắt hai người phục hồi tinh thần lại. Thương Tiêu bình tĩnh đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh. Nhưng nhếch khóe môi ẩn ẩn lộ ra một chút bất mãn: “Tiến vào.” “Thật có lỗi, quấy rầy nhã hứng của hai vị.” Nhược Nhất trấn định lại tinh thần, đứng dậy phủi quần áo của mình. Chợt thấy khóe mắt nóng lên, một người áo đỏ như lửa đứng ở trong trướng. Áo bào kia rực rỡ viền cổ tay áo thêu sợi chỉ vàng, vạt áo lại thêu chính đường kim quang lấp lánh ở phần đuôi, còn hơn so với quần áo chói mắt kia của hắn, càng làm cho kẻ khác kinh diễm chính là dung mạo kì mĩ của hắn —— một đôi mắt xếch đoạt hồn, đôi môi mỏng màu đỏ anh đào. Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên lộ ra ba phần yêu dị mị hoặc. Nhược Nhất nhìn ngây người, thế giới này lại vẫn có nam tử có dáng vẻ xinh đẹp như thế. Quả nhiên, tất cả Cửu Châu đều là tưởng tượng của nàng, không thể với tới . Thương Tiêu nhìn người mới tới, khẽ nhíu mày, còn chưa có mở miệng hỏi, người nọ hướng Thương Tiêu thi lễ sơ qua lại khoan thai nói: “Nhan cô nương, đã lâu không gặp, ngươi còn nhớ rõ ta không?” “À. . . . . .” Nhược Nhất có chút xấu hổ, bởi vì trong trí nhớ của nàng chưa bao giờ xuất hiện qua nam tử đẹp đẽ như thế. “Nói vậy ngươi định là đã quên, nhưng mà không có sao, đó là con người, có thể nhớ kỹ hai trăm năm đã qua trước kia chứ?” Hắn đem”người” này tự cố ý nhấn mạnh. Nhược Nhất giật mình, theo bản năng nhìn về phía Thương Tiêu. Thương Tiêu cũng nhìn chằm chằm nàng, trong đôi mắt màu tím không thấy rõ suy nghĩ. Nhược Nhất gục đầu xuống, cười khổ. A, nói như thế nào đây? Nói cho hắn sự thật không? Hắn sẽ không tin đâu. Căn bản, sự tin tưởng giữa bọn họ ít ỏi đến đáng thương. Sau một lúc lâu yên tĩnh, cuối cùng đánh vỡ sự im lặng lại là Thương Tiêu: “Cửu Diễm, nàng không có yêu lực.” Cửu Diễm mỉm cười: “Thật không, như vậy. . . . . .” Thân hình chợt lóe, Cửu Diễm đã đứng ở trước mặt Nhược Nhất, không đợi nàng giật mình, cánh tay xinh đẹp đặt lên đầu của Nhược Nhất, “Ngươi lại là như thế nào học được trường sinh bất lão đây?” Nhược Nhất nhíu mày, chán ghét cực kỳ tư thế bừa bãi này, quay đầu thoát khỏi tay hắn, lui về phía sau vài bước, nhìn chằm chằm thẳng vào đôi mắt như lửa đỏ của Cửu Diễm, nói: “Mặc kệ ngươi tin không tin, ta chỉ là một người bình thường, không có yêu lực, cũng không trường sinh bất lão.” Cửu Diễm nhướng mày, tựa hồ bị thái độ của nàng gợi lên hứng thú, mắt liếc sang Thương Tiêu, thấy hắn cũng không có ý ngăn cản, Cửu Diễm cười cười: “Thực rõ ràng, điều này không thể thuyết phục được ta. Hoặc là nói, ta nên thay câu hỏi khác để hỏi ngươi.” “Nhan cô nương, hai trăm năm trước, ngươi đi đâu.” Lặng im. Trong yên lặng, Nhược Nhất có thể tinh tường nghe được âm thanh hô hấp của chính mình. Đi nơi nào? Trong trí nhớ hỗn loạn này cảnh tượng ở trước mắt giống như quỷ mị hiện lên. Nàng hít sâu, khiến cho chính mình tỉnh táo lại, đảo mắt nhìn chằm chằm Thương Tiêu, thản nhiên nói: “Ta chán ghét , nghĩ muốn về nhà, cho nên rời khỏi, là đơn giản như vậy.” Giọng nói mới vừa rơi xuống đất, vẻ mặt của Thương Tiêu không hề thay đổi, ấn ký không thấy hồi nãy lại bỗng nhiên hiện lên, ẩn ở dưới làn da khi ẩn khi hiện. Độ ấm trong không khí dường như đột nhiên lạnh đi, một tia hàn khí lạnh thấu xương xẹt qua mặt của Nhược Nhất, màu đỏ tươi lập tức hiện ra ở trên gương mặt hơi tái nhợt của nàng. Nhược Nhất cũng không lau, mặc cho máu tươi xẹt qua hai má của nàng, chảy xuống theo độ cung của nước mắt. (NV: Tiêu ca ói máu rồi! hic hic) Nàng cùng Thương Tiêu cứ như vậy nhìn lẫn nhau, mặt không chút thay đổi. Dòng khí trong trướng từ từ trầm xuống, nhưng lại nổi lên gió, ngoài trướng tiếng ồn ào dần dần vang dậy, tiếng gọi ầm ỉ của các quân sĩ bất an cùng với tiếng ngựa xao động hí vang xuyên thấu qua màn trướng thật dày truyền vào đứt quãng. Chỉ chốc lát sau, chỉ nghe bên ngoài một cái nữ tử cao giọng kinh hô, rèm cửa bị “xoẹt” kéo ra. Vũ La vọt vào đến, vừa thấy không khí nơi này, không khỏi phân minh, đánh một chưởng vào ngực của Cửu Diễm, tức giận nói: “Gọi ngươi thêm phiền!” Cửu Diễm bị đánh nằm nghiêng về một bên, trên áo choàng hoa lệ dính đầy bụi, có chút uất ức. Hắn chật vật đứng lên, bĩu môi đáng thương giải thích nói: “Ta chỉ là muốn hỏi rõ ràng mà thôi, Tiểu Vũ La làm gì giận như vậy.” Vũ La mặc kệ hắn, đi đến bên người Nhược Nhất, nhỏ giọng nói: “Biểu ca trọng thương trong người, A Nhan.” Nhược Nhất hạ mí mắt, gật gật đầu. Vẫn là thích mềm dẻo. Bị Vũ La lôi kéo nàng đi ra ngoài, trong lòng lại cảm thấy được có chút buồn cười, tức giận cái gì đây. Ngươi lại có tư cách gì tức giận? Vì cái gì bày ra dáng vẻ bị thương, còn lộ ra ánh mắt như vậy . . . . . . “Như thế nào?” Giọng nói lạnh như băng của Thương Tiêu nhẹ nhàng vang lên, “Lại muốn ra đi mà không từ giã?” Vũ La đột nhiên dừng bước, nhìn lại Thương Tiêu, có chút xấu hổ cười: “Biểu ca, Tử Đàn tỷ bảo ta. . . . . .” Ánh mắt của Thương Tiêu nhẹ nhàng nghiêm khắc, Vũ La im bặt không dám lên tiếng, lập tức buông Nhược Nhất ra, túm lấy Cửu Diễm đang trốn một bên hứng thú bừng bừng xem diễn, lôi hắn ra khỏi cửa, cao giọng nói: “Vậy ta đi gọi Tử Đàn tỷ đến xem vết thương của huynh.” Tiếp theo liền không thấy bóng người. Trong lều lại chỉ còn lại có hai người. Ánh mắt của Thương Tiêu nhìn tỉ mỉ gương mặt của Nhược Nhất, cũng không biết đang suy nghĩ gì, khóe môi nhếch lên. Nhược Nhất suy nghĩ ý tứ trong câu nói “Đi không từ giã” này, rồi sau đó cười lạnh một tiếng. Khi đó, nếu là nàng rời đi trước khi hắc y nhân xuất hiện, như vậy hôm nay, đối mặt với chất vấn của hắn, nàng chỉ có thể mang theo cái đuôi làm người (ý là hổ thẹn, có điểm yếu). Thế nhưng. . . . . . ” Lại đi không từ giã là như thế nào? Mặc dù ta bị trói đến cáo biệt với ngươi, cũng không giống như cái đước gọi là‘ đi không từ giã ’?” Sắc mặt của Thương Tiêu trắng nhợt, không có lời nào để nói. Nhược Nhất cười đến thực vô tội: “Như thế nào, không lời nào để nói ?” Quay người lại, Nhược Nhất ra vẻ phải đi, lại bị người phía sau nắm chặt cánh tay. Nhược Nhất quay đầu lại dữ tợn trừng mắt hắn, lòng lại ẩn ẩn đau. Nếu là, nếu là tại đỉnh Hàn Ngọc, hắn cũng nắm chặt nàng như vậy, thì thật tốt. “Buông tay!” “Không thể.” Hai chữ nói ra rất có khí phách, rõ ràng bá đạo đến đáng ghét, lại làm cho xoang mũi của Nhược Nhất đột nhiên đau xót. “Thương Tiêu.” Nhược Nhất gục đầu xuống, không nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, ” Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?” “. . . . . . Không cho phép đi.” “Lý do đâu?” Nhược Nhất hỏi rất nhỏ, lúc trước Nhan Nhược Nhất ở bên cạnh Thương Tiêu, bởi vì nàng thích hắn, thích đến có thể vứt bỏ đi cả trái đất. Mà bây giờ Nhan Nhược Nhất đã không thể thích Thương Tiêu , bởi vì hắn từng vì người nữ nhân mà vứt bỏ nàng. Bây giờ không thể ở lại bên cạnh hắn, không hề có biện pháp. . . . . . Nàng chính là sợ hãi lại bị bỏ rơi cho một lần. “Không có lý do gì.” Thương Tiêu giương đôi môi mím chặt, phát ra vài từ. Nhược Nhất lạnh lùng cười: “Như vậy ta cũng không có lý do gì để ở lại.” Bàn tay bỗng dưng buộc chặt, dường như muốn bóp gãy xương cốt của nàng. Thương Tiêu tựa hồ hận nàng tới cực điểm: “Một khi đã như vậy cần gì phải trở về! Vì sao không biến mất hoàn toàn sạch sẽ! Nàng cũng biết sự xuất hiện của nàng sẽ mang đến không ít phiền toái và phức tạp! Nàng cũng biết nàng có bao nhiêu kẻ hận nàng thấu xương! Vì sao, phải cho ta gặp lại nàng. . . . . .” Không thể không nói, lời sắc bén này đâm Nhược Nhất bị thương. Nàng ngẩng đầu, trong đôi mắt kinh ngạc đau đớn khó có thể che dấu. Sau khi bị thương, lý trí khó có thể khống chế phản kích lại: “Ngươi dựa vào cái gì chắc chắc là ta cam tâm tình nguyện trở về ? Ngươi lại như thế nào biết ta làm sao không nghĩ tới biết mất cho hoàn toàn sạch sẽ! Ta cũng hết sức căm ghét ngươi gây cho cho ta phiền toái và phức tạp!” Nàng nói: “Chuyện ta hối hận nhất sau cùng chính là gặp gỡ ngươi, tất cả những điều thuộc về ngươi. . . . . . “Ta tình nguyện từ nay về sau, vĩnh viễn không gặp lại” “Tốt nhất ngay cả trí nhớ cũng trừ tận gốc!” Mỗi một câu, mỗi một lời làm cho sắc mặt của Thương Tiêu càng trắng bệch. Hắn cố gắng áp chế huyết khí cuồn cuộn trong lồng ngực, hai tai nắm Nhược Nhất , trói buộc giữa lấy động tác của nàng, hơi thở ấm áp nhẹ thở ở bên tai nàng, trong lời nói mang theo không biết là tức giận hay là cảm xúc tuyệt vọng: “Như thế, ta xem nàng muốn rời đi như thế nào!”Lời nói xong, cắn một ngụm ở hai thốn sau tai của Nhược Nhất. Nhược Nhất thét một tiếng kinh hãi, trong đầu hiện lên ba chữ vàng to lấp lánh”Quỷ hút máu”. Còn không kịp có phản ứng gì nhiều, chỉ cảm thấy một dòng khí lạnh lẽo, từ từ chảy vào thân thể, chạy tán loạn khắp nơi trong cơ thể, cuối cùng ngưng tụ ở nơi mà môi và răng của Thương Tiêu dừng lại. Hắn buông Nhược Nhất ra, tay nhẹ nàng vuốt lên chỗ hắn vừa cắn, một hoa văn màu đen khi ẩn khi hiện. Hắn khẽ nhíu mày, an tâm, bi thương, mờ mịt đều hòa vào trong sắc mặt phức tạp của hắn. “Cho dù đem nàng ăn sạch vào trong bụng, ta. . . . . . Aiz. . . . . . nắm lấy không. . . . . . . . . . . .” lời nói của hắn nhỏ nhẹ thì thầm, Nhược Nhất không có nghe rõ ràng câu nói kế tiếp của hắn, lại nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Nàng cắn răng tập trung sức lực đẩy mạnh Thương Tiêu một cái. Khó tin, chính là, Thương Tiêu thế như lại thật sự bị nàng đẩy ra vài bước. Nhược Nhất sờ sau gáy của mình, cảm giác lạnh lạnh quấn quanh không dứt. Nàng kinh ngạc trừng mắt với Thương Tiêu, trong lòng thật lạnh thật lạnh .” ăn sạch vào trong bụng ” mấy âm tiết này làm cho Nhược Nhất lạnh thấu đến xương. Nếu là nam nhân khác nói mấy lời này với nàng, nàng khẳng định sẽ cười nhạt, nhưng mà Thương Tiêu. . . . . . “Vô. . . . .vô lại!” Bối rối lưu lại những lời này, Nhược Nhất không do dự một giây, xoay người liền lao ra doanh trướng. Kỳ thật, nếu nàng lại dừng lại một giây sẽ thấy trong màu sắc trong đôi mắt của Thương Tiêu có nụ cười khổ nhàn nhạt và khóe môi rốt cuộc kìm nén không được mà chảy ra máu tươi. Thương Tiêu đè ngực, dựa vào giường từ từ ngồi xuống, ho vài tiếng. Trong lòng của hắn bỗng nhiên có chút tức giận: nàng thật sự là không biết thủ hạ lưu tình sao? Hẳn là không biết rồi. Nếu không cũng sẽ không nói ra nói vậy —— Nhưng ngươi lại như thế nào biết ta không muốn biết mất cho hoàn toàn sạch sẽ! Ta cũng hết sức căm ghét ngươi gây cho cho ta phiền toái và phức tạp! . . . . . . Ta tình nguyện từ nay về sau, vĩnh viễn không gặp lại. Tốt nhất ngay cả trí nhớ cũng trừ tận gốc trừ! Ngay cả trí nhớ cũng từ bỏ sao? Thật sự là, khó nghe không cách nào có thể chịu đựng lần thứ hai. Điều hòa hơi thở một chút, điều chỉnh lại khí lực đang hỗn loạn trong cơ thể. Lúc mở mắt lại, trong đôi mắt màu tím đã tẩy đi tất cả cảm xúc, đầu ngón tay của hắn bắn ra, phía sau một làn khói đen nhẹ bay: “Diêu Hoàng, gọi Tử Đàn cùng Vũ La đến.” Suy nghĩ một chút lại nói, “Còn có Cửu Diễm.” “Vâng” sau khi trả lời ngắn gọn, sợi tóc mai màu chỉ bạc sau tai của Thương Tiêu khẽ lay động, một cái bóng đen tựa như ảo mộng hiện lên. Cửu Châu hai trăm năm sau như thế nào. Ta muốn nhìn xem rốt cuộc có thể biến thành dáng vẻ gì.