Tô Mạn bị cả mạng xã hội công kích vì chuyện yêu đương với Quý Ngôn Hoài, nhưng người đại diện của nàng lại không làm gì ra hồn, chỉ chăm chăm vào việc tìm cách “hớt” thêm chút tài nguyên từ mối quan hệ của Tô Mạn với Quý Ngôn Hoài.
Nếu không phải Tiêu Hàm trong ký ức nguyên chủ biết rõ năng lực của Dương Tịnh kém cỏi ra sao, nàng cũng phải nghi ngờ liệu Dương Tịnh có đang cố tình phá hủy con đường sự nghiệp của nguyên chủ hay không. Nói thẳng ra, Dương Tịnh chẳng qua là vô dụng, chỉ xem Tô Mạn như cái cây rung tiền để trục lợi, chỉ lo ích lợi trước mắt mà không hề suy xét cho nghệ sĩ.
Tô Mạn đã không thể nhịn nổi nữa và muốn thay người đại diện, nhưng công ty mãi không phản hồi. Quan hệ của Dương Tịnh trong công ty khá vững, hơn nữa hiện tại cũng chưa tìm được người thay thế phù hợp, vì thế việc đổi người đại diện cứ bị kéo dài đến bây giờ.
Theo cốt truyện, khi Tô Mạn và Quý Ngôn Hoài chia tay, nàng lại bị cả mạng xã hội lên án, không ai mời nàng đóng phim, rơi vào giai đoạn khủng hoảng của cuộc đời. Lúc ấy, Dương Tịnh chẳng những không giúp đỡ mà còn giẫm đạp nàng, nhanh chóng ký hợp đồng với một nghệ sĩ mới có tiềm năng hơn, lại còn nói xấu Tô Mạn trước mặt tổng giám đốc công ty, khiến nàng bị đóng băng và phải rời khỏi giới giải trí trong tủi nhục.
Tiêu Hàm vốn định thông báo chuyện sắp chia tay Quý Ngôn Hoài cho Dương Tịnh biết trước, nhưng giờ đây cũng chẳng còn muốn nói gì.
Trợ lý Tiểu Hạ nhìn nàng cúp máy cuộc gọi với người đại diện, có chút bất an hỏi: “Dương tỷ hình như rất tức giận.”
Tiêu Hàm lật kịch bản, bình thản đáp: “Không cần để ý đến cô ta.”
Dương Tịnh đúng là tức đến phát điên, nhưng ít nhất trong thời gian quay bộ phim này, cô ta cũng chẳng thể làm gì được.
Tiểu Hạ nhận được thông báo từ đoàn phim rằng ngày mai Tô Mạn có cảnh quay, cô bé trông còn phấn khởi hơn cả Tiêu Hàm, rồi cẩn thận hỏi: “Tô Mạn tỷ, ngươi có muốn xin lỗi đạo diễn không, nói vài lời tử tế. Với lại, ta có nên mua chút đồ ăn thức uống gửi tặng cho nhân viên đoàn phim không?”
Tiểu Hạ cũng nhận thấy tình cảnh của Tô Mạn trong đoàn phim không mấy tốt đẹp, diễn xuất kém bị đạo diễn mắng, lại bị không ít người xì xầm bàn tán. Thực ra những việc như xây dựng mối quan hệ tốt với đoàn phim vốn là nhiệm vụ của người phụ trách đi theo Tô Mạn, nhưng cô chỉ có một mình trợ lý Tiểu Hạ, mà đây cũng là trách nhiệm của Dương Tịnh. Tiểu Hạ lại ít kinh nghiệm, từ trước đến giờ chỉ lo chăm sóc cảm xúc bấp bênh của Tô Mạn, chẳng còn sức lực mà lo chuyện khác.
Tiêu Hàm cúi đầu lật kịch bản, thở dài: “Tạm thời không cần.”
Hình tượng của nguyên chủ đã ăn sâu vào lòng mọi người, có cố lấy lòng cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ sợ trong mắt nhiều người nàng chỉ là trò cười mà thôi.
Tiêu Hàm suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói với Tiểu Hạ một câu: “Vất vả cho ngươi.”
Tiểu Hạ ngẩn người, sau đó có chút ngượng ngùng xua tay: “Tô Mạn tỷ, ngươi không cần khách sáo như vậy, đây đều là việc ta nên làm mà.” Hơn nữa, nàng cũng đâu giúp đỡ được gì nhiều cho Tô Mạn tỷ.
Có thể làm tốt công việc của mình, đứng về phía nguyên chủ như vậy đã là không tồi rồi, Tiêu Hàm thầm nghĩ.
Tiêu Hàm định hẹn một thời gian gặp Quý Ngôn Hoài, người bạn trai trên danh nghĩa của nàng lúc này, để nói chuyện chia tay. Nhưng xem ra vị ảnh đế này cùng người đại diện của hắn đều rất “cao lãnh”, không bắt máy cũng không trả lời tin nhắn, nên nàng đành nhờ Tiểu Hạ liên hệ thử.