Năm mới qua đi, thời gian tiếp đó trôi qua càng nhanh.
Mùa hè dần dần tới gần, thời tiết cũng càng ngày càng nóng nực, Nguyễn Đường không chịu được nóng, trên người luôn dễ ra mồ hôi, chỗ ngồi hai người lại ở hàng phía sau gần cuối phòng học, quạt điện cũng không thổi được tới bên này, cả một buổi sáng, Nguyễn Đường đã nóng đến không chịu được.
Áo thun cậu bị mồ hôi làm ướt một khối to, áo thun màu trắng khi bị ướt trở nên có chút trong suốt, có thể nhìn thấy da thịt trắng nõn cùng vòng eo nhỏ nhắn của Nguyễn Đường như ẩn như hiện, Thích Nguyên nhìn một lúc lâu thì ánh mắt sâu thẳm, sau một hồi lâu, hắn mới dời đi tầm mắt, làm bộ làm tịch ho khan một tiếng.
Mùa hè tới rồi, hỏa khí thịnh vượng.
Hắn lại xem nữa phỏng chừng máu mũi cũng rớt xuống.
Thích Nguyên cầm lấy bình giữ nhiệt, đổ một ly nước mơ chua đưa tới bên môi Nguyễn Đường, hắn chuyên chú nhìn Nguyễn Đường, một bàn tay khác túm lấy một quyển sách mỏng quạt gió cho Nguyễn Đường, "Tôi đêm qua đặt ở trong ngăn đá cho mát, hiện tại vẫn chưa tan, em uống một ngụm."
Nguyễn Đường gấp không chờ nổi tiếp nhận ly nước uống ừng ực ừng ực.
Sau đó đầu lưỡi lại bị vị chua lan đến, cậu nhăn mặt nhìn Thích Nguyên, mềm mại oán giận, "Chua."
Thích Nguyên cong cong môi, vươn tay điểm lên chóp mũi Nguyễn Đường, ngữ điệu sủng nịch, "Bé ngốc."
Nguyễn Đường thở phì phì trừng mắt nhìn Thích Nguyên một cái, không thèm để ý tới hắn nữa.
"Chậc chậc, hai người các cậu sao mà dính nhau suốt ngày như vậy," Lục Tú phe phẩy cây quạt nhỏ của mình đi tới trước mặt Nguyễn Đường ngồi xuống, cô lén lút bát quái với Nguyễn Đường, "Nhưng mà các cậu biết không, gần đây trong lớp nhiều ra vài cặp đôi đấy, mấy ngày hôm trước tớ còn nhìn thấy có người nắm tay nhau đi trên sân thể dục."
"Cái gì?" Nguyễn Đường ngốc ngốc nhìn Lục Tú, thời tiết quá nóng, cậu phản ứng so với ngày thường chậm chạp hơn vài phần.
Thỏ con giống như cậu, vào mùa hè thì nên nằm ở dưới bóng cây thoải mái dễ chịu ngủ.
Lục Tú duỗi tay chọc chọc cái trán Nguyễn Đường, dưới ánh mắt lãnh đạm của Thích Nguyên lại đột nhiên rụt về, "Khụ khụ, tớ không phải vừa nói, gần đây trong lớp nhiều cặp đôi hơn sao, tớ hoài nghi chủ nhiệm lớp đã nhìn ra manh mối gì đó, vào tiết tự học buổi tối ngày hôm qua, lão gọi một đôi trong số đó đến văn phòng nói chuyện trong chốc lát."
"Cậu biết lão nói gì không, lão trước tiên nói về vấn đề yêu sớm một chút, sau đó nói sắp thi đại học rồi, yêu đương đối với hai người đều không tốt, rất dễ dàng khiến cả hai phân tâm, cuối cùng, trọng điểm là, chủ nhiệm lớp rất đau lòng lắc đầu nói, lớp chúng ta là một chỉnh thể, đóng cửa lại chính là người một nhà, tìm đối tượng là người cùng lớp không phải là loạn luân sao?"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha tớ cười chết mất, tớ không có nhìn ra được chủ nhiệm thế mà có tiềm chất sa điêu như vậy"
(Sa điêu: đồng âm với từ "ngu ngốc" trong tiếng Trung)
Nguyễn Đường phản ứng lại cũng nhịn không được cười cười.
Cậu nhìn thoáng qua Thích Nguyên, mũi chân ma sát mặt đất, thần sắc có chút không được tự nhiên, lỗ tai cậu nhiễm hồng, ánh mắt đong đưa như đang nghĩ tới chuyện gì.
Cậu cùng Thích Nguyên cũng đang yêu đương, vậy chẳng phải cũng là...
Thích Nguyên nhéo nhéo gương mặt Nguyễn Đường, ngữ điệu hơi nâng lên, có vài phần ý vị thâm trường, "Loạn luân?"
Hắn thật ra cũng có chút hứng thú, đầu ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve cằm Nguyễn Đường, như đang đùa giỡn với một con mèo con, ánh mắt ôn hòa, "Nếu là loạn luân, tôi đây là cái gì của em?"
Môi Nguyễn Đường giật giật, cậu nhìn trộm Thích Nguyên, thoạt nhìn ngoan ngoãn vô cùng, thanh âm cậu vừa mềm vừa ngọt, trong ánh mắt còn có một chút ngây thơ vô tội, "Ca ca?"
Ngực Thích Nguyên nóng lên, một bàn tay che lấy mặt, chỉ cảm thấy muốn mệnh.
Nếu ở một nơi khác cũng kêu một tiếng như vậy.
Trên mặt Thích Nguyên không biểu hiện nhiều, như cũ là lãnh đạm cùng xa cách, ngón tay lại xoa bóp vành tai mềm mụp của Nguyễn Đường, có vài phần không chút để ý, "Không đúng."
Nguyễn Đường mê mang nhìn hắn.
Thích Nguyên lại cong cong môi, cúi người tới bên tai Nguyễn Đường, hô hấp hơi nóng của hắn phun trên vành tai Nguyễn Đường, nóng đến Nguyễn Đường nhịn không được nắm chặt ngón tay, giây tiếp theo liền nghe được âm thanh trầm thấp của Thích Nguyên vang lên: