[chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ hoàn thành, tích phân +3!]
Âm thanh hệ thống rất là hưng phấn, nhưng rơi vào lỗ tai Nguyễn Đường lại thực sự phiền lòng.
Cậu ở trên giường trở mình, rụt đầu vào trong chăn, cậu rầm rì hai tiếng, thanh âm mềm mại, cả khuôn mặt chôn vào trong gối đầu.
Quanh quẩn chóp mũi là một chút hơi thở tuyết tùng thanh nhã lạnh lẽo, rất là dễ ngửi, Nguyễn Đường nhịn không được mà dùng chóp mũi cọ cọ, hít sâu một hơi.
Trong phòng của mình, hình như không có loại mùi hương này.
Tầm mắt cậu có chút mông lung, xuyên qua tầng ánh sáng cũng không sáng lắm, cậu có thể nhìn thấy có người ngồi ngay ngắn trên ghế, một bàn tay chống đầu, đôi mắt màu đỏ sậm thâm thúy, lộ ra một chút nghiêm túc.
Là, là Bùi Nặc!
Bùi Nặc tựa hồ chú ý tới tầm mắt Nguyễn Đường, đứng dậy đi đến trước mặt cậu, ngón tay lạnh băng đụng đụng chóp mũi cậu, thanh âm trầm thấp, "Tỉnh?"
Đầu óc Nguyễn Đường còn có điểm mơ hồ, cậu ngốc ngốc gật đầu, trong đôi mắt tròn tròn còn hàm chứa ánh nước, có điểm ủy khuất mà xoa xoa đôi mắt, lại sờ sờ bụng nhỏ của mình, "Đói bụng."
"Ta đã phân phó quản gia đi làm bữa sáng."
Bùi Nặc không khỏi bật cười, "Nhanh rời giường rửa mặt đi."
Hắn đứng lên, chuẩn bị rời đi, lại bị Nguyễn Đường dùng ngón tay kéo lấy vạt áo, Nguyễn Đường đè thấp đầu, mặt đỏ thật sự, tựa hồ là ngượng ngùng, cậu có chút lắp bắp nói, "Xin, xin lỗi."
"Tôi đêm qua ngủ quên."
Cậu nhớ tới chuyện đêm qua.
Tưởng tượng đến đây cậu có điểm ảo não, rõ ràng cậu đang rất háo hức nghe Bùi Nặc kể chuyện xưa, kết quả thế nào lại ngủ rồi.
Này đối với Bùi Nặc mà nói, thật không lễ phép.
Bùi Nặc nguyên bản cũng không để ở trong lòng, nghe được Nguyễn Đường nói như vậy, bỗng dưng nổi lên ý xấu, hắn nhéo cằm Nguyễn Đường, cố ý để sát vào hỏi, "Vậy em nói xem, em phải bồi thường ta như thế nào?"
Nguyễn Đường nhéo ngón tay, nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày mới ra được đáp án, "Tôi... Tôi mời ngài ăn sáng."
Tuy rằng có chút "Khó chịu", nhưng là vẫn có thể chịu đựng.
Cậu mở ra cổ áo của mình, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng với cần cổ trắng nõn, bởi vì buổi tối lăn lộn ở trên giường, cổ áo đã sớm mở rộng, bị Nguyễn Đường kéo như vậy, thế nhưng lộ ra hơn phân nửa đầu vai mượt mà.
Vô tình lại mang cảm giác câu dẫn trí mạng.
Đáy lòng Bùi Nặc như bị cái gì kéo kéo, đầu lưỡi hắn chống lấy răng nanh, ánh mắt phiếm đỏ, dục vọng từng đợt dâng lên, kêu gào hắn mau đè Nguyễn Đường dưới thân, tận tình làm vị máu ngọt ngào này chảy qua yết hầu, làm Nguyễn Đường phát ra âm thanh mềm mại mang theo chút ủy khuất như thường ngày.
Hắn rõ ràng cũng không có dục vọng ăn uống, tất cả mọi người đều biết dục vọng này là hạ thấp hắn, nhưng khi đối mặt với Nguyễn Đường, hắn lại như là u mê, không thế nào khống chế được chính mình.
Máu Nguyễn Đường đối với hắn có lực hấp dẫn trí mạng.
Bùi Nặc cuối cùng vẫn cắn Nguyễn Đường.
Thời điểm răng nanh đâm vào làn da mềm mại, Bùi Nặc nghe được trái tim mình, tựa hồ phát ra một tiếng thở dài mỹ mãn.
Bé mồi này, là khác biệt.
Đáy lòng hắn biết dục vọng chiếm hữu của mình đã lên men, nhưng đồng thời cũng phòng bị, rốt cuộc quan hệ giữa Huyết Tộc và nhân loại đang duy trì một loại cân bằng vi diệu, luôn có người ý đồ xếp thêm tai mắt bên cạnh hắn, hắn cũng không xác định bé mồi nhỏ này có thể tin hay không.
Bùi Nặc hít sâu một hơi, sau đó thu lại cảm xúc phức tạp đến cực điểm dưới đáy mắt, chờ Nguyễn Đường sửa sang lại quần áo xong, mang theo cậu xuống lầu cùng ăn cơm.
Tuy nhiên Bùi Nặc cũng không có ở lại lâu lắm, sau khi sắp xếp tốt cho Nguyễn Đường, hắn liền về phòng của mình.
Nguyễn Đường nhìn bóng dáng rời đi của Bùi Nặc có điểm thất vọng, cậu một ngụm lại một ngụm ăn đồ ăn, cảm giác cháo khoai lang tím trong miệng đều mất đi vị ngọt.
[ký chủ không nên gấp gáp, từng bước một đi tới, đến lúc đó chúng ta nhất định có thể khiến tâm nhân vật mục tiêu ấm áp!]
Hệ thống kịp thời ra tới an ủi Nguyễn Đường, rốt cuộc Nguyễn Đường vẫn là một tay mơ, yêu cầu cổ vũ đúng lúc, mới có thể càng thêm tràn ngập niềm tin đi hoàn thành nhiệm vụ.
Mấy ngày kế tiếp, Nguyễn Đường lại lục tục nhận được một ít nhiệm vụ nhỏ, đại loại như làm cho Bùi Nặc một cái bánh kem, hoặc là khen Bùi Nặc một câu, còn có cầm tay Bùi Nặc.
Mấy ngày này các nhiệm vụ nhỏ tích góp lên, Nguyễn Đường vậy mà đạt được hơn hai mươi tích phân.
Chỉ là không biết vì cái gì, thời điểm mỗi khi cậu làm những việc này, cậu luôn cảm thấy ánh mắt Bùi Nặc nhìn mình có chút kỳ quái, sâu thẳm mà lại tối nghĩa, như là cất giấu cái gì.
Nhưng là Nguyễn Đường rõ ràng có thể cảm giác được, khoảng cách giữa cậu và Bùi Nặc, tựa hồ đã gần thêm một chút.
Thấy được kết quả này, Nguyễn Đường nhịn không được lăn vài vòng trên giường, đáy lòng có chút nhảy nhót.
Trong lúc này Lâm Ải cũng gửi cho cậu một ít tin nhắn, hỏi cậu mấy câu như ở chỗ Bùi Nặc như thế nào, Bùi Nặc như thế nào, Nguyễn Đường nghe hệ thống kiến nghị, một chữ cũng không đáp lại, toàn bộ đều xóa đi.
Bên kia có lẽ đã nhận ra ý tứ Nguyễn Đường, không còn gửi tin nhắn qua nữa.
Nguyễn Đường ở nơi này của Bùi Nặc sinh hoạt thật sự quá thư thái, nhưng là không được bao lâu, Nguyễn gia có người tìm tới cửa.
"Thân vương đại nhân có tại đây sao, đây là Nguyễn Ý nhà chúng tôi, nếu như có thể, cũng xin cho hắn lưu lại hầu hạ thân vương đại nhân."
Ba Nguyễn vẻ mặt nịnh nọt đối với quản gia, thuận tiện tà tà liếc mắt Nguyễn Đường một cái, ý bảo cậu hỗ trợ nói vài câu.
Nguyễn Đường ngốc ngốc, còn chưa có hiểu rõ tình huống, hệ thống đã thét chói tai trong đầu cậu, [ký chủ, bọn họ là tới tranh sủng!]