Nguyễn Đường bị hôn đến cả người nhũn ra, khóe mắt còn mang theo màu hồng nhàn nhạt, cậu mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Bùi Nặc, có chút ngây ngốc, tựa hồ không lý giải được ý Bùi Nặc, một lúc lâu sau, cậu mới thở gấp gáp trả lời, "Không, không thích."
Cậu mới không thèm thích Lâm Ải đâu.
"Còn ta đây?" Ánh mắt Bùi Nặc khẽ nhúc nhích, hỏi lại một lần nữa, ngón tay tái nhợt thon dài của hắn miêu tả cánh môi mềm mại của Nguyễn Đường, động tác còn có mấy phần thâm tình, "Ta đối với em mà nói, là cái gì?"
Nguyễn Đường nghiêng đầu nghĩ nghĩ, có chút không biết nói thế nào.
Cậu làm linh thú nhiều năm như vậy, thời gian hóa hình cũng thực ngắn ngủi, còn chưa thông hiểu tình ái, nhưng thời điểm Bùi Nặc hỏi ra những lời này, cậu lại theo bản năng nắm chặt ống tay áo Bùi Nặc.
Là, muốn vĩnh viễn cùng chung sống bên nhau.
Chỉ cần nghĩ đến Bùi Nặc liền sẽ cảm thấy tim đập thật nhanh, trong miệng nếm được vị ngọt.
Biểu tình hơi mang chần chờ của cậu làm Bùi Nặc thật vất vả mới dịu mặt xuống lại lãnh ngạnh lên, hàm răng nhòn nhọn của Bùi Nặc cắn vào cổ Nguyễn Đường, đôi mắt màu đỏ thẫm mang theo dục vọng chiếm hữu cuồng nhiệt cùng thân thiết, máu tươi ngọt ngào ở đầu lưỡi tản ra, làm hắn thỏa mãn cong cong môi.
"Không cho phép thích người khác."
Hô hấp ướt nóng của hắn lưu lại trên vành tai Nguyễn Đường, đầu lưỡi dựa theo vành tai nhỏ tinh xảo liếm láp đi xuống, lưu lại vết nước nhàn nhạt.
Nguyễn Đường cả người phát run, hô hấp dồn dập, khoái cảm từ trong xương cùng ùa tới, mang theo một chút cảm giác kích thích cùng sung sướng làm người thỏa mãn, cậu vô lực nắm chặt quần áo Bùi Nặc, run run đáp lời, "Không thích, người khác."
Đôi mắt cậu hơi hồng hồng, đáy mắt lấp lánh ánh nước, thoạt nhìn có chút đáng thương, nhưng mà bộ dáng vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời kia lại làm đáy lòng Bùi Nặc phát run.
Phòng tối này, đóng cửa ba ngày liên tiếp.
Nguyễn Đường chỉ cảm thấy mình bị một loại khoái cảm mãnh liệt chưa từng có tập kích toàn thân, hai chân cậu nhũn ra, giữa hai chân còn sót lại tàn lưu của thứ nào đó chưa được tẩy rửa sạch sẽ, làn da phiếm màu hồng nhàn nhạt, phảng phất vừa chạm vào là có thể véo ra nước.
Thời điểm đói bụng Bùi Nặc sẽ đút cho cậu chút đồ ăn, khát cũng có thể uống nước, nhưng một thời gian ăn cơm kết thúc, cậu sẽ lại bị kéo vào bên trong vực sâu dục vọng không ngừng nghỉ kia.
Từng đường vân trên da ngực Bùi Nặc, còn có mồ hôi chảy xuống từ dưới cằm, tiếng thở dốc trầm thấp mà ẩn nhẫn kia, tất cả đều làm Nguyễn Đường có chút không khống chế được mình, thân thể cậu rất thành thật có phản ứng.
Đôi khi Bùi Nặc thì thầm bên tai cậu, mơ mơ hồ hồ, Nguyễn Đường nghe không quá rõ ràng, tựa hồ là "Thích" hay đại loại vậy.
Nguyễn Đường nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu hồi tưởng lại lời nói Bùi Nặc, nhưng là thế nào cũng nghĩ không ra, lúc này, môn "Cạch" một tiếng mở ra, Bùi Nặc đi đến.
Vừa nhìn thấy Bùi Nặc, Nguyễn Đường liền nhịn không được tự mình cuộn thành một đoàn nho nhỏ, chăn trùm lên trên mặt, đôi mắt tròn vo nhìn trộm Bùi Nặc, như là ngượng ngùng.
Bùi Nặc nhịn không được cười một tiếng, hắn cúi đầu, hôn hôn chóp mũi Nguyễn Đường, "Ta mang em đi tắm rửa một chút?"
Nguyễn Đường cắn môi gật gật đầu, chờ đến lúc ngâm trong nước, Bùi Nặc giúp cậu lấy chút đồ vật trong thân thể ra ngoài, cậu lại đỏ thính tai, gương mặt chôn trong đầu gối, như muốn chôn mặt mình trong lớp lông mao mềm mại, làm ai cũng không nhìn thấy.
Sao có thể đáng yêu như vậy?
Bùi Nặc giúp Nguyễn Đường tắm xong rồi, dùng khăn tắm lớn lau khô thân thể cậu, sau đó mang Nguyễn Đường trở về phòng.
Hắn đã sớm không còn tức giận.
Không nói đến mới tìm về lợi tức trên người Nguyễn Đường, chỉ cần hắn nhắm mắt lại một cái, liền sẽ nghĩ đến Nguyễn Đường đỏ mặt, ý loạn tình mê dùng thanh âm mềm mụp nói, "Thích ngài".
Cho dù những lời này là bị hắn dụ dỗ nói ra, nhưng cũng không gây trở ngại cho tâm tình tốt lúc này.
Hắn đã sớm quyết định sẽ nuôi nhốt con mồi nhỏ này, trừ bỏ trong lòng ngực mình, Nguyễn Đường nơi nào cũng không đi được.
Nguyễn Đường bị đặt tới trên giường, nhìn Bùi Nặc xoay người muốn đi, hắn vừa vội vừa hoảng bắt lấy góc áo Bùi Nặc, lén lút nhìn sắc mặt Bùi Nặc, cậu còn nhớ rõ, ba ngày trước Bùi Nặc thực tức giận.
"Làm sao vậy?"
Bùi Nặc nhìn góc áo của mình bị bắt lấy, có chút buồn cười.
Nguyễn Đường cúi đầu, lông mi run rẩy, buồn bực một lúc lâu sau nửa chữ cũng chưa nói, Bùi Nặc nhịn không được cong eo để sát người vào Nguyễn Đường đang ngồi trên giường, muốn trêu đùa cậu, đột nhiên cái cằm không kịp phòng bị lại bị người hôn một cái.
Thấy hôn sai vị trí rồi, Nguyễn Đường có chút ảo não, nhưng cậu nhớ rõ Bùi Nặc thích hôn cậu, khi hôn hôn sẽ rất cao hứng.
Cậu dùng gương mặt cọ cọ ngực Bùi Nặc, "Không tức giận."
Đôi mắt đỏ sậm của Bùi Nặc nhìn chằm chằm Nguyễn Đường, đáy mắt như hiện lên vài sợi nhu tình, sau một lúc lâu hắn mới mở miệng, "Không giận em."
Nguyễn Đường lập tức lại vui vẻ lên, vui mừng vươn cánh tay, nói với Bùi Nặc, "Ôm một cái."
Bùi Nặc ôm cậu tới trong lòng ngực, hôn khóe môi Nguyễn Đường một cái, bị Nguyễn Đường ôm chặt dùng sức cọ cọ, hai người cọ nhau trong chốc lát, Bùi Nặc lúc này mới giúp Nguyễn Đường mặc quần áo.
Lâm Ải cứ hai lần một tuần sẽ đến kiểm tra thân thể giúp Nguyễn Đường, chẳng qua là một ít thao tác kiểm tra đơn giản, không có gì đặc biệt, Nguyễn Đường nhìn chằm chằm hắn hơn phân nửa tháng, thấy Lâm Ải không có động tác dư thừa gì, ngược lại tận chức tận trách xem bệnh cho cậu, cậu lúc này mới buông hơn phân nửa tâm phòng bị xuống.
Hơn nửa tháng này, Nguyễn Đường vẫn luôn uống thuốc Lâm Ải kê khai, thân thể thật ra đã tốt lên không ít.
"Thuốc này có thể ngừng," Thời điểm Lâm Ải lại lần nữa tới xem bệnh cho Nguyễn Đường nhàn nhạt nói, hắn lấy từ hòm thuốc ra một ống thuốc màu lam nhạt, "Đây là loại thuốc mới làm ra nhằm vào đôi mắt của cậu, chỉ cần uống non nửa tháng, đôi mắt hẳn là sẽ không có vấn đề gì."
"Bất quá cái này có chút tác dụng phụ."
Bùi Nặc cầm ống thuốc kia lên, đặt ở trong lòng bàn tay nhìn kỹ, hỏi, "Tác dụng phụ gì?"
Hắn kỳ thật đã cho người điều tra thân phận Lâm Ải, hoàn mỹ mà lại sạch sẽ, không có một chút vấn đề, nhưng chính bởi vì hoàn mỹ như vậy làm hắn có trực giác không tốt lắm.
Hắn cảnh giác từng nhất cử nhất động của Lâm Ải.
"Sẽ khiến cho người dùng, tính dục mãnh liệt."
Lâm Ải nhàn nhạt bỏ xuống mấy chữ này, hắn theo bản năng sờ sờ sau cổ mình, tựa hồ nghĩ tới cái gì, trên khuôn mặt đạm mạc có vài phần đờ đẫn.
Nguyễn Đường nhìn chằm chằm ống thuốc kia, nói với hệ thống, "Rà quét ống thuốc kia một chút, nhìn xem có vấn đề gì hay không."
Cốt truyện trong thế giới nguyên bản là máu của nguyên chủ bị hạ độc, độc này đã khiến cho lực lượng Bùi Nặc suy yếu, cuối cùng lâm vào giấc ngủ say vĩnh cửu.
Không nói đến thời gian Lâm Ải xuất hiện quá mức với trùng hợp, hơn nữa trong khoảng thời gian này, Lâm Ải là người tiếp xúc với cậu gần nhất, thuốc cậu uống đều qua tay Lâm Ải, liệu Lâm Ải có thể hay không chính là độc thủ sau màn Scott đưa đến bên người bọn họ?