Nguyễn Đường nhìn ánh mặt trời chói lóa, có chút trầm mặc.
Ban ngày ban mặt, đêm động phòng hoa chúc ở chỗ nào chui ra vậy?
Nguyễn Đường ho nhẹ một tiếng, vươn tay dắt lấy tay Cố Đàm Dữ, âm thanh cậu mềm mại ngọt ngào, “Chúng ta vẫn nên đi ăn cơm thôi, em đói bụng rồi.”
“Còn chuyện khác, chờ buổi tối lại nói.”
Cố Đàm Dữ hôn lên tai Nguyễn Đường một cái, buồn cười, “Dễ dãi với anh như vậy sao?”
Hắn vốn cũng không định làm gì Nguyễn Đường, dù sao buổi tối hôm trước mới làm một hồi xong, thân thể Nguyễn Đường còn chưa hoàn toàn khỏe hẳn.
“Đi thôi, em muốn ăn cái gì, anh mang em đi ăn.”
Nguyễn Đường che lại lỗ tai đã nóng rực của mình, nắm góc áo Cố Đàm Dữ, lúc này mới lên xe.
Mấy ngày nay dường như thời tiết không được tốt lắm, âm âm u u, thân thể Nguyễn Đường tuy là nhân ngư, nhưng thói quen làm thỏ vẫn còn lưu lại, cậu không quá thích loại thời tiết ẩm ướt này.
Một khi da lông dính nước, cả người sẽ ướt nhẹp không thoải mái, nghiêm trọng thậm chí sẽ còn bị chết trong ngày mưa.
Cậu mở ra quang não, ở trên đó tìm tòi một chút, sau đó tựa hồ nhìn thấy cái gì, ánh mắt sáng lên, “Cố Đàm Dữ, em muốn ăn lẩu cay.”
Động tác Cố Đàm Dữ khựng lại, hắn nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Đường, “Mông không đau?”
Nguyễn Đường mím mím môi, nhéo lòng bàn tay mướt mồ hôi của mình, có chút không dám đối mặt với Cố Đàm Dữ, nhưng cậu vẫn kiên trì nói, “Không, không đau.”
Thân thể của nhân ngư tựa hồ không giống với nhân loại, tuy rằng mẫn cảm đến cực điểm, nhưng ở một phương diện khác, khả năng phục hồi cũng cực mạnh.
Đến hôm nay, cậu đã cảm thấy khỏe lắm rồi.
Nguyễn Đường nắm góc áo Cố Đàm Dữ nhẹ nhàng quơ quơ, đôi mắt ướt át mà lại ngoan ngoãn như mèo nhỏ, cậu kéo dài âm thanh, “Muốn đi.”
Cố Đàm Dữ day trán, nhìn nhà hàng lẩu cay mà Nguyễn Đường muốn đi kia, bên trong có thể lựa chọn khẩu vị mình thích, có cay ít, cay vừa, siêu cay.
Hắn không chịu nổi Nguyễn Đường làm nũng, cuối cùng vẫn đồng ý.
Hai người đi nhà hàng lẩu cay, Cố Đàm Dữ cùng Nguyễn Đường vừa đi vừa kẹp cá viên, rong biển cùng với nấm hương các loại. Hắn chọn cho Nguyễn Đường một phần lẩu cay ít, khi ăn lên không có cảm giác môi nóng lên, cũng tính là ôn hòa.
Chẳng qua Nguyễn Đường ăn hơi ít, ăn được hơn phân nửa đã không nổi nữa, cuối cùng vẫn là Cố Đàm Dữ ăn hết toàn bộ phần cậu dư lại.
Sau khi hai người ăn xong, liền về tới nhà cũ.
Cố tiên sinh ngồi ở trong phòng khách, thấy Cố Đàm Dữ đã trở lại cũng không ngẩng đầu lên, mở miệng nói, “Quang não của con chặn những người khác sao, người của quân đội gửi tin nhắn đến cho ta.”
“Con đã tạm thời cách chức rồi, có chuyện cần xử lý cũng không tới phiên con,“ Cố Đàm Dữ ngồi ở trên sô pha, thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt, dường như không để những chuyện đó ở trong lòng, “Ngày nào con còn chưa về quân đội, con sẽ không đi xử lý những việc đó.”
“Con không có nghĩa vụ.”
Đối mặt với những tên cáo già đó, cứ để Hoàng Thái Tử đi làm.
Dù sao cũng là Hoàng Thái Tử bắt hắn cách chức, thu quyền hắn, chẳng lẽ còn muốn hắn bán mạng cho sao?
Hắn lúc này nên đi hưởng tuần trăng mật sau tân hôn mới đúng.
Cố tiên sinh nhìn thoáng qua Cố Đàm Dữ, cũng không khuyên nữa, ông lại nhìn sang Nguyễn Đường, “Đã đăng ký rồi sao?”
Nhắc tới chuyện này, trên mặt Cố Đàm Dữ mới lộ ra vẻ tươi cười, hắn đặt quang não xuống bàn, nhìn sang Cố tiên sinh, “Đúng vậy, đã đăng ký.”
Cố phu nhân nhẹ nhàng nhấp một ngụm hồng trà, “Nếu thời gian tiến hành hôn lễ đã định rồi, thì vấn đề thiệp mời, rồi còn lễ phục các thứ cũng phải nhanh chóng quyết định.”
Trước khi Cố Đàm Dữ về nhà cũng đã nghĩ kỹ những việc này rồi, “Thiệp mời đã làm xong, địa điểm tổ chức con đã phái người đi bàn bạc, Lưu Ngọc đi tìm công ty tổ chức hôn lễ, bọn họ sẽ bố trí an bài tốt nơi đó.”
“Lễ phục đã đặt trước, ngày mai con mang Đường Đường qua đó thử một lần, sau đó lại chụp mấy bức ảnh.”
Cố phu nhân gật đầu, “Nếu con đã phân phó người đi làm, mẹ cũng không nhúng tay nữa.”
“Nếu còn việc gì lo không xong thì tìm mẹ hỗ trợ.”
“Mẹ cứ yên tâm,“ Cố Đàm Dữ gật đầu, “Đúng rồi, ngày mai con và Đường Đường sẽ về nhà, hiện tại có nhiều việc, lại đến chỗ của mẹ cũng không tiện lắm.”
Gần tới hôn lễ luôn có rất nhiều việc phải làm. Tuy rằng hắn có thể đem những việc này giao cho cấp dưới, nhưng Cố Đàm Dữ không yên tâm, vẫn muốn tự mình giám sát.
“Được,“ Cố phu nhân rất dứt khoát, “Mẹ cũng muốn cùng ba con hưởng thụ thế giới hai người.”
Cố tiên sinh bình tĩnh uống trà, rất tán đồng gật đầu.
Chờ đến buổi tối, Nguyễn Đường rốt cuộc thực hiện hứa hẹn lúc trưa khi ở trung tâm đăng ký kết hôn.
Cậu bị Cố Đàm Dữ ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài một lần.
Thân thể cậu vẫn có chút mẫn cảm, kích thích qua đi, vừa chạm vào một chút liền sẽ nhẹ nhàng run rẩy. Phản ứng Nguyễn Đường lúc này so với ngày hôm qua đã tốt hơn, ít nhất không có khóc đến thê thảm như hôm qua.
Cố Đàm Dữ ôm cậu tắm rửa một cái, sau đó lại cẩn thận bôi thuốc rồi mới ôm Nguyễn Đường đi ngủ.
Nguyễn Đường mơ mơ màng màng, mí mắt rũ xuống, thời điểm sắp ngủ, trong đầu đột nhiên vang lên một thanh âm sâu kín, 【 ký chủ, làm sao trước mắt tôi toàn _ mosaic thế này. 】
【có phải tôi bị mù rồi không. 】
Nguyễn Đường lập tức thanh tỉnh, cậu đỏ mặt, dưới đáy lòng hỏi hệ thống, “Mấy ngày hôm nay cậu đi đâu vậy?”
Hệ thống có chút ngượng ngùng, 【 xin lỗi ký chủ, tôi thấy cậu bên này không có việc gì, nên đi... xem mắt. 】
Nguyễn Đường thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, “Xem, xem mắt?”
【 Phải, cậu không biết, hệ thống ở công ty chúng tôi hàng ngàn hàng vạn, nhưng độc thân cũng không ít. Còn không phải là tôi thấy cậu có đối tượng, nên nội tâm tịch mịch trống rỗng sao, lúc này công ty tổ chức một buổi xem mắt, thế là tôi đi. 】
“Vậy cậu thế nào rồi?”
Nguyễn Đường hàm hàm hồ hồ hỏi.
【 Gặp được một hệ thống vừa ý, nhưng không dám đi hỏi phương thức liên hệ, cũng không biết sau này còn gặp lại nữa không. 】
Hệ thống có chút phiền muộn nói, nó lắc lư đầu, 【 không nói tôi nữa, Đường Đường, thân thể cậu có khỏe không? 】
Cố nguyên soái chính là tồn tại có thể tay không xé Trùng tộc, hẳn là rất mãnh đúng không.
【 chỗ tôi có dung dịch bảo dưỡng cúc hoa, cậu có muốn không, ba tích phân một lọ, 】 hệ thống xem xét tích phân mà Nguyễn Đường tích lũy được trong khoảng thời gian này, mua thứ này hoàn toàn dư dả, 【 không đắt. 】
Nguyễn Đường sờ sờ cái mông đau của mình, cuối cùng vẫn mua.
“Tinh thần lực của Cố Đàm Dữ khôi phục thế nào rồi?”
Nguyễn Đường thử vươn tay chạm vào trán Cố Đàm Dữ, đáy mắt có vài phần lo lắng.
Đúng là bởi vì tinh thần lực bị hao tổn, cho nên Tần Lễ mới dám từng bước ép sát Cố Đàm Dữ như vậy. Cậu nghĩ, ít nhất phải chữa trị tinh thần lực Cố Đàm Dữ thật tốt, như vậy sau này Cố Đàm Dữ mới có thể cùng Tần Lễ chống lại.
Hệ thống rà quét một chút, 【 không sai biệt lắm khỏi một nửa rồi. 】
Nó tạm dừng một chút, đột nhiên cười một tiếng.
【 nếu muốn khỏe càng nhanh cũng không phải không có cách, chẳng qua cần ký chủ hy sinh một chút mới được. 】