Chén dâu tây kia bị động tác của hai người làm cho đổ xuống giường, rồi sau đó bị nghiền nát.
Nước sốt ngọt ngào dính đầy một thân Nguyễn Đường.
Nguyễn Đường cảm thấy có chút đáng tiếc.
Cậu còn chưa có ăn đủ.
Bên ngoài hình như lại đang mưa, Nguyễn Đường mơ mơ hồ hồ nghe không rõ, hoặc có lẽ cậu đã không có cách nào đi phân tâm chú ý bên ngoài.
Chờ đến khi kết thúc, Nguyễn Đường đã khóc đến không thở nổi.
Thân thể cậu run lên, ngón tay trắng nõn nắm chặt ga giường, trông như một bé thỏ lông mềm bị bắt nạt thảm thiết, đôi mắt tròn xoe ngập nước, đuôi mắt hồng hồng, nước mắt không một tiếng động chảy xuống, cả người dường như có thể véo ra nước.
Cố Đàm Dữ kiên nhẫn dỗ dành cậu, "Ngoan, đừng khóc, anh mang em đi tắm rửa được không?"
Nguyễn Đường hung hăng trừng mắt nhìn Cố Đàm Dữ, cậu nói bằng giọng mũi, càng nghe càng thấy ấm ức, "Đau."
"Xin lỗi."
Cố Đàm Dữ có chút ảo não, vừa rồi hắn không khống chế được chính mình, cho nên bây giờ Nguyễn Đường mới khóc dữ như vậy.
Nhưng nhiều năm như vậy mới được khai trai, thật sự là nhịn không được.
Cuối cùng, Cố Đàm Dữ vẫn là ôm Nguyễn Đường tới phòng tắm, tắm rửa cho cậu sạch sẽ thơm tho. Sau đó hắn lại đi thay hết một lượt chăn bông và ga trải giường. Chờ xong xuôi hết thảy, lúc này hắn mới bế Nguyễn Đường lên giường.
Sau khi tắt đèn, trong phòng trở nên yên lặng.
Nguyễn Đường biệt nữu hồi lâu, nhưng cơn buồn ngủ ập tới, cậu vô thức xoay người lại, tiến đến gần nguồn nhiệt, ôm lấy Cố Đàm Dữ.
Cố Đàm Dữ điều chỉnh lại tư thế, ôm Nguyễn Đường vào trong lòng ngực, muốn cho cậu ngủ thoải mái hơn một chút.
Bên ngoài mưa nhỏ từng giọt tí tách bên cửa sổ, từng hạt mưa cuốn theo khí lạnh len lỏi qua khe cửa. Lúc này Cố Đàm Dữ tinh thần sáng láng, một chút buồn ngủ cũng không có.
Hắn cúi đầu nhìn chăm chú gò má Nguyễn Đường, ánh mắt dịu dàng hơn vài phần. Trong lòng hắn như lửa nóng, như được đồ vật ấm áp nào đó bao quanh, lúc này có chút thích ý cùng thoải mái.
Trên khuôn mặt lãnh đạm của Cố Đàm Dữ hiện lên ý cười nhàn nhạt. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán Nguyễn Đường, động tác nhẹ nhàng như sợ đánh thức Nguyễn Đường.
Hắn click mở quang não trên cổ tay, tìm kiếm bài viết của mình trên diễn đàn, sau đó trịnh trọng trả lời ở bên dưới:
"Đã thử nghiệm, hiệu quả rất tốt. Cảm ơn mọi người góp ý."
Cố Đàm Dữ trả lời xong, sau đó ôm Nguyễn Đường, nhắm hai mắt lại, an an ổn ổn ngủ say.
Qua ngày thứ hai, hai người bọn họ đều dậy muộn hơn một chút. Cố phu nhân cũng không cho người đi quấy rầy bọn họ, chỉ phân phó người hầu hâm nóng lại cơm, chờ bọn họ rời giường thì bưng ra.
Cố Đàm Dữ tỉnh lại sớm hơn Nguyễn Đường một chút. Hắn cẩn thận lấy ra cánh tay Nguyễn Đường đặt ở trên người mình, đứng lên mặc quần áo vào.
Hôm nay thời tiết không tốt lắm, trời âm u đầy mây, có vẻ như sẽ mưa bất cứ lúc nào.
Cố Đàm Dữ đi ra ngoài phòng ăn sáng, rồi lại mở ra quang não ra phân phó quản gia chút việc, sau đó mới trở về phòng.
Nguyễn Đường đã tỉnh, cậu nằm ở trên giường, dùng mu bàn tay dụi dụi đôi mắt, dường như vẫn còn đang mơ mơ màng màng, chưa có hoàn toàn tỉnh táo.
Cố Đàm Dữ đỡ Nguyễn Đường ngồi dậy, lại lót phía sau Nguyễn Đường một cái gối đầu. Hắn nhẹ giọng hỏi, "Đường Đường đói bụng chưa, có muốn ăn cơm không?"
Mông Nguyễn Đường vừa cử động, đã thấy vô cùng đau đớn.
Đôi mắt cậu ngấn nước, đuôi mắt đỏ bừng còn chưa bớt được chút nào, thời điểm rũ xuống trông vô cùng đáng thương, "Đau, không muốn xuống." Kích cỡ không phù hợp thật sự là một vấn đề lớn.
Cố Đàm Dữ vuốt ve mái tóc Nguyễn Đường, âm thanh theo bản năng dịu xuống vài phần, "Vậy anh đem cơm sáng lên, em ngồi ở trên giường ăn, nhé?" Nguyễn Đường nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
Cậu đưa đôi mắt tròn vo nhìn Cố Đàm Dữ, dường như nghĩ tới cái gì, đột nhiên vươn tay ra bắt lấy tay Cố Đàm Dữ, ngoạm một cái.
o□o
Lực cắn không lớn, giống như mèo con đang mài răng hơn.
"Hôm qua em đã nói anh dừng lại, anh lại không nghe."
Nguyễn Đường phụng phịu nhìn Cố Đàm Dữ, làm ra vẻ rất hung dữ, nhưng bởi vì âm thanh mềm như bông, lại không có khí thế gì, nên càng giống như mèo con đang vung vẩy móng vuốt, đáng yêu không chịu được.
"Đường Đường, muốn đi đánh răng không," Trên mặt Cố Đàm Dữ không có biểu cảm dư thừa, kịp thời chuyển đề tài, "Anh đi lấy kem đánh răng cho em, em ở chỗ này đánh luôn nhé."
Hắn nói xong đi vào phòng tắm, lấy kem đánh răng cho Nguyễn Đường.
Nguyễn Đường tức đến nổi cọng tóc ngố trên đỉnh đầu nhổm dậy. Cậu dùng móng vuốt béo mập của mình hung hăng đập vào chăn, trông có vẻ rất khó dỗ.
Nếu là người khác sẽ trực tiếp nhận sai, Cố Đàm Dữ thì hay rồi, trực tiếp lảng sang chuyện khác.
Một chút ý thức nhận sai cũng không có.
Cố Đàm Dữ cầm một cái chậu nhỏ đặt bên cạnh giường, Nguyễn Đường không cần xuống giường, trực tiếp ngồi ở trên đó đánh răng.
Hắn lại thấm ướt khăn mặt, lau mặt cho Nguyễn Đường.
Cuối cùng mới gọi quản gia người máy mang bữa sáng lên. Trên giường bày một cái bàn nhỏ, cơm sáng đều đặt ở bên trên, Nguyễn Đường muốn ăn cái gì là Cố Đàm Dữ lập tức đưa tới bên miệng cậu.
Tuy nhiên Nguyễn Đường ăn ít, không ăn được bao nhiêu đã no rồi.
"Muốn ăn trái cây không?" Cố Đàm Dữ cho quản gia người máy đem đồ xuống, hắn vươn tay nhéo nhéo gương mặt Nguyễn Đường, có chút lo lắng, "Ăn dâu tây mà em thích nhất được không?"
Vốn dĩ Nguyễn Đường rất thích dâu tây, nhưng hiện tại nhắc tới dâu tây, cậu liền nhớ tới ngày hôm qua, khi nước sốt dâu tây màu hồng nhạt dính lên người cậu, Cố Đàm Dữ vươn tay chạm vào một chút, sau đó nhẹ nhàng liếm liếm ngón tay.
Ánh mắt Cố Đàm Dữ sâu thẳm, đuôi mắt thon dài hơi cong, cười như không cười, giọng nói hắn cũng khàn khàn gợi cảm, "Rất ngọt."
Hai chữ ngắn ngủn, lại khiến cho Nguyễn Đường đỏ bừng mặt.
Cho tới lúc này, cậu đã không thể nhìn thẳng vào dâu tây.
"Không, không muốn!"
Nguyễn Đường nhấc chăn lên, lại nằm xuống. Cậu nửa khép con mắt, hàng lông mi nhỏ dài khẽ run rẩy, dường như có chút ngượng ngùng, "Em, em muốn đi ngủ."
Ngày hôm qua hai người thức đến tận khuya, hôm nay trời lại đầy mây, Nguyễn Đường chỉ cảm thấy mình buồn ngủ không chịu được, muốn ngủ thêm chốc lát.
Cố Đàm Dữ dùng ngón tay chải vuốt lại tóc mái Nguyễn Đường, trong ánh mắt mang ý cười. Hiển nhiên, hắn cũng nghĩ đến cùng một hình ảnh với Nguyễn Đường, "Ngoan, em ngủ một lát đi, anh không quấy rầy em nữa."
Hắn đứng dậy kéo rèm xuống, trong phòng lại trở nên tối tăm. Nguyễn Đường lẩm bẩm trong miệng hai câu, âm thanh nho nhỏ, Cố Đàm Dữ không có nghe được.
Sau khi Cố Đàm Dữ đi ra ngoài, Nguyễn Đường có chút thất vọng quấn chặt chăn, "Ngốc muốn chết."
Cậu ngáp một cái, nhưng lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào, tựa như có chút thỏa mãn.
Chờ đến Nguyễn Đường tỉnh lại đã là buổi chiều.
Cơ thể cậu tốt hơn một chút, cũng ngại nằm thêm không chịu dậy.
Khi Nguyễn Đường mặc quần áo đi xuống dưới tầng, Cố Đàm Dữ đang cùng Cố phu nhân nói chuyện. Cố phu nhân vừa nhìn thấy Nguyễn Đường đi xuống, trên mặt nở nụ cười thật tươi, "Đường Đường, vừa rồi mẹ còn đang nhắc tới con đấy."