Bùi Nặc nhướng mày, cười lạnh một tiếng, hai tròng mắt đỏ sậm sắc bén mà lạnh băng, ngữ khí hắn hiếm thấy có vài phần ngạo mạn, thoát đi ngụy trang ôn hòa ngày thường, "Ngươi là cái thá gì?"
"Ngươi muốn, là ta phải cho ngươi?"
Hắn vươn tay, ôm chặt bả vai Nguyễn Đường bả vai, lực đạo cũng không lớn, nhưng lại lấy một loại tư thái không thể cự tuyệt, mang theo vài phần bá đạo, trần trụi biểu hiện ra tính chiếm hữu của hắn.
Đuôi mắt vị bá tước kia run run, trong đôi mắt màu lam thâm thúy hiện lên bất đắc dĩ, ánh mắt hắn như cũ dừng ở trên người Nguyễn Đường, tựa hồ vẫn không nghĩ từ bỏ, "Thân vương đại nhân, chẳng qua chỉ là một tiểu tình nhân mà thôi."
"Nếu ngài thích, ta có thể cho ngài tình nhân của ta."
Nói, hắn đẩy đẩy thiếu niên trong ngực mình ra, làm ra vẻ hào phóng, đối với Huyết tộc bọn họ sinh mệnh dài đằng đẵng, tính dục bất quá chỉ là trò tiêu khiển thường ngày mà thôi, tình nhân bên người là vật phẩm tùy thời đều có thể mang tặng ra ngoài.
Thiếu niên kia vẻ mặt tựa hồ không tình nguyện, đáy mắt hiện lên vài tia phẫn nộ cùng với ủy khuất, nhưng hắn có vẻ vẫn không dám cãi lời vị bá tước này, cho nên nắm chặt ngón tay, có chút đứng ngồi không yên.
Bùi Nặc nhìn về phía vị bá tước này, đáy mắt có vài phần không kiên nhẫn, ngón trỏ hắn dùng sức gõ mặt bàn, lời ít ý nhiều lần nữa biểu lộ thái độ của mình, "Đối với ta mà nói, không phải, không cần."
Nguyễn Đường không phải là tình nhân có thể tùy ý mang tặng.
Là người về sau hắn muốn chung sống cả đời.
Hắn khẽ nhấc mí mắt, hơi mang cảnh cáo nhìn thoáng qua bá tước, "Lại nhìn chằm chằm vào người của ta nữa, cẩn thận ta đào đôi mắt của ngươi ra."
Đáy mắt màu đỏ của Bùi Nặc càng thêm thâm trầm, mang theo tính công kích cực mạnh, điều này ý nghĩa là hắn nghiêm túc lên.
Vị bá tước kia nhìn thoáng qua Bùi Nặc, rốt cuộc ý thức được Bùi Nặc tựa hồ nghiêm túc, cũng không phải đang nói giỡn, hắn rốt cuộc thu hồi ánh mắt của mình, có chút thất vọng.
Bùi Nặc tên gia hỏa không hiểu phong tình này, vậy mà cũng sẽ có một mặt như vậy, thật đúng là hiếm thấy.
"Được, thân vương đại nhân không cần khẩn trương như vậy, ta cũng không phải loại người thích đoạt ái nhân của người khác, nếu ngài không muốn trao đổi, ta đây cũng không cưỡng cầu."
Bá tước hậm hực vẫy vẫy tay, tuy nói có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn thập phần kiêng kị Bùi Nặc, lúc này cũng không dám chính diện đối địch cùng Bùi Nặc.
Vì một tiểu tình nhân, quá không đáng giá.
Chênh lệch giữa cấp bậc bá tước cùng thân vương vẫn là rất lớn, tuy rằng thực lực của hắn đã tiếp cận với thân vương, nhưng Bùi Nặc đã sống cả ngàn năm, từ thuở đầu Thánh Chiến đã tồn tại, lực lượng của hắn tuyệt đối ở phía trên thân vương, thậm chí không người có thể địch lại hắn.
"Scott, ngươi tới nơi này, rốt cuộc muốn làm gì?"
Bùi Nặc nhìn tên quý tộc tóc vàng mắt xanh đối diện, hơi hơi rũ mi mắt, ngón tay vuốt ve mu bàn tay Nguyễn Đường, đáy mắt hiện lên một tia không vui.
"Là Huyết Tộc trưởng lão kêu ta qua đây xem ngài, thuận tiện nói một chút sự tình Huyết Liệp, theo ta được biết, bọn họ không phải làm Nguyễn gia cài gian tế Huyết Liệp vào rồi sao?"
Scott biểu hiện cực kỳ nhiệt tình hào phóng, "Vừa lúc ở lâu đài của ta không có việc gì để làm, cho nên muốn lại đây giúp đỡ ngài."
Bùi Nặc nhíu đầu mày, trên mặt thập phần bình tĩnh, "Không cần thiết."
"Ta không thích người khác ở lại biệt thự của ta," hắn có phần chán ghét nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm Scott cùng tiểu tình nhân của hắn, "Ngươi không quản nổi nửa người dưới của mình."
Sẽ làm bẩn lâu đài của hắn.
Sắc mặt Scott cứng đờ, nhưng khi đối diện với vẻ mặt bất cận nhân tình, thậm chí là có chút lãnh khốc của Bùi Nặc, hắn lại không biết nên nói gì mới phải.
Hắn nhắm mắt lại, xoa xoa mũi, có chút bất đắc dĩ, "Vậy ít nhất cũng phải cho ta ở lại ăn bữa cơm trưa chứ, dọc đường đi ta phong trần mệt mỏi chạy tới, ngài cũng cần ra dáng chủ nhà chứ?"
Bùi Nặc niệm tình thân phận bá tước của Scott, đáp ứng.
Nhưng hắn không tin Scott sẽ có lòng tốt như vậy, rốt cuộc, bên trong Huyết Tộc, ai cũng biết thanh niên này dã tâm bừng bừng.
Bùi Nặc không muốn chính mình trong lúc vô tình trở thành đá kê chân cho người khác.
Hắn ôm Nguyễn Đường đứng lên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua Scott, sau đó không chút do dự nâng bước chân đi lên lầu, "Ngươi tùy tiện, có chuyện thì phân phó quản gia."
Nguyễn Đường thuận theo dựa vào lòng ngực Bùi Nặc, một cánh tay câu lấy bả vai Bùi Nặc, một bàn tay chống trước ngực hắn, sau mới ngẩng đầu đi xem Scott.
Vừa rồi hệ thống nói với cậu, Scott là vai chính của thế giới này, sau khi vai ác Bùi Nặc bởi vì lực lượng tiêu tan cực đại lâm vào ngủ say, hắn thay thế vị trí Bùi Nặc, cuối cùng lên làm vua của Huyết Tộc.
Bùi Nặc trúng độc, hắn cũng không thoát được quan hệ.
Cho nên Nguyễn Đường muốn quan sát một chút, người này rốt cuộc có bản lĩnh gì, nhìn xem có thể phòng bị hay không.
Bùi Nặc chú ý tới động tác Nguyễn Đường, bước chân dừng một chút, đầu quả tim dâng lên một chút ghen tuông nhàn nhạt, hắn ôm chặt Nguyễn Đường, ngữ khí lại giả bộ bình tĩnh, "Làm sao, em để ý hắn sao?"
Nói tới đây, ngữ khí của hắn biến đổi, che giấu không nổi vẻ âm trầm cùng không vui: