Tư Cửu Lê nhìn Diệp Nam Kỳ thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi cùng tiều tụy, đáy mắt toàn là tơ máu, cổ họng hắn giật giật, như đang do dự điều gì, một lúc lâu sau mới mở miệng, "Còn sống."
Bàn tay Diệp Nam Kỳ đang nắm chặt cuốn bút ký kia chợt nới lỏng, dường như yên tâm yên tâm rồi, nhưng sau đó hắn lại nhớ ra điều gì, vẻ mặt mếu máo như vừa khóc vừa cười, "Vậy sư tôn, hiện tại đang ở đâu?"
Ánh mắt Tư Cửu Lê ngưng tụ, nhất thời không có mở miệng.
Cũng không phải hắn cố ý gạt Diệp Nam Kỳ, nhưng hắn đối với chuyện của Lâm Hư Tiên Tôn cũng không hoàn toàn nắm chắc.
Toàn thân Diệp Nam Kỳ run rẩy, hắn nhìn Tư Cửu Lê, đôi mắt đỏ lên, ngữ khí chắc chắn, "Ngươi đang gạt ta."
"Ta sớm nên biết, các ngươi đều đang gạt ta."
Diệp Nam Kỳ hít sâu, cả người đau đến phát run, trước mắt biến thành màu đen, dường như mỗi một lần hô hấp, cả người hắn đều bị xé rách như một tờ giấy mỏng.
Hắn dùng sức ném máy truyền tin kia ra ngoài, máy truyền tin đập vào bức tường, tức khắc rơi xuống đất chia năm xẻ bảy, cuối cùng không còn động tĩnh.
Diệp Nam Kỳ cố gắng chống đỡ đứng dậy, tinh thần có chút hoảng hốt.
Sư tôn đã chết.
Sự thật này không ngừng nhắc nhở hắn, làm thái dương hắn run rẩy, lồng ngực đau đớn. Hắn dùng sức nắm chặt mèo gốm nhỏ treo trước ngực, phảng phất làm như vậy có thể giảm bớt đi một chút thống khổ.
Đã chết, tức là sẽ không còn được gặp lại.
Đã từng, hắn đối với chuyện sư tôn rời khỏi Vạn Kiếm Phong còn có thể chịu đựng được, không chỉ bởi vì lúc ấy đã bị tổn thương, còn là bởi vì cảm thấy, đời này luôn có thời điểm gặp lại.
Dù không gặp được, yên lặng bảo vệ từ xa cũng tốt.
Nhưng đến hiện tại, hắn mới xé rách những lời nói dối đó, nhìn thấy sự thật làm hắn đau khổ cùng tuyệt vọng.
Đời này, không thể gặp lại.
Diệp Nam Kỳ nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía phòng của Lâm Hư Tiên Tôn. Lâm Hư Tiên Tôn tuy đã rời đi được một thời gian, nhưng bên trong vẫn lưu lại một chút hơi thở của y.
Thanh thanh đạm đạm, có chút lạnh, giống như chính con người Lâm Hư Tiên Tôn vậy.
Diệp Nam Kỳ cuộn tròn thân thể, giống như một cái tiểu hài tử dùng sức nắm chặt góc chăn của Lâm Hư Tiên Tôn. Hắn đè thấp đầu, âm thanh cũng trầm thấp, mang theo tiếng khóc nhỏ vụn.
"Sư tôn, đừng bỏ ta lại một mình."
Hắn đã từng đắc ý phấn chấn như vậy, gần chỉ cần đứng ở nơi đó đã như một tia sáng chói lóa, làm người ta cảm thấy loá mắt.
Mà hiện giờ, hắn lại như rũ bỏ toàn bộ ánh sáng, không để lại một chút gì.
(Tui tự dịch ra đấy. Đây là hai câu thơ trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị.)
Sư tôn, ta phải đi đâu mới có thể tìm được người.
Diệp Nam Kỳ ngồi quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía chủy thủ đặt trên bàn.
Hắn như bị thứ gì mê hoặc, chậm rãi vươn tay.
Kiếm quang lạnh thấu xương chợt lóe trên mặt hắn, hắn nắm chặt chủy thủ, nhắm mũi nhọn về phía ngực mình, chậm rãi đâm xuống.
Tuy nhiên, ngay tại thời điểm mũi kiếm đâm thủng quần áo, hắn mới như đột nhiên thanh tỉnh lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chủy thủ, đáy mắt vô cùng phức tạp.
Mạng của hắn, là dùng chính mạng của sư tôn đổi lấy.
Hắn có thể giày xéo mạng mình, nhưng đây là mạng của sư tôn.
Diệp Nam Kỳ ném chuôi chủy thủ này đi, nghe tiếng vang thanh thúy khi chủy thủ ném xuống mặt đất, hắn hung hăng nhắm mắt lại, "Sư tôn, người đã đoán chắc được mọi chuyện sao?"
Đoán chắc tình cảm của hắn đối với sư tôn, cho nên sẽ không xuống tay.
Hắn, không chết được.
Đôi mắt Diệp Nam Kỳ đỏ vô cùng, hắn đi ra khỏi phòng, có chút mờ mịt nhìn về chỗ ở Lâm Hư Tiên Tôn. Trong đầu óc hắn là một mảnh hỗn độn, giống như đồ vật đã cũ, phát ra âm thanh "Kẽo kẹt" yếu ớt.
Hắn đứng ở nơi đó, dùng sức bóp chặt lòng bàn tay của mình, ánh mắt vẩn đục hơn vài phần. Sau một lúc lâu, hắn mới nhẹ nhàng cười cười.
Nụ cười kia, vô cùng nhẹ nhàng.
"Sư tôn, người chưa chết," hắn đứng ở nơi đó lẩm bẩm, ý cười bên môi lại không hề thuyên giảm, "Tư Cửu Lê cũng nói rồi, người không có chết."
Hắn bước chân nhẹ nhàng về tới phòng mình, tìm lấy kiếm cùng túi trữ vật của mình, đạp ánh trăng rời khỏi Vạn Kiếm Phong.
"Sư tôn, ta tới tìm người."
Ngày thứ hai Tư Cửu Lê cùng Thẩm Độ Lê sốt ruột gấp gáp trở về thì thấy phòng ốc đã trống trơn, Diệp Nam Kỳ đã không còn bóng dáng.
Thẩm Độ Lê gấp đến độ đi vòng quanh, "Ta biết là hắn chịu không nổi mà, giờ phải làm sao đây?"
Vành mắt Tư Cửu Lê đen sì, hắn thức đêm gấp gáp trở về, cả đêm không ngủ, "Còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là tìm hắn trở về."
Thẩm Độ Lê thở dài một hơi, có chút phát sầu, "Lấy tu vi của hắn, muốn mang hắn trở về, sợ là có chút khó."
Nàng lại nghĩ tới cái gì, "Ngày đó ngươi đưa cho Diệp Nam Kỳ một mặt trang sức, chuyện đó là như thế nào?"
Tư Cửu Lê ấn ấn thái dương, hiển nhiên cũng có chút đau đớn, "Đó là một linh bảo của Đường Đường, có thể cất chứa ôn dưỡng hồn phách, hồn phách của Lâm Hư Tiên Tôn ở ngay trong đó."
Lâm Hư Tiên Tôn dùng máu thịt cùng linh khí của chính mình tưới cây hoa làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc thịt kia đã là hành động nghịch thiên, giấu ở bên trong linh bảo có thể tránh né Thiên Đạo trừng phạt.
Chờ đến khi hơi thở Lâm Hư Tiên Tôn cùng linh bảo kia cuốn chặt vào nhau, Thiên Đạo không phân biệt ra, đến lúc đó tự nhiên có thể tránh thoát.
Thẩm Độ Lê có chút kinh ngạc, "Ngươi làm sao không nói sớm?"
"Ta cũng không biết sư tôn cần thời gian bao lâu mới có thể hoàn toàn tỉnh lại, ngộ nhỡ chờ đến khi Diệp Nam Kỳ thọ mệnh hao hết, sư tôn vẫn chưa tỉnh lại thì sao. Hiện tại sư tôn, chẳng qua chỉ là đang tồn tại mà thôi."
"Hiện tại nói cho Diệp Nam Kỳ, cũng chỉ để hắn chờ mong trong vô vọng mà thôi," Tư Cửu Lê thở dài một hơi, "Ta vốn định chờ chuyện này ổn thỏa một chút rồi nói cho hắn."
Ai biết Diệp Nam Kỳ vậy mà phát hiện nhanh như vậy.
Hơn nữa, ánh mắt Tư Cửu Lê dừng lại trên máy truyền tin không hề có chút tín hiệu nào trên tay, thở dài một hơi.
Hắn đoán Diệp Nam Kỳ căn bản không mang máy truyền tin, cho nên hắn cũng không thể nói cho Diệp Nam Kỳ chuyện này.
Diệp Nam Kỳ mất tích một lần này là mất tích suốt 400 năm.
Hoặc là, đã điên 400 năm.
Trong Tu chân giới từng có người gặp qua Diệp Nam Kỳ, Diệp Nam Kỳ điên điên khùng khùng, gặp người là hỏi, "Ngươi có nhìn thấy sư tôn ta không?"
Tư Cửu Lê cùng Thẩm Độ Lê vô số lần đi tìm Diệp Nam Kỳ, nhưng tới cuối cùng vẫn không thể mang người trở về.
Lại qua một năm Giao Thừa, Diệp Nam Kỳ mờ mịt hành tẩu dưới ánh trăng, tuyết lớn bay tán loạn, cơ hồ muốn che đậy tầm mắt hắn.
400 năm, hắn gần như đã đi khắp toàn bộ Tu chân giới, nhưng như cũ vẫn không tìm được nửa cái bóng dáng của Lâm Hư Tiên Tôn.
Diệp Nam Kỳ đi mệt rồi, tùy ý tìm một góc ngồi xuống, bông tuyết bay lả tả rơi đầy đầu vai cùng mái tóc hắn.
Hắn nắm chặt mèo gốm nhỏ trước ngực, đột nhiên đau khóc thành tiếng.
Hắn không tìm được, đi khắp nơi cũng không tìm được bóng dáng của sư tôn.
Đến lúc này, hắn không thể tiếp tục tự lừa mình được nữa.
400 năm, sư tôn đã chết 400 năm rồi.
Quân mai tuyền hạ nê tiêu cốt, ngã ký nhân gian tuyết mãn đầu*.
*Quân dưới suối vàng xương cốt đã hóa thành bùn đất. Ta gửi nơi nhân gian tuyết trắng đầy đầu.
(Câu thơ trong Mộng Vi Chi của Bạch Cư Dị)
Diệp Nam Kỳ cuối cùng cũng không lừa chính mình nữa, hắn rốt cuộc đã điên đủ rồi.
Hắn hốt hoảng trở về Vạn Kiếm Phong.
Bị bắt ở trên Vạn Kiếm Phong xử lý công vụ 400 năm, Tư Cửu Lê thật sự là không thể có một chút sắc mặt tốt với Diệp Nam Kỳ.
Ánh mắt hắn ngưng lại trên mèo gốm nhỏ treo ở cổ Diệp Nam Kỳ, hắn chợt vươn tay cầm lấy mèo gốm nhỏ kia, dò ra một chút linh khí đi cảm thụ, đáy mắt mang theo một tia vui mừng.
Diệp Nam Kỳ còn chưa rõ Tư Cửu Lê rốt cuộc đang làm cái gì, ngay sau đó đã nghe được Tư Cửu Lê nói, "Sư tôn còn sống, không phải gạt ngươi."
"Hồn phách sư tôn ở ngay bên trong mèo gốm nhỏ này, nhờ linh khí của ngươi uẩn dưỡng 400 năm, sư tôn đại khái sắp tỉnh rồi."
Đáy mắt Diệp Nam Kỳ toát ra không thể tin được, hắn mừng như điên, nhưng đến cuối cùng lại nửa chữ cũng không nói nên lời. Hắn dùng sức nắm chặt tay Tư Cửu Lê, "Ngươi nói, là thật sao?"
Tư Cửu Lê nhíu mày, "Lừa ngươi làm gì, tự ngươi dùng linh lực tìm tòi sẽ biết."
Diệp Nam Kỳ lúc trước chỉ cho rằng đây là một mặt trang sức bình thường, vậy nên trước nay đều chưa từng thử qua. Nhưng hiện giờ Tư Cửu Lê nói như vậy, hắn mới cẩn thận dò ra linh lực, tiến vào bên trong mèo gốm nhỏ.
Bên trong mèo gốm, có một hồn phách suy yếu đang lẳng lặng nằm cuộn tròn.
Hốc mắt Diệp Nam Kỳ nóng lên, hồn phách kia có ngũ quan cùng khí tức quen thuộc như vậy, quen thuộc đến hắn chỉ cần nhìn thấy là có thể rơi nước mắt.
Sau khi Tư Cửu Lê nói ra chuyện này cuối cùng cũng được thoải mái, đến lúc này, hắn đã có thể thoát khỏi cục diện rối rắm này.
"Sư tôn trước khi đi giao Vạn Kiếm Phong lại cho ngươi xử lý, ngươi thế nhưng đi một lần suốt 400 năm"
Diệp Nam Kỳ rùng mình, hắn hít sâu một hơi, trên mặt nhiều thêm một chút ý cười, "Cảm ơn ngươi."
"Chuyện của Vạn Kiếm Phong, ta sẽ xử lý."
Tựa hồ rốt cuộc đã tìm được một chút sức lực chống đỡ, Diệp Nam Kỳ nhanh chóng tiếp nhận sự vụ Vạn Kiếm Phong, xử lý mọi chuyện đến gọn gàng ngăn nắp.
Nhưng mà, hai trăm năm qua đi, Lâm Hư Tiên Tôn vẫn chưa có tỉnh lại.
Trong thời gian chờ đợi dài lâu này, Diệp Nam Kỳ đã thay đổi rất nhiều.
Tươi cười trên mặt hắn ít dần, thường ngày đều trưng ra bộ mặt vô biểu tình, trên khuôn mặt còn mang theo một chút sắc lạnh.
Rất nhiều người nói, hắn rất giống Lâm Hư Tiên Tôn.
Lâm Hư Tiên Tôn không ở đây 600 năm, hắn tự mình sống thành bộ dáng của Lâm Hư Tiên Tôn.
Như vậy, giống như Lâm Hư Tiên Tôn chưa bao giờ rời đi.
Tư Cửu Lê cùng Thẩm Độ Lê đối với dáng vẻ này của Diệp Nam Kỳ rất lo lắng, nhưng hai người bọn họ lại cũng không thể làm gì được.
Dù sao đây chính là tâm bệnh, cần tâm dược chữa trị.
Diệp Nam Kỳ đối với chuyện này không tỏ ý kiến, hắn lạnh mặt đi vào trong phòng ngủ của mình. Mỗi ngày hắn đều sẽ dành ra một chút thời gian vận chuyển linh khí cùng mèo gốm nhỏ, sau đó cùng nói chuyện vài câu.
Chỉ có như vậy, hắn mới hơi an tâm được một chút.
Lần này cũng như vậy, nhưng khi Diệp Nam Kỳ đi vào phòng ngủ, hắn lại thấy mèo gốm nhỏ mình đặt trên đệm mềm trên mặt bàn không còn tăm hơi.
Ngón tay Diệp Nam Kỳ hơi hơi run rẩy, hô hấp dồn dập, đôi mắt nháy mắt đỏ bừng lên. Hắn vừa định tức giận, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi.
Tiếng bước chân của người ấy, hắn đã từng nghe qua không biết bao nhiêu lần, lúc này tự nhiên vô cùng quen thuộc.
Lưng Diệp Nam Kỳ cứng đờ, không dám quay đầu lại xem, sợ rằng đây chẳng qua chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.
Nhưng mà, cánh tay lành lạnh của người phía sau đáp lên vai hắn, âm sắc có chút lạnh, nhưng lại áp chế kích động cùng vui mừng to lớn.