Vai Ác Cũng Khổ Lắm

Chương 24: Trưởng công chúa hoàng triều 24

Trước Sau

break

Nói vậy thuyền nhỏ theo gió vượt sóng có thể bị lật bất cứ lúc nào, mà ba người này đều có ý đồ xấu xa của bọn họ nên nhất định sẽ không vạch trần nàng.

Cũng không lâu lắm tin tức cả nhà Viên gia bị tàn sát truyền đến, triều đình xôn xao. Lương Di bắt đầu công thành, Trấn Bắc đại tướng quân trụy tim mà chết, hai binh sĩ Viên gia tử thủ cửa thành lại bởi vì mệt mỏi mà khiến cho biên thành thất thủ. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, An Đô vương dẫn quân ngăn cơn sóng dữ, chống lại thiết kỵ của Lương Di, đồng thời đứa con trai thứ ba bị trục xuất của Viên gia là Viên Thương đã dẫn tàn binh đi khắp thảo nguyên.

Sau khi trận chiến này kết thúc, An Đô vương dâng thư để định tội cho Viên gia, nói thẳng tướng bại trận không đủ dũng cảm, khuyến khích Xương Thuận đế tước đi tước vị và công huân của Viên gia, Xương Thuận đế đóng dấu.

Giết người tru tâm, An Đô vương thuận lợi ly gián nhiều thế hệ trung lương của Viên gia cùng hoàng thất, đồng thời giành được danh tiếng tốt cho bản thân.

Vọng Ngưng Thanh ý thức được thời cơ đã tới, khoảng cách An Đô vương mưu phản chỉ sợ không còn xa, chỉ là không biết đám quân lương kia có thành công đưa đến Trấn Bắc quân hay không.

Chỉ cần sống qua mùa đông là năm sau có hi vọng.

Trong khoảng thời gian này, triều đình vì chuyện của Viên gia ồn ào túi bụi, sự tàn bạo của Xương Thuận đế lại càng thêm dữ dội. Những quan viên vốn nên bị xử tử đều lựa chọn đưa đến chỗ Vọng Ngưng Thanh. Vọng Ngưng Thanh không muốn nhận những người này, liền đuổi Dương Tri Liêm đi trấn an bọn họ, đợi phong ba trôi qua, sẽ an trí từng người từng người một.

Đề nghị ban đầu Vọng Ngưng Thanh đưa ra "Thu triều thần làm nam sủng" kỳ thật cũng là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, miễn cho Vương Kiểu Nhiên giết người không nên giết, nàng còn phải lao tâm lao lực thu thập cục diện rối rắm.

Mặc dù đi nhầm đường, nhưng cũng may nam sủng là vô cùng nhục nhã, bởi vậy Hoàng Thượng chưa bao giờ hoài nghi, mỗi lần đều ban những thần tử chọc giận mình cho công chúa, tùy nàng xử trí, trong dân gian thậm chí còn có bài hát thiếu nhi"Đế xấu hổ, ban cho công chúa", khiến cho danh hào của công chúa Dung Hoa càng ngày càng xấu hổ.

Nhưng trên thực tế, các đại thần trung thành và bộc trực đó đều bị bồi dưỡng thành thành viên nòng cốt, không có tông tộc, toàn bộ bọn họ đều dùng các loại danh nghĩa trắng tay lập nghiệp như là "Cận kề cái chết không theo", "hành hạ tới chết", sau đó âm thầm đưa ra khỏi Hoa Kinh, mang theo thê nhi cùng nhau chạy tới tứ hải bình định núi sông, cứu trợ dân chúng; nhưng những gia tộc có thế lực hùng hậu, liên quan rất rộng, hoặc là không có nguyện trung thành, thì giam trong phòng chứa củi mười ngày nửa tháng, chờ hoàng đế quên người đi, lấy danh tiếng "chán" lại làm cho người mất tích, điều về tông tộc, về sau như thế nào, đều không liên quan đến Vọng Ngưng Thanh.

Những chuyện này đều do Dương Tri Liêm hoặc Hoài Thích ra mặt giải quyết, Vọng Ngưng Thanh chỉ cần sắm vai một công chúa hoang đường thay đổi thất thường, hoa tâm lạm tình là được.

Đương nhiên, cũng có những người thật sự không cứu được, nhưng Vọng Ngưng Thanh đối với việc này cũng không cưỡng cầu, chỉ cần không có nhân quả với mình, sinh tử của con người cũng chẳng qua là luân hồi vãng sinh mà thôi.

Chỉ là Vọng Ngưng Thanh cũng không biết Dương Tri Liêm nói gì với đám người này, nhìn những người này rời đi cũng không có nửa điểm không cam lòng tình nguyện. Đối với việc này nàng cũng chỉ có thể cảm khái, thủ đoạn kích động lòng người của Dương Tri Liêm thật ra không tầm thường, ông ta cũng rất giỏi xử lý các mối quan hệ phức tạp giữa con người với nhau, đáng tiếc đối với nàng mà nói ăn thì không ngon, bỏ thì lại tiếc.

Vọng Ngưng Thanh nhìn lỗ thủng đang miễn miễn cưỡng bù đắp, còn chưa kịp thở ra một hơi, An Đô vương đã men theo những quan viên từng hối lộ nàng mà tìm tới tận cửa, muốn hợp tác với nàng.

Chắc chắn hành vi nhận hối lộ riêng này khiến người ta cảm thấy nàng lòng đầy dã tâm, Vương Hạng hứa cho nàng buông rèm nhiếp chính, địa vị nữ tử cao quý nhất hoàng triều, còn ban cho nàng đất phong vương hầu, chỉ cần nàng hạ độc trong thức ăn của Vương Kiểu Nhiên.

Thức ăn của hoàng đế nhất định phải do thái giám thử độc trước, nhưng nếu công chúa Dung Hoa tự tay dâng lên, tự nhiên sẽ không có người hoài nghi nàng có hạ độc trong thức ăn.

Vọng Ngưng Thanh lạnh mặt đồng ý, quay đầu liền bán đứng Vương Hạng cho Vương Kiểu Nhiên.

Vương Kiểu Nhiên nghe vậy tự nhiên giận dữ, hắn ta không thông thạo triều chính, xuống tay tự nhiên không hề cố kỵ, tiếp tục loạn quyền, thế mà suýt nữa đánh chết An Đô vương.

Độc trùng cắn xé lẫn nhau, chó cắn chó một miệng lông. Không đến năm thứ ba, của An Đô vương bị tước chức giống hệt như cháu trai, đã sắp xếp nhân thủ của mình trong phủ nội vụ, sau khi ám sát Xương Thuận đế thì làm phản.

Chương 25: Trưởng công chúa hoàng triều 25

Đối với vận mệnh sớm đã được định ra, có lẽ từ đầu đến cuối Vọng Ngưng Thanh vẫn cảm thấy khó hiểu chính là vì sao An Đô vương muốn ủng hộ Thập Thất hoàng tử mà không tự mình đăng cơ chứ?

Nhưng mà sau khi nhìn thấy Vương Hạng, Vọng Ngưng Thanh đã hiểu.

An Đô vương có dũng có mưu, dã tâm bừng bừng, giảo hoạt gian trá, rất có phong thái của sự kiêu hùng thời loạn —— nhưng cho dù xuất sắc như thế, cũng không thể chống lại được vẻ ngoài xấu xí của mình.

An Đô vương xấu xí, xấu đến mức khi hoàng thái tổ lần đầu tiên nhìn thấy y đã biết y vô duyên với ngôi vị hoàng đế, đều nói hoàng thất quảng nạp mỹ nhân toàn thiên hạ, dung mạo đời sau cho dù di truyền cách thế hệ thì cũng không đến nỗi nào đi, An Đô vương lại không may, vừa sinh ra đã không vừa ý cha mẹ, còn trong mắt đám quan lớn sĩ tộc triều đình Cảnh quốc, thì dung mạo xấu xí của y cũng không khác gì một kẻ tàn tật.

Vương Hạng vội vàng mưu phản, không kịp "xây tường thành cao, tích trữ lương thực nhiều và hoãn việc xưng Vương", căn cơ bất ổn, hắn có quyền thế nhưng lại phải chia một nửa giang sơn cho công chúa Dung Hoa. Bởi vậy, mặc dù Vương Hạng hoài nghi công chúa Dung Hoa đâm bị thóc thọc bị gạo, đồng ý hợp tác với hắn lại quay đầu bán hắn cho Vương Kiểu Nhiên, thì cũng chỉ có thể nhịn xuống cơn tức này, cười khanh khách tiếp tục hợp tác với nàng. Phải biết rằng, nữ tử Cảnh Quốc có quyền nhiếp chính, sau tang lễ của Vương Kiểu Nhiên, ngọc tỷ có thể hiệu lệnh ngự lâm quân hoàng cung cùng lính cấm vệ ở Hoa Kinh đều nằm trong tay công chúa Dung Hoa, làm cho An Đô vương không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vọng Ngưng Thanh chuyển hóa thành công từ trưởng công chúa được đế vương cưng chiều thành Yêu Cơ tay cầm thực quyền, địa vị càng thêm vững chắc, đồng thời cũng càng khiến người ta căm hận.

An Đô vương và công chúa Dung Hoa cùng nhượng bộ nhau, cùng nâng đỡ Thập Thất hoàng tử năm ấy mới bảy tuổi, mẫu phi sớm đã rời thế gian không có ngoại thích quấy nhiễu thuận lợi đăng cơ, phong hào là Khang Giai đế.

Linh Miêu lúc này mới thở dài một hơi, đến tận bây giờ, cả đời công chúa Dung Hoa xem như đã đi đến thời kỳ tột cùng lung lay sắp đổ, chỉ chờ một khi sắp thành lại bại, từ chín tầng trời rơi xuống đáy cốc.

"Chỉ cần giữ được hơn phân nửa căn cơ của Cảnh quốc giúp Thương quốc trong cảnh tượng tiêu điều lại mọc lên san sát như rừng, những thứ khác thì tùy ngài thích, muốn tiêu xài như thế nào cũng được." Linh Miêu vung móng vuốt lên, rất là oai phong.

Vọng Ngưng Thanh đi trên bãi cỏ xanh mượt, xách váy, đội nón che mặt, chỉ cảm thấy phàm trần không thú vị, không biết sinh lão bệnh tử thế nào lại làm cho người ta đau đến ruột gan đứt từng khúc?

Trên đường phố hoa nở bướm bay, ngoài thành Hoa Kinh trồng rất nhiều cây hạnh, gió tháng tư đã bắt đầu thổi, sương mù bao phủ trước mắt, cảnh tượng tuyệt mỹ mưa tuyết bay bay mờ mịt che khuất ánh mặt trời, chỉ làm cho người cảm thán không uổng công đầu thai một lần.

Vọng Ngưng Thanh cũng cảm thấy rất đẹp, dù sao hoa hạnh tàn còn có thể kết quả, trái cây trong những năm nạn đói tuy nhỏ lại khô, nhưng tốt xấu gì cũng có thể cứu được mạng người.

Người dân Cảnh Quốc thích phong nhã, đương nhiên sẽ không cô phụ cảnh xuân tươi đẹp vừa hiện ra này. Các lang quân mặc trường y rộng thùng thình kết thành đội, dẫn theo những tỷ muội còn chưa xuất giá, cùng nhau tới thưởng hoa. Không chơi được nước lượn chén trôi [*], bèn hẹn nhau chơi phi hoa lệnh[*], không được thì biểu diễn một hồi tài nghệ, hoặc tự phạt một chén rượu trái cây, rồi cười nói vui vẻ giết thời gian.

[*] Nước lượn chén trôi là một trò chơi lưu truyền trong dân gian Hán tộc thời TQ Cổ Đại. Tháng ba âm lịch, sau khi cử hành nghi thức cúng trừ tà, mọi người liền ngồi hai bên bờ sông, đặt chén rượu lên trên bè rồi thả, chén rượu xuôi dòng chảy xuống, đến trước mặt ai thì người đó liền lấy uống

[*] Phi hoa lệnh là một hình thức uống rượu đối thơ, mỗi câu thơ thường không quá bảy chữ, là thú vui của những văn nhân.

Mặc dù đang chơi ngoài trời nhưng vẫn có tùy tùng thị nữ giăng rèm che nắng nghỉ ngơi, để tránh ánh nắng quá gay gắt khiến những đám sĩ tộc yếu đuối được nuông chiều này mệt mỏi.

Vọng Ngưng Thanh đứng từ xa nhìn những nam nữ trẻ tuổi này, mấy ngày gần đây nàng đều bị hãm sâu trong vũng lầy triều đình, trong lòng đều là ngươi lừa ta gạt, đúng là đã lâu chưa có được cảm giác bình yên đơn giản như vậy.

Trong lòng nàng có chút xúc động, nhưng cũng hiểu rõ mình đại khái sẽ quét hết hứng thú của những người trẻ tuổi này, liền bỏ lại loan nghi cùng thị nữ, đi về phía sau Phò mã đang uống một mình.

Những buổi tụ hội có liên quan tới phong hoa tuyết nguyệt, Tiêu Cẩn luôn là trung tâm của các lang quân trẻ tuổi.

Vọng Ngưng Thanh đứng ở sau lưng Sở Dịch Chi, liếc mắt liền trông thấy lang quân xinh đẹp trong đám người hệt như minh châu mỹ ngọc.

Như người ta vẫn nói, đẹp nhất thiên hạ, thế gian không có người thứ hai.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc