Nằm ở trên giường bệnh, gương mặt Diệp Nhiễm bình tĩnh. Sự thờ ơ này bắt nguồn từ việc mất mát quá lớn.
Điều cô lo lắng quả nhiên dư thừa, cả cô và con đều không chiếm được trái tim anh, cô còn có thể làm gì? Bây giờ, tốt rồi.
Cô chỉ muốn biết cô nên làm thế nào cho tốt, anh dửng dưng khiến cô cảm thấy việc mình dùng đứa con trói buộc có thể là một sai lầm, cô cố chấp kết hôn, sau này lại là một sai lầm khác.
Muốn cô tận lực giết chết con mình cô không làm được, bây giờ mất rồi, cô có thể thản nhiên hoài niệm, đối với cô mà nói đây mới chính là một loại giải thoát.
Kha Dĩ Huân bị ông bà Kha gọi ra ngoài phòng bệnh, không cần nghĩ, nhất định là đang bị mắng rồi.
Mấy ngày nay cô rất bội phục mình, đã biết được “bí mật” của anh, lại còn thể nằm mộng mà không tỉnh ngộ.
Cô hy vọng anh có thể quên đi quá khứ để đến với mình, là mộng. Rõ ràng không có khả năng, là ngộ nhận.
Cô nhìn anh, kỳ thực anh cũng bất lực, anh trở thành một kẻ tội đồ trong cuộc hôn nhân, nguyên nhân đều do cô làm hại. Nụ cười của anh, sự hận thù của anh, là do cô đẩy anh vào, anh cự tuyệt, sau đó trở thành đối tượng để người trong nhà lên án.
Người sai vốn dĩ là cô.
Ba mẹ bị Diệp Nhiễm ép buộc về nhà nghỉ ngơi, trong phòng bệnh chỉ còn lại anh và cô.
Anh lạnh mặt ngồi ở cạnh giường, không nói một lời.
Kha Dĩ Huân hừ lạnh một tiếng, đứa bé này anh chưa từng muốn, bây giờ không còn nữa cũng không lấy gì thoải mái. Anh vô tình giương mắt, thấy cô nở nụ cười mỉm, tim quặn đau: “Chúng ta vẫn còn trẻ, em điều hành cửa hàng, những chuyện sau này không cần lo lắng, từ từ sẽ đến.” Anh muốn an ủi cô nhưng trong lòng lại không cam tâm. Thiên sứ vĩnh viễn là cô, anh đương nhiên trở thành ác quỷ.
Diệp Nhiễm nhắm mắt, quả nhiên, cuộc sống là phải đặt nhiều niềm tin vào những điều bất ngờ.
Từ từ sẽ đến?
Cô lại nhìn anh: “Kha Dĩ Huân, anh cần bao nhiêu thời gian?”
Anh thiếu kiên nhẫn, hỏi: “Chuyện gì?”.
“Quên đi quá khứ và bắt đầu một lần nữa.” Cô cười, nhắc nhở một chút.
Anh sửng sốt, nhíu mày nhìn cô rất lâu: “Ngày đó em nghe được hết?” Là câu nghi vấn.
“Ừ.” Diệp Nhiễm thẳng thắn thừa nhận: “Em luôn chờ đợi bởi vì anh nói anh cần thời gian.” Cô nhắm mắt lại, không có nước mắt, chỉ là hơi nước. Câu nói lúc đó của anh đã đem lại hy vọng cho cô bấy nhiêu.
“Em luôn chờ đợi, luôn luôn chờ. Sợ mình không đủ phân lượng còn nỗ lực mang thai để hy vọng chiếm lấy trái tim anh, đã từng cho rằng cả hai người thì sẽ giảm bớt một nửa thời gian.”
Anh nắm chặt tay, không nói chuyện.
Diệp Nhiễm hít vào một hơi: “Chắc hẳn là anh cần rất nhiều thời gian, có điều em đã không chờ nổi nữa rồi.” Cô cúi đầu chôn mặt xuống gối: “Cửa hàng hoành thánh, em không cần.”
Không phải là cô đang dỗi, không phải là cô xúc động, cô thật sự kiệt sức. Trước kia cô kinh doanh vất vả, không có anh trợ giúp, xác thực cô không thể duy trì cửa hàng.
Thất bại trong hôn nhân, học được nhiều bài học đắt giá, hiểu được thế nào là buông tay, hiểu được thử một lần nữa bắt đầu. Cô biết, cô so với bất luận kẻ nào đều biết, bọn họ sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn. Đáng tiếc, anh không hiểu, hoàn toàn không hiểu...
Từ lúc ba cô quyết định bán đi cửa tiệm hoành thánh, đáng lẽ cô nên buông tay, không đủ khả năng nắm chặt thì chỉ tự mang lại khó khăn cho mình.
“Diệp Nhiễm...” Kha Dĩ Huân gian nan gọi, rốt cuộc nói không nên lời.
“Em thật sự rất mệt.” Cô thoải mái nói, còn cười: “Kha Dĩ Huân, chắc là anh không biết, con người không biểu lộ cảm xúc sẽ phí thể lực, giả bộ hồ đồ cũng rất mệt mỏi.” Cô thậm chí còn dùng từ ngữ hài hước nói chuyện: “Bản thân anh luôn đợi một người, so với công việc khó khăn mà anh đang tạo dựng còn vất vả hơn.” Cô cười ha ha, dòng nước theo khóe mi chảy xuống: “Có lẽ đứa bé cũng cảm thấy quá mệt nên mới rời đi.”
“Diệp Nhiễm!” Anh chặn lời cô, đột nhiên cô nói ra những lời đó, trái tim anh càng lạnh.
Cô nhất thời im lặng không lên tiếng nữa, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt từng đợt chảy xuống.
Anh nhìn cô rơi lệ, muốn nâng tay mình lau đi làn nước mắt, không nghĩ tới cô nhanh chóng cầm chăn lau, khuôn mặt tái nhợt, thở dài ra một hơi, xoay người đưa lưng về phía anh.
“Em muốn ngủ một giấc.” Cô nói.
Anh không hé răng, cô cũng không nói nữa, không biết thời gian trôi qua bao lâu, căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của Diệp Nhiễm đều đều. Sau khi Kha Dĩ Huân rung chuông kêu ý tá đến rút châm, thuận tiện đo luôn nhiệt độ cơ thể của Diệp Nhiễm. Y tá gọi cô vài tiếng cô cũng không tỉnh, an ổn ngủ sâu, Kha Dĩ Huân đi qua trợ giúp y tá đem nhiệt kế đặt ở dưới nách Diệp Nhiễm, cẩn thận nhìn hai mắt cô, không phải giả vờ ngủ.
Người y tá trung niên cười khổ, trong khi chờ đợi trắc lượng kết quả liền nói với Kha Dĩ Huân: “Thanh thiếu niên bây giờ thật mạnh mẽ, vừa mới hư thai còn có thể ngủ sâu như vậy.”
Kha Dĩ Huân rũ mắt xuống, cô nói, cô mệt rồi.
Anh lái xe về nhà là gần nửa đêm, bầu không khí chung quanh yên tĩnh lạ thường. Người giúp việc theo giờ sáng mai mới đến, phòng còn chưa dọn dẹp, anh nhìn chằm chằm những vệt máu trên đá cẩm thạch, màu đỏ sẫm kéo dài cho đến trên lầu.
Kha Dĩ Huân nhíu mày thật chặt, đứa bé đã không còn, anh nghĩ nhiều cũng vô ích.
Cố ý xem nhẹ, anh bước nhanh lên lầu.
Đèn trong phòng Diệp Nhiễm vẫn còn sáng, cửa phòng mở toang, vết máu cũng dày đặc, Kha Dĩ Huân đờ đẫn đi qua. Cửa phòng tắm mở ra, vết máu trong đây lan tỏa thành một vệt khô rất lớn, kéo dài đến điện thoại đầu giường. Anh gian nan hít thở, giống như mường tượng được cảnh cô đang lết đến đây.
Điện thoại của cô, không gọi cho anh.
Anh là chồng cô, là ba của đứa bé, vì sao cô lại không gọi cho anh? Anh tức giận, phân không rõ là đau lòng hay là thất vọng.
Kha Dĩ Huân nắm chặt nắm tay, cho tới bây giờ anh luôn nghĩ rằng cô vì muốn giữ cửa tiệm nên mới dùng kế hoạch mang thai, không nghĩ tới, thứ cô muốn đổi là trái tim anh.
Nghị kỵ của anh, lạnh lùng của anh đẩy cô và đứa bé càng xa!
Kha Dĩ Huân nhớ tới khuôn mặt tươi cười của Diệp Nhiễm, nhớ tới khoảnh khắc cô đứng ở trước cửa sổ vẫy vẫy tay, nhớ tới lúc anh lơ đãng giương mắt nhìn thấy khuôn mặt của cô buồn bã. Ngày đó, nước mắt của cô càng khiến cho trái tim anh quặn đau.
Anh thấy trên bàn trang điểm của cô có một con thỏ bông, đột nhiên anh ý thức được, cô cũng chỉ là một gái mới 21 tuổi. Anh có thể không yêu cô nhưng đối với cô anh tựa hồ quá tàn nhẫn, anh đem suy nghĩ của cô áp đặt thành nỗi phiền muộn trong lòng.
Kha Dĩ Huân thu dọn xong xuôi, anh lái xe chạy đến bệnh viện, yêu cô, hiện tại anh chưa làm được, điều anh có thể làm, chính là tận lực đối xử tốt với cô.