Xách tấm lưng nhức mỏi trở về nhà thì thấy mẹ đã dọn sẵn cơm dưới bóng cây trong sân, chỉ chờ mình cô trở lại.
Diệp Nhiễm thả cặp lên bàn xích đu cạnh đó, xoa nắn hai vai, uể oải ngồi vào băng đá.
Thật không hiểu, ba cô ở nhà ông nội mua, ăn bằng của cải ông nội để lại mà sao có thể nói ông nội không tốt, không có học thức? Đúng là ông có văn hóa thật nhưng không hề thấy ông thật sự kiếm qua nửa đồng tiền.
“Sao hôm nay tan học trễ như thế?” Diệp Thế Ấm ăn mặc quần áo kiểu thời nhà Đường may bằng tơ tằm bước chậm ra khỏi phòng.
“Tan học con ghé qua cửa tiệm một chút.” Diệp Nhiễm cầm đũa lên, uể oải lùa cơm vào miệng.
Diệp Thế Âm gật đầu. Ngày hôm nay ông không lải nhải câu chuyện kinh điển là cô không chịu an phận đi học. Diệp Nhiễm có chút tò mò thế nhưng không có tinh thần để hỏi thêm.
“Ừm... có chuyện này...” Diệp Thế Ấm cầm đũa trong tay, niết nhẹ: “Lão Lý có tới đây.”
“Lão Lý nào?” Diệp Nhiễm thờ ơ hỏi.
“Là cái vị môi giới nhà đất. Ông ta giúp ba tính qua, nếu như chúng ta bán đất mặt tiền của năm cửa tiệm đang giữ thì có thể kiếm được rất nhiều tiền. Tiểu Nhiễm, có nhiều tiền như thế, không chỉ ba an nhàn phú quý cả đời mà ngay cả con cũng có thể thảnh thơi suốt đời. Con có thể đi du học, không cần phiền não bất cứ chuyện gì cả.” Diệp Thế Âm gián đoạn một lát, đặt quả bom mạnh nhất ở cuối cùng. “Ba đồng ý rồi.”
“Phụt!” Diệp Nhiễm phun hết toàn bộ cơm trong miệng ra. “Ba, ba điên rồi hay sao?”
“Ba đã quyết định!” Diệp Thế Ấm cố chấp nói. “Ba mới là người đứng đầu cái nhà này.”
Mẹ Diệp đi qua giữ lấy cô con gái phát điên ra mặt. Diệp Nhiễm tức giận giẫm chân. “Đứng đầu cái nhà này thì thế nào? Có đứng đầu cái nhà này thì cũng không thể làm quấy!”
Diệp Thế Âm đầy mùi văn nhân rất là tức giận. “Những thứ đó đều là tài sản ba đứng tên, con đừng nhiều lời!”
Diệp Nhiễm trừng ông vài lần, biết ông đã bị con số thiên văn mà lão Lý đưa ra mê hoặc nên không khuyên thêm bất cứ lời nào nữa.
Buổi sáng tháng Sáu rất oi bức, ánh nắng cũng rất mạnh.
Bởi vì đã hoàn toàn trở mặt với ba nên hôm nay không cần giả vờ đến trường nữa mà đi thẳng đến tiệm.
Buổi sáng có rất nhiều người ăn hoành thánh, Diệp Nhiễm đột nhiên cảm thấy quá ầm ĩ, dứt khoát cầm chổi đi ra ngoài tiệm quét mặt tiền.
Chiếc xe phô trương nọ lại đậu trên đường, hôm nay “thiếu gia” tới thật sớm!
Diệp Nhiễm vứt chổi, chạy qua góc đường mua một cây kem ốc. Hôm nay cô không có chút sức lực nào để làm việc cả, nếu như không thể ngăn cản ba được thì cô cực khổ hơn nữa cũng chỉ uổng công phí sức mà thôi.
Cầm kem ốc, vừa tới cửa tiệm thì soái ca đang lạnh lùng dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật để nhìn cô.
“Bạn nhỏ, người lớn trong nhà đâu cả rồi?” Hiển nhiên anh ta cũng biết cô là người của tiệm hoành thánh Chính Hoa.
Cô thờ ơ không quan tâm tới, lách mình đi vào trong tiệm.
“Bạn nhỏ!” Soái ca cau mày gọi một tiếng, rất mất hứng.
Diệp Nhiễm quay đầu lại, lườm anh ta. “Ai là bạn nhỏ chứ? Nếu như anh gọi tôi, tôi năm nay đã hai mươi, theo pháp luật thì đã tới tuổi kết hôn, chúng ta đều là người trưởng thành.”
Soái ca nhướng mày, cười nhạt trước cái gọi “người trưởng thành” của cô. “Ba của nhóc có đây không? Người có năng lực quyết định trong nhà của nhóc có mặt không?”
“Anh tìm ông ấy làm gì? Ông ấy không thường xuyên tới cửa tiệm, có việc gì thì cứ nói với tôi.”
Soái ca mím môi, sức kiên nhẫn đạt tới cực hạn, khóe mắt nhìn thấy kem chảy dính tay cô, lấy danh thiếp ra, cầm mép sát ngoài cùng, nhét cho cô. “Nghe nói các ngươi muốn bán tiệm, Mỹ Giai chúng tôi rất sẵn lòng mua, giá cả sẽ để các ngươi thỏa mãn, có hứng thú thì hãy gọi điện thoại cho tôi trong vòng hai ngày tới.”
Diệp Nhiễm nhìn danh thiếp tinh xảo của anh ta, trên bề mặt sặc sỡ in rất nhiều chức vụ. Cô nhìn ngay tên gọi, miệng liếm kem, ô, anh ta gọi là Kha Dĩ Huân.
Đột nhiên có cảm tưởng, khuôn mặt của cô trở nên trịnh trọng hẳn ra: “Các anh muốn mua cửa tiệm mặt tiền này hay muốn mua hết cả năm cửa tiệm.”
Kha Dĩ Huân tức cười nhìn cô nhóc giả vờ già đời này. “Còn phải coi giá, nếu phù hợp thì mua hết.”
Diệp Nhiễm đảo mắt. “Được, trong vòng hai ngày sẽ có câu trả lời cho anh.”