“Vân nhi, ta sợ” hôm nay sau khi nhận được lệnh thị tẩm, Tiểu Điệp cứ lo lắng, đứng ngồi không yên, cứ sợ khi gặp hoàng thượng sẽ phạm phải sai lầm, nàng thì không sao, chẳng qua là đến lúc đó sẽ liên lụy đến Vân nhi cùng cha mà thôi.
“tiểu thư, không cần lo lắng, khi gặp hoàng thượng, tiểu thư là người thế nào, thì cứ biểu hiện như vậy, không cần giả vờ, hay cố gắng trấn định gì cả, người có hiểu không ???” Uyển Vân nghiêm túc dặn dò.
“ta hiểu, nhưng mà…” Tiểu Điệp vẫn cứ cảm thấy không yên, không biết nói thế nào.
“tiểu thư, cứ làm theo lời nô tỳ, người chắc chắn sẽ không có chuyện gì, hơn nữa không chừng còn có lợi cho người nữa” Uyển Vân mỉm cười đầy thần bí.
Tiểu Điệp còn định nói thêm, nhưng công công truyền chỉ đã đến và chờ bên ngoài, nên nàng đành im lặng đi ra, Uyển Vân bên trong đứng nhìn nàng mỉm cười gật đầu trấn an.
Tiểu Điệp không còn biết nói gì hơn, nên đành mang tâm trạng lo lắng rời đi. Uyển Vân thì quay về phòng, bây giờ việc nàng cần làm chỉ là chờ đợi tin tức nữa thôi, vì tất cả nàng đều đã tính toán cả rồi.
‘Đế vương vốn vô tình, chỉ có thể sủng phi, không thể yêu, hoàng thất vốn là nơi đấu tranh người chết ta sống, tiểu thư thì ngược lại, thiện lương đơn thuần, cho nên đây sẽ là một luồng sáng mới nơi hoàng cung, đối với hoàng đế tiểu thư sẽ trở thành người có thể sưởi ấm con tim chỉ biết tranh đấu của hắn, dù tiểu thư không thích hợp nơi này, nhưng nàng tin chắc, có nàng tiểu thư sẽ không sao, hơn nữa chỉ cần hoàng đế yêu tiểu thư, hắn nhất định sẽ bảo hộ tiểu thư, không để người có chuyện.
Vì hoàng đế khó động chân tình, nhưng một khi đã động lòng, sẽ là tình cảm chân thành nhất, mãnh liệt nhất, thậm chí vì giai nhân không cần cả giang sơn, chẳng phải trong lịch sử đã từng có nhiểu chuyện như vậy sao ???’.
Sáng hôm sau, cả hoàng cung đều chấn động.
Trương Tiểu Điệp, con gái một tri huyện nhỏ nhoi, trong đợt tuyển tú vẫn chưa được sắc phong, vậy mà chỉ sau một đêm thị tẩm, đã được hoàng thượng phá lệ phong phi, sắc phong Điệp phi, ban cho Thiên Điệp cung, địa vị ngang hàng với tứ phi hiện tại.
Hơn nữa còn ban thưởng vô số kỳ trân dị bảo, lụa là gấm vóc, chính vì điều này đã dẫn đến nhiểu tiếng mắng chửi, cùng tức giận, ai oán trong hậu cung.
Ngự Thư phòng
“hoàng huynh, lần này huynh làm lớn chuyện nha” bạch y nam tử ngồi đó, phe phẩy quạt giễu cợt.
“hoàng thượng, Điệp phi có gì mà khiến người vừa lòng đến phá lệ vậy ???” thanh y nam tử tò mò hỏi.
“nàng ấy rất đơn thuần, thiện lương, nhát gan, lại yếu đuối, khiến cho người ta muốn che chở, nơi này, không thích hợp với nàng ấy, nhưng không hiểu sao, cứ ở cạnh nàng ấy ta lại cảm thấy ấm áp vô cùng” hoàng y nam tử ngồi bên trên mỉm cười nói, trong giọng nói tràn ngập ôn nhu.
Hai người ngồi phía dưới kinh ngạc khi nhìn thấy biểu hiện của hoàng y nam tử như thế, xem ra người này đã thật sự tìm được nữ nhân mình cần rồi.
“Ân, hôm qua ta rất sợ, bất quá ta nghe lời Vân nhi, nên không những không khiến hoàng thượng sinh khí, hơn nữa còn khiến hoàng thượng đối với ta rất ôn nhu” Tiểu Điệp nói đến đây không khỏi đỏ mặt.
“biết rồi, biết rồi, mau đi chuẩn bị đi, theo quy tắc hôm nay người phải đến thỉnh an thái hậu đó” Uyển Vân cười nhẹ nhắc nhở.
“Ân, ta đi chuẩn bị ngay” Tiểu Điệp nhanh chóng quay vào trong thay đổi xiêm y, và trang điểm lại.
Phượng Nghi cung.
Thái hậu ngồi trên cao, chúng phi tử thì ngồi bên dưới, lúc này thái giám bên ngoài thông báo, Điệp phi đến thỉnh an thái hậu. Thái hậu mỉm cười nhẹ giọng truyền gọi.
“thần thiếp tham kiến thái hậu”
“nô tỳ tham kiến thái hậu”
Tiểu Điệp cùng Uyển Vân đều thi người nhẹ nhàng hành lễ.
“miễn lễ, người tới mau ban tọa cho Điệp phi” thái hậu từ ái hạ lệnh.
Thái hậu dứt lời, bên cạnh một thái giám đã ngay lập tức mang ghế ra, Tiểu Điệp nhẹ nhàng ngồi xuống, còn Uyển Vân thì đứng ngay phía sau.
“Điệp phi, nếu đã có thể trở thành phi tử của hoàng thượng , ai gia hy vọng con sau này sẽ cố gắng hầu hạ hoàng thượng, nhanh chóng sinh cho hoàng gia một đứa cháu, có được không ???” thái hậu mỉm cười hỏi, không hiểu sao trong lòng bà có dự cảm, phi tử này, sẽ là người có thể thay đổi nhi tử của mình.
‘Hey~~~, bà có hai nhi tử, hoàng thượng thì dù có nhiều phi tử, nhưng chưa một ai có duyên mang long chủng, còn Tứ hoàng nhi thì suốt ngày cứ viện cớ này đến cớ khác, không chịu thành thân, ngay cả thị thiếp hay sườn phi cũng không cần, thật làm bà đau đầu mà’.
“thần thiếp cẩn tuân chỉ dụ của thái hậu” Tiểu Điệp dịu dàng thi lễ, nhẹ giọng đáp lời.
“Ân” thái hậu gật đầu, nhưng lúc này bà đột nhiên chú ý đến Uyển Vân đang đứng phía sau Tiểu Điệp.
“đây là cung nữ của Điệp phi sao ??? Là do Điệp phi mang từ ngoài cung đến, hay là vào cung rồi mới được sắp xếp ???” thái hậu lên tiếng hỏi, nhưng trong giọng nói lại có chút run run.
“dạ bẩm thái hậu, Vân nhi là do nô tỳ mang từ nhà vào đây” dù không hiểu sao thái hậu lại hỏi như thế, nhưng Tiểu Điệp vẫn ngoan ngoãn trả lời.
“Vân nhi, Điệp phi nói cô nương này tên Vân nhi ???” thái hậu nghe xong, không khỏi ngạc nhiên, thân thể cũng kịch liệt chấn động.
“dạ đúng thưa thái hậu” Tiểu Điểp ngạc nhiên, không hiểu sao thái hậu lại kích động như thế.
“mau nói cho ai gia biết, tên đầy đủ của ngươi là gì ???” lúc này thái hậu lập tức đứng dậy tiến lại gần Uyển Vân, nhìn nàng chăm chú hỏi.
“khởi bẩm thái hậu, nô tỳ tên gọi Nhan Uyển Vân” biểu hiện của thái hậu cũng khiến cho Uyển Vân ngạc nhiên không hiểu vì sao.
“ngươi họ Nhan…thế có phải hay không phía sau vai trái của ngươi có một cái bớt vân tụ???” thái hậu nghẹn ngào hỏi.
“đúng vậy thưa thái hậu” dù không biết tại sao thái hậu lại hỏi vậy, nhưng nàng vẫn trả lời, nhưng chuyện này ngoài trừ nàng ra, không hề có người thứ hai biết mà.
“đến đến, vào đây cho ai gia nhìn xem bớt của ngươi” thái hậu dứt lời, cũng không quan tâm đến vẻ mặt ngở ngàng, hay thái độ của mọi người mà lôi kéo Uyển Vân vào phòng.
Tiểu Điệp đứng đó, cũng không hiểu vì sao, nhưng nàng tin rằng thái hậu sẽ không làm tổn thương Vân nhi, nên nàng cũng an tâm mà đứng chờ bên ngoài.