Sáng sớm ngày hôm sau, Quốc sư đại nhân mang gương mặt bị thương cùng thê tử mới cưới cử án tề mi của hắn trở về phủ.
Sắp chia tay, Trấn Nam Vương phi vô cùng không nỡ, hôm nay Quốc sư đại nhân cực kỳ hòa nhã lễ độ với nhạc mẫu đại nhân, cung kính dịu giọng bẩm: "Hoàng thượng truyền cho gọi hai vợ chồng chúng con vào cung diện thánh, Tiểu Ly nàng chưa bao giờ vào cung, có chút quy củ lễ nghi phải dặn dò nàng. Lần sau tiểu tế lại đưa nàng đến ở thêm mấy ngày."
Kỷ Đình trung thành với hoàng quyền nhất, lập tức thúc giục bọn họ trở về, còn dặn dò nữ nhi không được gây rối, mọi việc phải nghe theo sắp xếp của phu quân.
Hai ngày sau khi trở về, Quốc sư đại nhân tỉ mỉ dạy Tiểu Ly lễ nghi thỉnh an và quy củ trong cung, đợi bầm tím trên mặt mất đi, liền dẫn thê tử mới cưới vào cung bái kiến hoàng đế.
Ngày vào cung hôm đó, sáng sớm thức dậy Tiểu Ly không hứng thú lắm, lúc bị đánh thức cứ bám lấy giường không chịu dậy, thị nữ thật vất vả mới dụ dỗ được nàng đứng dậy ăn vận trang điểm, cho đến khi lên kiệu nàng vẫn còn khó chịu.
Trần Ngộ Bạch cảm thấy kỳ quái: hai ngày nay, để vào cung, hắn đã chịu đựng không đụng tới nàng, tối hôm qua cũng chỉ đè ép trêu chọc nàng một chút rồi lập tức bỏ qua, sao nàng lại lộ vẻ mệt mỏi cực độ?
hắn muốn bắt mạch cho nàng, Tiểu Ly lại nắm tay áo không chịu, nàng mặc trang phục phức tạp nặng nề, Trần Ngộ Bạch cũng không tiện lôi kéo nàng, chỉ cho là trong xe ngựa lay động khó chịu, siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đút nàng nửa miếng điểm tâm cùng vài hớp trà nóng.
"Tính tình bạo dạn rồi sao phu nhân!" hắn còn cười cợt nàng như vậy.
Phu nhân nhà hắn cúi mắt không thèm nhìn.
Trần Ngộ Bạch siết chặt vành tai nàng, thấp giọng hỏi: "Những thứ ta đã dạy, nàng đều nhớ chứ?"
Nàng "Ừ" một tiếng, không hăng hái cao giọng nói lại một lần: ". . . . . . đi theo bên người phu quân, có hỏi mới đáp, chỉ nhìn chỉ nghe, ghi tạc trong lòng, quay về nói với một mình phu quân."
Tay Trần Ngộ Bạch chống cằm tựa vào bàn vui vẻ nghe nàng nói, nhíu mày nhìn dáng vẻ ngơ ngốc của nàng, cười như gió xuân thổi qua ngọn cây.
**
Vào cung bái kiến hoàng đế, ngược lại nàng thật sự biểu hiện dịu dàng lễ độ —— cũng xem như tạ ơn từ nhỏ nàng đã lớn lên bên người công chúa Diễm Dương, từ nhỏ đã nhìn thấy thần thái uy nghi của hoàng gia, cũng không quá kinh hoảng.
Hoàng đế phong tôn xưng cáo mệnh cho nàng, thưởng rất nhiều thứ, còn cố ý giữ lại dùng ngọ thiện. Bởi vì là nữ quyến, quốc sư phu nhân do Hoàng hậu nương nương giữ lại dùng bữa, Quốc sư đại nhân thì đến Bảo Hoa điện ăn cùng hoàng thượng.
Hoàng hậu nương nương là người cài trâm trong lễ Vấn tóc của Tiểu Ly, những cung nhân dẫn Tiểu Ly đi Trần Ngộ Bạch đều đã dúi bạc, lường trước những chuyện không hay.
Nhưng hắn ngàn vạn không nghĩ tới —— Thái hậu Đoan Mật đang ở chỗ của Hoàng hậu nương nương!
Thái hậu Đoan Mật đột nhiên đến thăm, ngay cả Thiên Mật sứ luôn bên cạnh cũng không dẫn theo. Trong lòng Hoàng hậu nương nương cũng thầm giật mình, lại chỉ đành cười hành lễ nghênh đón.
Thái hậu Đoan Mật khẽ mỉm cười với Hoàng hậu nương nương, lại tiến lên tự tay đỡ quốc sư phu nhân dậy, quan sát cô nương vừa mới thành thân, dịu dàng nói với nàng: "Ai gia đã gặp ngươi —— ngươi còn nhớ không?"
Tiểu Ly nhớ kỹ điều phu quân dạy bảo, cung kính thấp giọng đáp "Dạ", một chữ cũng không nói thêm.
Ánh mắt của Thái hậu Đoan Mật đảo quanh khắp mặt nàng không dời đi, tóc đen tròng mắt đen này giống như. . . . . . Bà thở dài.
"Dáng dấp đứa nhỏ này. . . . . . thật tốt, ai gia vừa gặp liền thấy thân thiết." Bà chậm rãi nói.
"Thái hậu nương nương nói lời thiên vị!" Lúc này một giọng nói trong sáng nghịch ngợm từ ngoài điện truyền đến, "Dù dáng dấp nàng có khá hơn nữa, thì có thể đẹp hơn con không?"
Là người mà nam nữ khắp thiên hạ Đại Dạ đều không sánh bằng - Lục hoàng tử điện hạ đến.
Hoàng hậu nương nương giận trách con trai: "Chưa cho người thông báo liền tiến vào, con càng ngày càng vô lễ rồi!"
Mộ Dung Tống cười hì hì hành lễ với Thái hậu cùng hoàng hậu, sau đó nhíu mày nhón chân ngẩng nhìn về phía quốc sư phu nhân.
Nhưng hôm nay quốc sư phu nhân có chút kỳ quái —— quy củ hành lễ với hắn, đứng bên đó ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân, cực kỳ cẩn thận. Lục hoàng tử cảm thấy chơi không vui, nghĩ thầm ngươi giả bộ cái gì, hôm nay không đánh ngươi hiện nguyên hình thì sẽ không tha!
Tròng mắt - xoay động, đầu nảy mưu kế, lôi kéo tay áo Hoàng hậu nương nương làm nũng: "Mẫu hậu! Hôm nay nhi thần ở lại cùng dùng bữa với Thái hậu nương nương và ngài!"
"không được gây rối!" Hoàng hậu nương nương cau mày. Hoàng thượng đã cố ý dặn dò bà quan tâm đến quốc sư phu nhân, không biết lão yêu bà Đoan Mật trước mặt này muốn giở quỷ kế gì, đứa con trai này còn đến tham gia náo nhiệt!
Lúc này thái hậu Đoan Mật nhã nhặn cười nói: "không sao, Tiểu Lục còn nhỏ, không cần phải kiêng dè, để hắn ở lại cùng vui đi."
"Nhi thần cám ơn Thái hậu nương nương!" Mộ Dung Tống đánh rắn tùy côn, đắc ý vừa lòng giơ tay lên phất một cái, tiểu thái giám theo bên cạnh lập tức chạy đến, trong tay đã cầm mấy chai lọ trình lên, Mộ Dung Tống chỉ vào cái bình kia cười hì hì lấy lòng hai vị: "Rượu này là cống phẩm của cung đình Bắc quốc, nghe nói là ủ từ nho, giúp máu huyết lưu thông, nữ tử uống nhiều cũng không sao, hôm nay nhi thần cố ý mang đến giúp vui!"
**
Mộ Dung Tống mưu tính đã lâu, hôm nay đặc biệt tới trêu chọc Tiểu Ly, lúc dùng bữa thừa dịp ca múa giúp vui, hắn ra sức ép nàng uống rượu nho lưu thông máu huyết kia.
Uống mấy chén rượu xuống, cả người Kỷ Tiểu Ly ấm áp thoải mái, tâm tình cũng tốt hơn, cảm giác khó chịu trong lòng mấy ngày nay cũng biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hồng hồng cười khúc khích.
Thái hậu Đoan Mật phía trên, mặc dù vẫn nói chuyện cùng hoàng hậu, ánh mắt cũng không ngừng nhìn về phía nàng.
Mà Lục hoàng tử thấy trên mặt nàng đã lộ nét say, trong lòng mừng rỡ, lại rót cho nàng một chén, ép nàng uống: "Quốc sư phu nhân mới thành hôn, thật đáng vui mừng, ta lại chưa chúc mừng, chén rượu này, ta xin thỉnh tội!"
hắn sảng khoái uống cạn một chén nho nhỏ, Tiểu Ly liền cười khúc khích nâng chén lớn của mình lên, ngửa đầu "ừng ục ừng ục" uống cạn.
Rượu ngon như suối, nóng rát chảy thẳng xuống, nàng như nhận ra bụng mình hơi khác thường, nhưng nàng chưa từng gặp chuyện tương tự, cũng không suy nghĩ nhiều.
Hoàng hậu nương nương ép mình cuốn lấy Thái hậu Đoan Mật, quay đầu lại mới phát hiện nhi tử đang chuốc say quốc sư phu nhân! Trong lòng bà khẩn trương, chỉ sợ không dễ giao phó với hoàng đế, lập tức lên tiếng quát Mộ Dung Tống.
Nhưng đã muộn, lúc dùng xong ngọ thiện, quốc sư phu nhân đã gần đứng không vững, Thái hậu Đoan Mật với tay đỡ nàng, dịu dàng cười nói: "Đứa nhỏ này, không có tửu lượng mà!"
Tiểu Ly ngây ngốc cười với bà, Thái hậu Đoan Mật nhìn nụ cười ngơ ngốc đơn thuần của nàng, vịn tay nàng chậm chạp không thả, ánh mắt càng sâu thẳm, bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu.
"không có gì. . . . . . mặt mày dáng dấp của Quốc sư phu nhân thật tốt, " mắt tím xinh đẹp hơi chớp, vừa nói Thái hậu Đoan Mật vừa kề sát vào, cách Tiểu Ly gần thêm một chút: "Ai gia thích!"
Hoàng hậu nương nương đương nhiên là cười phụ họa.
"Sau này Quốc sư phu nhân phải thường vào cung nói chuyện với ai gia." Thái hậu Đoan Mật dặn dò, giọng nói kia dịu dàng, khiến cả người Hoàng hậu nương nương rét run.
Rất không nỡ buông lỏng tay, Thái hậu Đoan Mật ý vị xâu xa cười cười với Tiểu Ly, trở về điện Thiên Mật.
**
Bảo Hoa điện, hoàng đế cùng Quốc sư đại nhân cũng dùng chút rượu.
Hoàng đế nhìn thần tử vừa kết hôn, hiếm khi cảm khái: "Nếu sư phụ ngươi nhìn thấy hôm nay ngươi đã thành gia lập thất, không biết ông ấy sẽ vui mừng đến mức nào."
Trần Ngộ Bạch cúi mắt không nói.
"Trẫm và sư phụ ngươi có thể xem là tri kỷ, trẫm đã nhìn ngươi lớn lên, không khác gì con trai của trẫm. . . . . Đại hoàng tử của trẫm xuất sắc quái đản, Nhị hoàng tử quá nặng tình, còn ngươi, ngươi quá thích cậy mạnh . . . . . . Cho nên, các ngươi cũng chỉ có thể thừa kế lệnh bài Ám Dạ, bảo vệ thiên hạ, mà không thể là chúa tể thiên hạ này."
"Hoàng thượng say rồi." Quốc sư đại nhân lạnh lùng cắt đứt.
"Ngươi xem đó! Ngộ Bạch ngươi vốn lạnh như băng, không chịu tâm sự chút chuyện trong lòng với trẫm." Mộ Dung Thiên Hạ thích nhất là trêu chọc thần tử trong nóng ngoài lạnh này.
Trần Ngộ Bạch ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trầm lặng, đột nhiên nói: "Lòng của thần nhỏ, chỉ chứa được một người." Cho nên nói chuyện trong lòng hắn, chỉ với một người kia.
Mộ Dung Thiên Hạ chỉ trêu chọc hắn, không ngờ hắn lại nghiêm chỉnh trả lời, nhất thời vui vẻ không thôi, đùa cợt hỏi tới: "Ngộ Bạch đang nói đến quốc sư phu nhân sao?"
Quốc sư đại nhân không chút chần chờ, nghiêm nghị gật đầu.
Mộ Dung Thiên Hạ cười to. Nhưng nụ cười, ánh mắt của hắn dần dần trầm xuống, vẻ mặt hắn như nghĩ đến hồi ức xa xăm. Tay cầm chén rượu run run, giọng đã say của hoàng đế chợt trở nên cực thấp: "Mặc dù trẫm thường xuyên tiếc nuối Lỗi nhi quái đản, Nham nhi nặng tình, ngươi cao ngạo, nhưng trong lòng trẫm, trong lòng ta vẫn rất tán thưởng các ngươi. . . . . ." Nếu có người tri kỷ để gửi gắm cả đời, hắn vốn cũng không muốn thiên hạ này.
Nhất thời Bảo Hoa điện yên lặng, vừa vặn lúc này Đại thái giám thân cận của hoàng đế vào bẩm báo: Hoàng hậu nương nương sai người đến báo, e rằng quốc sư phu nhân đã hơi say.
Hoàng đế ngẩn ra, nháy mắt mấy cái với Quốc sư đại nhân, trêu ghẹo nói: "Hoàng hậu của trẫm quả là hiểu chuyện!"
Loại bề trên không đứng đắng này thật đúng là. . . . . . Quốc sư đại nhân không biểu cảm gì đi đón phu nhân say rượu nhà hắn.
**
Trước khi vào cung Trần Ngộ Bạch lo lắng rất nhiều chuyện. Sợ nàng nói sai, cho nên dặn nàng có hỏi mới đáp. Sợ nàng nghe được chuyện ma quái trong hoàng cung sẽ lỡ lời, cho nên dặn nàng có thấy có nghe chỉ ghi tạc trong lòng. Sợ nàng gặp gỡ Thái hậu Đoan Mật, cho nên hắn đã ước hẹn trước với Tần Tang, hôm nay bất kể thế nào cũng sẽ không để Thái hậu Đoan Mật rời điện Đoan Mật.
. . . . . .
Nhưng hắn chẳng thể ngờ, cuối cùng phu nhân nhà hắn lại say rượu trong cung. Trong lòng Quốc sư đại nhân đã khắc đầy chữ "Chết" đầm đìa chảy máu lên gương mặt xinh đẹp như hoa của Lục hoàng tử.
Bất quá, phu nhân nhà hắn say rượu thật là. . . . . . đáng yêu!
trên xe ngựa về nhà, nàng không chịu ngồi yên, cứ muốn dựa vào lòng hắn, Trần Ngộ Bạch dĩ nhiên là. . . . . . từ chối thì bất kính.
Thân thể nhỏ nhắn mềm nhũn nằm trong lòng hắn, mùi rượu nhàn nhạt, giống như một món điểm tâm nhỏ ngon miệng.
Trong xe không có ai, lại đã bình yên vượt qua chuyện vào cung diện thánh, trong lòng Trần Ngộ Bạch nhẹ nhõm, ôm nàng hăng hái chơi đùa trêu chọc.
Bình thường lúc hôn, mặc dù nàng ngoan nhưng lại luôn xấu hổ đẩy hắn, hiện đã uống rượu nên cực kỳ phối hợp, đầu lưỡi thơm tho mềm mại chủ động đưa ra tới cho hắn, bị hắn mút lấy như bị đói, bị mút đau, lại phát ra tiếng "ưm ưm ưm" kháng nghị. hắn buồn cười, nhẹ buông ra nàng, ngược lại nàng còn há miệng nhẹ nhàng ngậm lấy môi hắn, ngây thơ mút vào liếm cắn.
Trần Ngộ Bạch bị nàng náo loạn cả người nóng lên, càng hôn dồn dập, máu nóng phừng phừng nới rộng cổ áo nàng theo đó hôn dần xuống. . . . . .
Mùi thơm bên trong lớp áo ấm áp tràn vào chóp mũi, hắn đột nhiên giật mình. Cảm thấy thân thể Tiểu Ly cực kỳ quái, chợt lạnh chợt nóng, nhất định phải ôm chặt lấy hắn mới thấy khá hơn một chút. . . . . .
". . . . . . Hửm?" Nàng cảm thấy thân thể người ôm nàng hơi cứng đờ, sau đó chậm rãi buông lỏng nàng.
". . . . . .Sao vậy?" Hai gò má nàng đỏ bừng, tràn đầy mê hoặc nhìn hắn hỏi.
Trần Ngộ Bạch khẽ mỉm cười, cất giọng thản nhiên như bình thường: "không có gì. Nàng ngủ một chút được không? Đến nơi ta sẽ gọi."
Tiểu Ly có chút không cam lòng, rồi lại không biết không cam lòng thì có thể làm gì, nằm trong lòng hắn, mới đầu nàng có chút không thành thật nhẹ nhàng vặn vẹo, sau lại bị hắn dùng sức ôm chặt, tay vỗ nhẹ lưng nàng. Xe ngựa hơi lắc lư lay động, trong lòng hắn lại yên ổn vững chắc, chẳng được bao lâu, nàng thật đã ngủ thiếp đi.
**
Đến phủ quốc sư, xe ngựa chậm rãi dừng lại, Trần Ngộ Bạch cũng không gọi nàng, ôm người đang ngủ say đi thẳng vào.
Vào phòng, hắn đặt nàng lên giường, buông màn giường xuống, xoay người gọi thị nữ thân cận của nàng, thấp giọng dặn dò một phen. hắn đi ra ngoài chờ.
một lúc lâu sau, thị nữ kia có chút hốt hoảng chạy đến, trong tay cầm một cái quần lót, trên lớp vải lụa mềm mại trắng như tuyết, một vệt màu đỏ tím hết sức rõ ràng.
Trái tim Trần Ngộ Bạch đập dồn dập, giọng nói lại bình tĩnh như nước, nghe không ra bất cứ khác thường nào: "Phu nhân đã dậy chưa?"
". . . . . . Chưa hề." Thị nữ kia lần đầu nhìn thấy quỳ thủy màu đỏ tím, có chút bối rối.
"đi chuẩn bị nước nóng, phu nhân tỉnh dậy sẽ tắm rửa. Bảo phòng bếp nấu trà gừng pha mật đường đưa tới."
Quốc sư đại nhân làm như không có việc gì dặn dò, ngạc nhiên trong lòng thị nữ cũng liền phai nhạt, nghĩ rằng chuyện lạ trên đời không hiếm, máu màu đỏ tím đại khái cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Nô tỳ biết lúc nử tử có quỳ thủy bụng sẽ lạnh đau, nên dùng túi vải đựng muối rang nóng, đặt lên bụng, sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."
"Rất tốt, nhanh làm đi." Quốc sư đại nhân nhàn nhạt gật đầu. Toàn bộ nghi vấn của thị nữ đã biến mất, còn nghĩ đến việc phu nhân có quỳ thủy là có thể sinh hạ trưởng tử cho phủ quốc sư, nhất thời vô cùng hưng phấn chạy đi.