Tâm tư những người khác phức tạp rối rắm như thế nào, Kỷ Tiểu Ly cũng không xen vào, trong cung truyền ý chỉ tới, thấy ngày đến phủ Quốc sư bái sư càng ngày càng gần, tâm tình của nàng cũng càng ngày càng tốt hơn, cả ngày ở trong viện bận việc chuẩn bị.
Quan trọng nhất dĩ nhiên là mấy thứ lò luyện đan bảo bối của nàng; Cái bàn bằng gỗ mun cứng rắn khó vỡ, lửa đốt tự tắt cũng phải mang theo; còn có cái cưa bằng sắt đen tinh chế, đinh búa nạm đá kim cương. . . . . . Nàng tự mình trông coi nha hoàn thu dọn từng món từng món.
Về phần những thứ xiêm áo đồ trang sức, phất tay bảo nha hoàn thu dọn, Vương Phi nương nương không thiếu quan tâm, kiểm tra đối chiếu đồ đạc, lại mua thêm không ít.
Nhưng ngày lên đường đến phủ Quốc sư, cửa lớn của phủ Quốc sư cũng không mở, năm xe ngựa chất hành lý trùng trùng điệp điệp đều bị chặn ngoài mười dặm của rừng Tuyết Quỳnh.
Cho dù đưa nàng tới là Kỷ Nam - Kỷ tiểu tướng quân vừa từ Nam quốc đánh thắng trận trở về, lão quản gia của phủ Quốc sư tới đón nàng vẫn không lộ vẻ gì, nhắn nhủ rõ ràng lời của Quốc sư: tới bái sư tu đạo, vào cửa phủ Quốc sư sẽ phải tuân theo quy củ của Quốc sư đại nhân, những vật phàm tục này không cần mang vào.
Kỷ Tiểu Ly thật không bỏ được bảo bối của nàng, ngàn dặn vạn dò Kỷ Nam và Kỷ Tây đưa nàng tới là phải sắp xếp kỹ lưỡng đưa bảo bối của nàng về chỗ cũ. Kỷ Nam cười đồng ý, Kỷ Tây lại cực kỳ lo lắng với việc Quốc sư ra oai phủ đầu, đặc biệt dặn dò Tiểu Ly: "Mười ngày sau chính là ngày hưu mộc (LPH: ngày các quan được nghỉ, cứ 10 ngày lên triều sẽ có 1 ngày hưu mộc), sáng sớm huynh sẽ đến đón muội. Cho dù mười ngày này xảy ra chuyện gì thì cũng phải chịu đựng, bên ngoài không giống như ở nhà, không được quấy rối, không được gây họa. Có chuyện gì liền thả bồ câu đưa tin về, bất cứ lúc nào nhất định huynh cũng sẽ chạy đến bên cạnh muội. Nghe rõ chưa?"
Giọng điệu của hắn thận trọng, gần như cam kết, nhưng lòng Kỷ Tiểu Ly đã bay vào trong phủ Quốc sư, qua loa lại hết sức phấn khởi gật đầu, xoay người không chút lưu luyến đi theo lão quản gia.
Nàng cưỡi con ngựa Tiểu Hồng của nàng, không chịu ngồi xe ngựa, lão quản gia hết cách với nàng, đành phải tháo một con ngựa ra, cưỡi theo bên cạnh.
Phủ Quốc sư quả thật là nơi ‘địa linh nhân kiệt’, trong mười dặm rừng Tuyết Quỳnh có không ít hoa đã thành tinh, dọc theo đường Tiểu Ly bước đi, chỉ nghe các nàng không coi ai ra gì líu ríu nghị luận: "Ai ui, nàng ta tới thật! Đúng là người ngu gan lớn mà!"
"Hôm qua, bộ dáng Quốc sư đại nhân lúc từ trong cung trở lại, tức giận đến như vậy, nói không chừng lúc này đang mài dao."
"Gì ~ mài dao làm gì chứ! Quốc sư đại nhân của chúng ta phất phất tay áo là có thể đập nàng ta tan xương nát thịt rồi!"
"Ai da, chết cũng đừng chôn chỗ này của ta, hút loại phân bón ngu xuẩn này ta sẽ thành yêu trễ mấy thập niên đó!"
Kỷ Tiểu Ly nghe. . . . . . hình như là đang nói nàng?
Quốc sư đại nhân muốn giết nàng?!
"Cái đó. . . . . ." Nàng nghiêng đầu hỏi quản gia đại thúc đang nghiêm túc cưỡi ngựa bên cạnh, "Có thể hỏi một chuyện không?"
Quản gia đại thúc quay mặt lại, hiền hòa gật đầu một cái: "Xin tiểu thư cứ hỏi."
"Quốc sư đại nhân đang chờ ta trong phủ sao?"
"Phải."
"Ngài ấy đang vui vẻ đợi ta, hay không vui vẻ mà đợi ta?"
Cẩn thận thử dò xét.
Khóe miệng quản gia đại thúc nhếch lên một cái, "Cái này. . . . . . Tiểu nhân làm nô tài, không dám ngông cuồng suy đoán tâm ý của đại nhân."
Chợt cách đó không xa một bụi hoa Tuyết Quỳnh cao hứng thét lớn tiếng: "Ai da, nàng ta còn cưỡi ngựa đi vào nữa chứ! Quốc sư đại nhân tính quả không sai! Nàng ta cũng sắp bước vào ‘Vô Quỳnh trận’ nữa! Các ngươi mau đến xem đi!"
"Cái đó. . . . . ." Kỷ Tiểu Ly sợ hãi hỏi: "Có thể hỏi một chuyện nữa được không?"
"Tiểu thư. . . . . . Xin hỏi."
"Vô Quỳnh trận ở phía trước?"
Quản gia đại thúc hoảng sợ nghiêng người, sau khi ngồi thẳng hé ra nét mặt già nua kinh hoảng nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô gái nhỏ: "Tiểu thư biết Vô Quỳnh trận?!"
thật ra thì giờ phút này bọn họ đã bước vào Vô Quỳnh trận.
Đó là trận pháp đầu tiên trong vô số Bát quái trận lớn nhỏ trên đường vào phủ Quốc sư, không ai chỉ dẫn lại không biết cách phá trận, sẽ vĩnh viễn bị vây trong trận mười dặm rừng Tuyết Quỳnh không thể ra.
Bình thường khách tới phủ Quốc sư đều do ông đánh xe ngựa ra nghênh đón, đương nhiên không có mấy chuyện phức tạp này, nhưng hôm nay Quốc sư trẻ tuổi đeo mặt nạ lạnh như băng lại thông báo với ông: nếu vị "Đào lý (học trò) mười năm" kia không muốn ngồi xe, thì cứ mặc kệ mà nghe theo.
Quản gia đại thúc luôn suy tư vì sao Quốc sư đại nhân lại có ý như vậy, thì ra là vì vị nhìn như. . . . . . cô gái nhỏ này, hiểu được cách phá trận.
cô gái nhỏ mà ông nghĩ rằng hiểu được cách phá trận thành khẩn lắc đầu một cái.
Chỉ chỉ cây Tuyết Quỳnh bên đường, cô gái nhỏ thành khẩn nói: "Là các nàng ấy nói."
Quản gia đại thúc lại giật mình, thiếu chút nữa té xuống ngựa.
"Các nàng ấy còn nói Quốc sư đại nhân rất tức giận. . . . . . Tại sao Quốc sư đại nhân tức giận? Có phải vì ghen tỵ với tuệ căn của ta không?"
Nàng tận lực suy tư hồi lâu, nàng và Quốc sư đại nhân trước kia không oán gần đây lại không thù, việc có liên quan duy nhất là được lão Quốc sư đại nhân coi trọng.
Cho nên nhất định bởi vì Quốc sư đại nhân tận lực tu luyện mà không nắm được mấu chốt, nàng lại được trời sinh có khả năng sẽ nhanh đắc đạo thành tiên, cho nên mới hâm mộ ghen tỵ có hận với nàng.
Lúc này rốt cục Quản gia đại thúc cũng hoàn toàn té xuống ngựa.
Té xuống ngựa, quản gia đại thúc ưỡn thắt lưng già cả, mặt mũi đầy bùn đất bò lên xe ngựa, Tiểu Ly lo lắng và nhân từ chăm sóc cho ông, ngồi lên xe ngựa bình an vượt qua Vô Quỳnh trận.
Vừa vào phủ, quản gia đại thúc liền bị mang đi, Kỷ Tiểu Ly theo một tiểu đồng mặt như trăng tròn tới phòng khách, Quốc sư đại nhân tôn quý nhất Đại Dạ đang ở đó chờ nàng.
Chỗ này nàng đã tới một lần khi còn bé, còn nhớ rõ ngoài cửa lớn có hai con sư tử bằng đá trăm năm rất trầm mặc, hai bên đường đến phòng khách các cây lớn cao ngút trời cũng lải nhải liên miên không dứt. Nhưng đó là lúc mười năm trước, sao giờ nơi này lại trở nên yên tĩnh đến như vậy?
Kỷ Tiểu Ly theo người làm đi vào trong, trên lưng có chút lạnh.
Cách Vạn Thiên đường mười bước, tiểu đồng liền dừng lại, cung kính mời Kỷ Tiểu Ly tự mình đi vào.
Tiểu Ly nuốt một ngụm nước miếng, một tay đè lên túi gấm quý báu bên hông, cẩn thận từng ly từng tí bước vào.
Nhà chính rộng rãi cao thoáng an tĩnh không có chút âm thanh nào, chỉ có tiếng bước chân sột soạt của chính nàng, nghe mà nàng nổi cả da gà.
"Quốc. . . . . . Quốc sư đại nhân. . . . . ." Nàng lấy can đảm kêu một tiếng.
thật ra thì Trần Ngộ Bạch đang đứng bên hiên cửa sổ, đang đợi mắt chó con của nàng đảo một vòng mà nhìn thấy hắn, bị nàng mở miệng ‘sấm dậy đất bằng’ gào lên, hắn không vui nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái, tạo ra ngọn gió ném con mèo khắp người đang cảnh giác kia bổ nhào.
Cả người Kỷ Tiểu Ly đang cảnh giác, chợt một trận gió lạnh mạnh mẽ dâng lên, nàng nghiêng người chổng vó, quả quyết ném đạn Phích Lịch (đạn sét) đang nắm trong tay ra.
Đạn Phích Lịch màu đỏ lăn trên mặt đất, vang lên một tiếng trầm đục, không nổ tung —— đây là chuyện thường xảy ra, nàng làm mười quả đạn Phích Lịch thì có bảy quả bị tịt, chỉ ba quả có thể nổ tung, lực sát thương cũng có hạn.
Bất quá đạn tịt cũng có uy lực của đạn tịt —— một đợt khói mù lớn màu đỏ trào ra, nhanh chóng tràn ngập cả gian phòng.
Kỷ Tiểu Ly ném xong liền lật người lẩn trốn, lăn một vòng trốn đi, ngồi một mình dưới đất.
Nàng che lồng ngực há mồm thở dốc, chợt thấy hoa mắt, một bóng người màu đen chợt lóe lên, mang theo sát khí còn mạnh mẽ hơn yêu quái lợi hại nhất mà nàng từng gặp mãnh liệt dừng cách nàng mười bước.
Đây chính là lần thứ hai Trần Ngộ Bạch và Kỷ Tiểu Ly gặp nhau: cả ngày tâm tình không tốt, hôm qua ở trong cung, hoàng đế lộ vẻ ôn hoà buộc hắn nhận lấy đệ tử quái dị này. hắn biết đây là số kiếp của hắn, cũng đã chuẩn bị tốt để chống đỡ số kiếp, nhưng số kiếp này khiến hắn khó nhịn còn hơn mười năm trước, ngay cả đối mặt cũng không chống lại được, ép hắn nín thở lướt ra khỏi Vạn Thiên đường!
Vạn Thiên đường thường ngày an tĩnh không tiếng động giờ lại lượn lờ khói đỏ, Quốc sư đại nhân thường ngày vĩnh viễn khoan thai bước chậm, hôm nay lại trực tiếp bay ra khỏi cửa, bọn người hầu giữ ngoài cửa cũng dùng vẻ mặt khiếp sợ "sáng nghe thấy, tối liền chết" nhìn một màn trước mắt.
Quần áo bằng băng trù đen mà cả ánh trăng cũng không dám nhuộm lên, không gió mà tự lay động, giọng nói như đến từ chín tầng địa ngục lạnh như băng mang theo ‘sát ý’: "Kỷ, Tiểu, Ly!"
Bị gọi tên, cô gái nhỏ mới vừa ngẩng đầu, bóng dáng màu đen đã tiến tới gần, luồng ‘sát ý’ cắt đau khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cô gái nhỏ thấy bảo vệ tánh mạng là quan trọng, buộc lòng lấy một quả đạn Phích Lịch, móc ra liền ném về phía tiếng gọi của hắn.
Trần Ngộ Bạch không thể để nàng thuận lợi hai lần, phất tay áo đánh qua, đạn Phích Lịch kéo cái đuôi khói mù màu đỏ không chút do dự thay đổi phương hướng, lập tức ghim vào trong ngực cây Hòe tinh ngàn năm đang duỗi dài tán cây xem náo nhiệt.
Bên tai Kỷ Tiểu Ly nghe cây Hòe tinh giật mình kêu thảm thiết, bóng dáng màu đen mang theo sát khí kia đã ở trước mắt, băng trù màu đen lạnh như băng mang theo lạnh lùng đã quấn lên cổ nàng, nàng cực kỳ sợ hãi, bất chấp tất cả không lùi mà tiến tới, cắn răng dùng sức va chạm về phía trước.
Cái trán trơn bóng của thiếu nữ "cộp" một cái đập lên cằm người kia.
Chỉ nghe kêu rên một tiếng, Quốc sư đại nhân thanh cao quý phái giống như ánh trăng chiếu sáng rạng rỡ của Đại Dạ. . . . . . nghiêm gương mặt tuấn tú tuyệt vời, lảo đảo, lảo đảo, lảo đảo lui về sau ba bước.
Bọn người hầu ở một bên vốn đang khoan khoái vây xem, lúc này mọi người bị dọa sợ té quỵ xuống đất, nhất thời âm thanh "phì phì" không dứt bên tai.
Chỉ có Kỷ Tiểu Ly căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, ôm cái trán cùng với đôi mắt đẫm lệ rưng rưng đứng tại chỗ.
Lúc này nàng mới có cơ hội thấy rõ ràng người trước mắt.
Nhân vật cao quý như tiên giáng trần trong lời đồn là một nam tử trẻ tuổi, một thân áo đen, tay áo không gió mà tự lay động, phóng khoáng như tiên. Dáng dấp hắn. . . . . . Kỷ Tiểu Ly nhìn mặt hắn, bỗng dưng trợn to hai mắt: dáng dấp hắn thật là xinh đẹp mà!
Bốn vị thiếu gia nhà họ Kỷ đều anh tuấn, nhưng nam tử trẻ tuổi áo đen tóc đen trước mắt, đôi mắt sâu đen, tôn lên da thịt màu ngà rất giống màu cái búa nhỏ bằng bạch ngọc mà nàng thích nhất!
thật xinh đẹp nha! Bầm tím dần dần nổi lên trên càm cùng vết máu mơ hồ trên khóe miệng đều là màu sắc nàng thích nhất lúc luyện đan nha! (LPH: aaa, sở thích bt)
"Quốc sư. . . . . . đại nhân?" cô gái nhỏ mười lăm tuổi lộ vẻ cao hứng, "Quốc sư đại nhân mạnh khỏe!" Nàng làm như lúc được dạy bảo ở nhà, thỉnh an hắn, nhìn thần sắc hắn kém như vậy, lại cố ý nịnh bợ hắn: "Quốc sư đại nhân, dáng dấp ngài thật là đẹp nha!"
Bọn người hầu quỳ trên mặt đất . . . . . . Yên lặng dán mặt xuống đất, ai nấy đều rùng mình run rẩy.
Áo quần Trần Ngộ Bạch đã bị tức giận làm lay động như trong trận gió cực mạnh, mím chặt môi, nhìn gương mặt ngu xuẩn kia, trong lòng hắn tranh đấu quyết liệt.
Số mạng của nàng và mình cùng một nhịp thở, mệnh trời không thể đổi, hắn không thể tự mình ra tay giết nàng, không tuân theo ý trời sẽ bị trời phạt. Nhưng mà, nhưng mà lúc này. . . . . . có chỗ nào tốt hơn trời phạt chứ?!
Nuốt một ngụm máu xuống, Trần Ngộ Bạch cố hết sức khôi phục tỉnh táo.
Bị một cú của nàng đánh, đầu lưỡi rất đau, hắn nói chuyện cũng có chút gắng gượng: "Mang, nàng, ta, xuống!"
Bọn người hầu run rẩy giống như lá rụng trong gió, bò dậy thật nhanh kéo Kỷ Tiểu Ly đang mơ hồ xuống.
Trong tích tắc, Vạn Thiên đường lại khôi phục an tĩnh, chẳng qua trong sảnh vẫn tràn ngập khói mù, cực kỳ gay mũi; bên ngoài sảnh cây hòe xanh biếc dồi dào nhuộm đỏ cả nửa thân, một tán cây gục xuống; Quốc sư đại nhân hai mươi năm cao quý như gió trong trăng sáng đứng trong một đống hỗn độn, toàn thân, trên gương mặt tuấn tú trong trẻo lạnh lùng không biểu cảm như ngọc mê hoặc ngàn vạn thiếu nữ khuê tú của Đại Dạ, sát ý và tức giận sôi trào, giống như trăm vạn con ngựa lao nhanh.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Lần đầu tiên gặp mặt liền thịt kề sát vào thịt còn cắn trúng đầu lưỡi thần mã . . . . . . Ta thật là người Trung Quốc tốt nha ~~~