Trong đêm khuya vắng người, khuê phòng yên tĩnh, mặc dù nhu tình trăm loại, kiều diễm vô ngần, những vẫn không hợp với lễ giáo, trong lòng Quốc sư đại nhân quyến luyến không thôi, từ từ buông lỏng tay xuống.
"Ta phải đi rồi." hắn khẽ nói với nàng, dưới chân lại không động đậy.
Kỷ Tiểu Ly ngước mặt, ngơ ngác gật đầu một cái, hoàn toàn không có dấu hiệu gì.
Thở dài, hắn nghiêm túc nói với nàng: "Chờ ta làm xong một chuyện, sẽ tới cưới nàng." Suy nghĩ một chút, lại sửa lời: "Cho dù chuyện này có thành hay không, ta cũng sẽ tới."
Giả sự chuyện đó không thành, nếu nàng vĩnh viễn u mê, hắn vẫn bảo vệ để nàng suốt đời vô lo; nếu khôi phục tóc tím mắt tím. . . . . . Cũng không có gì không tốt, chỉ là hắn càng thêm tốn công sức để che chở nàng mà thôi.
Cho dù thân thế của nàng không gây ra chuyện phiền nhiễu gì, thì những thứ phiền toái ly kỳ cổ quái nàng gây ra cũng đủ khiến hắn phải dọn dẹp hằng ngày.
Về phần hài tử. . . . . . Quốc sư đại nhân thật không quá muốn chăm sóc một đứa con nít đến khi trưởng thành.
Cho dù giống hắn hay giống nàng cũng quá làm người khác đau đầu, cứ nghĩ đến: có người giống như hắn, mỗi ngày phải dạy hắn viết chữ, võ công, gương mặt của tiểu tử kia từ sớm đến tối chỉ có "A" hoặc là "đã hiểu" . . . . . . Giống nàng thì càng nguy —— Trần Ngộ Bạch vừa nghĩ tới cảnh tượng một lớn một nhỏ huơ tay múa chân ném Phích Lịch đạn chơi ở trong sân, không khỏi chau mày.
Dĩ nhiên Kỷ Tiểu Ly biết "Cưới vợ" là ý gì, nàng nhất thời luống cuống, lập tức cố sức hồi tưởng đoạn đối thoại mới vừa nói với hắn —— nàng thật không có ý gả hắn nha! Chẳng qua lúc hắn nói mình chưa từng gặp mặt cha mẹ, lòng nàng bị thích thích, mới lên tiếng khích lệ mà thôi!
Lập gia đình đã rất đáng sợ, nếu người phải gả là sư phụ. . . . . . Quá đáng sợ rồi!
Nhưng nàng vừa định há mồm phản bác, liền thấy chân mày của sư phụ nhà nàng nhíu chặt, ánh mắt trầm trầm —— không phải là hắn đang nghĩ. . . . . . Dùng loại độc dược nào có thể khiến nàng chết đau đớn nhất chứ?!
Lời chưa ra khỏi miệng, chân Kỷ Tiểu Ly đã mềm đi.
Suy nghĩ lại thì. . . . . . thật ra gả cho sư phụ cũng không tệ? Chỉ cần nàng nghe lời, không bị hắn độc chết, sống ở phủ quốc sư thật ra còn tự do vui vẻ hơn trong nhà.
Ở bên người sư phụ, cho dù nàng gây họa, đàng hoàng nhận sai là được, sẽ không ai chỉ về phía nàng mà mắng "Tiểu hoang dã". Lúc có sư phụ, trừ sư phụ không ai khác mắng nàng, điểm này khiến nàng rất thích.
Chẳng qua, thích ăn ngon và chơi luyện đan thật vui, nàng có thể lớn tiếng nói ra, loại thích này cảm thấy rất rõ ràng trong lòng, lại không thể nào nói ra được.
Kỳ quái, đây là cái tật xấu gì?
Tại sao hễ có liên quan đến sư phụ thì tất cả mọi cảm giác đều là lạ?
Gió đêm từ cửa sổ phía nam dịu dàng phất vào trong phòng, màn che nhẹ mềm chậm rãi lay động, trong căn phòng bình an như mộng, tâm sự của hai người đang cầm tay nhau lại trái ngược nhau.
**
Phủ đệ của Đại hoàng tử điện hạ nằm ở mặt phía đông Hoàng Thành nơi tấc đất tấc vàng trong kinh thành, chiếm trọn cả dãy phố, bên trong đình đài lầu các tinh xảo, núi giả nước chảy thoải mái, các viện đều tráng lệ, những thứ bảo vật quý giá bên trong chưa chắc đã thua kém hoàng cung.
Phủ đệ này là vật hoàng thượng ban thưởng sau khi Đại hoàng tử chinh chiến Bắc quốc toàn thắng trở về vào bảy năm trước.
Khi đó Đại hoàng tử oai phong tỏ rõ, là thiếu niên kiêu hùng, là chàng trai nhiệt huyết hiếm có, cho dù hôm nay tiểu tướng quân Kỷ Nam - lệnh chủ Bạch Hổ được khen là thần tướng của Đại Dạ, năm đó ở Ngọc hà chính mắt nhìn thấy một màn Đại hoàng tử điện hạ một tay thuần phục ngựa chứng, loại tình cảm khiếp sợ sùng bái đến nay vẫn còn hiện rõ, vẫn nhớ mãi không quên.
Lúc Nhị hoàng tử Mộ Dung nham còn là một thiếu niên áo trắng nhỏ yếu, Trần Ngộ Bạch còn chưa phải là Quốc sư đại nhân lạnh như thiên tiên, chính là thời đại của riêng Mộ Dung Lỗi —— ban đêm, hắn từ ngoại thành giục ngựa chạy thẳng vào thành, trong bầu trời hoàng hôn đỏ tươi như máu, gió đêm phần phật thổi nâng mái tóc màu tím của hắn, đôi mắt tím kia trong buổi hoàng hôn nhuộm đỏ, không biết bao nhiêu thiếu nữ thanh xuân ở ven đường bị hắn nhíu mày liếc mắt nhìn mà ngã xuống ngất đi. Đó mới thật là ‘tiên y nộ mã’ khí thế hơn người, anh hùng niên thiếu. Nghe nói hôm sau các thiếu niên cưỡi ngựa trong thành đều rối rít nhuộm tóc thành màu tím hoa lan.
Chỉ qua bảy năm, cái danh dịu dàng của Nhị hoàng tử điện hạ tràn ngập kinh thành, cao ngạo lạnh lùng của Quốc sư đại nhân nổi danh thiên hạ, trong bảy năm Tần Tang nghiêng nước nghiêng thành bị nuôi thành thủ đoạn độc ác, Kỷ Tiểu Ly không buồn không lo lớn lên trong phủ Trấn Nam Vương, mà Đại hoàng tử Mộ Dung Lỗi, từ thiếu niên kiêu hùng biến thành. . . . . . phế nhân kiêu ngạo phóng túng.
Trần Ngộ Bạch vào phủ không cần có người thông báo, cũng không cần bí mật leo tường —— phủ đệ của Đại hoàng tử điện hạ mỗi đêm đều là cửa luôn rộng mở, đông như trẩy hội, bên trong phủ giống như sông rượu rừng thịt, khắp nơi đều là rượu ngon và mỹ nữ.
Quốc sư đại nhân tìm được Đại hoàng tử Mộ Dung Lỗi trên núi giả cao nhất trong hậu viện.
Mọi người trong kinh thành đều biết Đại hoàng tử điện hạ đảo lộn ngày đêm, ban đêm cũng không ngủ, lúc này mới là bắt đầu một ngày của hắn, nhưng lúc Trần Ngộ Bạch nhìn thấy, hắn cũng đã say chuếnh choáng.
Quần áo màu tím đậm đắt tiền tùy tiện khoác lên đầu vai, trung y bên trong cũng kéo tán loạn, lộ ra một vết thương lớn mơ hồ trên lồng ngực bền chắc, tóc tím không cột, cứ như vậy xõa trên vai, ăn mặc tùy ý bẩn thỉu như vậy, say sưa lười biếng nằm ngửa giữa một vòng vò rượu, mà gương mặt đó cố tình lại có ngũ quan rõ ràng, tuấn tú hơn người, khiến người ta bất giác trở nên dung tục, ngược lại khiến hắn bỗng sinh ra cảm giác thoải mái không kềm chế được.
hắn đang ngước mặt đắm chìm trong ánh trăng, Trần Ngộ Bạch đứng trước mặt hắn, cúi mắt nhìn hắn.
Mộ Dung Lỗi chậm rãi mở mắt.
"Quốc sư đại nhân?" Mắt tím híp lại, quan sát người chợt xuất hiện trước mắt, cười nói: "Khách hiếm gặp đó! Có việc quan trọng sao?"
Trần Ngộ Bạch khẽ mỉm cười, lời ít mà ý nhiều, đáp: "Tại hạ bị Thiên Mật sứ nhờ vã, tới giải độc thay Đại hoàng tử điện hạ."
Mộ Dung Lỗi nghe được ba chữ "Thiên Mật sứ", trên mặt chợt nổi lên nồng nặc chán ghét, uống một hớp rượu, hắn lạnh lùng quát lên với đương kim Quốc sư đại nhân: "Cút, ra."
Nhưng nếu là người khác thì cũng thôi đi, so về lạnh lùng ngạo mạng. . . . . . Ai có thể hơn được Quốc sư đại nhân đây?
Ánh mắt Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nhìn hắn, áo đen hơi lay động trong gió đêm, còn lạnh hơn ánh trăng ba phần.
Đại hoàng tử thấy hắn lạnh lùng quả không thú vị, bỗng cong môi, cười một tiếng điên đảo chúng sinh, hơi ngồi dậy, hắn tiện tay đẩy một vò rượu, đưa tới: "Chủ động mời cũng không bằng vô tình gặp được ! Tới đây! Uống rượu cùng ta! Thắng ta, ta liền để ngươi giải độc thay ta."
hắn là con trai lớn của hoàng đế, dù sao tôn ti cũng khác biệt, Trần Ngộ Bạch có phách lối hơn nữa cũng không tiện trói hắn lại mạnh mẽ bắt mạch giải độc, phẩy tay áo một cái vững vàng nhận lấy vò rượu kia, hắn ngồi xuống ngay đó, thật sự đối ẩm với Đại hoàng tử.
Mộ Dung Lỗi nhìn hắn một cái.
"Quốc sư đại nhân luôn luôn không hỏi thế sự, sao lần này lại dính vào loại chuyện phiền toái này?" Giọng Mộ Dung Lỗi giống như trêu chọc: "Với khả năng của ngươi, không thể có nhược điểm nằm trong tay người khác, Tần Tang đã hứa gì với ngươi?"
Trần Ngộ Bạch uống vài hớp rượu mạnh xuống bụng, vẻ mặt lại không chút thay đổi: "Chưa từng."
"không phải là ngươi coi trọng nàng chứ?!" Mộ Dung Lỗi trầm giọng cười gằn, trong giọng nói không thể nói hết có bao nhiêu ngạo mạn khinh thường và nhạo báng giễu cợt.
Quốc sư đại nhân khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn sang, nhìn mà hắn dần dần không cười nổi nữa.
"Thiên Mật sứ sắp gặp kiếp nạn lớn, nàng cũng tự biết cửa này rất khổ sở, hoặc rất khó lường, trong lòng nàng lại vướn bận việc Đại hoàng tử điện hạ bị trúng độc, mỗi tháng đều cần phải lấy máu nàng làm thuốc. Cho dù Đại hoàng tử điện hạ không cảm kích, cũng không nên suy đoán bừa thêm như thế." Trần Ngộ Bạch lẳng lặng nói: "Dù sao nàng và Đại hoàng tử điện hạ đều cùng một mẹ sinh ra, tình như tay chân, chẳng lẽ Đại hoàng tử không mảy may nghĩ đến?"
"Quốc sư đại nhân thật khéo nói!" Đại hoàng tử cười ha ha, trong đôi mắt tím nồng đậm vẻ châm chọc: "Mẫu phi ta đã mất sớm vì bệnh, gia phả hoàng gia có ghi lại, ta là con trai độc nhất của bà, cũng không có muội muội cùng mẹ nào khác. Nếu lời này của Quốc sư đại nhân để phụ hoàng ta nghe được, mặc dù phụ hoàng tin chìu đại nhân, đại nhân cũng sẽ gặp không ít phiền phức."
Trần Ngộ Bạch khẽ mỉm cười: "Thái hậu Đoan Mật nương nương tin chìu Đại hoàng tử càng sâu."
Mộ Dung Lỗi nghe vậy nhíu mày, suy ngẫm cười nói: "không ngờ. . . . . . người như Quốc sư đại nhân, lại có thể si mê Tần Tang đến vậy, cam nguyện làm việc cho Tộc Thiên Mật!"
Quốc sư đại nhân cười nhưng không nói.
Mộ Dung Lỗi cười không ngừng được, uống một hơi hết nửa vò rượu mạnh hắn mới tạm nhịn cười. hắn hơn say, không biết nghĩ tới điều gì, giọng nói chợt trầm thấp, điên cuồng mất trí trầm giọng kêu lên: "cô nương của Tộc Thiên Mật. . . . . . Các nàng đều tinh quái, Quốc sư đại nhân, chớ đối xử thật lòng. . . . . . Các nàng đều tinh quái. . . . . . Các nàng sẽ ăn hết tim của ngươi!"
Trần Ngộ Bạch và Thiên Mật sứ Cố Minh Châu tiền nhiệm từng gặp mặt một lần, cũng đã nghe nói qua chuyện của nàng và Mộ Dung Lỗi, hắn hiểu lúc này Mộ Dung Lỗi nói "Tinh quái" là ai.
Nhưng hắn lại cười nói: "Hình như Đại hoàng tử điện hạ oán trách Thái hậu nương nương cùng Thiên Mật sứ quá sâu."
"Ha ha ha ha ha ha. . . . . . Thế thì sao?! Nếu các nàng không toàn tâm toàn ý tìm cách cứu ta, ta sớm đã chết rồi!" Mộ Dung Lỗi lảo đảo lắc lư đứng lên, giang hai tay trong gió đêm, giống như ôm người nào đó trong không khí, "Hôm nay. . . . . . Ta sống, cũng chỉ vì còn có chút hữu dụng với các nàng."
Trần Ngộ Bạch thở dài một cái: "Thiên Mật sứ từng miêu tả phong cảnh Thánh Địa Thiên Mật xinh đẹp với tại hạ, tại hạ còn tưởng rằng. . . . . . ít nhất Đại hoàng tử cũng muốn đi xem một lần."
"Ta không muốn xem, Tộc Thiên Mật gì đó, ta phiền đủ rồi!" Mộ Dung Lỗi cười chính trực mà hoang đường, quay đầu cười nói với Trần Ngộ Bạch: "Quốc sư đại nhân và Tần Tang đôi bên có tình, yêu ai yêu cả đường đi, nhưng bây giờ ta quá phiền vì những chuyện kia, Quốc sư đại nhân, mời trở về đi! Rượu này không cần uống nữa, độc này ta cũng không cần giải."
"một lời Đại hoàng tử điện hạ đã nói, rượu này ta đã uống, độc này, ta nhất định sẽ giải cho Đại hoàng tử điện hạ." Trần Ngộ Bạch mỉm cười, "Bất quá Đại hoàng tử điện hạ nói cũng đúng, đôi bên có tình, yêu ai yêu cả đường đi, nếu không nể mặt Cố Minh Châu, hẳn Đại hoàng tử điện hạ cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Thái hậu nương nương đến thế."
Cái tên này vừa được nói ra, toàn bộ men say trên mặt Mộ Dung Lỗi biến mất, sắc mặt trầm xuống, sát ý trong đôi mắt tím tăng vọt!
Trần Ngộ Bạch lại làm như không biết, cười uống một ngụm rượu.
Trong gió đêm, Đại hoàng tử điện hạ nhíu mày nhìn hắn, chợt bật cười, cười tiến lên nâng lấy vò rượu.
"Uống một mình không thú vị! Tới đây!" hắn nhấc một vò rượu khác lên, cười lớn chạm vào cái vò trong tay Trần Ngộ Bạch.
Hai người đối ẩm, uống cạn mấy vò rượu xung quanh, Mộ Dung Lỗi càng ngày càng say, ngón tay gõ lên vò rượu hát vang cười to, Trần Ngộ Bạch lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, sắc mặt vẫn như thường.
Mộ Dung Lỗi chợt ngã về phía sau, vò rượu trong tay lộc cộc lộc cộc lăn đi, từ trên núi giả rơi xuống, bể nát.
âm thanh vỡ nát truyền đến, Trần Ngộ Bạch cười một tiếng với người say bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Đại hoàng tử thua rồi."
Mộ Dung Lỗi nghiêng người lắc đầu hai cái, cũng đã không ngồi nổi nữa, quyết định dùng khủy tay miễn cưỡng chống người nâng mặt, men say dồi dào cười nhìn hắn.
"Trần Ngộ Bạch. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . ." hắn chỉ vào Quốc sư đại nhân cười to.
Trần Ngộ Bạch đứng lên, hơi mỉm cười nói: "Đêm đã khuya, Đại hoàng tử điện hạ cũng nên nghỉ ngơi. Tại hạ trở về trước, ngày mai trở lại bắt mạch cho Đại hoàng tử điện hạ."
Nam tử tuấn mỹ tóc tím mặc quần áo quý giá cười lăn lộn trên đất, quả thật là ngạo mạn đến điên rồi, Quốc sư đại nhân nhẹ phất tay áo một cái liền từ trên núi giả nhảy tới bờ tường cao hơn mất trượng, lên xuống mấy cái, bóng dáng biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Tiếng cười lớn điên cuồng của Đại hoàng tử rốt cục cũng biến mất sau lưng, khi cách phủ đệ của Đại hoàng tử đã đủ xa, người vẫn luôn lộ vẻ lạnh lùng còn hơn cả gió đêm lướt qua bầu trời rốt cục không nhịn được nữa, "phụt" một tiếng khạc ra một ngụm máu. . . . . .