Tô công công nắm lấy thánh chỉ tứ hôn do đích thân hoàng thượng ngự bút trong tay áo, nhìn người bị nhị thiếu gia của Trấn Nam Vương lạnh lùng trừng mắt, có chút trợn mắt há hốc mồm – đây có phải là quốc sư đại nhân không?
Áo đen thẳng tắp, lạnh lùng tài giỏi, dung mạo xuất sắc như tiên, đây là quốc sư đại nhân mà!
Đây là quốc sư đại nhân mà Hoàng đế của Đại Dạ cũng không thể bắt chẹt được đó! Là hắn nói muốn cưới vợ, chẳng qua hoàng thượng chỉ thoáng chần chờ một lát, quốc sư đại nhân hắn liền tháo lệnh bài Huyền Vũ bên hông ném tới trước mặt hoàng thượng đó!
hiện tại kẻ bị tiểu cô nương đang khóc lóc làm cho tay chân luống cuống.... là ai vậy?
Tô công công lộ vẻ khiếp sợ, nói cũng không nói được, Trấn Nam Vương phi đứng bên cạnh nhìn mà sốt ruột, dời bước đến bên người Kỷ Tiểu Ly, nhẹ nhàng dỗ nàng: “Được rồi, được rồi.... Sư phụ con cũng không cố ý muốn gạt con, suốt ngày con cứ ồn ào muốn tu tiên, chẳng qua ngài ấy chỉ đùa với con một chút!"
Trấn Nam Vương phi thấy nàng khóc đến kiệt sức, cũng đau lòng không thôi, thấp giọng dỗ nàng vài câu, dứt khoát lệnh cho Tề ma ma đưa nàng về hậu viện.
Trước khi đi Tiểu Ly nắm lấy ống tay áo Vương phi, rầu rĩ kéo kéo kiên quyết cầu xin: "Mẫu thân, con không muốn quay lại phủ quốc sư! Con không muốn đi theo kẻ lừa đảo học đoán mệnh!"
Trấn Nam Vương phi nghe không vô nữa, dỗ cho nàng mau mau rời đi: "Biết rồi biết rồi. . . . . . Hôm nay không đi, tối hôm nay mẫu thân sẽ ở với con!"
Vương phi nhấn mạnh là "Hôm nay" không đi, Kỷ Tây ở một bên nghe được rất rõ ràng, suy nghĩ trong đầu xoay tít, hắn tiến lên một bước, ôm quyền áy náy nói với quốc sư: "Tiểu muội trẻ người non dạ, gần đây đã được quốc sư đại nhân thông cảm, tại hạ xin thay phụ thân đa tạ quốc sư đại nhân!"
“Việc nên làm thôi.” Trần Ngộ Bạch thản nhiên cắt đứt lời của hắn, ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc đến hắn. Lúc này Tiểu Ly cúi đầu lau nước mắt đi lướt qua người hắn, hắn nhướng mày, bước một bước về phía trước.
Vạt áo lụa đen thêu hoa cỏ phức tạp bằng chỉ vàng giống như có sức sống hơi lay động, khóe mắt Tiểu Ly liếc đến, mối hận trong lòng càng khó nuốt trôi - hắn còn dám mặc quần áo mà nàng một lòng thành kính may từng đường kim mũi chỉ!
Nàng nhanh chóng duỗi chân ra, đá một cước.
Người bị đá rên lên một tiếng, đứng bất động.
Trấn Nam Vương phi và Kỷ Tây Kỷ Bắc cùng lên tiếng trách mắng, Kỷ Tiểu Ly đá hắn xong liền bỏ chạy ra ngoài.
Trước mặt mọi người, dưỡng nữ lại đột nhiên vô lễ làm càn như thế, Trấn Nam Vương phi vừa tức vừa thẹn, sắp ngất đi. Kỷ Tây bảo Kỷ Bắc nhanh chóng đuổi theo tiểu nha đầu. Mà Tô công công nhìn dấu chân xinh xắn trên vạt áo đen của quốc sư đại nhân, tròng mắt sắp lồi ra rồi!
Trong lòng Kỷ Tây mừng rỡ, ngoài miệng lại xin tội với quốc sư đại nhân: ". . . . . . Ấu muội thật quá tinh nghịch! Chờ phụ thân trở về sẽ dạy bảo lại nàng, nhất định sẽ bắt nàng giáp mặt trực tiếp nhận lỗi với quốc sư đại nhân!" Trong lòng hắn lại thốt lên "Muội muội ta sẽ không bao giờ đi theo ngươi nữa".
Nhưng Kỷ Tiểu Ly vừa đi, Trần Ngộ Bạch liền không lộ vẻ gì, dù lời của Kỷ Tây có chân thành đến thế nào, ý ẩn trong lời đến đâu, hắn cũng chỉ nhếch nhếch khóe môi, thốt ra một chữ: "Được."
Giống như hắn nghe mà không hiểu ý trong lời nói của Kỷ Tây —— nếu Kỷ Tây đã khẳng định là giáp mặt nhận lỗi, hắn liền chờ nàng đến, mặt đối mặt với hắn.
Cứ như một đấm lại một đấm đánh vào gối bông, dù Kỷ Tây có là người chính chắn, cũng phải biến sắc, nói không ra lời.
Mà Trần Ngộ Bạch thì lại cáo từ Trấn Nam Vương phi, cất bước đi thẳng, không thèm liếc nhìn Kỷ Tây một cái —— dùng lời nói để tranh hơn thua là trò chơi trẻ con, quốc sư đại nhân cũng không thích chơi trò chơi với người khác.
**
Kỷ Tiểu Ly thích chơi trò chơi, chơi đến cực kỳ vui vẻ. Thực ra từ nhỏ nàng đã không hề khóc lóc ầm ĩ, cho nàng chút điểm tâm mà nàng yêu thích liền cười tủm tỉm, chỉ cần không đánh nàng, không đập bể lò luyện đan của nàng, nàng sẽ không bao giờ khóc.
Nhưng lần này nàng lại khóc vô cùng thương tâm, ai dỗ cũng không được.
Kỷ Bắc dỗ nàng cả nửa ngày, chiêu gì cũng đều dùng hết, cúi đầu chịu thua mà lui quân.
Sau khi bước ra hắn gặp Kỷ Tây ngồi một mình trong viện, vội vàng bước tới, khó hiểu hỏi Kỷ Tây: "Nhị ca! Rốt cuộc vì sao Tiểu Ly lại đau lòng như vậy? Thất vọng sao?"
Ngón tay Kỷ Tây xoa nhẹ cốc trà, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ tối tăm, mắt cũng chưa nâng: "Thất vọng."
"không phải là thất vọng chứ?! Chắc Quốc sư đại nhân cũng chỉ thuận miệng nói ra. . . . . . Lời như thế nàng cũng tin, nếu ta nói mặt trời mọc hướng Tây, nàng có tin không?"
Kỷ Tây liếc mắt đánh giá đệ đệ mồm năm miệng mười một cái, nhấp một ngụm trà xanh, cất giọng trầm thấp: "Tiểu Ly vô cùng tin tưởng vị sư phụ này, nói gì nghe nấy, nay nàng biết mình bị lừa, đương nhiên sẽ đau lòng gấp bội."
Kỷ Bắc bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu nói: "Cũng phải, không ít lần nghe nàng khen quốc sư đại nhân, mỗi khi đến phủ quốc sư đều vui vẻ như đang về nhà!" hắn vuốt cằm, "Bất quá, quốc sư đại nhân đúng là cũng rất đáng tin! Chuyện Sở Hạo Nhiên của phủ Thượng Thư lần trước. . . . . . Ha ha ha ha!"
"Đúng vậy, quốc sư đại nhân. . . . . . thật là đa mưu túc trí." Kỷ Tây cười lạnh nói.
Quốc sư Đại Dạ không phải chỉ làm mấy việc Tế bái cầu phúc đơn giản như vậy, quốc sư nắm giữ lệnh bài Huyền Vũ, trong mệnh đã định là phải bảo vệ Đại Dạ, là đại thần đáng tin cậy nhất của hoàng đế. nói đến thuật bói toán lại càng huyền diệu, kỳ thật quẻ tượng rất vòng vo lằng nhằng, người này tài giỏi ở chỗ có thể thông qua bói toán mà giải thích cặn kẽ tình hình thiên hạ. Khi hoàng thượng có việc lớn không thể quyết liền cho gọi quốc sư đại nhân, nói gì nghe nấy, vô cùng nể trọng, dưới sự trợ giúp của quốc sự đại nhân, mỗi quyết định đều rất sáng suốt, mọi việc đều thuận lợi. một quốc sư đại nhân như thế, không chỉ đa mưu túc trí, tâm cơ cũng rất thâm sâu.
Mà Trần Ngộ Bạch chưa bao giờ lộ sắc mặt tốt với người khác, vì sao lần đó hắn và Kỷ Bắc xín hắn bói một quẻ, hắn lại dễ dàng lộ vẻ thân thiết hòa nhã đồng ý?
sự khác thường này tất có vấn đề!
Trong lòng Kỷ Tây căm hận chính mình: tại sao lúc ấy lại không nghĩ tới?!
Kỳ thật phải nói là không thể trách Kỷ Tây —— mặc dù Đại Dạ vẫn chưa có văn bản điều luật rõ ràng về việc quốc sư không thể thành thân, nhưng từ lúc khai quốc tới nay, nhiều vị đảm nhiệm vị trí quốc sư chưa ai từng thành thân sinh con, cho nên khắp thiên hạ đều xem nhẹ, Kỷ Tây cũng xem nhẹ. Mà quốc sư đại nhân đương nhiệm, dù sao vẫn là một nam tử trẻ tuổi.
Hôm nay, có thể Vương phi nương nương vẫn chưa phát hiện, nhưng Kỷ Tây lại thấy rất rõ: quốc sư đại nhân trẻ tuổi của Đại Dạ lạnh lùng vô tình, nhìn ai cũng lộ vẻ lạnh nhạt, chỉ duy nhất khi nhìn về phía muội muội nhà hắn thì ánh mắt luôn là dây dưa không dứt, yêu thương, nóng bỏng. . . . . .
Kỷ Tây cắn răng oán hận, đánh một quyền lên bàn đá!
Kỷ Bắc bị hắn dọa sợ, nghĩ rằng hắn cũng đau buồn cho Tiểu Ly, trong lòng càng thêm nôn nóng hấp tấp: "Nhị ca! Ca nói xem bây giờ phải làm sao?!"
Kỷ Tây yên lặng trong chốc lát, chợt nở nụ cười, chậm rãi nói: "Nếu nàng không muốn đến phủ quốc sư, chúng ta hãy nghĩ biện pháp, thỏa mãn tâm nguyện của nàng."
**
Đêm đó, mọi người trong phủ Trấn Nam Vương vắt hết óc dỗ thiếu nữ nhỏ vừa vỡ mộng tu tiên, phủ quốc sư cũng im lặng không chút tiếng động.
Tiểu Thiên tự biết mình đã gây ra họa lớn, trên đường trở về khóc thiếu chút nữa ngất đi, Trần Ngộ Bạch bảo lão quản gia sắp xếp ổn thỏa cho hắn.
Tiểu đồng còn nhỏ tuổi, lại không hiểu chuyện, đương nhiên hắn sẽ không trách tội.
Việc này cũng không ai muốn xảy ra.
Chỉ là trong lòng hắn . . . . . . thật sự rất khổ sở.
Hình ảnh nàng rơi lệ đầy mặt luôn luôn hiện ra trước mắt hắn, vẫy tay cũng không tan. Trần Ngộ Bạch cảm thấy trái tim mình cực kỳ không thoải mái, như bị một bàn tay nắm chặt, tránh cách mấy cũng không thoát, vô cùng buồn bực.
hắn nâng tay, tung một chưởng, làm cho tám ô cửa sổ trên tường đồng loạt mở ra.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm ô tận, nhưng lại không có người từ dưới lầu ôm cây cột từng chút từng chút leo lên, bám vào cửa sổ, tươi cười sáng lạn không lo không nghĩ gọi hắn một tiếng "Sư phụ".
Trong lòng hắn càng thêm nóng vội, bực bội ưu phiền, oán hận nghĩ: cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng chính miệng nói hắn là tiên, chính nàng tự ý hiểu sai mà gán ghép, còn dám trách hắn?!
rõ ràng không phải lỗi của hắn!
Nhưng nếu hắn không sai, sao giờ phút này hắn lại khổ sở như thế?
Lúc này tiếng gió ngoài cửa sổ càng loạn, giờ phút này trong lòng quốc sư đại nhân lại càng khó chịu, vung tay áo thiếu chút nữa đánh Thiên mật sứ mặc áo tím rơi xuống lầu.
Tần Tang bám một tay vào song cửa sổ, cố gắng nép người tránh một chưởng mạnh mẽ mới đánh vào người, thở phào một hơi, nàng cười nói: "Quốc sư đại nhân cảm ơn người đưa phương thuốc đến bằng cách này sao?"
Nàng nói xong, cười cười rút mảnh giấy từ trong tay áo ra.
Đó là phương thuốc mà mỗi tháng Tiểu Ly đều phải dùng, lần trước hắn đã đem đến cho nàng.
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nhìn lướt qua, nhưng không đưa tay nhận lấy.
"Nàng không còn ở đây nữa." hắn lạnh lùng nói.
"Hẳn là hôm nay đã phải quay lại rồi chứ? Sao vậy, nàng không chịu đến đây?" Tần Tang nói.
Kế tiếp, nàng nghe thấy một giọng điệu lạnh lẽo, lời ít mà ý nhiều kể một tin tức mới mẻ.
thật sự là rất mới mẻ! Tần Tang thầm nghĩ, quốc sư đại nhân của Đại Dạ, cao quý không ai bì kịp, cùng chiếu chỉ do chính tay Hoàng đế ngự bút và thái giám tâm phúc của ngài đích thân đến phủ, thế mà lại không thể cưới được dưỡng nữ nhỏ của phủ Trấn Nam Vương! không chỉ thế, còn bị đá một cước, chán nản quay về!
Tần Tang cố nhịn nỗi lòng muốn cười to, cố ý thở dài một hơi: "Trước khi ra cửa Quốc sư đại nhân không tự bói cho mình một quẻ sao?"
Giọng nàng nhẹ nhàng, chỉ thong thả hỏi một câu này, Trần Ngộ Bạch nhướng mày, trên mặt nhất thời cứng nhắc.
Chỉ nghe người nói một câu, liền xua tan mây thấy trăng sáng.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được thứ khó chịu đè nén trong lòng mình là cái gì rồi!
Nàng đau lòng. . . . . . chính là cái sai của hắn.
**
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: trong tình cảm, chúng ta luôn tìm tìm kiếm kiếm, nghiêng ngả lảo đảo, đơn giản chỉ muốn tìm một người như vậy: chỉ cần chúng ta đau lòng, hắn liền cảm thấy đó là sai lầm của hắn.