Đến ngày hưu mộc, Trần Ngộ Bạch phái người đưa tiểu đồ đệ nhà hắn về phủ Trấn Nam Vương, cũng nói rõ mười ngày sau sẽ tự mình đến đón.
Lại không ngờ rằng, Kỷ Tiểu Ly mới vừa trở về hai ngày, tiền tuyến Tây Lý chợt truyền tin tức về: nửa tháng trước, Kỷ Đông mang binh tập kích quân địch, đến nay vẫn chưa về, sống chết còn chưa biết.
Trong thơ, giấy trắng mực đen viết là "Đến nay vẫn chưa về, sống chết còn chưa biết", nhưng phủ Trấn Nam Vương có nhiều thế hệ nhập ngũ, bao nhiêu binh sĩ Kỷ gia hy sinh vì nước, bọn họ đều hiểu rõ hơn bất cứ ai: trên chiến trường không sống tức là chết, làm gì có chuyện chưa rõ sống chết? Nửa tháng có thừa mà vẫn chưa về, nếu không bị bắt, chỉ sợ là. . . . . . chết mất xác.
Mà binh sĩ Kỷ gia cũng không chịu làm tù binh.
Công chúa Diễm Dương vừa nghe thấy tin tức liền bất tỉnh.
Chuyện nơi xa đó cũng không đơn giản như vậy —— chủ tướng Ngô Kiền chinh chiến ở Tây lý còn tố cáo Kỷ Đông trong quân báo: "Trong mắt không có chủ soái, tự chủ trương, không nghe theo quân lệnh, cuối cùng phải nhận lấy hậu quả xấu".
Trong khoảng thời gian ngắn, phủ Trấn Nam Vương liền bấp bênh.
Ba huynh đệ Kỷ gia, vì đại ca cũng vì quân Kỷ gia, dứt khoát cùng nhau vào cung diện thánh, tự xin xuất chinh Tây lý. Chuyện lớn đến mức này liền trực tiếp liên quan đến tiểu tướng quân Kỷ Nam - thế tử của Trấn Nam Vương, dĩ nhiên Nhị hoàng tử điện hạ liền hao tâm tổn sức, lại thêm một lần chạy tới phủ Quốc sư, xin sư đệ nhà hắn ra mặt tiến cử Kỷ Nam. Vì sợ Quốc sư đại nhân vẫn mặt lạnh như trước với hắn, không biết hắn lấy từ đâu ra một viên đạn Phích Lịch, tung nắm trên tay nói điều kiện với Quốc sư đại nhân: không phải ngươi muốn cưới vợ sao? Ta giúp ngươi! Nhưng trước mắt ngươi phải giúp ta một chút đã!
Tần Tang trước đây cũng có ý này, hai người còn đều lấy tiểu đồ đệ nhà hắn ra mà uy hiếp hắn, Trần Ngộ Bạch phiền muốn chết! Tần Tang là tỷ tỷ ruột của Tiểu Ly hắn còn bỏ qua, tên khốn kiếp Mộ Dung Nham này sẽ khiến hắn nhớ thật lâu —— Quốc sư đại nhân tiến cử tiểu tướng quân Kỷ Nam mang binh xuất chinh Tây lý với hoàng đế, đồng thời bói một quẻ, nói quẻ thực đã phán Nhị hoàng tử là vị tướng đem lại may mắn cho trận này, cần phải lấy thân phận giám quân cùng đi, bạch hổ của Đại Dạ mới có thể chiến thắng trở về.
Vì vậy, vị Nhị hoàng tử phong nhã nhất kinh thành cả người mặc trường bào màu trắng bạc cưỡi cao cao trên chiến mã, cùng tiểu tướng quân Kỷ Nam như chim liền cánh xuất chinh đến chiến trường Tây lý.
Đại quân rời khỏi thành, Trần Ngộ Bạch vừa nghĩ tới mấy tháng nữa sẽ không phải nhìn thấy Nhị sư huynh nhà hắn, nhất thời sảng khoái tinh thần. hắn bèn dốc lòng sáng tác khẩu quyết khi dạy khinh công, Tiểu Thiên chợt đi vào nói: Tiểu Ly đã cô nương trở lại, sắp tới cửa rồi.
Người đang viết chữ cạnh cửa sổ cong cong khóe môi, đặt bút xuống, thuận miệng nói: "Biết rồi."
Thu dọn xong, ngẩng đầu, thấy tiểu đồng nhỏ ngây người, hắn ngưng cười, cau mày hỏi: "Sao vậy?"
"A. . . . . . không có gì!" hắn chau mày, Tiểu Thiên liền tỉnh táo.
Đây mới đúng là đại nhân nhà hắn! Người mới vừa cười tràn đầy dịu dàng kia. . . . . . là ai vậy?!
Nhất định là ảo giác!
Trần Ngộ Bạch cất khẩu quyết mới vừa viết gần được một nửa xong, nàng liền tựa như một trận gió xông vào.
"Sư phụ! Người biến đại ca ta trở về đi! Ngày nào Công chúa nương nương cũng khóc, đã bệnh không dậy nổi!" Nàng vừa tiến đến liền lộ vẻ lo lắng nói với hắn.
Tiểu nha đầu đại khái là len lén chạy từ trong phủ ra ngoài, một mình cưỡi ngựa tới, mồ hôi lấp lánh bên tóc mai, Trần Ngộ Bạch bực bội cau mày, lệnh cho Tiểu Thiên đi lấy một cái khăn tới cho nàng lau.
"Ta không có khóc!" Nàng tránh tay tiểu đồng, ngồi chồm hỗm bên chân ghế của Trần Ngộ Bạch, khẩn cầu: "Sư phụ có thể cứu sống Tiểu Hôi, nhất định cũng có thể cứu sống đại ca ta! Van xin sư phụ ! Cứu ta đại ca trở về đi!"
Cầm khăn đứng một bên, Tiểu Thiên kinh ngạc nhìn nàng một cái.
Trần Ngộ Bạch lấy cái khăn từ trong tay tiểu đồng, phất tay một cái lệnh cho hắn ta lui ra.
hắn cầm khăn lau mồ hôi trên tóc mai nàng, động tác nhẹ nhàng, giọng nói cũng mềm mại hơn mấy phần so với ngày thường: "Ta đã từng dạy nàng một câu, là lúc ta bái sư, sư phụ đã nói với ta: mỗi người mỗi mệnh."
Tiểu Ly chần chờ một chút, chậm rãi gật đầu một cái.
"Phải . . . . . Sư phụ đã từng nói."
hắn cũng từng dạy nàng: có nhân tất có quả. Cõi đời này, hết thảy đều có định số.
Nàng nhớ lời của hắn, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà Kỷ Đông là đại ca nàng! Từ nhỏ, mấy đứa nhỏ bọn họ gây họa, đều do Kỷ Đông ở phía sau che giấu dọn dẹp thay bọn họ, mỗi lần bị phụ thân bắt được, bị đánh đầu tiên, bị đánh nặng nhất đều là đại ca! Lần nào cũng thế, nhưng rồi sau đó, đại ca vẫn như cũ quan tâm chăm sóc bọn họ.
Nàng tu tiên, không chỉ là vì muốn gặp cha mẹ ở trên trời, nàng muốn biến thành thần tiên pháp lực vô biên, là để phù hộ người nàng quan tâm trên thế gian này!
hiện tại nàng chỉ muốn Kỷ Đông khỏe mạnh về nhà!
Mong muốn trong lòng nàng đều viết hết lên mặt, Trần Ngộ Bạch nhìn thấy rất rõ ràng.
"Kỷ Đông là nhi tử của Trấn Nam Vương, chiến trường là chọn lựa cũng là nơi trở về của hắn. Ban đầu công chúa Diễm Dương cũng mong đợi nhi tử lập công dựng nghiệp, hết thảy mọi thứ hôm nay bà ta phải tự mình chịu đựng. Kỷ Tiểu Ly, cả ngày miệng nàng đều la hét tu tiên, nàng có biết thần tiên không yêu ghét việc sống chết, chút chuyện phàm tục hồng trần đều không dính đến? Những thứ sinh lão bệnh tử, vui buồn ly hợp, thần tiên có nhìn trăm nghìn năm, cũng không đau khổ không vui mừng."
"Người nói bậy! Thần tiên không phải là như vậy! Người nói không đúng!" Kỷ Tiểu Ly nóng nảy, chưa từng có ai nói những lời này với nàng, nàng nghe được mà trái tim thật lạnh, sắp muốn khóc: "Nếu làm thần tiên sẽ biến thành như vậy. . . . . . Ta tình nguyện không được làm tiên!"
Trần Ngộ Bạch nghe vậy nhíu mày.
Vốn muốn nói rõ để nàng đừng đau lòng, không ngờ lại thu hoạch ngoài ý muốn đến mức này.
"Như vậy cũng tốt." hắn nói.
hắn lộ vẻ nhẹ nhõm, trong lòng Kỷ Tiểu Ly lại như lửa đốt, ngại ảnh hưởng trước kia hắn đã xây dựng mà nàng không dám ném đạn Phích Lịch vào mặt hắn, oán hận giậm chân một cái rồi quay đầu chạy, Trần Ngộ Bạch kêu nàng hai tiếng, đầu nàng cũng không thèm quay lại.
**
Lúc Tiểu Ly trở về phủ, vừa vặn Trấn Nam Vương phi mới từ chỗ công chúa Diễm Dương về, thấy nàng đi vào mà đầu đầy mồ hôi, cau mày gọi nàng đến trước mặt: "Con lại chạy đi đâu chơi vậy? Mấy ngày nay tâm tình công chúa nương nương của con không tốt, con cũng đừng nên chọc bà ấy tức giận!"
"Con không có." Kỷ Tiểu Ly cúi đầu, "Con đi tìm sư phụ."
"Con đến phủ Quốc sư?" Vương Phi ngạc nhiên nói, "không phải nói hưu mộc mười ngày sao? Sao con lại về đó?"
"Con đi hỏi sư phụ một chút. . . . . . Trước đây, có một lần Kỷ Tây ca ca đi cầu sư phụ bói cho đại ca một quẻ, khi đó rõ ràng sư phụ nói cái gì mà đại ca làm rạng rỡ tổ tông, sao bây giờ lại trở thành như vậy?"
Trấn Nam Vương phi nghe xong cũng thở dài một tiếng, an ủi con trẻ: "Đừng lo lắng, Kỷ Nam ca ca của con đã dẫn binh đến Tây lý, nhất định có thể đón đại ca con về! Quốc sư đại nhân là chủ của lệnh bài Huyền Vũ lại vừa là đệ tử đóng cửa của lão Quốc sư đại nhân, trên cõi đời này thuật bói toán là có một không hai, hắn sẽ không bói sai, đại ca con nhất định là người vô cùng có phúc, sẽ làm rạng rỡ cả nhà Kỷ gia!"
Kỷ Tiểu Ly cũng tin tưởng gật đầu.
Đợi chút —— đệ tử đóng cửa? Sao nghe quen tai thế nhỉ?
Trấn Nam Vương phi nhoẻn miệng cười, "Phải nói con và Quốc sư đại nhân thật sự có duyên, khi còn bé các con đã gặp nhau một lần! Lần đó ta dẫn con và Kỷ Nam đến phủ Quốc sư, con chọc Quốc sư đại nhân tức giận, còn nhớ không?"
Nhớ chứ!
Dĩ nhiên Tiểu Ly nhớ!
Tiểu hài tử đoán mệnh không ra lại tức giận với nàng!
Sao mà. . . . . . Sao tiểu hài tử đó lớn lên lại thành như vậy nhỉ!
Kỷ Tiểu Ly ngây ngô đứng chết trân, như bị sét đánh.
**
Trong phủ Quốc sư, người mà thuật bói toán có một không hai trên cõi đời dĩ nhiên không thể nào tính được chuyện Vương Phi nương nương sẽ nói, cho nên hắn vẫn chưa biết thân phận ‘chỉ biết đóng cửa’ của mình đã bại lộ, đứng bên cửa sổ hóng gió mát thưởng thức trà thơm, Trần Ngộ Bạch đang khổ não vì cảnh tượng quay đầu bỏ chạy, gọi cũng không gọi được vừa rồi.
Chuyện tu tiên đến một lúc nào đó cũng sẽ bị vạch trần, không thể lừa gạt nàng cả đời, sớm để nàng từ bỏ ý niệm cũng tốt. Nhưng không có ý niệm tu tiên, có phải nha đầu kia sẽ quay đầu bỏ chạy giống như vừa rồi, căn bản cũng sẽ không quan tâm đến hắn?
Càng nghĩ càng tức giận!
Nha đầu này, bỗng nhiên lại nổi nóng, dám can đảm không nói một lời liền quay đầu bỏ chạy?!
Hàm răng của Quốc sư đại nhân ngứa ngáy, trong lòng thầm nghĩ: hừ! Nếu Trần Ngộ Bạch hắn không phải là một người hết lòng thực hiện cam kết, nhất định hắn sẽ lập tức bày trận pháp để đời này nàng cũng không về được! không phải là bỏ hắn lại mà chạy sao? Chạy rồi thì nàng cũng đừng trở lại!
Dĩ nhiên Kỷ Tiểu Ly đúng là không trở lại.
Trong mấy canh giờ khá dài, phủ Quốc sư yên tĩnh chỉ có tiếng ve gọi hè.
Rất nhiều năm trước kia vẫn luôn như vậy, hôm nay lại cảm thấy yên tĩnh khác thường.
Quốc sư đại nhân đợi thật lâu trong sự yên tĩnh này, lại sinh lòng không phục: tại sao nàng nói chạy liền chạy? không thể nuông chìu thói xấu này của nàng!
Vì vậy sau khi đứng bên cửa sổ suốt một buổi chiều cho đến hoàng hôn, trăng sáng mới vừa treo trên ngọn cây, hắn liền ngạo nghễ phất tay áo đến phủ Trấn Nam Vương.
**
Bố cục của phủ Trấn Nam Vương khá đơn giản, lại chỉ có một cô con gái, Quốc sư đại nhân không cần tốn sức liền tìm được Lang Hoàn hiên, ngẩng đầu ung dung bước vào.
Người làm trong viện của nàng cũng ngơ ngốc giống như chủ tử, hắn đi thẳng một đường vào khuê phòng, lại không một ai phát hiện ra hắn.
Trong khuê phòng, cửa sổ nhỏ phía nam mở ra, một người nằm trên bàn trang điểm bên cửa sổ, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ yên lặng băn khoăn suy nghĩ, thở dài thở ngắn.
Trần Ngộ Bạch lẳng lặng đứng sau lưng nàng một lúc lâu, nàng không chút phát hiện ra hắn.
hắn nhíu mày một cái.
Chủ động lên tiếng gọi nàng. . . . . . thật không giống Quốc sư đại nhân.
hắn suy nghĩ một chút, thân mình chợt lóe, đi ra ngoài nhảy lên nóc nhà, lại từ phía trên nhảy xuống —— nam tử áo đen trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú, áo dài tung bay, từ ánh trăng nhanh nhẹn nhảy tới, rơi vào trước cửa sổ phòng đọc sách của thiếu nữ, sáng chói nơi đó, xinh đẹp tựa ánh trăng.
thật đẹp quá!
Đáng tiếc. . . . . . Đại thụ rợp bóng bên ngoài Lang Hoàn hiên đã thành tinh mấy trăm năm, đang tắm trong ánh trăng trong trẻo, chợt có một khí thế bén nhọn lạnh như băng từ trên trời giáng xuống, thụ tinh chưa từng gặp bao giờ, "A!" một tiếng, rú lên!
Người đang buồn ngủ trên bàn trang điểm bị tiếng thét chói tai của thụ tinh chọc tỉnh, vừa mở mắt liền thấy một bóng đen khổng lồ từ ngọn cây ngập ánh trăng rơi xuống, cả người nàng chấn động, vung tay lên, cả túi đạn Phích Lịch từ trong cửa sổ đập về phía bóng đen kia. . . . . .
Phương pháp ném ám khí là do Quốc sư đại nhân tự tay dạy, túi đạn Phích Lịch bay đến giữa không trung liền nổ tung, vừa có khói mù vừa có tiếng vang vừa. . . . . . nồng nặc mùi hoa Sơn chi. . . . . .
Trần Ngộ Bạch đen mặt, lại nhảy lên cây, cả người lụa đen cùng màu với bóng cây, vọt vào trong viện, bọn thị vệ chẳng nhìn ra chút gì.
Trong nhà cũng đã quen mấy đợt chấn động của Kỷ Tiểu Ly, lại nghe nàng nói là có một bóng đen gì đó từ trên trời rớt xuống. . . . . . Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, kiểm tra chung quanh một lần rồi giải tán.
Nhưng Kỷ Tiểu Ly tin chắc mình không nhìn lầm!
Nàng nắm chặt đạn Phích Lịch, cẩn thận vươn đầu ra ngoài cửa sổ.
Sau đó nàng liền thấy được khuôn mặt âm trầm quen thuộc của sư phụ nhà nàng.
Lần này nàng không thét chói tai —— Quốc sư đại nhân ra tay nhanh như điện, bịt kín miệng của nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm trong lòng bàn tay, đôi môi đầy đặn khẽ nhúc nhích phát ra tiếng "ưm ưm ưm", cảm giác ngứa ngáy xôn xao từ lòng bàn tay chạy đến tận đáy lòng, toàn thân Trần Ngộ Bạch sôi lên, sắc mặt cũng tốt hơn không ít.
Thấy rõ thiếu nữ nhỏ của hắn đã an tĩnh lại, nhưng tay của hắn lại chưa chịu buông ra.
một người bị bịt miệng nằm trên cửa sổ, một người mặt lạnh đứng ngoài cửa sổ, trăng sáng trên bầu trời cũng không đành lòng mà nhìn, giấu mình vào trong đám mây.
Rốt cục hắn cũng buông tay, Tiểu Ly vẫn nằm ở đó, ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Sư phụ!"
Trần Ngộ Bạch đợi đến lúc tâm tình bình lặng, đứng trong viện nồng nặc mùi hoa Sơn chi như hun người lạnh lùng nhìn nàng một cái.
Bất quá ánh mắt của nàng nóng bỏng như là quấn quýt si mê, giống như hắn là người quen biết cũ mà nàng xa cách đã lâu mới vừa gặp lại. Trần Ngộ Bạch bị nàng nhìn như vậy, mùi hoa Sơn chi hun người nơi chóp mũi cũng thanh nhã hơn mấy phần.
Lúc này Kỷ Tiểu Ly lại nói: "thì ra người chính là tiểu hài tử chỉ biết đóng cửa không biết coi bói ngày đó!" Nàng chậc chậc thắc mắc, "Người đã cao lớn như vậy rồi!"