Sư phụ nhà nàng lại tức giận, Kỷ Tiểu Ly than thở.
Lão quản gia cũng than thở, ông thật rầu rĩ thay cho hai đứa bé này.
Cái mặt kia rất thối, ông không dám đi khuyên, đành khuyên bảo người bên này.
Tiểu Ly thở dài, nhìn ngón tay: "Ta thật không cố ý, xe ngựa cứ chầm chậm như vậy, ta không nhịn được mới nôn . . . . . ."
Trong lòng lão quản gia tràn ngập nước mắt già nua, nghĩ thầm: ta đánh xe kéo bởi bốn con Thiên lý mã đi chậm như vậy, bộ dễ lắm sao!
Ông cũng thở dài: "Đại nhân chúng ta bình thường ưa sạch sẽ, cô nương ngươi nôn thành như vậy, hắn chịu đựng chiếu cố cô nương suốt dọc đường, tức giận cũng khó trách."
Trong mùi vị đó, buồn bực suốt đường đi, lúc Quốc sư đại nhân ôm nàng xuống xe, mặt cũng nghẹn xanh lè, sau khi trở lại liền ra lệnh lập tức ném hết tất cả Nguyệt linh hương trong phủ, sau này không được để cho hắn ngửi thấy mùi thơm này, tránh phải nhớ tới.
Kỷ Tiểu Ly nghe thấy lời của lão quản gia "Hở?" một tiếng, không tin: "Sư phụ thích sạch sẽ. . . . . . sao mỗi ngày đều mặc lại một bộ quần áo?"
Về điểm này, lão quản gia đã sớm muốn xưng danh cho chủ tử nhà ông: "Mỗi ngày đại nhân đều mặc một bộ quần áo mà tú nương mới may! Đại nhân chúng ta không mặc quần áo cũ!"
"Cái gì?!" Kỷ Tiểu Ly kinh hãi, "nói như vậy. . . . . . Chẳng lẽ mỗi ngày ở đây đều thêu may xiêm áo giống nhau như đúc?"
Lão quản gia vì thói quen khiêm tốn lại xa hoa của chủ tử nhà mình mà không ngừng tự hào, nhìn vẻ mặt kinh ngạc không dứt của tiểu cô nương, ông thẳng sống lưng, vẻ mặt kiêu ngạo lại căng thẳng: "Đúng vậy. Lụa màu đen kia một xấp đáng giá vạn lượng vàng, cực kỳ hiếm, tất cả số lụa trong thiên hạ, hàng năm hơn phân nửa đều đưa tới phủ Quốc sư."
"A. . . . . ." Kỷ Tiểu Ly than nhẹ.
Vẻ đắc ý của lão quản gia càng tăng lên.
Chỉ là tiểu cô nương thôi! Chắc chắn trong lòng ông đang nghĩ: nhìn đời chưa sâu, hồn nhiên ngây thơ, đại nhân độc miệng nhà ông cũng không cần gấp, cứ để nàng kính nể, sùng bái, từ kính mà thành yêu!
"Sư phụ, hắn thật đáng thương. . . . . ." Lòng Tiểu Ly tràn đầy thương hại, nặng nề thở dài một cái. Nhớ lúc nàng ở nhà, Vương Phi nương nương thường xuyên tự mình may đồ mới cho nàng, trong viện công chúa nương nương có mấy ma ma trong cung tới, thỉnh thoảng cũng may cho nàng mấy bộ hợp thời, cho dù trong phủ mỗi ngày đều thêu may quần áo mới cho nàng, cũng không món nào trùng lặp.
"Phòng thêu may nhà các ngươi cũng quá tệ rồi, chỉ biết làm một loại xiêm áo!" Nàng lắc đầu thở dài.
Kỷ Tiểu Ly còn muốn nói đừng vội, chờ ta viết một phong thư gửi về gọi hai tú nương tới! Vừa ngẩng đầu, lão quản gia đã bước ra ngoài, bóng lưng lão nhân gia tiều tụy trầm xuống, nàng gọi ông ông cũng không chịu quay đầu lại. . . . . .
đang trò chuyện vui vẻ, sao đột nhiên lại tức giận? Kỷ Tiểu Ly khó hiểu đuổi theo.
**
Cũng may lão quản gia dễ nói chuyện hơn sư phụ nhiều, Tiểu Ly quấn ông nửa ngày nói lời hay, ánh mắt ông phức tạp nhìn nàng thở dài, cuối cùng cũng chịu nói chuyện với nàng.
Tiểu Ly liền đem lời xin lỗi Vương Phi nương nương dạy nàng nói cho ông nghe, cầu xin ông đồng ý giúp.
Vì vậy khi Quốc sư đại nhân ngủ trưa tỉnh lại, kêu hai tiếng Tiểu Thiên mới vội vã chạy vào.
trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của tiểu đồng lốm đốm đen, đúng là vẻ mặt đầy lửa khói.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Quốc sư đại nhân cau mày bưng trà, súc miệng hỏi.
"Nhóm lửa! Tất cả mọi người đều làm việc cho Tiểu Ly cô nương! Tiểu nhân phải nhóm lửa trước, đun nước rồi mới có thể pha trà!" Vẻ mặt Tiểu Thiên có chút không vui —— quản gia đại thúc nói nhất định phải lưu lại một người hầu hạ Quốc sư đại nhân, nếu không hắn thật rất muốn đi theo làm việc giúp Tiểu Ly cô nương!
Nhắc tới tên của nha đầu thối kia, ngay cả mùi thơm trà xanh xông vào mũi Trần Ngộ Bạch cũng không nuốt xuống nổi, cau mày hỏi: "Nàng lại làm gì vậy?"
"Nàng —— hì hì. . . . . . Tiểu nhân không thể nói! Tiểu Ly cô nương không cho người khác nói với ngài!" Tiểu đồng che miệng cười không ngừng.
Nếu là trước kia Tiểu Thiên tuyệt không dám nói như vậy với Quốc sư đại nhân, nhưng kể từ khi Tiểu Ly cô nương vào phủ, ngày ngày náo loạn ra các loại chuyện ly kỳ cổ quái, vẻ mặt Quốc sư đại nhân một ngày phải đổi mấy lần. Phủ Quốc sư yên lặng thanh tĩnh nhiều năm hôm nay đã trở nên khác hẳn, hiện tại mỗi sáng sớm Tiểu Thiên thức dậy cũng rất mong đợi một ngày mới lại sẽ phát sinh chuyện gì đó, lúc phục vụ Quốc sư đại nhân cũng sẽ không lo lắng đề phòng giống như trước —— nhìn thấy dáng vẻ nổi điên phát giận của Quốc sư đại nhân với Tiểu Ly cô nương, mới thấy ngày thường mặt mày Quốc sư đại nhân hẳn đã rất hiền lành.
Trần Ngộ Bạch liếc hắn một cái, lười so đo với tiểu hài tử bị làm hư này, tự thay quần áo ra ngoài xem thử.
hắn đi một vòng lớn quanh phủ, mới tìm được người ở trong vườn. Hơn phân nửa người làm của Phủ Quốc sư đều ở đây, khí thế ngất trời dời tảng đá, đào hầm, trồng cây, sửa sang hoa cỏ.
Lão quản gia đang ở một bên chỉ huy mọi người. Ông theo bên cạnh lão Quốc sư đại nhân cả đời, nghề làm vườn luôn quen thuộc nhất, bọn hạ nhân dưới sự chỉ huy của ông gọn gàng ngăn nắp mà làm việc, trong vườn đã mua thêm không ít hoa và cây cảnh, tràn tràn ngập ngập, náo nhiệt lại phong phú.
Kỷ Tiểu Ly cũng ở trong đám người, xách hoa cỏ chạy tới chạy lui, váy dính đầy bùn.
Thấy Quốc sư đại nhân tới, cảnh tượng vốn đang khí thế ngất trời nhất thời chợt lạnh. Lão quản gia vội vàng bước tới, tiến lên xin nói: "Tiểu Ly cô nương mang đến không ít hoa và cây cảnh từ trong phủ, ta thấy phẩm chất không tệ, để chết héo quá đáng tiếc, liền tự chủ trương, đại nhân thứ tội!"
Chút chuyện nhỏ này, Trần Ngộ Bạch sao cũng được, gật đầu một cái.
Kỷ Tiểu Ly cũng chạy tới, trên gương mặt nho nhỏ tràn đầy nịnh hót: "Sư phụ, sau khi đồ nhi tới đã tổn hại nhiều hoa và cây cảnh trong phủ, hiện tại đền lại cho người! Mặc dù so ra hơi kém những thứ quý giá hiếm có đã thành tinh kia, nhưng những thứ hoa này đều do đồ nhi dụng tâm cố ý chọn, là tâm ý của đồ nhi, sau này đồ nhi cố gắng không mắc lỗi, không chọc ngài tức giận!"
Lời nói này Trấn Nam Vương phi dạy thật lâu, cuối cùng viết ra từng chữ từng chữ cho nàng học thuộc, nàng nói thật trôi chảy.
Trần Ngộ Bạch khinh bỉ bộ dạng nịnh nọt của nàng, nhưng nghe lại vô cùng lọt tai. Nhìn lại tiểu nha đầu phơi dưới ánh mặt trời đã lâu, mặt đỏ bừng, tóc mai thấm mồ hôi, giống như một bụi hoa cỏ bừng bừng sức sống trong mùa xuân, vừa giống như ánh mặt trời tươi tắn sáng sủa trong mùa đông vạn dặm.
Chóp mũi Trần Ngộ Bạch tràn ngập hơi thở mặt trời, trái tim tựa như chăn bông xõa tung phơi nắng.
Trần Ngộ Bạch vội vàng trầm ngâm, sắc mặt nghiêm trang, thuận miệng nói: "không có gì. . . . . . Ngươi còn có chút hữu dụng."
Chẳng qua hắn chỉ thuận miệng nói một câu, Kỷ Tiểu Ly lại cao hứng nhảy lên!
Sao có thể mất hứng? Đây là lần đầu tiên sư phụ khen nàng!
Nàng vui vẻ lại đắc ý, không nói lời gì, hăng hái bừng bừng kéo sư phụ nhà nàng chạy đến cửa lớn.
Trần Ngộ Bạch bị nàng không biết trên dưới kéo cánh tay, cũng không so đo tức giận với nàng, bị nàng kéo chạy thẳng ra cửa lớn.
Cơn gió tràn ngập hương hoa tràn vào mũi, trong lòng Trần Ngộ Bạch khẽ động, đưa mắt nhìn lại: chỉ thấy dọc con đường Thập lý —— hiện đầy các loại trận pháp, thanh cao lạnh lùng cản trở bao nhiêu người ngoài Thập lý, người đời vừa nhắc tới phủ đệ của Quốc sư một sẽ hiện lên trước mắt đường dài Thập lý, sau khi rừng cây Tuyết quỳnh bị nhổ đi, đường dài Thập lý vẫn một mảnh hoang vu . . . . . . Lúc này mắt có thể nhìn thấy, đều là hoa Sơn chi (cây dành dành) nở trắng như phấn!
Trần Ngộ Bạch hít một hơi thật sâu.
không nên giết nàng, không thể giết nàng, hắn tự nhủ, nàng ngu xuẩn do tác dụng của thuốc, nàng cũng là vô tội, không nên giết nàng, không thể giết nàng. . . . . . Ngươi đã cam kết sau này sẽ để nàng đi theo ngươi, quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên (quân tử chỉ nói một lời, ngựa tốt chỉ cần một roi), không thể trở mặt liền giết người! không nên giết nàng, không thể giết nàng. . . . . . (LPH: tụng 500 lần đi anh ^^)
Quốc sư đại nhân nhắm mắt lại, không ngừng thôi miên mình.
Kỷ Tiểu Ly thấy sư phụ nhà nàng hít một hơi thật sâu, say mê nhắm mắt trong Thập lý tràn ngập mùi hoa Sơn chi. . . . . . Nàng càng thêm đắc ý vạn phần!
"Đây là mùi hoa Sơn chi thơm nhất! Dễ ngửi chứ? Sư phụ thích chứ?" Kỷ Tiểu Ly làm theo lời dạy của Vương Phi, đắc chí lấy lòng sư phụ nhà nàng: "Những thứ này đều do đồ nhi làm! Có câu nói: một ngày làm thầy cả đời là cha, sư phụ dạy ta, ta chắc chắn sẽ tôn trọng kính yêu sư phụ như phụ thân. . . . . . Ai da! Sư phụ! Sao ngài lại đánh ta? Ai da. . . . . . Cứu mạng a. . . . . . a a a a a!"
"Cứu mạng a. . . . . ." (LPH: giải thích nhá, Nguyệt linh hương làm từ hoa Sơn chi ^^)
Tiếng rống giận dữ của Quốc sư đại nhân cùng tiếng thét chói tai của thiếu nữ nhỏ chạy trốn từ xa xa truyền đến, mọi người bận rộn trong phủ như nhận khẩu hiệu rất ngay ngắn dừng cũng không dừng, tiếng oán trách của nhóm hoa cỏ thành tinh trong vườn bị chèn ép với hoa cỏ mới tới vang khắp nơi. . . . . . phủ Quốc sư trong ngoài khắp nơi đều là cảnh tượng vui vẻ bừng bừng sức sống.
**
Phủ Quốc sư náo nhiệt, hai ngày nay ở phủ Thượng thư cũng không vắng lạnh.
thật vất vả mới nhờ được Quốc sư đại nhân làm mai mối, phủ Trấn Nam Vương cũng không vui lòng, chỉ một lời liền từ chối!
Sở Thượng Thư vừa vội vừa tức!
Nhưng Sở công tử một chút cũng không đau lòng —— từ xưa tới nay tiểu thuyết lưu truyền rất rộng, sao mà không có mấy chỗ ruột gan đứt từng khúc? không có ngăn trở sẽ không có kịch tính, truyện mà không có kịch tính thì sẽ không hay!
Vì vậy hắn vô cùng cao hứng diễn vai người không may, cả ngày trừ ‘đào’ tiểu thuyết mới, chính là đến quán rượu tìm say.
Trong tiểu thuyết mới, chuyện chính là xảy ra khi đến tửu lâu tìm say.
Con trai độc nhất của phủ Thượng thư tiền nhiều hơn người, cuồng si tiểu thuyết ai cũng biết, hơn một nửa số người viết tiểu thuyết của cả kinh thành đều sống dựa vào hắn, chỉ cần viết tiểu thuyết vừa mắt Sở công tử, Sở công tử vung tiền như rác còn chưa nói, còn có thể chỉ một quyển mà nổi danh, sau này trong mục giới thiệu liền ghi: Sở công tử đã từng mua tiểu thuyết của. . . . . . Nhất thời giá trị con người có thể tăng lên một tầm cao mới.
Cạnh tranh quá kịch liệt, khó tránh khỏi có người bàng môn tả đạo chơi xấu.
một ngày kia, trong một đống tiểu thuyết Sở công tử mua không biết sao lại có một quyển《đài hoa cúc ruột gan đứt từng khúc ký 》, nội cái tên đã thấy ‘sầu triền miên’, ‘ngược luyến tình thâm’, Sở công tử không nhịn được mở ra xem: trong này nói là có một quý công tử, một lần ở tửu lâu vô tình gặp được một mỹ nam tử mắt phượng mày ngài đang bị kẻ xấu khi dễ, quý công tử kiến thức rộng rãi, tầm mắt hơn người, vừa nhìn liền rõ mỹ nam tử thật ra là nữ giả nam trang! Vì vậy quý công tử tiến lên anh hùng cứu mỹ nhân, tạo thành một giai thoại. . . . . . Chuyện xưa vốn nên kết thúc ở đây giống như các chuyện xưa tầm thường khác, lại chỉ mới được một nửa —— quý công tử cùng mỹ nam tử kia trước hoa dưới trăng, điên Loan đảo Phượng, lại phát hiện. . . . . . mỹ nam tử kia là một nam nhân thứ thiệt!
Sở công tử đọc tới đây trợn mắt há mồm!
Nam nhân cùng nam nhân. . . . . . Cũng có thể có tình yêu sao?!
Tiểu thuyết này viết thật lòng vòng khúc mắc, giọng văn uyển chuyển động lòng người, hắn đọc một nửa, khó chịu, thật sự không thể dừng lại.
Đợi đến khi hắn xem hết, cái kết chính là quý công tử cùng mỹ nam tử kia có cuộc sống hạnh phúc chỉ làm uyên ương chẳng làm tiên, hắn khép sách lại thở dài một tiếng, lệ rơi đầy mặt, đẩy cửa ra, hắn phát hiện —— trời đất cũng không còn như cũ!
Tình yêu nam nữ có cái gì đáng cảm động, ca tụng, ước mơ?! Ưu tú hoàn mỹ như hắn, sao thế gian này lại khó có nữ tử xứng đôi?!
Linh hồn hắn vĩ đại, cô quạnh, anh tuấn, cần chính là một người khác cũng ưu tú, mạnh mẽ như . . . . . . nam nhân!
Trời cao cho hắn số mạng khắc thê nhưng thật ra là một dạng ám hiệu: yêu nhau mến nhau làm bạn cả đời với Sở Hạo Nhiên hắn, phải là một nam nhân!
Sở công tử ngửa mặt lên trời cười dài, nhét sát tiểu thuyết vào trong ngực, ra cửa đến tửu lâu.
Cũng thật là ý trời trêu người, hắn mới vừa vào tửu lâu, màn đầu tiên trong tiểu thuyết liền trình diễn: thiếu niên tuấn mỹ mặc áo gấm buộc tóc, mắt mũi xinh đẹp tựa như từ tranh vẽ bước ra, đang tranh chấp với một người làm thuê trong tửu lâu, thấy rằng sắp phải động chân tay!
Sở Hạo Nhiên đè tiểu thuyết trong ngực, trong lòng hô to tác giả vạn tuế, quát to một tiếng "Dừng tay!", sãi bước đi qua.
Thiếu niên tuấn mỹ đó chính là Lục hoàng tử tôn quý nhất của Đại Dạ quốc —— Mộ Dung Tống. Hôm đó đúng lúc hắn cải trang vi hành, mới vừa vào tửu lâu liền coi trọng món ‘gà lá sen’ tiểu nhị đang bưng trong tay, hắn cũng không thèm quan tâm là người bên bàn kia đã gọi, đập bạc giành lấy, người ta không chịu, hắn rút cái gương từ bên hông ra đang muốn hù dọa người, bên người liền có một trận gió nhẹ thổi qua, bên hông đã có một cái tay vịn vào. . . . . .
Áo xanh của Sở Hạo Nhiên bay bay, ánh mắt đưa tình, tràn đầy tình cảm, chân thành tha thiết động lòng người nói theo lời kịch: "Dừng tay! Vị này. . . . . . tiểu huynh đệ này nếu có gì mạo phạm, ta gánh chịu thay hắn! Các ngươi muốn đánh muốn giết, nhằm, vào, ta, này!"
nói xong vung tay lên, các tùy tùng của phủ Thượng thư đi theo phía sau như hổ như sói nhào tới, lôi người mới bị đoạt ‘gà lá sen’ kia ra, đánh cho một trận. (LPH: ha ha, cười chết mất)
Trong đám hỗn loạn, quạt giấy của Sở Hạo Nhiên nhẹ nhếch, nâng cằm người trong ngực lên, tà mị cười một tiếng với hắn, dịu dàng nói nhỏ: "Gương mặt cô nương chim sa cá lặn, tội gì phải giả trang thành nam tử? Đúng là lừa mình dối người."
nói xong hắn như say như mê, toàn thân như có một luồng điện chạy qua —— lời kịch này viết thực hay!
Lúc Mộ Dung Tống bị hắn kéo thắt lưng đã bắt đầu híp mắt, lúc này bị quạt giấy nâng cằm, khuôn mặt có thể nói là tuyệt sắc từng nấc từng nấc căng cứng mà rớt xuống.
"đi, chết, đi!" Lục hoàng tử điện hạ gầm lên, gân xanh trên cổ căng căng nổi lên, một quyền mạnh mẽ đánh bay công tử Thượng Thư văn nhã yếu ớt ra ngoài, hắn nhảy lên bàn, trở tay rút từ bên hông ra cái gương Hồng Bảo Thạch, giận dữ quơ múa chém qua. . . . . .
Quyền pháp của Lục hoàng tử điện hạ là do lệnh chủ của Thanh Long và Bạch Hổ dắt tay nhau giảng dạy, Sở Hạo Nhiên bị đánh bay ra ngoài hung hăng té trên cửa, lại lăn xuống mặt đất. Miệng hắn phun máu tươi té ở nơi đó, ý nghĩ cuối cùng xuất hiện trong đầu trước khi hôn mê là: đây là. . . . . . đây là ở đâu ra? Tại sao. . . . . . tại sao gần đây mọi người mà hắn gặp đều thích sửa tiểu thuyết vậy. . . . . .
Phản đối, mười chín thứ thì cũng phải có một thứ giữ nguyên chứ. . . . .