Luyện đan? Sở công tử sửng sốt —— đây là. . . . . . trạch đấu kết hợp với tiên hiệp? Sở Hạo Nhiên hưng phấn một phen, nhíu mày, mắt lộ vui mừng nhìn nàng: quyển này lại thay đổi —— lưu loát, tự nhiên, hạ bút thành văn!
Sở Hạo Nhiên chợt có cảm giác kỳ phùng địch thủ! Trong lòng hăng hái ngàn vạn, trao đổi với Phích Lịch đạn màu xanh của nàng, hắn giơ lên cao, vừa buồn vừa giận hô to một tiếng: "Vật hiếm gì chứ, ngay cả người cao thấp cũng không phân biệt được, ta không cần thứ đồ bỏ này!"
Tiểu Ly được hắn nhét cho khối ngọc, trong lòng đang cúi đầu vui mừng, bên tai lại nghe Thiến Di hô to, nàng mờ mịt ngẩng đầu nhìn lại, thân thể đã bị Thiến Di vừa ôm vừa kéo, từ trong phòng khách phi thân chạy ra.
Các nàng vừa mới rơi xuống nền đất bên ngoài, liền nghe bên trong "ầm" một tiếng! Phủ Thượng thư xanh vàng rực rỡ, nhất thời bị khói xanh biếc bao phủ. . . . . .
Trong một loạt tiếng kêu cha gọi mẹ, Sở Hạo Nhiên rơi lệ đầy mặt quyết định tình cảm chân thành trong cuộc đời này của hắn: ngay cả khói mù đặc biệt cũng sẽ tự nhận! hắn nhất định sẽ cưới nàng!
**
Sau khi Kỷ Đình nghe quản gia trong phủ dở khóc dở cười bẩm báo, triều phục cũng không thay liền vội vàng chạy về phía Nam Hoa viện.
Vương Phi và công chúa Diễm Dương đều ở đây, Tiểu Ly cúi thấp đầu đứng một bên, một bên Thiến Di chưa tỉnh hồn đang kể lại tình hình lúc ấy. Vương Phi nương nương ngắm nữ nhi, mặt cau mày có, ngược lại công chúa Diễm Dương lại cười nghiêng đông ngã tây —— kể từ khi Kỷ Đông tây chinh đánh giặc, đây là lần đầu tiên bà cười vui vẻ như thế.
Kỷ Đình vội vã vào cửa, sau khi ngồi vào chỗ của mình thì cả trà cũng không bưng liền vội hỏi vương phi: "Chuyện gì xảy ra? Sao nghe nói hù dọa Thượng Thư phu nhân hôn mê luôn?"
Mặt Vương phi đỏ bừng, thực sắp khóc, công chúa Diễm Dương mới vừa nghe xong, vui không chịu được, vui tươi sống động thuật lại rành mạch rõ ràng mọi việc cho Kỷ Đình, cuối cùng bà cười nói: "Nhi tử nhà Sở Thượng thư đã khắc chết ít nhất mười mấy hôn thê chưa qua cửa, mọi người cũng không hỏi thiếp một tiếng lại để con bé đến đó làm khách! Bất quá đúng là cô nương trong phủ nhà chúng ta ra ngoài! không chỉ không bị hắn khắc chết, còn lật ngược Phủ Thượng thư lên trời, gây náo loạn, ai nha không được rồi, cười chết mất. . . . . ." Đứng bên cạnh Tề ma ma nghe không lọt tai, nhẹ nhàng kéo kéo xiêm áo của chủ tử, nhắc nhở bà: hôm nay có người chủ động xin cưới tiểu nữ cô nhi này, không phải chính là điều họ dù có thắp hương bái Phật cũng cầu không được sao!
Diễm dương được nhắc nhở, nhớ tới chuyện quan trọng này, liền hắng giọng chuyển lời, nói: "Khụ. . . . . . Bất quá, hai hài tử này quả thật đúng là trời sanh một đôi!"
Đứng bên cạnh, gương mặt tuấn tú của Kỷ Tây bao trùm lạnh lẽo, không nói một lời, Kỷ Bắc giận dữ siết quả đấm, cắn răng nghiến lợi nói: "Hử! Đừng để tiểu gia ta gặp tên kia! Nếu không tiểu gia sẽ cho hắn diễn ‘Võ Tòng đả hổ’!"
Kỷ Tiểu Ly vốn đã gây họa, cúi đầu không dám nói lời nào, lúc này nhỏ giọng nhắc nhở Kỷ Bắc: "Vậy ca phải chuẩn bị da hổ cho hắn, nếu không chắc chắn hắn sẽ không muốn diễn con cọp."
Kỷ Bắc hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, giơ giơ quả đấm hù dọa nàng, Tiểu Ly chạy đến núp bên người Vương Phi.
Kỷ Đình nhìn ba đứa con nhỏ náo loạn không ra dáng vẻ gì, bảo hai đứa con trai mang muội muội ra ngoài chơi. Đóng cửa lại, ông và Vương Phi, Diễm Dương công chúa thương lượng chuyện này: "Rốt cuộc phủ Thượng thư có ý gì?"
Công chúa Diễm Dương mới vừa được Tề ma ma nhắc nhở, lúc này đã hiểu rõ, hết sức thúc đẩy chuyện này: "Còn có thể có ý gì? Coi trọng tiểu ngốc nghếch mà thôi!"
"Diễm Dương!" Vương Phi nghe không nhịn được ba chữ kia, thấp giọng trách cứ.
Công chúa Diễm Dương khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn bớt phóng túng: "Tỷ tỷ, tỷ đăm chiêu ủ dột làm gì? Con trai duy nhất của phủ Thượng thư, cũng coi như môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, hai đứa bé cũng đều. . . . . . hợp ý tương xứng! Dù hôm nay náo thành như vậy, cũng không thấy bọn họ lạnh nhạt với Tiểu Ly, có thể thấy được quả thật cũng thành tâm!"
"Aiz, chính là ân cần như vậy, ta mới không yên lòng." Vương Phi lo lắng nói, "Tuy nói Tiểu Ly không bị hắn khắc chết, nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy bất an."
"Cũng đúng, " công chúa Diễm Dương bị bà nói thế, lại nghĩ nhiều hơn một chuyện: "Vương gia làm quan trong triều, gả nữ nhi cho kẻ nổi danh khắc thê, không chuẩn bị tốt sẽ mang tiếng là bán nữ cầu vinh."
Lúc này Kỷ Đình nhàn nhạt cười cười, nói: "Chỉ cần hôn sự này thích hợp, bàn tán bên ngoài không cần nữ tử các nàng quan tâm."
Diễm Dương liếc ông một cái, đôi mắt đẹp đảo một cái, đột nhiên lại nói "Có rồi!", "Những chuyện quái lạ thần kỳ, lời đồn đãi của cả kinh thành có thế nào thì cũng không bằng một câu nói của Quốc sư đại nhân, chỉ cần Quốc sư đại nhân làm cho bát tự của hai người này hòa hợp, chính miệng nói đây là nhân duyên vàng ngọc! Hết thảy liền ổn thỏa! Như vậy với Tiểu Ly cũng tốt, sau này nếu Phủ Thượng thư có bất mãn với con bé, cho dù không nể mặt mũi phủ chúng ta, bọn họ cũng phải cân nhắc phía Quốc sư đại nhân bên kia một chút!"
"Điều này. . . . . ." Vương Phi có chút do dự, nhìn về phía Kỷ Đình.
Ngược lại Kỷ Đình tán thành, chỉ là: "Trần Ngộ Bạch không giống lão Quốc sư đại nhân, vì chút chuyện nữ nhi mà sai khiến hắn, sợ rằng sẽ phải tốn không ít công sức."
"không cần đâu, thiếp bảo đảm hắn vừa nghe liền đồng ý!" Diễm Dương bưng chén trà, hừ lạnh một tiếng: "Quốc sư đại nhân ước gì nhanh chóng đuổi loại đồ đệ này gả ra ngoài!" Về điểm này, công chúa Diễm Dương cho là mình và Quốc sư đại nhân tuyệt đối có cùng chỗ đau.
**
Kỷ Đông không ở nhà, một chút xã giao và việc vặt vốn nên do con trai trưởng của phủ Trấn Nam Vương lo liệu liền đổ xuống đầu Kỷ Tây, vừa rời khỏi Nam Hoa viện hắn liền bị quản sự gọi đi, Kỷ Bắc hào hứng lôi Tiểu Ly chạy vào trong vườn.
hắn sải bước đi thật nhanh, Tiểu Ly bị hắn túm chạy chậm theo, hắn chợt dừng, nàng chưa kịp ngưng lại, đụng đầu vào, đầu "cốp" một cái đập vào ngực Kỷ Bắc.
Nam hài tử một thân võ nghệ cường tráng bền chắc, một chút cũng không thấy đau, ngược lại đụng Kỷ Tiểu Ly chóng mặt.
"Ai ui. . . . . ." Nàng bụm trán kêu đau.
Kỷ Bắc vốn vì chuyện "Võ Tòng đả hổ" mà nghẹn mất hứng, lúc này thấy nàng bị đụng đau, ngượng ngùng không tức giận nữa. Trong lòng náo loạn thấp thỏm khó nói, giống như tâm tình trước khi ra trận đấu võ trước kia. "Này, ta hỏi muội một chuyện!" hắn nghễnh mặt, giọng nói cố giả vờ thờ ơ: "Bốn người chúng ta, Kỷ Đông, Kỷ Tây, Kỷ Nam và ta, muội thích ai nhất?"
Kỷ Tiểu Ly xoa cái trán bị đụng đỏ, mờ mịt đáp: "Ai cũng thích hết!" Đều là ca ca, đều đối xử với nàng rất tốt, không có gì khác nhau!
"không phải là. . . . . . Aizz. . . . . . không phải là loại thích đó. . . . . ." Kỷ Bắc không biết nói thế nào, người luôn luôn hào phóng cởi mở, lúc này trên mặt lại lộ vẻ nhăn nhó, "Là . . . . . một loại khác. . . . . ."
"Loại nào?" Kỷ Tiểu Ly kỳ quái hỏi. Thích cũng chia thành nhiều loại sao? Chẳng lẽ giống như Phích Lịch đạn của nàng, có nhiều màu sắc như vậy sao?
"Ưm. . . . . . Chính là cái loại. . . . . . tim đập ‘thình thịch thình thịch’, đập nhanh hơn bình thường, như muốn kéo người. . . . . . vân vê một trận!" Năng lực miêu tả của Kỷ Bắc đúng là có hạn.
hắn vò đầu bứt tai hình dung xong, cảm thấy cực kỳ hài lòng, cười ngơ ngốc gãi đầu, mong đợi nhìn chằm chằm tiểu cô nương nhà hắn.
Kỷ Tiểu Ly cẩn thận suy nghĩ một chút sự miêu tả của hắn, chợt bừng tỉnh hiểu ra!
"Thế nào?! Ai có thể cho muội cảm giác đó?!" Kỷ Bắc nhìn vẻ mặt sống động như có đáp án của nàng, giữ vững hô hấp cùng nhịp tim "thình thịch thình thịch" vội vàng hỏi.
"Tiểu Bạch!" Tiểu cô nương đáng yêu nhà hắn, như đinh đóng cột nói: "Mỗi lần nó chợt xông tới làm muội sợ giật mình, tim của muội ‘thình thịch thình thịch’ đập thật nhanh, muốn bắt lấy nó! Bóp cho một trận!"
Khuôn mặt mong đợi của Kỷ Bắc hóa đá. Lòng đang tràn đầy vui sướng, lạnh xuống từng tấc từng tấc, lửa giận lộp cộp lộp cộp nhảy lên!
"Kỷ Tiểu Ly!" Hậu viện Kỷ phủ một trận đất rung núi chuyển, tiếng rống giận dữ vang thấu tận trời: "Tiểu gia ta muốn bóp chết muội!"
Kỷ Tây đang nói chuyện cùng quản sự ở cửa trước, vừa nghe động tĩnh đã biết là gì liền bật dậy, vội vàng xoay mặt chạy về, quả nhiên vừa vào vườn liền thấy Kỷ Bắc đang đuổi theo Tiểu Ly, một người ôm đầu chạy tán loạn trốn khắp vườn, một người giơ nắm tay giận dữ đuổi theo.
Kỷ Tây sải bước qua, đầu tiên là bảo vệ thiếu nữ nhỏ ở sau người, sau đó nghiêm mặt dạy dỗ đệ đệ: "Đệ lại nổi điên làm gì! Đệ xem đệ dọa muội ấy sợ rồi kìa!"
Kỷ Bắc không muốn nói đến nguyên nhân, chỉ lo quơ quào tay chân bắt người phía sau ca của hắn, Kỷ Tiểu Ly khom lưng núp sau lưng Kỷ Tây, hai tay nắm chặt xiêm áo hắn, thét lên tránh tay Kỷ Bắc.
Kỷ Tây một tay che chở người phía sau, một tay chặn đệ đệ, trầm giọng quát bảo ngưng lại: "Đừng náo loạn! Cha vẫn còn ở trong phủ đó, đệ ngứa da sao?!"
Kỷ Bắc lập tức xếp cờ im trống, siết quả đấm ấm ức trợn mắt nhìn sau lưng hắn một cái.
"Hàn Tướng quân bị thương trong trận chinh Tây, nghe nói mấy ngày nữa liền về tới, đệ đi một chuyến đến Hàn gia xem hắn đã trở lại chưa, thuận tiện hỏi thăm xem có tin tức gì không." đã nhiều ngày đại ca vẫn chưa gửi thư về nhà, mấy ngày nay không khí trong nhà càng ngày càng nặng nề.
Kỷ Bắc tâm không cam tình không nguyện chạy đi. Kỷ Tây trở tay vỗ vỗ người phía sau, "Được rồi, đệ ấy đi rồi, bước ra đây đi!"
Thiếu nữ nhỏ nghiêng đầu nhìn một chút, xác nhận đã an toàn nàng mới bước ra, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm một cái.
Kỷ Tây để ý thấy tóc nàng rối loạn, buồn cười hỏi nàng: "Sao muội lại chọc đệ ấy?"
"Muội không trêu chọc ca ấy! Là ca ấy thấy mình không sánh bằng Tiểu Bạch liền tức giận." Tiểu Ly oán trách, học lại lời vừa rồi Kỷ Bắc hỏi nàng cho Kỷ Tây nghe.
Kỷ Tây nghe xong, buồn cười lại cười không nổi, trong lòng hỗn loạn, yên lặng hồi lâu. "Tiểu Ly nhà chúng ta đã trưởng thành rồi, " ngón tay hắn lướt qua tóc dài mềm mại đen nhánh của nàng, thở dài, nửa vui nửa buồn: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."
Công tử phủ Thượng thư, đệ đệ ruột của mình. . . . . . Kỷ Tây cảm thấy áp lực thật lớn.
Nhất là Kỷ Bắc, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Kỷ Bắc yêu thích Tiểu Ly nhiều bao nhiêu có thể Kỷ Bắc cũng còn chưa rõ lắm, nhưng hắn có thể nhìn ra. Ỷ vào tâm cơ thâm trầm, đi trước một chiêu, cũng nhận được chấp nhận của phụ thân, nhưng trong lòng hắn vẫn thật không ngừng áy náy với Kỷ Bắc.
Nhưng mà. . . . . . hắn nhìn tiểu cô nương xinh đẹp linh hoạt trước mắt, nhưng mà —— đã nhiều năm như vậy, cả ngày lẫn đêm đều thích, hàng năm hàng tháng đều chờ đợi, toàn bộ tình yêu đầu tiên đều là tình sâu không đổi, nàng là tất cả thanh xuân của hắn. Sao có thể nhường?
"Bữa tối ăn ít một chút, sau khi trời tối liền gọi Kỷ Bắc Kỷ Nam, chúng ta lẻn theo cửa sau chạy ra ngoài, đến Trương Ký ăn ‘Phật nhảy tường’!" Kỷ Tây muốn tận lực cùng đệ đệ chia sẻ khoản thời gian bồng bột tươi trẻ cuối cùng này.
"Hay đó!" Tiểu Ly cao hứng hô to.
**
Tác giả có lời muốn nói: phía trên dán một rạp hát, nơi này cũng dán một cái, cầu cho hôm nay các cô nương đều có người cùng hứa hẹn ~ ngày hội đêm thất tịch, mẹ ruột dịu dàng cho các con mỗi người một nguyện vọng.
Nhóm nam chủ xôn xao một trận. Tiểu cầm thú nhảy ra đầu tiên, chống nạnh hô lớn: "Ta muốn trăng mật! Bù đắp trăng mật cho ta! Đánh ngã ba gã phúc hắc! Đưa trăng mật tới cho ta!"
"Bốp" một tiếng hắn đã bị đánh bay.
Mẹ ruột khiếp sợ nhìn về phía hung thủ, bị hung thủ lạnh lùng nhìn một cái vội vàng rụt cổ. không ai cấp bậc thấp nhảy tới nhảy lui, đại BOSS vui vẻ sung sướng ra sân, húng hắng cổ họng, bắt đầu cầu nguyện: "Ta muốn có giường lớn King Size."
Mẹ ruột: BOSS đại nhân, ngài thật rõ ràng đơn giản, đi thẳng vào vấn đề. . . . . .
Đôi mắt hoa đào của Dung nhị thiếu tươi cười lấp lánh: "Đại ca, anh thật không biết lãng mạn. Mẹ ruột! Ta muốn hoa tươi, rượu đỏ. . . . . . Cùng với giường lớn King Size!"
Mẹ ruột: nhị thiếu, ngài đúng là điển hình của mặt người dạ thú.
Đến phiên Trần Ngộ Bạch, hắn khẽ mỉm cười: "Ta không quan tâm đến địa điểm."
Mẹ ruột. . . . . . Chỉ dám nịnh nọt gật đầu không ngừng.
Lý Vi Nhiên nhàn nhạt cười dịu dàng nói: "Nguyện vọng của ta là mỗi ngày Tang Tang đều mở lòng."
Mẹ ruột lệ rơi đầy mặt: Tiểu Ngũ, ngươi thật là nam chủ tốt dịu dàng còn sót lại! Nhìn ba vị kia xem! Có dám từng người PK Ngũ thiếu hay không?!
Lúc bạn học Trịnh Phiên Nhiên chờ lên tiếng luôn luôn nhìn trời trầm tư, lúc này bị điểm danh, thấp giọng lầm bầm lầu bầu: "Ngân hà nhìn cũng không tệ, mua cho Tâm Can."
Khóe miệng Ngôn thái tử cong cong: "Ngân hà quá xa, chúng ta chỉ tranh giành việc trước mắt —— nay chỉ mong đưa Thần Thần đi hóng gió ngao du sông nước."
Mẹ ruột vỗ tay: thái tử gia! Nghĩ thật đẹp nha!
Người cuối cùng là Kiêu gia, đã không kịp đợi, hai mắt sáng lên nhìn qua ống kính: "Đến phiên ta sao? Ta muốn nịt tất! Ống rỗng! Lụa đen! Quần áo hầu gái! Tai thỏ! Oh oh oh oh oh oh ~~~"
Mẹ ruột: . . . . . . Kiêu gia ngươi. . . . . . học con trai ngươi một chút được không?!