Tô Y tắt máy, khóa xe, sau đó uể oải đi vào thang máy, đã gần đến giờ ăn tối và cô cảm thấy hơi đói.
Cô lấy thẻ chìa khóa và mở cửa phòng.
"Em đã về rồi à? Anh vẫn còn một món nữa phải nấu.
Em ra sofa xem TV một lát, anh sẽ mang vào đó sớm”.
A…
"Anh... anh là ai?"
Người đàn ông được hỏi sửng sốt một lúc, sau đó lộ ra vẻ mặt tổn thương, đôi mắt quyến rũ hiện lên vẻ u sầu:
“Y Y, em không nhớ anh sao?”
“…Chà, Em không nhớ.”
Thực ra, cô chẳng có ấn tượng gì cả. Tô Y trả lời dứt khoát.
Trước giờ chỉ có Triệu Thành hay gọi cô là "Y Y". Nếu có người khác gọi cô như vậy, chứng tỏ đó phải là một người rất gần gũi và quen thuộc với cô.
Nhưng cô thực sự không có chút ký ức nào về người đàn ông này.
"Em không nhớ được nên không cần lãng phí thời gian nữa. Anh là ai?"
Tô Y trở nên mất kiên nhẫn.
Người đàn ông nhẹ nhàng đặt đôi dép lê trước mặt cô.
Trong lúc chờ cô thay dép lê, anh trầm giọng nói:
"Anh là Triệu Nặc. Năm ngoái chúng ta đã gặp nhau khi anh Triệu Thành đưa em về thăm nhà."
Anh vừa cúi đầu vừa nói chuyện nên Tô Y không nhìn thấy được biểu cảm của anh. Nhưng giọng điệu của anh có phần chán nản, có vẻ như anh đang rất thất vọng.
Anh nói anh là Triệu Nặc?
Tô Y chợt nhớ cách đây không lâu Triệu Thành đã nói với cô rằng em trai anh cũng sẽ nộp đơn xin vào trường của họ năm nay để tiếp tục học lấy bằng thạc sĩ và tiến sĩ.
"Chà! Anh là Triệu Nặc! Anh có vẻ như đã thay đổi rất nhiều - em thậm chí không nhận ra anh."
Tô Y hết sức tò mò:
“Bây giờ anh không cần phải đeo kính nữa à?”
“…Hmm.” Triệu Nặc do dự một lúc rồi gật đầu.
“Tốt lắm, bây giờ trông anh đẹp trai hơn trước nhiều rồi.”
Tô Y lúng túng nhìn anh xếp đôi giày cô vừa vào tủ giày, bật hút ẩm rồi đóng cửa tủ lại đứng dậy đi về phía cô.
Hàng loạt động tác được anh thực hiện một cách tự nhiên và nhịp nhàng, như thể anh đã từng làm nó vô số lần rồi.
Anh đi vòng qua cô, nhanh chóng đóng lại cánh cửa phòng họ, nửa đẩy nửa ôm cô đến tận ghế sofa, thậm chí còn cẩn thận tìm chiếc điều khiển TV nhét vào tay cô rồi vội vàng quay lại phòng bếp nấu nướng tiếp.
Tô Y ngơ ngác đứng trong phòng khách, cô nhất thời không biết phản ứng thế nào, không nói nên lời.