“Thật sự chẳng có gì để nói cả” cô bảo anh lúc 10’ sau đó, họ đang ở một mình trong phòng khách. “Đêm qua là một sai lầm, em nghĩ chúng ta phải chấp nhận điều đó”
“Anh sẽ là đồ chết tiệt nếu chấp nhận chuyện đó!” Rod càng lúc càng trở nên mệt mỏi rã rời khi cô nói, lời phủ nhận anh thốt lên nghèn nghẹt.
“Có” cô khăng khăng nói. “Em chắc rằng anh đã mắc phải những sai lầm trong quá khứ, giờ thì, lần này là của em” cô nhẹ nhàng nói. “Với những màn nóng bỏng trong bộ phim em vừa xem-”
“Không!” anh phản đối dữ dội hơn. “Anh không thể tin là có khi nào em quan hệ với anh chỉ bởi vì em thấy anh khỏa thân trên màn ảnh!”
“Bởi vì cha em?” cô nói ngắn gọn.
“Phải!”
“Nhưng em chỉ là một con người, Rod, và như em nói, em có thể phạm phải sai lầm”
Miêng anh mím lại thành một lằn mỏng giận dữ. “Điều kế tiếp mà em sẽ nói với anh là em yêu anh chỉ vì em cảm thấy thương hại cho anh, vì những gì anh đã nói với em về Veronica và bản thân anh!”
“Không!” Cô rên lên hãi hùng trước lời nói ấy “Đó không phải là sự thật” cô phản ứng kịch liện.
“Anh biết điều đó” anh gật đầu “Vậy giờ chúng ta đi thẳng vào lý do thật sự của việc em thay đổi ý định này được không?”
Cái nhìn của cô đột nhiên tránh né “Em không hiểu ý anh. Em chỉ nói với anh rằng-”
Rod hít vào một hơi thật sâu, hai tay anh để hai bên đang nắm chặt lại thành nấm đấm trong khi anh cố tìm lại sự tự chủ “Em biết là anh muốn nói đến cái gì, Keilly, anh cũng vậy, dù với một mức độ kém hơn, anh thừa nhận điều đó.”
Cô giật mình nhìn anh, thảng thốt vì vẻ mặt sa sầm của anh. “Em không hiểu anh đang muốn ám chỉ điều gì-”
“Chị họ em, Keilly” anh lặng lẽ cắt ngang cô “Chúng ta đang nói về chị em” anh lặp lại rắn rỏi hơn “Kathy Carmichael”
“Anh - biết?”
“Rằng hai người là họ hàng nhau?” anh nhướn mày “Phải, anh biết” anh xác nhận.
Ánh mắt Keilly nhìn thẳng vào khuôn mặt căng thẳng của anh, những ý nghĩ của cô chạy điên cuồng, chỉ có Rod mới cho cô được những câu trả lời mà cô cần biết. “Bao lâu thì - “ cô hắng giọng “Anh đã biết Kathy là chị họ em được bao lâu rồi?”
Anh nhún vai “Dì em đã nói về cô con gái của bà ấy vào đêm đầu khi anh tới đây, trước khi anh tìm em ngoài bãi biển” anh thêm vào khi anh đoán câu hỏi tiếp theo của cô “Nhưng anh biết từ trước đó. Em thấy đấy, anh đã nghĩ chính Kathy là người mà anh đến tìm, anh đã không biết gì hết cho đến khi anh tới đây và biết rằng K.Grant trên lá thư gửi tờ tạp chí thật ra là của em họ Kathy.
Mặt trong tay cô chợt ẩm ướt, nỗi sợ hãi từ những điều anh nói đang ngấm dần vào cô “Anh nghĩ chính Kathy đã viết những lá thư đó?” cô ngập ngừng hỏi.
“Phải” anh nặng nề xác nhận “Và nếu đúng là như thế thì anh muốn biết lý do tại sao”
“Anh không biết?” Keilly buộc tội “Sau những gì anh đã làm với chị ấy?”
Mắt anh nheo lại “Anh đã làm gì với cô ta?” anh lặng lẽ hỏi.
Keilly cảm thấy mình phừng lên giận dữ, mắt cô sáng bừng vì sự sỉ nhục này “Giờ thì em đã thấy người đàn ông mà chị ấy đã tả cho em là thế nào! Trước đó, em đã cảm thấy thật khó khăn khi tin rằng anh đã hành động nhẫn tâm đến thế, nhưng giờ thì em có thể thấy anh làm chuyện đó dễ dàng đến thế nào. Em nghĩ chắc anh cảm thấy hứng thú lắm khi nhìn Kathy và em khổ sở thế nào khi phải che dấu sự thật khỏi anh, anh hài lòng với trò chơi nhỏ của mình chứ?”
“Anh không chơi, vì ở đây không có trò chơi nào cả” anh gắt “Anh chỉ muốn biết tại sao Kathy cảm thấy cần phải dấu là bọn anh chưa bao giờ gặp nhau trước kia”
“Anh mong đợi là chị ấy hãnh diện vì điều đó?”
“Keilly, em làm ơn chỉ cần nói cho anh biết là anh đã làm gì Kathy được không?” Anh hỏi mất kiên nhẫn “ Anh đã biết cô ấy từ nhiều năm trước, phải, nhưng-”
“Đã biết” là một từ chính xác đấy” cô mắng nhiếc
“Anh hiểu” anh thở ra thật chậm “Chắc rằng em không lấy cớ đó để chống lại anh chứ? Kathy và anh khi đó còn trẻ, giờ thì bọn anh đã rất khác xưa”
“Có thể chị ấy khác, nhưng anh thì không!”
“Keilly, anh đã nói là anh không thể thay đổi được quá khứ, anh không tự hào về những chuyện anh đã làm. Dù chuyện làʍ t̠ìиɦ với Kathy không phải là một trong số đó. Điều duy nhất anh ước là anh có thể thay đổi chính là cô ấy là chị họ em”
“Còn chị ấy thì ước gì chưa hề được gặp anh!” Keilly giận dữ bảo anh, mắt cô xám màu giông tố.
“Chuyện đó là hiển nhiên” anh nói khô khốc, “Anh chỉ muốn ai đó nói với anh tại sao”
“Đừng vờ vịt với em-”
“Anh không giả vờ” anh nói dữ dội, tay anh bấm vào cánh tay cô khi anh lắc nhẹ người cô “Nói cho anh biết thật ra anh đã làm gì!”
“Cũng như điều anh đã làm với vô số những người phụ nữ khác, em nghĩ thế” cô nói giọng chán ghét “Anh bảo với chị ấy rằng anh yêu chị ấy, ngụ ý rằng anh hoàn toàn nghiêm túc về quan hệ của hai người, anh lên giường với chị và sau đó thì không gặp chị ấy lần nào nữa!”
Rod thả chậm chạp buông cô ra, nhìn chăm chú vào cô như thể anh chưa hề thấy cô bao giờ. Anh cau mày, dịch xa ra khỏi cô, tay anh đút sâu vào túi quần jean bó, áo sơ mi xanh sẫm căng ra nơi vai và ngực anh.
“Em thấy rằng anh chẳng thử chối điều đó nữa” cô cay đắng nói “ Em cũng tin thế khi nghĩ về chuyện anh hiển nhiên đã chuyển đến sống cùng Veronica King chỉ vài tuần sau khi quyến rũ Kathy”
“Phải, anh đã làm thế, đúng không nào” anh nhẹ nhàng đồng ý.
Anh quá trầm tĩnh, quá tự chủ. Sự giận dữ và hung bạo của anh cô có thể đối phó được, nhưng sự điềm tĩnh của anh thì cô chẳng thích chút nào!
Anh thình lình quay lại, nheo mắt nhìn cô “Hóa ra, đó là những gì cô ấy đã nói” anh bực tức “Lúc đầu” anh thở dài “anh đã tưởng tượng đủ mọi khả năng, đặc biệt là khi em viết một lá thư bêu xấu những người đàn ông như anh chỉ là những kẻ đặt bản thân mình lên trên hết, rằng họ sau đó đã bỏ rơi những người bạn phụ nữ như thế nào mà không quan tâm rằng cô ấy có mang thai hay không”
“Đúng như thế” cô quát anh.
“Anh miễn chắc chắn không làm Kathy có thai”
“Nhưng chị ấy nói-”
“Anh cóc cần biết Kathy đã nói hay chưa nói gì” anh lạnh lùng gạt đi “Chỉ bởi vì anh nghĩ em đã phản ứng quá lố vì bản thân em là một đứa trẻ không cha. Anh biết là anh không thể hề làm cha của bất kỳ đứa trẻ nào của Kathy, dù trong một thoáng chốc em đã thật sự làm anh lo lắng. Heather chỉ mới 6 tuổi đầu đã chấm hết cái ý tưởng đó” Anh nhún vai “Có thể Kathy thực sự nghĩ rằng anh gây rủi ro cho cô ấy, khi đó cô ấy còn rất ngây thơ -!”
“Quá ngây thơ đến nỗi chị ấy tin anh khi anh nói yêu chị ấy!”
Mắt anh lạnh băng “Không thơ ngây đến thế” anh cắt gọn.
Kathy đỏ mặt “Anh quyến rũ chị ấy bằng những lời dối trá”
“Như anh đã quyến rũ em?” anh dò hỏi một cách nặng nề, hàm anh nghiến chặc lại khi anh chờ đợi câu trả lời của cô.
“Không” cô lặng lẽ thừa nhận “Em biết chính xác việc mình đang làm-”
“Anh cũng vậy” anh cắt ngang lời cô “Đó là lý do tại sao anh nghĩ em nên tin anh về chuyện của Kathy. Nếu anh còn nhớ đã phòng ngừa cho em, người mà anh yêu, thì em có thể chắc chắn rằng anh đủ thông minh để dùng chúng với những người phụ nữ khác.”
“Anh nghĩ anh đã yêu Kathy lúc đó-”
“Chưa bao giờ” anh kiên quyết phủ nhận. “Cô ấy rất cuốn hút và bọn anh thích nhau, đó là tất cả. Nếu anh nhận ra cô ấy còn trinh trắng thì em có thể chắc rằng anh sẽ không bao giờ chạm vào cô ấy” anh cao giọng.
“Đừng nói với em là anh thật sự có cảm giác tội lỗi với chị em” Keilly cau mặt.
“Không”
“Em cũng nghĩ là không” cô khinh khỉnh chế giễu.
“Cô ấy biết việc mình đang làm” Anh lắc đầu “Em không nghe toàn bộ câu chuyện, Keilly, em chỉ biết được những gì mà cô ấy đã chọn để kể cho em”
“Còn có điều gì hơn thế nữa sao” cô cao giọng.
“Hơn rất nhiều” anh gật đầu “Nhưng anh không phải là người đi kể cho em điều đó”
“Chẳng phải đã đôi chút muộn màng khi cư xử như một người đàn ông lịch lãm trong chuyện về Kathy sao?”
Cơn giận bùng phát tức thời trong đôi mắt xanh sâu thẳm của anh, dù nó nhanh chóng bị kiềm chế. “Chị em đã thật sự đầu độc em chống lại anh. Có bao giờ em ngừng lại suy nghĩ xem cô ấy có thể không nói toàn bộ sự thật không?”
“Kathy là chị của em-”
“Còn anh là người yêu em” anh dữ dội nhắc nhở cô “Điều đó không có nghĩa lý gì với em sao?”
Tất nhiên là điều đó có ý nghĩa nào đó với cô, bất chấp những điều lúc này cô đang buộc tội anh, nó đã không ngăn được việc cô chấp nhận quan hệ với anh, trong vài tiếng qua, những lời kết tội đã không còn ý nghĩa. Nhưng bây giờ thì có, và điều đó có nghĩa là không còn tương lai nào cho họ bên nhau.
“Keilly, trả lời anh đi!” Anh lắc người cô khi cô không - không thể - trả lời anh “Anh có ý nghĩa gì đối với em?”
Cô liếʍ môi, nuốt mạnh xuống “Anh đã là người em yêu-”
“Đang là” anh chỉnh lại dứt khoát. “Anh đã nói sẽ không có chuyện trở lùi khi anh chiếm hữu em. Bây giờ thì em thuộc về anh.”
“Anh có nói điều đó với Kathy không?” cô khinh rẻ.
Trong một thoáng, anh nhìn như thể cô vừa mới đánh anh, anh đẩy cô ra khỏi anh làm cô muốn ngã, cô gắng trụ vững lại “Chị họ em đã không kể sự thật về chuyện đã xảy ra giữa bọn anh 10 năm về trước” giọng anh cao vút.
“Vậy anh có thể nói điều đó với em” cô ngỏ ý một lần nữa.
“Anh không làm thế được” anh lắc đầu “Anh nghĩ rằng em nên nói chuyện với Kathy”
“Em đã hỏi Kathy rồi” Cô khăng khăng ngang bướng.
“Em không sẵn lòng tin anh đủ để hỏi cô ấy lại một lần nữa đúng không?” mắt anh dằn vặt cô, buộc cô trả lời anh.
“Không” cô nói dứt khoát.
Anh hít một hơi thật sâu “Vậy chỉ thế thôi phải không”
“Phải”
Anh nhún vai, mặt tái đi ngay cả dưới làn da rám nắng “Nếu có khi nào em cảm thấy muốn hỏi Kathy để tìm hiểu sự thật, sau khi cô ấy nói em có thể gọi cho anh ở London” anh đưa cô một số điện thoại “Nếu anh không ở đó, hãy để lại tin nhắn, và anh sẽ gọi lại cho em”
Keilly giật mình nhìn anh “Anh không rời Selchurch chứ?”
Anh nhìn thẳng vào cô “Có vẻ như anh không còn lý do gì để ở lại”
“Nhưng em - anh đi ngay giờ ư?” Cô sửng sốt.
“Phải”
“Nhưng-”
“Đừng lo” anh dài giọng trước nỗi lo lắng của cô “Anh sẽ trở lại khi lễ hội đến. Sau hết, thì đó cũng là một lời hứa”
“Anh không phải đi chỉ vì - chỉ vì-”
“Chỉ vì ngay cả khi chúng ta yêu nhau, ngay cả khi em biết là anh yêu em, em vẫn chọn tin lời người khác hơn tin anh, đúng không?” anh kết thúc một cách cay nghiệt.
“Kathy là chị họ em!” cô tuyệt vọng lặp lại, tưởng như đang mơ khi anh biến mất khỏi đời cô thật quá nhanh.
“Em đã biết câu trả lời rồi đấy” anh mệt mỏi nói “Tạm biệt em, Keilly. Đừng quên gọi cho anh nếu em đổi ý.”
Cô vẫn còn ngồi bên chiếc ghế tựa từ lúc anh rời đi cho đến khi dì cô bước vào phòng.
“Rod đi rồi sao?” dì nói vẻ nuối tiếc “Dì vừa chuẩn bị mời anh ta chút cà phê”
“Anh ấy phải đi” bằng cách nào đó, Keilly có thể thốt nên lời, dù việc đó không dễ dàng gì. Rod đã ngầm ám chỉ rằng Kathy chính là kẻ nói dối về quá khứ của họ, nhưng đó lại là chị cô, là người bạn thân nhất của cô trong suốt 15 năm, chị ấy không thể nói dối cô chuyện quan trọng đến như thế được! “Anh ấy trở lại London dài ngày” cô khó nhọc nói.
“Nữa sao?” dì cô nhăn trán “Cậu ta làm việc quá nhiều”
“Anh ấy chẳng nói gì về công việc cả”
Dì cô lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô “hai đứa không cãi nhau đấy chứ?” dì nhẹ nhàng dò hỏi. “Dì không thể nào không để ý cả hai thân thiết nhau đến thế nào kể từ khi cậu ta quay lại”
“Bọn con chỉ là bạn” Keilly chối phắt “Dì cũng biết là con không bao giờ kết bạn với những người của công chúng như Rod” cô nói với vẻ quyết tâm khác xa những gì cô đang cảm thấy.
Dì cô nhăn trán một lần nữa “Đây chẳng phải là lúc con nên bỏ những định kiến cũ kỷ đi rồi sao?”
“Con đã làm rồi đấy chứ, chỉ là những người khác vẫn thấy lai lịch của con vẫn còn quá thú vị.”
“Con có chắc không?” Dì Sylvie nhẹ nhàng nói “Chuyện xảy ra trước kia với mẹ con cũng đã xảy ra với cả ngàn phụ nữ mỗi năm như bây giờ, và họ không cảm thấy tệ vì chuyện đó tí nào.”
“Chuyện gì xảy ra với mẹ con” cô nhìn dì nài nỉ. “Mẹ có yêu ba con hay chỉ là một lần tình cờ gặp gỡ và do sai lầm đã sinh ra con?”
Nét mặt dì cô dịu đi “Đây là lần đầu tiên con tỏ ra quan tâm nhiều đến chuyện trong quá khứ”
“Đây là lần đầu tiên nó thật quan trọng đối với con!”
Dì cô ngồi bên ghế đối diện cô “Mẹ con luôn nói với dì, rằng khi con đã đủ trưởng thành, khi con thật sự muốn biết, thì con sẽ được nghe sự thật. Trước kia, dì luôn cảm nhận được cơn giận dữ của con, thiếu cảm thông đối với cảm giác của mẹ con. Nhưng giờ thì nó không còn nữa” dì mỉm cười “Dì nghĩ là cuối cùng thì con đã lớn rồi, Keilly”
Cô biết thế, sự giận dữ mà cô luôn cảm thấy về mẹ cô giờ đã thay bằng sự thấu hiểu cảm giác thế nào khi yêu một người đàn ông và đau đớn muốn được thuộc về người ấy. Cô đã yêu theo cùng cách như vậy, cô cảm thấy mình đã hiểu mẹ cô hơn. “Ba con còn sống không?”
“Có thể” dì Sylvie gật đầu “Nhưng ông ấy không bao giờ biết được sự tồn tại của con, vì vậy nếu như con muốn tìm ông ấy, dì nghĩ là con nên cần thận trọng,” dì cô cảnh báo.
“Chẳng ích gì khi tìm kiếm một người cha mà con chưa hề biết, cả hai hoàn toàn lạ lẫm với nhau” cô lắc đầu “Nhưng hãy kể con nghe về họ. Họ có yêu nhau không?”
“Dì nghĩ là có. Mẹ con hiển nhiên là yêu cha con. Ông ta đến đây làm việc tại công ty ông ta, nhớ vợ và con trai ông ta đến điên cuồng-”
“Ông ấy đã có gia đình?” Keilly thở dốc.
“Ly thân” dì cô chữa lại. “Vợ ông ấy đã rời bỏ ông ấy nhiều tháng trước khi ông ấy đến đây. Ông ấy cô đơn, mẹ con đã phải lòng ông ta, và ông ta xem chừng cũng rất thích mẹ con”
“Dì biết ông ấy?”
“Ông ấy đã ở đây khi họ gặp nhau” dì cô thở dài. “Vợ ông ta đã đổi ý, quyết định rằng bà ta muốn nối lại hôn nhân, và bởi vì con trai họ nghĩ là họ cần như thế. Khi ấy thì mẹ con đã biết là đang mang thai con, nhưng lại quyết định không nói cho ông ta biết, rằng như thế sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người. Dì nghĩ là mẹ con đã đúng. Nói với cha con sự thật sẽ làm tan nát cha con, và cuối cùng thì chẳng ai trong họ sẽ được hạnh phúc”
“Con - nếu - cô liếʍ môi. “Nếu mẹ nói với ông ấy về con thì dì nghĩ ông ấy có ở lại với mẹ không?”
“Dì nghĩ là có” Dì Sylvie gật đầu. “Estelle cũng biết điều đó, vì thế mà nó không nói với ông ta. Cuối cùng thì ông ta có thể giận nó vì đã bắt ông ta phải chọn giữa cậu con trai và cô con gái.”
Keilly gật đầu, cảm thấy gần gũi với mẹ cô hơn vào lúc ấy “Nếu là con thì con cũng sẽ làm như mẹ”
“Dì biết” dì cô cười “Dì hy vọng là giờ con có thể thấy là mình chẳng có gì phải xấu hổ hết?”
“Con không nghĩ là mình có bao giờ thực sự xấu hổ” cô trả lời một cách suy tư “Con chỉ không hiểu thôi.”
Dì cô đứng dậy “Con đã không muốn hiểu cho đến lúc này. Ồ, con luôn yêu mẹ con, nhưng con cũng giận mẹ vì đã khiến con trở nên khác biệt với những đứa trẻ khác. Cảm xúc cho Rod đã làm con trưởng thành hơn, ở nhiều mặt khác nhau. Nếu không, dì đã chẳng bao giờ kể cho con nghe về mẹ con”
“Tại sao không?” cô nhăn mặt.
“Vì Estelle xứng đáng được sự cảm thông của con, không phải là sự giận dỗi” Bà nhún vai “Tận cho đến hôm nay, con lúc nào cũng chỉ giận mẹ mà thôi”
Cô biết là điều đó đúng, nhưng việc cô yêu Rod theo cùng một cách mà mẹ cô yêu cha cô đã làm cô hiểu điều gì đã khiến cho mẹ cô quyết định như vậy. Nếu như trong những hoàn cảnh khác, cô cũng sẽ quyết định đúng y như vậy thôi.
Thời gian trôi qua thật chậm kể từ khi Rod rời khỏi, dù Kathy cuối cùng cũng tỏ ra nhẹ nhõm một chút vì sự vắng mặt của anh. Cảm giác của Keilly lẫn lộn khi nghĩ về chuyến trở về của anh vào tháng 4, cô biết là cô muốn gặp lại anh, nhưng cô cũng sợ cả điều đó nữa. Lúc này tình cảm của anh không có gì khác ngoài sự khinh miệt dành cho cô.
“Dạo này em trông không ổn chút nào” Kathy cau mày nhìn cô vào một buổi chiều sau 6 tuần kể từ khi Rod rời đi.
Keilly đã ghé qua để giúp chị cô chuẩn bị cho cuộc liên hoan sẽ diễn ra sau 3 tuần nữa, các poster quảng cáo cô đã nhận phân phát, lúc này như ngọn dao xoắn lại trong ngực cô mỗi lúc cô đọc thấy tên vị khách danh dự được mời.
Cô không kể cho chị nghe việc Rod đã nhớ ra chị cô ngay từ đầu, cô quyết định rằng sẽ thật tốt hơn cho Kathy nếu không biết đến điều đó. Nó chỉ làm chị ấy giận dữ.
“Em thấy khỏe” cô gạt đi, biết rằng những đêm mất ngủ đã làm cô trông thật tệ hại. “Anh ta vẫn đến chứ?” cô chỉ tấm poster trong tay cô.
“Hm?” Kathy cau mày khi cô nhìn lên, và gật đầu khi cô nhận ra Keilly đang nói về Rod. “Anh ta gọi cho chị 2 tuần trước để xác nhận là anh ta sẽ đến.”
“Ồ?”
“Chị nghĩ anh ta thật chu đáo khi làm như thế” Kathy thêm vào vẻ miễn cưỡng.
“Rất chu đáo” cô ngắn gọn đồng ý “Chị chưa khi nào đề cập đến cuộc gọi này trước đây”
“Dạo này trông em không có vẻ muốn nói về anh ta lắm” chị cô nhún vai “Chị không nghĩ là em quan tâm”
Không quan tâm! Nói thế thật quá nhẹ; cho đến lúc này, cô đã không nhận ra là cô đói khát từng tí chuyện về anh như thế nào. Cô đã cô tự bảo mình rằng một cuộc xả hơi không vướng bận là tốt nhất, rằng sẽ tốt hơn nếu chẳng biết gì về anh, vậy mà sự hăm hở của cô khi chỉ cần nhắc đến anh cho thấy điều này quả thật không đúng chút nào.
“Anh ta nghe như thế nào?” Cô hỏi vẻ tự nhiên.
“Vẫn như thường, gợi tình đến chết giẫm” Kathy nhăn mặt “Anh ta thật lịch sự, và thân thiện” cô nói thêm một cách suy tư.
“Anh ta có - anh ta có hỏi - về bất kỳ ai trong chúng ta không?” Cô nín thở khi chờ đợi câu trả lời.
“Chỉ nói chung chung thôi. Chị-” cô ngừng lời khi chuông điện thoại reo “Xin chào?” Cô nói vào máy, liếc nhìn Keilly khi đầu bên kia trả lời “Thật lạ, chúng tôi đang nói chuyện về anh đây. Ai là chúng tôi à?” Cô ngẩng lên liếc nhìn Keilly lần nữa. “Keilly và tôi” cô trả lời. “Chúng tôi đang nói về buổi liên hoan. Anh vẫn đến, phải không?” Cô hỏi một cách đầy lo lắng.
Keilly đã biết ai gọi đến, dĩ nhiên rồi, toàn thân cô căng thẳng. Cô quay lại nhìn qua cửa sổ, gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Rod đứng ở đầu bên kia đường dây điện thoại, cao, mạnh mẽ, và đẹp đến đau đớn.
“Keilly?”
Cô giật mình quay lại khi nhận ra Kathy đang nói chuyện với cô mà cô chẳng hề nghe “Hm?” Cô nhướn mày.
“Rod muốn nói chuyện với em này” Kathy đưa máy cho cô.
Cô lặng im nhìn nó, cách cô đi về phía trước giật cục khi cô cảm nhận chị cô bắt đầu mất kiên nhẫn với mình “Vâng?” cô trả lời giọng nghẹn lại.’
Trong khoảnh khắc dường như tim như ngừng đập, đầu dây bên kia im lặng hoàn toàn. “Keilly?” Cuối cùng Rod nói.
“Vâng” cô khàn giọng nói.
“Anh gọi đến khách sạn trước, và dì em bảo là em đang ở đây; anh hy vọng là em không phiền khi anh gọi em ở nhà chị em chứ?”
Anh nghe thật xa cách, như một người lạ, không phải là người đã làʍ t̠ìиɦ với cô. “Không sao đâu” giọng cô rỗng không. “Anh tìm em có việc gì?”
“Về chuyện lá thư thứ hai mà em viết cho tạp chí” anh nói ngay “Em không cần phải làm thế, nhưng điều đó làm anh rất cảm kích”
Cô đã viết cho tạp chí lần nữa, chỉ sau khi Rod rời Selchurch, bảo với họ rằng cô đã sai khi nhận xét về Beginning Again, rằng đó là một bộ phim đẹp và tinh tế, và diễn xuất của Rod cũng như vậy. Đó là điều tối thiểu mà cô có thể làm trong hoàn cảnh này, và tạp chí đã in lá thư đó trong số ra của tháng.
“Em chỉ viết sự thật” cô bảo anh gọn lỏn.
“Uh, anh chỉ bày tỏ sự cảm kích của anh thôi” anh lặp lại. “Em thế nào, Keilly?”
Phải chăng là cô đang tưởng tượng hay giọng anh thật sự đang ấm áp hơn một tí? Cô nghĩ là do cô tưởng tượng, cô muốn tin như thế trong khi thực tế không phải như vậy. “Em khỏe” cô cụt lủn trả lời “Còn anh?”
“Làm việc thay cho dự định nghỉ ngơi một thời gian, nhưng ngoài ra thì anh ổn”
“Em rất mừng” cô lờ đi vẻ chế giễu ngầm khi nhắc đến kỳ nghỉ của anh “Ừ, nếu chỉ có thế...?” Cô ý thức Kathy đang lắng nghe những lời của cô, dù bên kia đầu dây, anh không biết được điều đó.
“Keilly!” anh ngăn cô khi cô định ngắt cuộc gọi “Thật sự thì em ra sao?” giọng anh thấp và khàn, lần này cô biết là mình không hề tưởng tượng.
“Em đã nói là em khỏe” cô trả lời không tự nhiên.
“Em chỉ là kẻ hèn nhát!” anh tắt máy.
Cô biết vì sao anh giận, nhưng cô không có ý định hỏi Kathy về điều đã gây cho chị quá nhiều đau đớn.
“Mọi chuyện ổn cả chứ?” Kathy tò mò hỏi.
“Vâng” cô gạt đi, đi khỏi chỗ chiếc điện thoại “Giờ chúng ta làm tiếp với mấy tờ poster này được không?”
Kathy biết ý không dò hỏi tiếp, dù cô chú mục vào Keilly một cách tò mò. Keilly nhận ra nhưng cô chủ đích lờ chúng đi, và họ nhanh chóng trở lại công việc như thể Rod chưa hề gọi. Ít nhất thì đó là đối với Kathy!