Ưng Kiệt hung hăng nằm lên giường, giơ tay chân thành hình chữ đại, ánh mắt nhìn chòng chọc trần nhà, lại không nhịn được nghĩ đến Bạch Nhị.
Mùi thơm của nàng, ấm áp của nàng, thanh âm của nàng, nụ cười của nàng... Mọi thứ hành hạ hắn khổ sở! Hắn không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ khổ sở.
"Vì sao vừa thấy nàng liền không thể nào khắc chế được mình? Bạch Nhị, nàng rốt cuộc đã làm bùa chú gì ở trên người ta? Lại khiến kế hoạch phục thù của ta biến thành đoạt ái?"
Cả đêm này, Ưng Kiệt đều mơ thấy mình ôm hôn Bạch Nhị mãnh liệt, trong mơ nàng đó nàng cũng nhiệt tình hôn trả lại hắn. Ở trong mơ này, bọn họ tựa như ngày xưa hạnh phúc, vui vẻ cười đùa, ...
Hôm sau, Bạch Nhị im lặng ngồi một mình ở hậu viện trong đình, bất đắc dĩ nhìn lấy cái hồ đã bị lấp đầy.
Nam nhân bá đạo lại chuyên chế này thật là khiến người ta không khỏi cảm thán. Tựa như lúc này, hậu hoa viên vốn dĩ an tĩnh lại có một trận ồn ào không nhỏ. Nàng cũng không có ngẩng đầu, lại đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Nàng cho tới bây giờ cũng không đặc biệt tò mò hay chú ý bốn phía có chuyện gì xảy ra, mấy năm gần đây đã không có chuyện gì khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên hoặc kỳ lạ nữa rồi.
Cho đến –
"Hôm nay nàng cùng đi ra ngoài với ta!"
Một thanh âm mạnh mẽ bá đạo không có lý lẽ vang lên, Bạch Nhị đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt kiên quyết của Ưng Kiệt, nhưng chỉ là một nét mặt vô cảm, lại quay đầu nhìn ra phía trước, coi hắn như người xa lạ.
Không! Là người vô hình! Nàng căn bản là cố ý xem nhẹ như không thấy hắn.
Im lặng nhìn mắt nàng thật lâu, thấy nàng không ý động đậy, hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, đặt mông ngồi ở bên người nàng, ánh mắt nhìn thẳng nàng, giống như muốn dùng hết sức lực ý chí đến hấp dẫn sự chú ý của nàng.
"Ngươi muốn làm như không thấy ta, dùng cái chiêu này cùng ta chơi trò chơi lạt mền buộc chặt thật sao?" Hắn nhỏ giọng cắn răng cắn lợi nói.
Trong lòng nàng trầm xuống, vẫn không có ngó ngàng tới hắn.
"Nàng hôm nay nhìn rất đẹp." Hắn đột nhiên tới sát bên tai nàng nhỏ giọng nói, này cử động làm nàng theo bản năng phải ngẩng đầu, đôi môi cũng không chú ý phất qua hắn. "Có nhận được quà tặng ta đưa cho nàng chưa?" Hắn hỏi hình như rất vui vẻ.
Môi hai người tiếp xúc trong chốc lát lại giống như bị dòng điện chạy qua đưa tới một trận dao động mãnh liệt.
"Có, ngươi rất lãng phí!"
Nàng chỉ là một người mà thôi, hắn lại tặng một phòng quần áo mới và trâm cài tóc quý giá, tất cả những gì nữ nhân muốn có hắn đều mua đến, chất đầy một phòng, khiến nàng không biết phải làm gì.
"Tin tưởng ta, muốn ta đem toàn bộ thế gian đưa cho nàng ta cũng không chớp mắt." Hắn lúng túng nhún vai, bộ dáng rất vô tội lại tràn đầy tin tưởng nói với nàng.
"Phải không? Nhưng có thứ ngươi lại không mua được." Nàng lập tức dừng lại lời nói đến miệng, thiếu chút nữa tiết lộ bí mật trong lòng.
"Cái gì không mua được?" Hắn quay đầu bộ dạng khốn khổ mà nghi hoặc hỏi nàng.
"Ta, ngươi mua không nổi." Thật may hắn không nhạy cảm, nếu như không cẩn thận, liền sẽ bị hắn phát hiện.
Hắn im lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Nhị, giống như là đang suy tư cái gì, rồi mới nhẹ nhàng nói: "Ta không hy vọng nàng có chuyện gì giấu giếm ta."
Nàng không nhịn được lộ ra vẻ mặt nổi giận liền nhanh chóng quay đầu đi.
"Ngươi hôm nay không có việc gì làm sao?" Không phải nàng muốn quan tâm, chỉ là hi vọng hắn không cần đến quấy nhiễu nàng, có thể để nàng một mình suy nghĩ.
"Có, nhưng mà không cần ta phải đi." Hắn cũng không muốn đi rồi.
Nụ hôn vừa rồi làm cho lòng hắn khát vọng nàng mãnh liệt, hắn vươn tay nhẹ nhàng giữ lại bàn tay nhỏ bé của nàng, mà nàng đối mặt với động tác thân mật của hắn lại không cách nào coi như không.
Hắn phát hiện chỉ cần được nhìn nàng như thế này, dù nàng hờ hững với hắn, hắn sẽ không để ý. Chỉ muốn muốn ngồi cạnh nàng như vậy, cảm nhận hơi thở nhàn nhạt, mùi hương trên người nàng, hắn liền thỏa mãn.
"Không muốn đi ra ngoài vậy ta cũng không đi, cùng nàng ngắm hoa một chút cũng tốt. Lúc trước chúng ta đã rất vui vẻ ngồi ở bậc thang trong phòng nhỏ ngắm hoa, ta còn thay nàng làm một con diều. Trước kia nàng rất vui vẻ, còn chạy nhảy khắp nơi thật lâu, nói mãi nàng đều không chịu về."
"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Nàng phẫn nộ hỏi, trong lòng lại cảm thấy buồn bực khi hắn nhắc lại chuyện cũ.
Nàng cũng không chịu được nữa trừng mắt nhìn nam tử nhàm chán bên cạnh này. Nàng thật sợ chính mình sẽ không kiềm hãm được mà bùng lên tình cảm đối với hắn lần nữa.
"Xin ngươi rời khỏi ta."
"Lạnh nhạt như thế? Hay là muốn ta ôm nàng lên giường nàng mới biểu hiện nhiệt tình?"
"Ngươi...”
Nàng đột nhiên quay đầu muốn cho hắn một cái tát, lại sớm bị hắn hiểu rõ ý đồ, ở giữa không trung bắt được cổ tay thon thả của nàng.
"Đúng vậy! Đánh cho miệng ngươi không thể nói được."
"Đánh ta vì nói trúng tâm sự của nàng!"
Một mảng hồng nhuận xinh đẹp hiện lên trên má, miệng nhỏ mím chặt, đôi mắt to tròn xuất hiện hai luồng ánh sáng xinh đẹp, bộ dáng kinh ngạc luống cuống này của nàng thoạt nhìn rất đáng yêu, làm hắn xúc động muốn hung hăng hôn nàng lần nữa.
Mà hắn cũng xác thực làm như thế!
Ở thời điểm nàng không kịp kêu lên tiếng, hắn đã đẩy nàng đến một gốc cây đại thụ kín đáo phía sau, dùng thân thể cùng hai tay bao vây lấy thân thể nhỏ xinh của nàng ở giữa thân thể hắn và gốc cây.
"Ngươi định làm cái gì?" Nàng ngẩng đầu, trong mắt thoát ra tia lửa giận.
"Ta muốn làm cái gì?" Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt của nàng, mê luyến nàng như một đứa trẻ.
"Đừng đụng ta!" Nàng giận nói, lại không dám quá lớn tiếng, tránh dẫn đến sự chú ý của người khác, đã có mấy nha hoàn hướng phương hướng bọn họ nhìn đến.
"Kể từ khi gặp ta nàng nói lời này rất nhiều lần rồi, nàng cho là có hiệu quả sao?" Giọng điệu trầm thấp mang theo một loại tiêu khiển và khát vọng.
"Rời khỏi ta!"
Hắn bắt được hai bàn tay đang vùng vẫy của nàng, đè chúng ở trên đầu, làm nàng di chuyển không được, hơn nữa thân thể hắn lại dầy đặc áp sát trên người nàng, khiến nàng cảm thấy lửa nóng từ trên người hắn truyền tới cơ hồ như muốn thiêu chảy nàng ra .
"Ngươi không cảm thấy mỗi lần gặp mặt lại làm như vậy, ngươi thực sự coi ta thành công cụ tiết dục sao? Ngươi không sợ cơ thể quá mức lao lực sẽ suy nhược sao?" Nàng không khách khí nói.
"Tiểu Nhụy, kỳ thật ta cũng không biết, vì sao ta vừa đụng đến nàng chính lại muốn đối với nàng như vậy...” Hắn nhỏ giọng nói.
"Bởi vì ngươi là đại sắc lang!" Nàng không khách khí phản bác lại.
"Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta cũng không khống chế được bản thân, chỉ muốn có nàng." Giọng nói khàn khàn nóng rực lộ ra khát vọng tiềm ẩn của hắn "Có lẽ là bởi vì ba năm nay khát vọng của ta dành cho nàng quá lớn giờ mới là lúc bộc phát ra."
Nàng thong thả nhìn thẳng vào đôi mắt đen đẹp đẽ của hắn, hắn không chỉ có bề ngoài tuấn mỹ mà còn là người tình trong mơ mà bất kỳ nữ nhân nào cũng ước ao.
Lúc đó nàng cũng không thể kháng cự được mị lực của hắn, không thể tự kềm chế mà yêu thương hắn, nhưng lại nhận được một trái tim đầy rẫy vết thương.
Đôi mắt kia như thiêu đốt nàng, sâu thẳm trong lòng lại dấy lên những cảm xúc thường ngày đã sớm bị chôn vùi.
"Nói như vậy, bây giờ ngươi muốn phát tiết hết ba năm đó xong sẽ vứt bỏ ta?"
Ở thời điểm nàng không kịp phản ứng, môi của hắn đã nhanh chóng che lại đôi môi của nàng. Nàng muốn được trả lời vấn đề này, nghe hắn nói vĩnh viễn sẽ không bỏ lại nàng nữa. Nhưng mà nàng còn dám tin tưởng hắn sao? Nàng thật không xác định.
Khi môi hắn tiếp xúc đến môi nàng, nàng chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, bên tai đã không còn nghe tới bất kỳ âm thanh nào, chỉ có một mảnh nóng rực.
Mỗi một nụ hôn của hắn đều làm nàng cảm thấy ấm áp khó có thể nói rõ, mặc dù nụ hôn của hắn quá mức bá đạo và mãnh liệt, giống như một trận hỏa hoạn cuồng dã thiêu đốt cả thảo nguyên rộng lớn, nhưng nàng lại có loại cảm giác như tìm được đường về nhà.
Lòng của nàng mãnh liệt rung động, thật sâu mê hoặc. Không phải nên hận hắn, rất ghét hắn sao, vì sao lúc đối mặt với hắn, trái tim liền không cách nào bình tĩnh, kiên cường, phòng bị lạnh nhạt đều bị hắn dễ dàng hóa giải.
Là nàng trời sinh thiếu hắn sao? Hay là nàng không đủ kiên cường? Lòng của nàng vẫn sẽ bị thương hay sao?
Sau một nụ hôn dài triền miên lại thâm sâu, hắn thong thả rời khỏi môi nàng, lúc này sắc trời đã dần xuống.
Bầu không khí trầm mặc lan tràn ở giữa hai người, cũng không có ai muốn lên tiếng, mà hắn cũng không rời khỏi nàng, chỉ là trong bóng tối thân thể hai người ôm ấp dính sát chặt chẽ lấy nhau, tiếng thở dốc quanh quẩn ở chung một chỗ.
Trong lúc ham muốn tình dục dần dần biến mất, Bạch Nhị thử tìm về lý trí.
"Ta sẽ không bỏ nàng lại, tin tưởng ta, để ta chứng tỏ ta cũng có thể cho nàng hạnh phúc." Hắn hạ giọng khẩn cầu.
Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, từ trên mặt nàng, hắn nhìn không ra nàng đang suy nghĩ cái gì, nhưng nàng không cho hắn một cái tát như lần trước, chỉ buồn bã.
"Xin ngươi để ta yên tĩnh một mình...” Nàng vội vàng bổ sung "Ngươi yên tâm! Ta sẽ không chạy trốn."
Ba năm trước đây, vào cái ngày Bạch Nhị phát hiện mình yêu thương Ưng Kiệt. . . . Ban đêm trăng mờ gió to, đêm tối an tĩnh thậm chí mang theo chút âm u, trong rừng sâu một thân bạch mã thong thả đi qua. Bạch Nhị nằm ở trên lưng ngựa, hai mắt mở to, đột nhiên, một tiếng sói tru truyền tới làm lông tơ người ta dựng đứng.
Nàng len lén chạy đi, bạch mã này cũng là của Ưng Kiệt, trong thời gian bị hắn giam cầm, nàng cơ hồ trở thành thê tử của hắn, chẳng những muốn chăm lo việc nhà thay hắn, buổi tối còn muốn làm ấm giường giúp hắn.
Nghĩ đến lấy được kích tình trên người của hắn, thật là đủ để khiến một người phụ nữ đàng hoàng phải thét chói tai mặt hồng rồi.
Bạch Nhị biết nàng phải chạy trốn, nếu còn ở chỗ này, nàng nhất định sẽ triệt để sa đọa, biến thành một nữ nhân lang thang chính nàng cũng không nhận ra, bởi vì nàng phát hiện mình đã không muốn rời khỏi hắn.
Nhưng hắn là sát thủ, theo hắn sẽ không có hạnh phúc lâu dài, cho nên nếu như nàng đủ lý trí, trong lúc mọi chuyện còn không tới mức không cách nào khống chế thì mau rút người ra.
Cho nên, nàng trộm ngựa bảo bối của hắn, lại không cách nào khống chế được con ngựa này, chỉ có thể mặc cho nó vui mừng chạy loạn.
Lúc này nàng mới phát hiện mình đã tiến vào một khu rừng hoàn toàn không quen thuộc trong rừng.
"Nguy rồi! Đây là đâu? "
Bốn phía không có một bóng người, nàng bị lạc ở nơi đen tối như mực trong rừng rậm. Lòng của nàng cũng theo một tiếng tiếng sói tru dần dần tới gần mà cảm thấy lo lắng.
Lúc này, thật là hoạ vô đơn chí, con ngựa bị một bóng đen trước mắt kích động, sau một tiếng hí, chân trước nâng lên, nhẫn tâm hung hăng vất nàng từ trên lưng ngựa xuống.
"A!" Nàng kêu gào một tiếng thống khổ, gian nan không chịu nổi ngã vào một bụi cỏ.
Con ngựa đáng giận! Trong lòng không nhịn được mà thầm mắng. Thật giống với chủ nhân của nó, đều không nghe lời, đáng ghét!
Lúc này, khăn đầu buộc chặt trên đầu cũng rơi ra, mái tóc xinh đẹp buông xuống, trên người đều dính đầy bùn.
"Thật là đau!" Nàng xoa xoa cái mông đau đớn.
Đang trong lúc nàng muốn đứng dậy, phát hiện năm bóng dáng nam nhân cao lớn dần dần đến gần, dừng lại trước mặt nàng.
Không gặp phải người xấu chứ?
Nàng quan sát bốn phía, nơi hoang dã này căn bản không ai có thể cứu được nàng. Sợ sệt lo lắng cực điểm, nhất là khi nhìn đến khuôn mặt với những nụ cười xấu xa kia.
"Nhìn một chút! Huynh đệ chúng ta gặp được tiên nữ a! Tiểu tiên nữ, sao nàng nửa đêm không ngủ? Có phải quá tịch mịch, muốn huynh đệ chúng ta ở bên cạnh nàng không!"
Một nam nhân giống như thủ lĩnh lên tiếng, dẫn đến bốn tên khác cười to.
Quả nhiên là gặp phải người xấu rồi ! Có lẽ là sơn tặc...
Bạch Nhị muốn làm mình tỉnh táo, nhưng nàng như thế nào thoát được, năm nam nhân này có thể hình lớn hơn nàng nhiều!
Nàng thình lình bắt lấy hạt cát trên đất, thảy vào mặt mấy tên đó, sau đó nhanh chóng chạy trốn.
"Nữ nhân đáng chết! Bắt lấy nàng ta!"
"A"
Búi tóc Bạch Nhị bị một tên trong đó hung hăng kéo lấy, đau đến mức nước mắt cũng rơi xuống xuống, tiếp theo một cái chớp mắt, nàng liền bị bắt.
"Thật là đau! Rời khỏi ta!"
“Nha đầu thối! Dám phản kháng! Muốn ăn đòn!" Nam nhân đứng đầu không nói gì liền cho nàng một cái tát, đau đến đầu nàng hoa mắt bất tỉnh.
Cuối cùng, nàng dùng hết sức kêu to, liều chết vùng vẫy "Cút khỏi ta! Cứu mạng!"
"Tiểu tiên nữ đợi tình nhân sao? Đừng lo lắng, qua tối nay tiểu tình nhân của ngươi sẽ nhiều thêm!"
"Không!"
Trong lúc bọn chúng cười dâm đãng, đưa bàn tay thô bạo dơ bẩn muốn kéo rách y phục trên người nàng, phía sau liền xuất hiện một thanh âm lạnh lẽo.
"Rời khỏi nàng! Nếu không đừng trách ta không khách khí với các ngươi!"
Ưng Kiệt uy phong lẫm lẫm đứng dưới ánh trăng, con ngươi màu đen lấp lánh tức tối phát ra tia lửa giận.
"Ưng!" Bạch Nhị chưa bao giờ hưng phấn khi nhìn thấy hắn như bây giờ, căn bản đã quên nếu như nàng không chạy trốn, cũng sẽ không gặp phải hung thần ác sát này.
"Đừng sợ! Bọn họ nếu như dám động một cọng lông của nàng, kết cục tuyệt đối sẽ không tốt." Hắn lên tiếng dùng ngôn ngữ và ánh mắt thâm tình an ủi lấy Bạch Nhị đang bị kinh hoảng.
Hắn đã sớm đi theo nàng, nhưng vì muốn cho nàng một lần giáo huấn và trừng phạt, nên vẫn nhịn không ra mặt bắt nàng trở về.
Đợi đến lúc hắn nhìn thấy năm tên kia muốn làm ra chuyện không bằng cầm thú đối với bảo bối của hắn, hỏa khí của hắn mới bốc lên.
"Tiểu tử giỏi! Giọng điệu ghê gớm thật, chờ ta giải quyết ngươi rồi sẽ đến hưởng thụ thật tốt nữ nhân của ngươi."
Tên thủ lĩnh thấy mình có năm người, đối phương chỉ có một người, nên không để Ưng Kiệt trong mắt, mặc dù vừa mới bị khí phách không giận mà uy dọa sợ.
"Vậy phải xem ngươi có bản lãnh này không?" Ưng Kiệt quyết định muốn giết bọn họ.
Lập tức, năm người vây đánh Ưng Kiệt, nhưng đám ô hợp này không phải là đối thủ của hắn.
Ưng Kiệt lạnh lùng cười một tiếng, nụ cười này đại biểu tự tin và thắng lợi. Quả nhiên! Trong nháy mắt, chỉ thấy hắn vận nội công, hai bàn tay ngưng tụ một đoàn nhiệt khí như tuyết, sau đó đưa tay cầm Ưng đao ở eo, trong lúc sơn tặc không kịp nháy mắt, một ánh đao lạnh lùng loáng qua ngay trước mắt, phóng khoáng huy vài đao trên không trung. Lập tức, mọi thứ dường như đứng yên.
"Ha ha! Không có gì, ngươi thật quá non rồi... A! Thật đau!"
Sau tiếng kêu gào bi thống, chỉ thấy năm tên đại hán lập tức ngã xuống đất, không bao lâu liền tắt thở.
Thân thể Bạch Nhị run rẩy, đôi mắt to tràn đầy ánh lệ nhìn Ưng Kiệt, chỉ thấy bộ dạng bình tĩnh, tỉnh táo của hắn.
Hắn cởi áo choàng ra dịu dàng khoác vào cho nàng "Muốn về không?"
Nàng cắn môi dưới nén chặt nước mắt gật gật đầu, sau đó hai người cùng lên ngựa.
Dựa vào khuỷu tay cường tráng của hắn, trong nháy mắt này, Bạch Nhị đã rõ ràng tình cảm từ trước đến giờ đối với hắn.
Nàng yêu hắn! Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, liền yêu hắn!