Nghi X ương là một giang khẩu, phố xa chen chúc, khách qua lại tấp nập, phong cảnh thật ồn ào náo nhiệt.
Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa đi tìm một lữ điếm, thuê hai phòng trọ để nghi?
ngơi.
Đến nữa đêm Lâm Viết Hùng gọi Lý Hương Xưa nói nhỏ :
- Lý muội ! Ta đi trong chốc lát sẽ trở lại ngay.
Lý Hương Xưa cha kịp đáp, chàng đã nhún mình nhảy vọt lên mái nhà, và dùng thuật Cửu Ma Thần Phiêu đi như bay biến đến bờ sông. Chàng tìm lại chiếc thuyền con, chèo nhẹ đến chiếc đại thuyền của Bạch Y Cư Sĩ để dò xét.
Trên đại thuyền tối om, nằm im lìm giữa dòng sông tịch mịch. Chẳng có điều gì đáng nghi ngườ cả.
Chàng chờ một lúc lâu, bỗng từ xa có tiếng nước động bì bõm, và có một chiếc thuyền con lớt đến như bay, hướng về chiếc đại thuyền.
Biết là sắp có điều gì quan trọng, Lâm Viết Hùng lập tức tìm bụi rậm dấu chiếc thuyền con của mình, rồi lặn xuống nước bơi dần đến bên chiếc đại thuyền của Bạch Y Cư Sĩ.
Chàng chờ đợi chẳng bao lâu, chiếc thuyền con đã từ xa tiến đến nơi.
Bỗng nghe Bạch Y Cư Sĩ từ trong đại thuyền nói vọng ra :
- Hải huynh đã đến đấy ư ?
Một giọng nói hào sảng từ chiếc thuyền con mới đến đáp lại :
- Bạch huynh chờ tôi có lâu không ?
Bạch Y Cư Sĩ trầm giọng nói :
- Hải huynh đi vừa tròn nữa tháng thì công việc thành tựu khả quan ! Tiểu đệ lấy làm vinh hạnh đã chu toàn sứ mệnh.
Ngay lúc đó, một bóng người từ chiếc thuyền nhỏ phóng qua chiếc đại thuyền nghe “vút” một tiếng.
Lâm Viết Hùng kinh ngạc trước công phu thượng thặng ấy.
Lại nghe Bạch Y Cư Sĩ nói :
- Hải huynh đến rất đúng lúc. Tiểu đệ đang có một việc thắc mắc cần hỏi Hải huynh.
Người lạ mặt mới đến, vui vẽ hỏi :
- Việc mà Bạch huynh thắc mắc chắc là trọng đại lắm phải không ?
N - Có thể là việc trọng đại đối với Hải huynh, vì tiểu đệ không nghe nói Hải huynh đã thu nhận môn đồ đệ chính tông nào nhưng vừa rồi tiểu đệ có gặp một cậu bé tinh thông về Cửu Ma Dương Công, lấy làm khó nghĩ !
Người lạ mặt mới đến cười nhẹ, đáp :
- Và nó tự xng là Lâm Viết Hùng phải không ?
Bạch Y Cư Sĩ ngạc nhiên :
- á ! Hải huynh đã biết rồi ư ? Ai nói cho Hải huynh nhanh thế ?
Lâm Viết Hùng nghe hai người đối đáp lòng rộn lên. Chàng muốn hiểu người mà Bạch Y Cư Sĩ gọi là Hải huynh là nhân vật nào ? Tại sao lại biết chàng ?
Hải huynh tức là Hải Lăng Quân, mà Hải Lăng Quân có liên hệ gì đến Huyền Cung Đảo Chúa, sư phụ chàng chăng ? Tại sao hắn lại biết môn Cửu Ma Dương Công là môn bí truyền của Huyền Môn Cung. Hay hắn là Phan Thọ Anh, tên phản đồ của sphu.
chàng ?
Bao nhiêu thắc mắc xoay quanh trong óc chàng. Chàng cố ngoi đầu lên để nhìn thấy hình dáng của người mà Bạch Y Cư Sĩ gọi là Hải Lăng Quân.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Hải Lăng Quân, chàng lại còn thắc mắc hơn, vì người này trông tướng mạo ph ương phi, trạc độ trên bốn mươi tuổi, cử chỉ trang nhã, không chút gì tỏ ra hèn hạ cả.
Chàng lắc đầu lẩm bẩm :
- Không ! Tên phản đồ của bổn môn không thể là kẻ tuấn kiệt như vậy được.
Tình cảm của chàng đối vơi Hải Lăng Quân đã xua đuổi những nghi ngườ trong đầu óc. Chàng để ý nghe ngóng.
Hải Lăng Quân nói :
- Chính vì trước đây, tôi cũng thắc mắc và theo dõi nên mới biết được tung tích của hắn. Đối với hắn, chúng ta nên giúp đỡ để hắn hoàn thành sứ mệnh.
Câu nói này làm cho Lâm Viết Hùng ngơ ngẩn. Nếu Hải Lăng Quân không phải là người có liên quan đến Huyền Môn Cung thì cũng là kẻ liên hệ đến dòng họ chàng !
Bạch Y Cư Sĩ nói :
- Đoạt được Ma Đầu Bích Ngọc tiểu đệ đã hao tốn tâm trí và công lực không ít.
Không lẽ Bạch huynh là kẻ quê mùa, trưởng giả, không biết tí võ công nào sao ? Tiểu đệ đã để ý dò xét lối thay hình đổi dạng của lão, nhưng không sao biết được.
Việc này thật đáng ngườ vực. Mặt khác, tiểu đệ vẫn lo ngại chiếc Ma Đầu Bích Ngọc không biết thật hay giả ?
Hải Lăng Quân trầm ngâm nói :
- Việc này không quan hệ ! Ví dụ Ma Đầu Bích Ngọc có giả đi nữa, chúng ta cũng dùng nó quấy động võ lâm để họ phá nát tổ chức của hắn.
Bạch Y Cư Sĩ nói :
- Hải huynh có tin rằng Bá Hoa Trang Chủ là Đế Quân U V ương Quỷ Điện không?
- Điều đó còn phải chờ khám phá. Hiện nay cha thể đoán chắc được.
- Nếu hắn thật là Đế Quân Quỷ Điện mà tiểu đệ cắm thuyền khiêu khích thế này, hắn vẫn không chịu ra mặt, cứ cải trang làm một lão trang chủ trưởng giả thì hắn là ke?
nguy hiểm và đầy bản lĩnh.
- Trên đường vè từ Nhạc Dương đến Nghi X ương, Hải huynh khám phá được gì mới lạ chăng ?
- Có hai việc. Thứ nhất, ta nghi Thuần Vu Cốc Thanh ở Trúc Lâm Trang và Bá Hoa Trang Chủ vẫn là một. Bởi vì Thuần Vu Cốc Thanh đã cho Bát Kiếm Sĩ bắt cóc Lâm Viết Hùng đem về trang viện Trúc Lâm, may nhờ có Tề Trọng Nhân trong Hải Thiên Tứ Hữu đến giải thoát. Điều này chính là một nghi vấn. Mặt khác ta cũng nghi ngườ hoặc chính Thuần Vu Cốc Thanh đã chiếm đoạt gói lụa vàng Bí Kiếp Toàn Thcủa Điên ác Sát nữa.
Bạch Y Cư Sĩ nói :
- Tiểu đệ không ngườ hắn có thể hành động xuất quỷ nhập thần như vậy. Nhưng nếu hắn đã có đủ hai báu vật Bi Kiếp Toàn Thư và Ma Đầu Bích Ngọc, sao hắn không lánh mặt để khổ luyện còn phái bọn môn đồ Quỷ Điện đi dò xét khắp nơi ?
- Điều này thì ta cũng không hiểu nỗi. Nhưng bây giờ đây chúng ta đã lấy được Ma Đầu Bích Ngọc thì chắc hắn không còn luyện Bí Kiếp Toàn Thư được nữa. Nếu hắn không có Ma Đầu Bích Ngọc mà vẫn cố luyện pho Bí Kiếp Tâm Thư thì sớm muộn cũng bị tẩu hỏa nhập ma như Điên ác Sát !
- Nhưng chúng ta đã lấy lại được Ma Đầu Bích Ngọc thì thế nào cũng đương đầu với hắn những trận sát kiếp sau này.
- Đó là việc đương nhiên ! Bá Hoa Trang Chủ giúp ta xin hãy cố gắng.
- Hừ ! Đã là tri kỷ, tiểu đệ đâu từ chối. Nhưng điều quan trọng là thế lực của Quy?
Điện hiện nay quá mạnh, chúng ta cần phải thảo kế hoạch đối phó.
- Chúng ta neo thuyền ở đây mà hắn vẫn không chịu xuất đầu lộ diện thì kế hoạch chúng ta coi như thất bại rồi. Tuy nhiên, chúng ta vẫn còn nhiều cách để khám phá sào huyệt của chúng.
- Này Hải huynh ! Còn điều thứ hai Hải huynh vừa nói là gì ?
- à ! Cái tin Ma Đầu Bích Ngọc đã truyền lan khắp giang hồ. Hiện nay các môn phái Võ lâm đều kéo nhau về Nghi X ương để tranh giành. Nay mai sẽ có nhiều trận thhùng giữa các cao thủ.
Lâm Viết Hùng nghe đến đây như sáng tai sáng mắt ra.
Chàng không cần tìm hiểu Hải Lăng Quân và Bạch Y Cư Sĩ là ai, dù sao họ cũng không phải là kẻ thù của chàng. Chàng nhất định đến trang viện Bá Hoa, nơi mà chàng cho là có nhiều bí ẩn nhất hiện nay để khám phá sự thật.
Chàng lặng lẽ trở về thuyền, mặc quần áo và chèo vào bờ, dùng Cửu Ma Thần Phiêu chạy một mạch về lữ điếm.
Sau khi chàng ngã mình trên giường thì trống đã tàn canh.
Trời lờ mờ sáng, Lý Hương Xưa vào phòng lay chàng dậy, hỏi thăm câu chuyện đêm qua. Chàng kể lại cho nàng nghe từng chi tiết một.
Sau khi nghe xong, Lý Hương Xưa kinh ngạc hỏi :
- Nếu Bá Hoa Trang Chủ là Đế Quân Quỷ Điện tất trong mình mang một tuyệt học võ công. Thế mà hắn không để lộ một mãy may cho ai biết, đủ thấy công lực của hắn đã đạt đến mức xuất thần nhập hoá rồi. Giang hồ ngụy trá, chúng ta phải đề phòng lắm mới được.
Lâm Viết Hùng nói :
- Lý muội ! Chúng ta nên rời khỏi nơi đây là hơn ! Ta muốn đến nhà Bá Hoa Trang Chủ dò xét xem lão sắp có những hành động gì ?
Lý Hương Xưa trầm tư nói :
- Chắc gì lão chịu nói thật những dự tính của lão cho Lâm ca biết ?
- Nhưng ít ra chúng ta cũng hiểu được phần nào khi sự nhận xét chúng ta đã thay đổi nhiều.
Lý Hương Xưa gật đầu. Cả hai lần vào thành Nghi X ương, hỏi thăm Bá Hoa Trang.
Bá Hoa Trang là một nơi giàu có nức tiếng tại thành phố này, nhà cao cửa rộng, cổng kín tường dày. Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa đến trước cổng thì bỗng thấy cánh cổng bị bể nát, như mới vừa có ai đập phá.
Nhưng cả hai cha kịp nghĩ gì thì đã thấy một người ốm như que củi, mặc áo bào xanh, g ương mặt trắng bệt không có máu ửng, từ trong nhà hối hả bước ra. Khi nhận thấy Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa đang lấp ló muốn vào, lão quắc mắt nhình hai người phát ra những tia sáng khủng khiếp.
Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa giật mình, cả hai đều nghĩ thầm :
- Người này công lực uyên thâm, đã đạt đến mức thượng thừa tiền bối, tại sao lão từ trong trang nhà Bá Hoa Trang Chủ đi ra ? Như vậy tất là bằng hữu của Bá Hoa Trang Chủ rồi. Nếu là bằng hữu thì Bá Hoa Trang Chủ phải là một tay cao thủ võ công hảo hạng chứ không phải tầm thường.
Hai người đang thắc mắc thì người áo xanh đã lên tiếng hỏi :
- Hai người đến đây làm gì ?
Giọng nói làm cho Lâm Viết Hùng rúng động toàn thân, chàng lấy lại bình tĩnh đáp :
- Chúng tôi là người đang giúp việc cho Bá Hoa đại nhân, muốn tìm gặp trang chủ.
Lão nhân áo thụng xanh như có điều gì nghĩ ngợi, nói ngập ngừng :
- Muốn tìm gặp Trang chủ ? ờ….ờ…Trang chủ đang chờ hai ngươi đấy ! Hãy theo ta vào trong.
Câu nói ấy làm cho Lý Hương Xưa thắc mắc. Nàng kề tai nói nhỏ với Lâm Viết Hùng :
- Chúng ta có hẹn với Trang chủ đâu mà Trang chủ chờ chúng ta ? Tiểu muội thấy lời nói của gã không thành thực.
Lâm Viết Hùng đáp nhỏ :
- Ngu huynh cũng nhận ra như thế.
- Lâm ca vào đó không sợ nguy hiểm sao ?
- Lý muội ! Em đứng ngoài này chờ ta.
Dứt lời, Lâm Viết Hùng bước thêo lão nhân áo xanh vào bên trong.
Chẳng bao lâu, Lý Hương Xưa nghe bên trong trang viện có tiếng chuyển động ầm ầm. Nàng hoảng kinh kêu to :
- Lâm ca ! Lâm ca !
Nàng cha kịp xông vào thì từ bên trong một bóng người vượt tường phóng ra ngoài, chạy xớt ngang mình Lý Hương Xưa, nắm tay nàng chạy như bay.
Khi chạy xa quá trăm trượng, quay đầu nhìn lại không thấy ai theo đuổi, người này mới buông nàng ra, dứng thở hồng hộc, vẻ mặt cha tan hết nổi lo âu sợ hãi. Lâu lắm, gã mới lấy lại bình tĩnh, vừa run giọng nói :
- Lý muội ! Ta may mắn thoát chết, kinh khủng thiệt.
Người này chính là Lâm Viết Hùng.
Lý Hương Xưa hỏi với giọng bối rối :
- Lâm ca ! Sự việc xảy ra làm sao mà kinh hãi như vậy ?
- Thực ta chẳng hiểu gì cả ! Lão áo xanh này lợi hại không lường.
Ta bị thảm bại dưới tay lão không quá nữa chiêu.
Vừa nói đến đây, chàng kêu lên một tiếng “ối” rồi mửa ra một búng máu tư ơi, đoạn tiếp tục nói :
- Ta vận dụng cả Liệt Hải Chưởng, Xuyên Vân Chỉ, Cửu Ma Hỏa Thân, Cửu Ma Thần Phiêu bốn chiêu tuyệt diệu của Cửu Ma Dương Công cùng một lúc phát ra hàng trăm cơn bảo trốt, làm cho mái trang viện rung chuyển ran rắc, gạch ngói bay lên cao mịt mù, thế mà chỉ một cái vẩy tay nhẹ của gã đã hoá giải hết. Đến bây giờ ta cũng cha hiểu do đâu gã cố ý giết ta ?
Chàng vừa nói đến đây thì Lý Hương Xưa đã kéo chàng nép vào ngõ hẽm, và nói :
- Kìa ! Kìa ! Lâm ca nhìn xem có phải lão ma đầu ấy đi bên kia đường không ?
- Đúng là gã rồi !
Cả hai nép mình vào ngõ hẽm, đợi cho gã áo xanh đi qua.
Khi lão áo xanh đã đi khỏi cách xa vài dặm, Lâm Viết Hùng nói nhỏ với Lý Hương Xưa :
- Tuy bị thương không nặng lắm, nhưng ta không rõ vì sao lão cố ý hại ta như vậy ? Ta nhất quyết tìm cho ra nguyên do.
Chàng kéo Lý Hương Xưa lẫn lút đuổi theo gã áo xanh. Nhưng khi đến bờ sông, gã áo xanh biến mình vào bụi rậm, mất hút.
- Lý muội ! Chúng ta hãy trở lại Trang viện Bá Hoa xem sao !
Khi cả hai bước vào cổng Bá Hoa Trang, thì một cảnh tượng hãi hùng đã xảy ra.
Trước mắt họ, từ sân dẫn vào nhà, hàng mấy mươi người chết còn bê bết máu tư ơi, nằm sóng sợt trên mặt đất. Những người chết này không tìm ra một vết tích nào khả nghi, chỉ thấy trên mặt mỗi xác chết bị nám đen.
Lý Hương Xưa nói :
- Thôi đúng rồi ! Lối giết người hệt như các vụ huyết án đã xảy ra trên giang hồ qua mấy chục năm.
- Như vậy thủ phạm chính là “hắn”, cũng vì hắn thấy ta và tiểu muội bắt gặp hắn từ trong trang viện bước ra, hắn sợ lộ tông tích muốn giết cả hai. Thực là hành động độc ác.
Lý Hương Xưa thở dài nhìn mấy xác chết nằm thờn thợt, nói :
- Đây là những kẻ hy sinh đầu tiên cho viên Ma Đầu Bích Ngọc.
Lâm Viết Hùng nói :
- Chúng ta hãy rời khỏi nơi đây lập tức.
Cả hai trở về khách điếm.
Sau khi nghỉ ngơi, Lâm Viết Hùng ngồi nhập định, điều động chân ngươn chữa thương.
Mãi đến xế chiều, chàng mới đưa Lý Hương Xưa đi dùng cơm. Trong bữa ăn, chàng nói nhỏ với Lý Hương Xưa :
- Đêm nay có lẽ trên sông xảy ra một vụ sát kiếp, mà người chết sẽ không ít.
Lý Hương Xưa thở dài :
- Có lẽ gã áo xanh đang dự tính một âm mu gì đây.
Lâm Viết Hùng nghiêm giọng nói :
- Không rõ Bạch Y Cư Sĩ và Hải Lăng Quân có chế ngự được gã không ? Ta thấy lo ngại vô cùng. Này Lý muội ! Ta muốn tìm gặp Bạch Y Cư Sĩ xem sao ?
Lý Hương Xưa ngạc nhiên :
- Để làm gì ?
- Ta muốn nói cho Bạch Y Cư Sĩ biết, vì ta nhận thấy gã áo xanh có một công lực quỷ khốc thần sầu. Nếu hay trước, may ra họ thoát nạn được.
Lý Hương Xưa gật đầu hài lòng.
Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa giả trang làm hai người chài lới lần mò đến mé sông. Bấy giờ mặt sông vẫn im lìm lặng lẽ, lâu lâu thì nghe tiếng sóng rì rào.
Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa lên chiếc thuyền con, bơi rất nhanh hướng về đại thuyền của Bạch Y Cư Sĩ.
Khi thuyền chàng còn cách chiếc đại thuyền độ năm trượng, đã nghe Bạch Y CSĩ trầm giọng hét :
- Thuyền câu ai đó ! Hãy rời khỏi nơi nầy ngay, nếu chần chờ, đừng trách ta không lưu tình.
Lâm Viết Hùng nói lớn :
- Cư sĩ ! Mới cách một ngày đêm mà Cư sĩ đã quên Lâm Viết Hùng này ư ?
Bạch Y Cư Sĩ dịu giọng hỏi :
- Ngươi là Lâm Viết Hùng đấy ư ? Cha đến ngày hẹn, ngươi đến đây làm gì ?
Lâm Viết Hùng trầm giọng nói :
- Vãn bối đến báo cho Cư sĩ biết có một người lạ xuất hiện, và một việc vừa xảy ra.
Bạch Y Cư Sĩ hỏi :
- Lâm Viết Hùng ! Tại sao ngươi lại đem chuyện ấy nói với ta ?
Lâm Viết Hùng đáp :
- Cũng bởi việc này có quan hệ đến sinh mang của Cư sĩ trong những giờ phút sắp tới, nên vãn bối phải báo trước.
Vã lại vãn bối hiểu rõ Cư sĩ không phải là người bất lương, hèn hạ.
Bạch Y Cư Sĩ vui vẻ nói :
- A ! Thế thì ngươi cho ta biết việc gì vừa xảy ra vậy ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Cả nhà Bá Hoa Trang Chủ đều bị giết sạch. Cư sĩ có biệt hung thủ là ai không ?
Vì cớ nào mà hắn giết cả nhà Bá Hoa Trang Chủ vậy ?
Bạch Y Cư Sĩ hướng vào trong khoang thuyền nói :
- Hải huynh nghe rõ chứ ?
Lâm Viết Hùng nghe hỏi biết Hải Lăng Quân đang có mặt trên thuyền. Chàng nói tiếp :
- Nầy Cư sĩ tiền bối ! Vãn bối nói cho biết kẻ giết toàn gia Bá Hoa Trang là một gã ốm cao, mặc áo xanh, có chưởng lực thâm hậu, chiêu thế thân pháp rất kỳ bí.
Hải Lăng Quân từ trong khoang thuyền nói vọng ra :
- Lâm Viết Hùng ! Ngươi nhận thấy hắn có mấy ngón tay ?
Lâm Viết Hùng suy nghĩ, rồi đáp :
- Vãn bối không lưu ý, chỉ vì vãn bối bị lão đánh cho nữa chiêu chí tử, chạy thục mạng.
Bạch Y Cư Sĩ thở dài :
- A ! Gã lợi hại đến thế sao ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Vãn bối chỉ thấy gã sử dụng độ nửa phần công lực.
Hải Lăng Quân nói vọng ra :
- Tốt lắm ! Ta cảm ơn ngươi đã cho hay tin tức này. Hãy tiếp nhận !
Một đạo hào quang từ trong khoang thuyền bắn xẹt ra làm chàng kinh ngạc, vội đưa tay đón bắt. Thì ra đó là một viên ngọc hình sọ người sáng chói.
Chàng buộc miệng reo lên :
- Ma Đầu Bích Ngọc !
Giọng nói của Hải Lăng Quân lại vang ra :
- Lâm Viết Hùng ! Ngươi giữ lấy báu vật ta trao tặng cho ngươi. Nếu ta và Bạch huynh có gặp nguy hiểm đến bực nào ngươi cũng không được can thiệp. Ngươi nhớ kỹ lời ta dặn chứ?
Lâm Viết Hùng biết đây là lời nói quan trọng vô cùng, nên cúi đầu tuân lệnh :
- Thôi. ngươi mau rời khỏi nơi này.
Lâm Viết Hùng hướng vào đại thuyền cung kính giả biệt, bỏ viên Ma Đầu Bích Ngọc vào túi, rồi xuôi thuyền men vào bờ.
Chàng mân mê viên ngọc Ma Đầu, tâm trí ngẩn ngơ.
Bỗng từ trong khoang đại thuyền bắn vọt ra hai bóng người và dùng thuật khinh công chạy như bay trên mặt sóng. Thật là một thân pháp ảo diệu mà chàng cha hề trông thấy.
Hai người đó chính là Hải Lăng Quân và Bạch Y Cư Sĩ.
Họ bỏ thuyền đi về đâu ?
Lâm Viết Hùng lòng đầy thắc mắc. Chàng vội nhảy phóc lên bờ, cầm tay Lý Hương Xưa, dùng thuật Cửu Ma Thần Phiêu đuổi theo nhanh như tên bắn.
Thuật khinh công của chàng ảo diệu như vậy, nhưng đuổi mãi vẫn không sao kịp Hải Lăng Quân và Bạch Y Cư Sĩ.