Ada nhẹ nhàng kéo Minh Diệu sang một bên nhỏ giọng nói:
- Tuy rằng ngươi chưa bao giờ nói cái gì, nhưng mà ta có thể nhìn ra trong lòng ngươi có chuyện gì. Nhưng ngươi phải biết rằng, giao dịch với các ác ma như vậy, không phải người bình thường nào cũng có thể thừa nhận được.
- Ta hiểu mà.
Bị Ada nói hết ra tâm sự trong lòng, Minh Diệu cũng không phủ nhận.
- Ngược lại ta không cần thiết phải trao đổi mấy thứ đó, mà là ta ngạc nhiên không hiểu sao ta lại có thể trao đổi được mấy thứ đó.
Nhìn thấy bộ dạng không hiểu của Minh Diệu, ADA gật gật đầu. Bình thường Minh Diệu có bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng mà Ada nhìn ra được, bộ dáng này của Minh Diệu là hắn đang giả vờ, ở trong lòng của hắn, nhất định có chuyện không thể bỏ xuống được. Chỉ cần là người, rất khó có thể đạt được cảnh giới vô dục vô cầu, chỉ là chấp niệm có mạnh có yếu mà thôi. Chỉ là một người làm không ít giao dịch với quỷ, Ada cũng không quá lo lắng Minh Diệu sẽ làm ra chuyện tình cực đoan gì.
- Ta sẽ giúp ngươi triệu hoán nữ ác ma kia đến.
Ada nghiêm túc ngẫm nghĩ.
- Nhưng mà ngươi phải đáp ứng ta, không được làm chuyện gì xúc động.
- Yên tâm đi, ngươi cũng biết tính ta rồi mà.
Minh Diệu cười cười.
- Trừ bỏ lúc thân thể xúc động, thời gian khác ta đều rất bình tĩnh.
Một giờ sau, Ada và Minh Diệu không ngừng khuyên Từ Mẫn đi về phía trước. Trong lúc này, Từ Mẫn không thích hợp ở đây, nhưng mà mặc kệ hai người nói thế nào, Từ Mẫn vẫn kiên trì lưu lại.
Nếu là trước kia, Từ Mẫn có lẽ sẽ nghe theo lời nói của Minh Diệu mà đi về trước để tránh đi, dù sao chính bản thân cô đối với những sự tình này ít nhiều cũng có chút bài xích. Nhưng mà từ sau đêm hôm đó, Từ Mẫn tự nhiên không thể để Minh Diệu ở một mình trong này. Không chỉ có Ada dụ nhân kia, huống chi ác ma triệu hoán ra cũng có thể khiến cho người ta phạm tội, nàng tự nhiên không thể để tên gia hỏa chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt xung quanh như Minh Diệu ở lại chỗ này một mình. Nói không chừng không cẩn thận liền sẽ bị người ta cướp mất. Người đến tuổi này như nàng, tìm được đối tượng thích hợp cũng không quá dễ dàng, tự nhiên là không thể buông ta bất cứ cơ hội nào, cũng không thể phạm bất kỳ sai lầm gì.
- Quên đi.
Chứng kiến việc khuyên bảo không có kết quả, Minh Diệu cũng không tiếp tục kiên trì.
Tuy rằng hai ngày này Từ Mẫn có nhiều chỗ khác thường, nhưng Minh Diệu cũng không biết nên nói thế nào cho phải. Nhưng mà hắn biết, nữ nân này tính tình mạnh mẽ, nhận thức đối với chuyện tình cảm đều không ai cản nổi.
- Nhiều người nhiều tay, thời điểm mấu chốt nói không chừng có thể giúp đỡ.
- Cũng tốt.
Ada cũng buông tha việc khuyên nhủ.
- Dù sao thì cũng có rất nhiều việc phải làm, ngươi muốn giúp đỡ cũng tốt. Nhưng mà…
Ada nghiêm túc nhìn Từ Mẫn.
- Ngàn vạn lần không nên nói lung tung.
- Biết rồi, hai người các ngươi thực dong dài.
Từ Mẫn đứng dậy.
- Muốn làm cái gì thì làm mau đi, trời sắp tối rồi.
Ada nhìn ra cửa ban công.
- Un! Ngươi có thể nghỉ được rồi.
- Thật tốt quá.
Un ở phía trước sân khấu cao hứng nhảy dựng lên.
- Ta biết mỗi lần chỉ cần có Minh Diệu là ta có thể nghỉ sớm.
Chứng kiến tiểu thư ký đang nhảy nhót không thôi và ánh mắt oán hận đang nhìn mình chằm chằm của Ada, Minh Diệu bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi của mình.
- Chuyện này thật sự không liên quan đến ta, trùng hợp mà thôi.
- Dù sao mỗi lần ngươi tìm đến ta đều không có chuyện tốt.
Ada liếc mắt lườm Minh Diệu, nhưng trong mắt Từ Mẫn thì nó giống như là đang ra hiệu.
- Bao giờ cũng luôn là ta bị thương.
Nhìn thấy tiểu thư ký cao hứng rời khỏi văn phòng, Ada khóa cửa lại, ba người bắt đầu lu bù công việc. Tài liệu thì ở nơi này Ada đã có sẵn, không cần phải đi tìm, nhưng mà vì an toàn của ba người, Ada vẫn làm rất nhiều biện pháp phòng bị, bất kể nói thể nào, nơi này cũng sắp sửa triệu hoán ác ma đến, chính là tồn tại bán thần thông thường.
Bận rộn cả buổi, ba người mới có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi, hiện tại phải đợi đúng đến lúc trăng mọc lên.
- Hoàn hảo, hôm nay đúng là ngày trăng tròn.
Ada đánh giá chung quanh xem còn quên cái gì hay không.
- Nhiều như vậy cũng đều dùng hết sao?
Nhìn thấy cả phòng đầy phù chú văn chương, Minh Diệu cảm giác mấy thứ này của người ngoại quốc thật sự là rất phiền toái, cần nhằm vào này nhằm vào cái kia, Minh Diệu thật ra cảm giác thấy trận pháp bên trong bản ngũ hành chú kia tốt hơn một chút. Chỉ cần hiểu rõ thuộc tính của yêu quái liền có thể thu phục, chỉ tiếc Minh Diệu căn bản là không làm rõ được, ác ma của nước ngoài là thuộc giống gì. Mà hỏi Ada ác ma là thuộc tính gì thì cũng như là không hỏi, người ngoại quốc căn bản là không rõ đạo lý ngũ hành tương khắc.
- Ở trong này là được sao? Không phải là muốn tới ngã tư đường sao?
- Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi tùy tiện chọn chỗ này làm văn phòng sao?
Ada cười đắc ý nói.
- Tòa đại lầu này là tòa lầu hào hoa nhất trên đoạn đường này. Theo phong thủy người trong nước các người hay dùng mà nói, có phong, có thủy, có sơn có nhân khí. Mà 13 cùng 9 là quan niệm nguyên thủy của người Maya đối với địa cầu. Bọn họ đem địa cầu phân thành một số tầng. Mỗi tầng có 13 thế giới. Dưới địa cầu cũng là như thế, mỗi tầng có 9 thế giới. Các tầng phân biệt do thần giới chưởng quản. Chỉ cần hơi chút bố trí xuống, ta có thể bắt chước tạo ra một thế giới chỉ thuộc về ta, giả mạo thần giới, ở trong thế giới của
mình, ta là tùy tâm sở dục mà làm. Còn cần để ý có phải ở ngã tư đường hay không sao?
- Về phần những văn chương này thì sao ?
Ada thở dài.
- Là vì để phòng ngừa vạn nhất. Giao tiếp cùng với chúng ta không phải là ác ma bình thường, tự nhiên cần phải chuẩn bị nhiều thứ.
- Ngươi còn chưa đủ tùy tâm sở dục sao?
Minh Diệu nhỏ giọng than thở.
- Bởi vì chúng ta muốn triệu hoán ác ma đến, những biện pháp này dùng để che chắn ác ma, phương pháp tự nhiên không thể dùng được.
Ada không có nghe được tiếng nhỏ giọng than thở của Minh Diệu, tiếp tục giải thích.
- Cho nên chúng ta chỉ có thể dùng Khốn Ma Trận để phòng ngự công kích. Tác dụng tuy rằng không lớn, nhưng mà so với không có gì thì vẫn tốt hơn.
- Nhân tiện, cái này, còn cái này nữa.
Từ Mẫn chỉ vào một đám vòng tròn ở dưới sàn nhà và cả trên trần nhà.
- Những hình vẽ nhằng nhịt này cũng dùng đến sao? Ngươi xem này, còn có cả tượng nữa, giống như ở trong TV vậy, nhưng mà ngươi xem cái này...
Từ Mẫn chỉ một cái văn tự trên mặt đất hỏi.
- Cái này so với bức tranh của con gái ta còn khó xem hơn, không chỉ là vòng tròn không đồng đều, hơn nữa bên trong còn có chữ viết sai sau đó lại xóa đi.
- Sao có thể như vậy được?
Ada vẻ mặt không tin đi tới, quả nhiên trên mặt đất có một bức tranh rối loạn lung tung, không ra một hình dáng gì cả, có thể dùng mới là lạ.
- Cái kia…
Minh Diệu ngượng ngùng gãi đầu.
- Ta thấy ngươi vẽ tranh mệt mỏi như vậy, liền tập vẽ theo bức tranh của ngươi, lần đầu tiên thôi.
- Ngươi bị ngu ngốc sao ?
Ada cũng nhịn không được hung hăng nện một quyền xuống đầu Minh Diệu.
- Ngươi vẽ bức tranh ở chỗ khác không tốt thì cũng không sao, vì sao lại là bức tranh ở trên thảm hả ? Phải biết rằng đây chính là thảm Ba Tư, là ta đặc biệt cẩn thận mang tới từ Châu Âu.
- Người ta đều treo thảm Ba Tư ở trên tường, ngươi lại mang nó rải xuống sàng, làm sao ta biết được, trên mặt nó cũng đâu có dán nhãn.
Minh Diệu bị đánh vào đầu liền kháng nghị nói:
- Ngươi đi ra ngoài học được thói xấu, trước kia ngươi đâu có bạo lực như vậy.
- Như thế nào, ngươi hi vọng ta dùng phương pháp trước kia để trừng phạt ngươi sao?
Ada trợn mắt lên, Minh Diệu cảm giác được một cỗ sát khí.
- Không cần.
Minh Diệu giống như là mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức liền nhảy dựng lên, hiện tại Ada đang nổi nóng, nếu mà tiếp tục chọc giận nàng, chỉ sợ Minh Diệu thật sự sẽ đi gặp ác ma.
- Không được náo loạn.
Từ Mẫn đứng ra, ngăn trở ADA đang muốn nhào lên xử tội Minh Diệu. Từ Mẫn đè Minh Diệu ngồi xuống.
- Ta nói thật với ngươi, ngươi rốt cục là nghĩ như thế nào. Ta đều đã quên đi mọi chuyện, nhưng mà ngươi lại vẫn kiên trì.
- Không có gì.
Minh Diệu nhún nhún vai.
- Trước kia không phải ngươi luôn luôn muốn cấp cho bạn của ngươi một cái công đạo sao. Bây giờ chúng ta gọi ác ma kia ra đàm phán, thuận tiện ta tiếp tục thưởng thức mỹ nữ một chút.
Từ Mẫn lắc lắc đầu.
- Người đã chết rồi, ta cũng nhìn thấu rồi. Giống như là Âu Phàm nói vậy, Bội Gia có lẽ thực sự là mình làm mình chịu mà thôi, ta không muốn ngươi lại làm ra chuyện gì nguy hiểm.
- Yên tâm, không có nguy hiểm đâu.
Minh Diệu cười cười khiến cho Từ Mẫn an tâm.
- Kỳ thật ta cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi gia hỏa kia một chút, có một số việc ta đã để ở trong lòng rất lâu rồi.
Từ Mẫn trầm mặc một hồi, thở dài một hơi.
- Ta biết nhất định là ngươi có chuyện gì muốn làm, nếu không lấy tính cách của ngươi, có thể lừa dối được thì sẽ lừa dối mình để quên đi, sẽ không luôn luôn tích cực. Tuy rằng ta không biết rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì, nhưng mà phải hứa với ta, nhất định không được làm chuyện gì nguy hiểm.
- Yên tâm.
Minh Diệu nhìn thấy nữ nhân này thật giống như là đại tỷ tỷ, trong lòng ấm áp nói:
- Ta có chừng mực.
Ánh trăng chậm rãi dâng lên, đã là lúc nửa đêm, người bên trong Offices hẳn là đã rời khỏi, chỉ có trong phòng 1309 là có ánh sáng mỏng manh lộ ra.
Trên mặt đất có những vòng tròn thật lớn dùng chất lỏng không biết tên vẽ ra, ở mỗi chân của ngôi sao sáu cánh trong vòng tròn đều đốt một cây nến màu trắng. Đây không phải là ngọn nến bình thường, nó cháy tỏa ra một cỗ hương vị cay mũi.
- Đã chuẩn bị xong chưa?
Ada hướng về phía hai người hỏi.
Minh Diệu và Từ Mẫn gật gật đầu, ba người đứng ở bên ngoài vòng tròn thành một cái tam giác đều, Ada bắt đầu niệm thần chú triệu hồi.
- Ta gọi tên ngươi, ác linh Lilith Y Tây Tư. Bằng vào danh nghĩa của ta, ta ra lệnh cho ngươi. Với đấng chí cao vô thượng, dưới danh nghĩa của chúa sáng thế ngươi mới có thể sinh tồn. Cũng là uy quang của Vạn Vật Chi Chủ.
Thanh âm của ADA quanh quẩn ở trong căn phòng vắng vẻ, có lẽ là ảo giác, Từ Mẫn cảm giác nhiệt độ xung quanh giảm xuống không ít.
- Ngươi đáp ứng mệnh lệnh của ta, lấy tư thái của ta mà sinh ra.
- Vì thần mà sinh ra, ngươi phải biết phục tùng ý chí của thần mà hiện thân.
Ada không hề tạm dừng chút nào, trong miệng tiếp tục đọc tiếp các câu thần chú, những ngọn nến dưới mặt đất kia lóe lên, thiêu đốt càng thêm mãnh liệt.
Liên tiếp những câu thần chú không rõ ý từ trong miệng Ada nói ra, sương mù không biết xuất hiện từ chỗ nào đã che kín cả căn phòng, Từ Mẫn dường như không còn thấy rõ thân ảnh của Minh Diệu đứng ở phía trước mình vài thước, hơn nữa sương mù kia còn đang dần dày đặc.
- Lấy danh nghĩa của Vạn Năng Chi Chủ chí cao. Ngươi Lilith Y Tây Tư bày ra tư thái của ngươi. Nhưng không thể phát ra ác thối và tiếng vang tịnh ứng mau chóng hiện hình.
Thanh âm của Ada trở nên cao vút lên, vừa mới dứt lời, một đạo quang mang màu trắng từ trên cái vòng tròn thật lớn trên mặt đất kia phát ra. Đạo quang mang chói mắt kia khiến cho ba người không thể mở được mắt ra, theo sau hào quang mà đến, còn có từng trận âm thanh giống như tiếng tru của dã thú.
Không biết qua bao lâu, đạo bạch quang kia rốt cục cũng dần tán đi. Từ Mẫn và Ada cũng dần dần mở mắt.
- Thất bại sao?
Nhìn thấy trung tâm của vòng tròn hoàn toàn vắng vẻ, Ada thở dài một hơi.
- Có lẽ chúng ta đã đoán sai, Lilith cũng không phải là tên của ác ma kia, cho nên chúng ta không thể triệu hồi ra cái gì cả.
- Chờ một chút.
Đám sương mù dày đặc kia không biết đã tán đi từ khi nào, Từ Mẫn nhìn nhìn bốn phía, có chút kinh hoảng.
- Minh Diệu chạy đi đâu rồi.
Lời nói lúc này của Từ Mẫn mới đánh thức Ada, Minh Diệu không biết đã biến mất từ lúc nào. Chỗ góc sao sáu cánh Minh Diệu đứng lúc đầu, chỉ để lại một dấu vết của mảnh giấy nho nhỏ cháy đen.
Bốn phía căn phòng che kín những vòng tròn, trong cái vòng thật lớn có ngôi sao sáu cánh, chỉ còn sáu ngọn nến lẳng lặng thiêu đốt trên mặt đất, cũng không hề mãnh liệt như vừa rồi.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nếu không có dấu vết
Vừa mở mắt ra, ánh vào mắt là một mảnh trắng xóa vô cùng vô tận..
- Đây là nơi nào?
Minh Diệu từ trên mặt đất trắng xóa đứng dậy, nhìn ra xung quanh, màu trắng kia vô biên vô hạn, không phân rõ thiên địa, tựa như là vốn là một phần của thiên địa.
- Trắng như vậy sao?
Minh Diệu cười cười, không chút để ý đối với việc mình đang ở một chỗ xa lạ. Nhìn xung quanh một lần, dù sao khắp nơi cũng đều giống nhau, không phân rõ được phương hướng. Minh Diệu liền chọn đại một hướng bắt đầu đi tới.
Minh Diệu còn nhớ rõ, ở trong văn phòng của Ada, khi đạo bạch quang chói mắt kia hiện lên, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng mà từ trong văn chương kia truyền tới một cỗ cảm giác tức giận rất rõ ràng. Một bàn tay lạnh như băng nhưng lại rất mềm mại túm lấy Minh Diệu, dùng lực lượng không thể kháng cự lôi hắn vào giữa bạch quang. Toàn thân bị đè ép đau đớn khiến cho Minh Diệu dần dần mất đi ý thức. Đợi cho đến khi hắn tỉnh lại, đã thấy mình nằm ở địa phương thiên địa một màu quỷ dị này.
Minh Diệu đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra, tự giễu cười cười. Là một tồn tại như bán thần, sao có thể chịu đựng bị bẫy rập của nhân loại trói buộc, tự nhiên sẽ không ngốc đến mức xâm nhập vào trong thế giới của Ada. Mà phương pháp tốt nhất chính là đem mấy sinh vật cấp thấp nàng không để vào mắt đưa vào thế giới của mình để giáo huấn. Rất rõ ràng, Minh Diệu bị bắt tới đây có thể coi như nhân vật không may mắn điển hình.