Nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện, Trương Hiểu Mai kinh hãi nói không nên lời.
- Ta cái gì mà ta, thời gian có hạn, mau nhanh bàn xong giao dịch để kết thúc công việc đi.
Nữ nhân kia liếc nhìn Trương Hiểu Mai.
- Cô…cô là ác ma làm giao dịch kia sao?
Trương Hiểu Mai nơm nớp lo sợ hỏi, nửa đêm có một nữ nhân không chút âm thanh đột nhiên xuất hiện trong nhà mình, không phải oán quỷ thì chính là ma quỷ rồi.
- Nói nhảm!
Nữ nhân có chút tức giận nhìn chằm chằm Trương Hiểu Mai.
- Không phải ngươi gọi ta tới đây sao?
- Nhưng…nhưng mẹ của tôi…đã đi rồi…
Trương Hiểu Mai lại khóc không thành tiếng.
- Còn chưa đâu!
Nữ nhân phất phất tay, một trận gió lạnh thổi qua, cửa sổ liền mở ra rồi đóng lại, còn truyền đến thanh âm kêu gào khiến người ta nổi cả da gà.
- Được rồi, tử thần đã bị ta đuổi đi, nhưng hắn sẽ trở lại, khi hắn trở lại dẫn mẹ ngươi đi nếu như còn chưa bàn xong, vậy mẹ ngươi sẽ đi thật sự.
Nữ nhân thản nhiên ngồi xuống, giống như chỉ vừa đuổi một con ruồi rời đi.
- Cô muốn nói…cô có thể đuổi đi hắc bạch vô thường tới câu hồn sao?
Trương Hiểu Mai nghe nói như thế, lại càng vô cùng kinh hãi, sững sờ một thoáng ngay sau đó liền hưng phấn chụp lấy tay áo nữ nhân kia.
- Như vậy cô nhất định có thể cứu được mẹ của tôi rồi?
Nữ nhân lạnh lùng nhìn Trương Hiểu Mai kéo tay mình, lộ ra một tia chán ghét, Trương Hiểu Mai thấy ánh mắt kia, thật thức thời buông lỏng tay ra.
- Chẳng lẽ ta tới phơi ánh trăng sao?
Nữ nhân lạnh lùng nói:
- Nói đi, ngươi muốn trao đổi cái gì?
- Tôi muốn mẹ của tôi sống lại.
Trương Hiểu Mai ổn định tâm tình nói tiếp:
- Sống thật khỏe mạnh!
- Có thể, dùng mạng của ngươi để đổi!
Ngữ khí của nữ nhân có chút không nhịn được.
- Được, nhưng tôi van xin cô, cho tôi được ở lại với mẹ tôi vài ngày, mà không phải trực tiếp đem tôi đi, tôi sợ mẹ của tôi sẽ thương tâm. Tôi sẽ tìm lý do, nói tôi phải đi xa làm việc, không làm mẹ của tôi hoài nghi, chỉ mấy ngày thôi.
Trương Hiểu Mai cũng không hề sợ hãi đối với cái chết của mình, đối với nàng mà nói, có thể cứu được mẹ mình mới là trọng yếu nhất.
Nữ nhân giương mắt nhìn Trương Hiểu Mai, vẻ chán ghét trong mắt không còn mãnh liệt như trước:
- Không nghĩ tới ngươi còn là một đứa con hiếu thuận.
Trương Hiểu Mai thở dài:
- Tôi cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm này người bình thường sẽ không hiểu được. Tôi nguyện ý vì mẹ giao ra tất cả những gì tôi có, bao gồm tính mạng của tôi. Mất đi mẹ tôi, tôi sống không nổi!
Nữ nhân nghiêng đầu nhìn Trương Hiểu Mai:
- Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, nếu mẹ ngươi sống lại, mà ngươi lại chết đi, bà ta có thể cũng không sống nổi. Giấy gói không được lửa, cho dù ngươi có thể gạt bà ấy một hai ngày hoặc một hai năm, sớm muộn gì bà ta cũng sẽ biết về cái chết của ngươi.
- Không có gì!
Trương Hiểu Mai cười:
- Mẹ của tôi kiên cường hơn tôi nhiều, tôi nghĩ mẹ tôi có thể gắng gượng qua được thôi.
Nữ nhân cười lắc đầu:
- Thật là một quái nhân. Ngươi là người đầu tiên hi vọng dùng tính mạng của mình để đổi lấy cơ hội sống cho người khác trong suốt bao năm nay ta từng gặp, ta đột nhiên cảm thấy cũng không chán ghét ngươi cho lắm.
Nữ nhân mỉm cười nhìn Trương Hiểu Mai.
- Xin tự giới thiệu mình, ta tên là Lillies, một thương nhân chân chính.
- Chán tôi? Tại sao?
Trương Hiểu Mai có chút không hiểu thái độ biến hóa của nữ nhân.
- Ta đã nói rồi, ta không giống như những người khác, ta chỉ thích làm giao dịch với người mà ta muốn.
Lillies dùng bàn tay trắng nõn vuốt mái tóc đen nhánh của mình.
- Ta không phải là nhân viên tới chào hàng, ta là lão bản xí nghiệp tư doanh. Mà ngươi…
Lillies nhìn Trương Hiểu Mai ngừng lại một chút.
- Đi dùng loại phương thức không chính đáng kêu ta tới đây, trên người còn tràn ngập mùi máu tươi mà ta chán ghét nhất. Mặc dù ta không biết ngươi làm sao biết được sự tồn tại của ta, nhưng loại nghi thức này của ngươi làm cho ta rất không thoải mái.
- Phải…thật xin lỗi…
Trương Hiểu Mai vội vàng nói xin lỗi, đối với ác ma có thể đem mẹ mình cứu sống, nàng cũng không muốn lưu lại ấn tượng xấu cho người ta.
- Là người khác nói cho tôi biết phương pháp này, cho nên tôi cũng không biết cô không thích như vậy…
- Người khác?
Lillies híp mắt, trong mắt mang theo tia hàn quang.
- Là ai?
- Tôi…tôi cũng không nhận ra. Là một ông lão…
Mặc dù Trương Hiểu Mai cũng muốn trả lời thật cặn kẽ, nhưng nàng rất sợ làm như vậy sẽ mang đến phiền toái cho ông lão kia, dù sao ông lão chỉ là giúp nàng.
- Bỏ đi, chính ta có thể điều tra ra.
Lillies đối với câu nói mơ hồ của Trương Hiểu Mai cũng không quá để ý.
- Vậy…nếu như có thể…
Trương Hiểu Mai suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói ra.
- Ông lão kia chỉ là muốn giúp tôi mà thôi, có thể đừng làm khó ông ấy hay không…
Lillies cười cười:
- Ngươi cũng là một người tốt, hay là trước tiên nói chuyện giao dịch giữa chúng ta đi đã.
- Chỉ cần cho mẹ tôi khỏe mạnh sống sót, tôi nguyện ý giao ra tính mạng của tôi.
Trương Hiểu Mai không chút nào do dự.
- Không, không, không, ta nghĩ ngươi lầm rồi!
Lillies khoát tay:
- Lúc trước ta chỉ bất quá là nói nhảm mà thôi, không được, giết ngươi đối với ta cũng không có gì hay, dù sao mẹ ngươi là bị tử thần mang đi. Loại mua bán chỉ bồi mà không kiếm được tiền ta không làm.
- Vậy rốt cục muốn tôi làm sao?
Trương Hiểu Mai có chút mê hoặc, ác ma tự xưng là thương nhân chân chính này không giống như ác ma, mà thật giống như một thương nhân thực sự.
- Ngươi hỏi ta, đúng là thật khó khăn.
Lillies nâng cằm lên, vẻ mặt buồn rầu:
- Cuộc làm ăn giống như của ngươi, bản thân ta là lần đầu tiên mới làm, cho nên ta cũng có chút làm khó.
- Không bằng như vậy đi!
Lillies vỗ bàn:
- Cứ xem như kỷ niệm cuộc sống ta từng là nhân viên chào hàng, hôm nay ưu đãi lớn. Ngươi muốn mẹ của ngươi sống khỏe mạnh bao nhiêu năm nữa?
- Cô hỏi như thế…tôi thật không biết…
Trương Hiểu Mai bị hỏi đến sửng sốt.
- Đương nhiên là càng thọ càng tốt rồi…
Lillies cẩn thận đánh giá Trương Hiểu Mai từ trên xuống dưới thật tỉ mỉ, sau đó gật đầu.
- Ta có thể cho mẹ của ngươi và ngươi rời đi nhân thế cùng nhau, ở mười năm sau.
Lillies suy nghĩ một chút, nói:
- Dù sao đối với ta mà nói, tình huống của ngươi tương đối đặc thù. Có lẽ dạo chơi trong nhân gian quá lâu, tư tưởng của ta dần dần có chút đồng hóa như nhân loại các ngươi mất rồi. Đối với sinh ly tử biệt giữa thân nhân với nhau, ta cũng có chút thương cảm.
- Ý của cô là nói…mẹ của tôi có thể sống thêm mười năm?
Tin tức này làm Trương Hiểu Mai mừng rỡ.
- Không cần vui vẻ như vậy, mười năm sau ngươi cũng phải chết.
Lillies nghịch tóc của mình, quấn lên ngón tay:
- Ngươi chưa nói tới chuyện tình yêu, trong lòng vẫn còn ảo tưởng, cho nên ta còn muốn cả chuyện tình yêu của ngươi.
- Tình yêu của tôi?
Trương Hiểu Mai đối với từ này có chút mê mang.
- Đúng, tình yêu của ngươi, đã thật lâu chưa từng thấy qua tình yêu đơn thuần như vậy rồi. Nhân loại bây giờ cỡ tuổi như ngươi, vẫn có thể giữ được tình cảm thuần khiết đã không còn bao nhiêu, phần lớn trộn lẫn quá nhiều thứ nhàm chán. Tình yêu mang theo dục vọng không đáng giá chút nào.
Lillies nhìn Trương Hiểu Mai, nhẹ nhàng liếm liếm đôi môi, giống như nhìn thấy một món ăn ngon, bộ dạng này làm Trương Hiểu Mai có chút sợ hãi.
- Chính là như vậy, ngươi dùng ba mươi năm tuổi thọ còn lại của mình để đổi lấy mười năm sống chung cùng mẹ ngươi, dùng tình yêu thuần khiết của mình để đổi lấy mẹ ngươi được sống lại, về phần bệnh của mẹ ngươi sao…
Lillies suy nghĩ một chút.
- Xem như là tặng phẩm đi, hôm nay tâm tình của ta không tốt lắm, nhưng nhìn ở tấm lòng của ngươi, xem như ưu đãi.
Trương Hiểu Mai không chút do dự gật đầu, điều kiện này đối với nàng mà nói thật không cách nào cự tuyệt. Nàng vốn đã tính toán xong, cho dù giao ra tính mạng của mình cũng phải để mẹ mình khỏe mạnh sống sót.
Nhìn Trương Hiểu Mai ngay cả suy nghĩ cũng không cần liền đáp ứng, Lillies cũng cảm giác có chút ngoài ý muốn, những người giao dịch khác ít nhất cũng sẽ suy nghĩ mười mấy phút đồng hồ, sau đó bắt đầu cò kè mặc cả, nhưng hôm nay người này dùng phương pháp mạnh mẽ bức bách nàng ta tới đây lại khác với những người khác, điều này làm Lillies có chút do dự.
- Phải biết rằng ngươi nhiều nhất chỉ được sống thêm mười năm, mười năm sau ngươi cùng mẹ ngươi phải chết, hơn nữa ngươi cũng chưa nói qua chuyện yêu đương, chẳng lẽ ngươi thật không muốn nếm thử tư vị này sao?
- Lại có cái gì có thể vượt qua được sự khỏe mạnh của người thân mình chứ?
Trương Hiểu Mai đối với lời hảo tâm nhắc nhở của Lillies cũng không để trong lòng.
- Đối với tôi mà nói, mẹ mới là trọng yếu nhất, hết thảy của tôi cũng là được mẹ tôi cho tôi, bởi vì mẹ đã đưa tôi tới thế giới này, dưỡng dục tôi. Mà tôi có thể hồi báo cho bà, chính là toàn bộ những gì tôi có.
Trương Hiểu Mai cười cười:
- Lại nói tôi còn khả năng cự tuyệt sao? Nếu tôi đáp ứng, mẹ tôi có thể vui vẻ khỏe mạnh sống thêm mười năm, nếu không đáp ứng, sẽ phải chịu đựng nỗi thống khổ mẹ chết đi. Mất đi mẹ đối với tôi mà nói, cuộc sống không còn gì ý nghĩa. Có thể không chịu đựng sinh ly tử biệt lúc còn sống, đây cũng là một loại hạnh phúc.
- Tốt lắm!
Nếu như người muốn giao dịch cũng không quan tâm, Lillies tự nhiên cũng không còn gì do dự. Bàn tay mảnh khảnh như bạch ngọc của nàng không biết từ lúc nào hiện ra một tờ giấy chằng chịt chữ viết.
- Ký tên lên tờ giấy này, sau đó cắt ngón giữa nhỏ máu lên, giao dịch xem như có hiệu lực.
Trương Hiểu Mai không hề nghĩ ngợi trực tiếp ký tên, cắt ngón tay nhỏ máu lên chỗ vừa ký xong.
- Ngươi thật là một người kỳ quái.
Lillies cầm khế ước:
- Cầm khế ước không nhìn kỹ lại ký tên vào, nếu đổi thành người khác ngươi đã sớm rơi vào bẫy rập vô tận rồi.
Nói tới đây, Trương Hiểu Mai mới tỉnh ngộ, mặt đỏ bừng.
- Vậy…tôi có thể nhìn lại…vừa rồi quá nhanh, tôi quên mất…
- Cô là ngu ngốc sao?
Lillies đứng lên gõ nhẹ lên trán Trương Hiểu Mai.
- Đã ký xong rồi còn nhìn thì có ích lợi gì. Hoàn hảo ngươi gặp là ta, ta còn là một thương nhân chân chính, sẽ không lừa gạt ngươi.
- Bây giờ tôi phải làm sao mới làm cho mẹ của tôi sống lại?
Trương Hiểu Mai hỏi.
- Cái gì cũng không cần làm, hết thảy giao cho ta.
Bàn tay trắng nõn của Lillies phất qua mắt Trương Hiểu Mai, nàng liền mất đi tri giác.
- Nhớ được, giao dịch giữa chúng ta không thể nói cho bất luận kẻ nào nghe, nếu không ta sẽ cho rằng ngươi vi phạm khế ước, thu hồi hết thảy giao cho ngươi.
- Chờ ngươi tỉnh lại, đợi chờ ngươi chính là vui mừng kỳ vọng!
Đây là câu nói sau cùng trước khi Trương Hiểu Mai mất đi ý thức.