- Không phải đâu, sao em cảm thấy nghe thật dễ sợ vậy?
Vẻ mặt Dương Bội Gia không dám tin tưởng nhìn Âu Phàm:
- Anh không phải bị phát sốt đó chứ?
Âu Phàm đẩy bàn tay Dương Bội Gia ra khỏi trán mình, cau mày:
- Nhưng chuyện này đích thật không thể tin nổi. Đột nhiên anh có thể từ một tay mơ biến thành một đại sư, sau đó ngay khi tấm gẩy bị vỡ lại biến trở về thành một tay mơ, điều này làm sao giải thích?
Âu Phàm chăm chú nhìn vào ánh mắt Dương Bội Gia:
- Sau khi anh nghe được truyền thuyết về Robert Johnson, anh không thể không tin. Người đàn bà kia nhất định là một ác ma, một ác ma có thể giúp người thực hiện nguyện vọng.
- Nhưng đó không phải chỉ là truyền thuyết sao? Không hề có chút căn cứ nào sao?
Dương Bội Gia cảm giác lời của Âu Phàm có chút không thể tưởng tượng được, làm cho người ta không cách nào tin nổi.
Âu Phàm lâm vào trầm mặc, ngày đó câu nói của nữ nhân kia trước khi rời đi vẫn còn quanh quẩn bên tai của hắn. Hắn có chút do dự, nếu như người đàn bà kia thật sự là ác ma, như vậy rốt cục hắn có nên đi làm cuộc giao dịch này hay không.
- Anh đi về trước, anh cần yên lặng một chút!
Âu Phàm đứng lên, không để ý đến lời kêu gọi của Dương Bội Gia phía sau, bước nhanh rời đi.
Suốt một ngày Âu Phàm nhốt mình bên trong gian phong, không muốn đi đâu, ngay cả cơm cũng không muốn ăn, trong đầu chỉ tràn đầy thân ảnh của người đàn bà kia. Vì muốn thành công đi rao bán linh hồn của mình, rốt cục có đáng giá để làm như thế hay không, trong lòng Âu Phàm không ngừng tranh đấu.
Tiếng gõ cửa vang lên, người bạn thấy Âu Phàm sau khi trở về lại tự nhốt mình trong phòng, có chút không yên lòng đi vào xem thử một chút.
- Sao vậy, có chuyện gì không thoải mái sao?
Người bạn ân cần hỏi han.
- Không có, chỉ là có chút phiền não mà thôi!
Âu Phàm miễn cưỡng cười cười.
- Là vì chuyện của bạn gái hay nguyên nhân khác?
Người bạn cười hỏi. Mọi người đều biết Âu Phàm có một người bạn gái xinh đẹp lại đáng yêu, nhưng thường thường những cô gái xinh đẹp cũng thật rất khó hầu hạ. Âu Phàm cười khổ không nói gì.
- Đừng phiền não nữa, nếu như chuyện còn chưa tìm ra được phương pháp giải quyết thì không bằng bỏ qua một bên đi.
- Anh cảm thấy Robert Johnson là hạng người thế nào?
- Robert Johnson?
Người bạn có chút kinh ngạc:
- Vì sao lại hỏi tới hắn, hôm qua không phải anh bị quỷ nhập vào thân thật đó chứ?
Liên tưởng tới cử động quỷ dị của Âu Phàm hôm qua, người bạn cảm giác nhiệt độ bên trong phòng tựa hồ đã giảm xuống không ít.
- Không có gì khác, đừng nói lung tung.
Âu Phàm cố gắng khởi lên tinh thần:
- Hôm nay tôi đã nghe vài ca khúc của hắn, cho nên muốn hỏi thăm cách nhìn của anh một chút mà thôi.
- Robert Johnson sao?
Người bạn suy nghĩ một chút:
- Một truyền kỳ đi, một truyền kỳ thần bí mà quỷ dị, hơn nữa hắn đã chết.
- Có ý tứ gì?
Âu Phàm bị câu nói sau cùng của người bạn làm hồ đồ.
- Không hiểu sao?
Người bạn cười cười:
- Có lẽ khi hắn còn sống hắn là một người chơi âm nhạc rất tuyệt, mà sau khi chết thành biến thành một truyền kỳ, cũng giống như Lý Tiểu Long vậy thôi. Có ít người bởi vì không chết nên sẽ có một ngày biến thành bình thường, nhưng nếu chết đi ở ngay thời điểm huy hoàng nhất sẽ biến thành một truyền kỳ.
- Đáng giá sao? Vì muốn trở thành truyền kỳ mà chịu nhận lấy cái chết?
Lời của Âu Phàm nhìn qua cũng giống như đang tự hỏi.
- Trên thế giới đã không còn truyền kỳ, mà truyền kỳ cũng đã chết! Đây là một câu nói tôi đọc được bên trong một quyển sách.
Người bạn nói:
- Không có gì là đáng giá hay không, cách nhìn của mỗi người đều không giống nhau, có lẽ chuyện đó đối với tôi không hề đáng giá, nhưng đối với anh chính là đáng giá, có đáng giá hay không chỉ riêng bản thân mình biết được.
Âu Phàm thở dài một hơi:
- Tôi chỉ muốn làm tốt âm nhạc của tôi thôi, nhưng tôi cảm thấy được thiên phú của tôi thực sự là quá kém.
Người bạn vỗ bả vai Âu Phàm:
- Loại vật như thiên phú, là do trời sinh, không ai thay đổi được. Nếu có thể làm cho thiên phú của tôi trở nên tốt hơn, tôi thà rằng nguyện giống như Robert Johnson, đem linh hồn bán đứng cho ác ma.
- Thay vì đần độn mà sống, chẳng bằng đặc sắc mà chết đi đi.
Người bạn lưu lại lời này, rời khỏi phòng Âu Phàm.
Âu Phàm sửng sốt một chút, không ngừng lẩm bẩm những lời này trong miệng, thật giống như vừa bắt được những thứ gì, nhưng làm sao cũng không nhìn thấy rõ.
Người bạn đi ra ngoài, đóng cửa lại, từ khe cửa nhìn thoáng qua Âu Phàm đang ngồi sững sờ trong phòng, khóe môi lộ ra một nụ cười quỷ dị.
- Có lẽ hắn nói rất đúng!
Âu Phàm nhìn cây đàn ghi ta đang lẳng lặng nằm trên giường:
- Nếu cứ đần độn sống như vậy cho tới tám mươi tuổi, mình cũng sẽ vì hôm nay bỏ lỡ mà cảm thấy tiếc nuối. Đây là một cơ hội, là một cơ hội có thể gặp nhưng không thể cầu, mình nhất định phải nắm bắt được.
Âu Phàm cau mày suy nghĩ một chút:
- Cùng ác ma giao dịch mặc dù nghe qua có chút kinh khủng, nhưng bất kể là từ truyền thuyết hay tin đồn, đây cũng là một cuộc giao dịch, nếu không hài lòng mình có thể tùy thời đổi ý.
Những người hô hoán bị ác ma lừa gạt bất quá chỉ là những đồ đần mà thôi.
Âu Phàm quyết định chủ ý, cầm áo khoác chạy nhanh ra cửa.
Nhìn Âu Phàm vội vàng chạy ra cửa, bạn của hắn đột nhiên rùng mình lẩm bẩm:
- Kỳ quái, mình trở về từ lúc nào vậy? Vì sao mình lại không có một chút ấn tượng nào?
Âu Phàm đứng ngoài cửa quán cà phê thật lâu, sau đó lấy hết dũng khí đi tới cửa, lại không biết phải nên làm gì.
- Hỏi thăm tình huống một chút rồi tính sau.
Âu Phàm cắn răng đẩy cửa tiến vào trong quán cà phê.
Ngắm nhìn quanh bốn phía, Âu Phàm không nhìn thấy thân ảnh nữ nhân áo trắng kia, hắn kéo một người phục vụ hỏi thăm
- Anh là Âu Phàm tiên sinh sao?
Người phục vụ mỉm cười dò hỏi:
- Mời đi theo tôi!
Người phục vụ dẫn Âu Phàm đi tới một gian phòng:
- Mời vào!
Âu Phàm có chút kỳ quái vì người phục vụ biết được tên của hắn, nhưng hiện tại hắn cũng chẳng đi quan tâm những việc này, Âu Phàm đẩy cửa ra bước vào.
- Đã đến rồi sao? Vì sao chỉ có một mình anh thôi, bạn gái của anh đâu?
Nữ nhân xinh đẹp kia ngồi trên sô pha, vẻ mặt thật hứng thú nhìn dáng vóc khẩn trương của Âu Phàm.
Âu Phàm có chút khẩn trương ngồi xuống, hương thơm ngào ngạt lại bay tới làm hắn buông lỏng cơ thể một chút. Hắn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo trước mắt, đây là vẻ đẹp mà nhân gian hẳn không nên có.
- Cô không phải là người, cô là một ác ma, đúng không?
Âu Phàm đột nhiên cảm giác mình không còn sợ hãi như vẫn tưởng, đây là ở ngay trường hợp công chúng, người rất nhiều, điều này làm Âu Phàm cảm giác có một tia an toàn.
Nữ nhân cười híp mắt vươn tay phải:
- Tôi còn quên tự giới thiệu mình, tôi tên là Lillies, là một thương nhân, nhưng tôi giao dịch đồ vật mà thế gian không ai buôn bán.
Âu Phàm vươn tay theo bản năng, nắm tay Lillies, ngay cả xúc cảm trên tay cũng mềm mại làm Âu Phàm có chút mê say.
Âu Phàm đột nhiên thức tỉnh, hắn đang bắt tay cùng ác ma, không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì không tốt, Âu Phàm kinh hoảng rụt vội tay trở về.
Nhìn thấy bộ dạng thất kinh của Âu Phàm, Lillies che miệng cười, tiếng cười trong như chuông bạc quanh quẩn bên trong phòng.
- Không cần sợ hãi như vậy!
Lillies ngưng cười, híp mắt nhìn Âu Phàm:
- Dù sao tôi là người làm ăn đứng đắn, không giống như những kẻ lừa gạt khác đâu.
- Tôi chỉ muốn biết…
Âu Phàm nhớ tới thiên phú đột nhiên xuất hiện của mình đêm đó, vừa định mở miệng đặt câu hỏi, Lillies liền cắt đứt lời hắn.
- Không sai, tấm gẩy kia là ma lực, cũng giống như cây đàn ghi ta của Robert Johnson, chỉ là tôi đưa cho anh dùng thử tấm phỏng chế, không được bao lâu thời gian thì hỏng, tôi chỉ muốn cho anh thấy được vẻ đẹp món hàng của tôi mà thôi.
- Quả thật, ngay cả Robert Johnson cũng thế…
Nghe được lời nói của Lilles, Âu Phàm có chút khiếp sợ.
- Thì ra tin đồn kia là thật sự…
- Hắn bất quá chỉ là một sản phẩm thử nghiệm mà thôi, mà anh…
Lillies dùng ngón tay trắng nõn chỉ Âu Phàm:
- Anh sẽ nhận được tốt hơn!
- Tôi có thể nhận được thứ gì? Sẽ mất đi thứ gì? Tôi muốn hiểu rõ!
Âu Phàm cúi đầu, trong lòng không ngừng giãy dụa.
- Từ trước tới giờ tôi chỉ giao dịch công bình, anh có được càng nhiều thì anh cũng mất đi càng nhiều.
Lillies dựa lưng vào sô pha, khoanh tay nhìn Âu Phàm:
- Những chuyện này hết thảy đều do anh lựa chọn.
- Tôi cần thiên phú về âm nhạc, vô luận là nhạc khí, giọng hát hay là linh cảm sáng tác, như vậy tôi phải giao ra những thứ gì?
Âu Phàm ngẩng đầu lên, trong mắt lóe ra ánh sáng kiên định.
- Chỉ có những thứ này sao? Tôi có thể dễ dàng giúp cho anh thực hiện bất kỳ mơ ước nào, anh có thể cẩn thận suy nghĩ lại!
Lillies không trực tiếp trả lời vấn đề của Âu Phàm:
- Trực tiếp trở thành một ca sĩ nổi tiếng thì thế nào, anh có thể giống như Robert Johnson trở thành một truyền kỳ.
- Một truyền kỳ chết lúc hai mươi bảy tuổi sao?
Âu Phàm lắc đầu:
- Tôi cảm thấy được đây không phải là ý kiến hay.
- Như vậy trực tiếp trở thành một nhà âm nhạc nổi tiếng thì sao?
Bộ dạng của Lillies không giống như là ác ma, lại giống như người đang môi giới bán hàng trong
thương trường.
- Chuyện này có thể giúp anh giảm bớt rất nhiều năm thời gian phấn đấu, hơn nữa trả giá cũng nhỏ hơn?
- Tôi chỉ muốn có được thiên phú âm nhạc thì phải trả giá những thứ gì?
Âu Phàm không để ý tới phương án đẩy mạnh tiêu thụ mê người của Lillies, hắn cảm thấy nữ ác ma chỉ muốn dùng lời lẽ đẹp đẽ lừa dối người giao dịch, căn bản sẽ không cho chỗ tốt gì thực chất, rất có thể không cẩn thận sẽ bị tiến vào cạm bẫy, cho nên hắn quyết định chủ ý kiên trì yêu cầu của mình, cho dù Lillies có nói ba hoa chích chòe cũng không thể động tâm.
- Vậy cũng được!
Thấy Âu Phàm vẫn kiên trì, Lillies thở dài một hơi:
- Nếu như đây là yêu cầu của anh, giọng hát, nhạc khí, linh cảm âm nhạc ba thứ này tôi chỉ thu anh ba mươi năm tuổi thọ, anh hẳn có thể sống đến năm mươi tuổi.
- Không được, tôi chỉ cần một thứ mà thôi, chính là thiên phú đối với âm nhạc mà không phải ba loại đồ vật như cô nói.
Âu Phàm lắc đầu:
- Nếu như nói như vậy, cô hẳn chỉ có thể lấy của tôi một phần tuổi thọ mà không phải ba phần.
Trong lòng Âu Phàm có chút suy tính nhỏ nhặt, từ mới bắt đầu hắn vẫn vểnh tai nghe kỹ từng câu từng chữ của Lillies, đầu óc không ngừng phân tích sợ bị lọt vào bẫy rập.
- Được rồi, anh thật sự là một người khôn khéo!
Lillies làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Ai bảo tôi là người làm ăn đứng đắn kia chứ, coi như bán đại hạ giá cũng được. Tôi chỉ thu anh mười năm tuổi thọ cùng một đồ vật.
- Thứ gì?
Âu Phàm lại tập trung tinh thần.
- Tình yêu của anh!
Trên gương mặt tinh xảo của Lillies hiện lên nụ cười ranh mãnh.