Lý Tế Thâm khôi phục ý thức, sau gáy truyền lên từng đợt đau đớn. Hắn nhớ vừa rồi mình tựa hồ đã bị đánh ngất xỉu, đúng, là bị tên điên kia đánh ngất xỉu.
Hắn mở mắt, phát hiện mình bị giam trong một căn nhà gỗ nhỏ cũ nát, ánh sáng trong nhà rất yếu ớt, không có đèn, vài tia nắng mặt trời từ khe hở tấm ván gỗ xuyên vào, đây là bên trong căn nhà gỗ vừa rồi hắn nhìn thấy.
Lý Tế Thâm quẩy người, lại phát hiện mình bị dây thừng cỡ ngón cái trói trên một chiếc ghế, tay chân thân thể đều bị trói chặt chẽ, bây giờ hắn vốn không cách nào nhúc nhích.
- Không nghĩ tới ngươi tỉnh cũng thật nhanh!
Cửa phòng bị đẩy ra, ánh sáng đột nhiên chiếu vào làm Lý Tế Thâm cảm thấy có chút chói mắt, ngoài cửa đang có bóng người đứng thẳng, bị ánh mặt trời chiếu ngược không cách nào thấy rõ gương mặt, lộ vẻ quỷ dị. Nhưng Lý Tế Thâm nghe được thanh âm, có thể xác định người này hẳn là tên điên vừa rồi.
- Rốt cục ngươi muốn làm gì?
Ánh mắt Lý Tế Thâm đã thích ứng ánh sáng, mở miệng hỏi, nhưng thanh âm có chút run rẩy.
- Rất đơn giản, nói cho ta biết chuyện ta muốn biết, sau đó ta thả ngươi đi!
Phạm Đồng đóng cửa lại, trong nhà lại lâm vào bóng tối lần nữa.
- Vừa rồi ta đã nói với ngươi!
Lý Tế Thâm thở dài một hơi:
- Cho dù ta nói cho ngươi biết ngươi cũng không tìm được…
- Không cần nói nhảm!
Phạm Đồng lạnh lùng cắt đứt lời nói của Lý Tế Thâm:
- Ngươi chỉ cần nói chuyện ta muốn biết, còn những lời nói nhảm ngươi tự tìm chỗ không người nói thoải mái!
Trong lòng Lý Tế Thâm tính toán, hắn không dám xác định người này có xúc phạm tới hắn hay không, đã tới mức độ này, hắn vẫn còn lưu một tia may mắn có thể giữ được hết thảy hiện hữu của mình.
- Ta cần hai chúng ta tâm bình khí hòa nói chuyện, mà không phải giống như bây giờ!
Lý Tế Thâm quyết định trước tiên nên ổn định tên điên này rồi hãy nói:
- Ta có thể nói cho ngươi biết chuyện ngươi muốn, nhưng không phải trong loại trạng thái như bây giờ!
Lý Tế Thâm dùng mắt nhìn sợi dây thừng trói người mình, ý bảo Phạm Đồng cởi trói cho hắn:
- Ở loại địa phương này ta cũng không thể chạy thoát được, ngươi còn sợ cái gì?
- Muốn ta cởi trói cho ngươi sao?
Phạm Đồng toét miệng cười cười:
- Có thể, nhưng ta muốn xác định một chuyện trước.
- Chuyện gì?
Nụ cười của Phạm Đồng làm Lý Tế Thâm có chút bất an.
Phạm Đồng không nói gì, hắn từ trong góc tường lấy ra một bình nước rót ra một ly nước.
- Uống vào!
Phạm Đồng cầm ly nước đi tới trước mặt Lý Tế Thâm.
- Đây là cái gì?
Lý Tế Thâm nhìn ly nước đùng đục trước mắt, đề phòng hỏi.
- Đây là thứ tốt, nếu như ngươi còn là con người!
Phạm Đồng duỗi tay tới, ly nước hạ xuống ngay miệng Lý Tế Thâm, ý bảo hắn hé miệng.
- Tại sao ta phải uống loại đồ vật không rõ lai lịch này, ta không uống!
Lý Tế Thâm mím chặt môi co rút lại, mặc dù hắn đã phân tích trước khi Phạm Đồng nhận được tin tức mà hắn muốn cũng sẽ không giết mình, nhưng hắn thực sự không dám mạo hiểm, bởi vì theo hắn xem ra, người đứng trước mắt là một tên điên hoàn toàn, chuyện một tên điên làm ra cũng không thể dùng phương thức tự hỏi như một người bình thường để cân nhắc.
- Ngươi không có đường lựa chọn!
Phạm Đồng vươn tay, mạnh mẽ đẩy ra miệng Lý Tế Thâm, rót nước vào. Lý Tế Thâm hoảng sợ không ngừng giãy dụa, phần lớn nước đều tràn ra ngoài, nhưng vẫn còn một phần theo thực quản chảy vào trong dạ dày, có chút mặn, có chút đắng.
Phạm Đồng đặt ly nước xuống, thuận tay kéo qua một chiếc ghế, cũng ngồi lên trên, bày ra bộ dạng như đang xem kịch vui.
- Tên khốn kiếp ngươi, đừng nghĩ…Ách!
Lý Tế Thâm vừa định mở miệng mắng to, trong dạ dày tựa hồ như vừa dấy lên một ngọn lửa, ngọn lửa kia theo máu lưu động toàn thân, cuối cùng tụ họp ngay vị trí trái tim, giống như đem trái tim thiêu nướng trên lửa đỏ, đau đớn làm toàn thân hắn toát ra mồ hôi lạnh, hắn há hốc miệng muốn thét lớn, nhưng không phát ra được chút thanh âm.
- Vốn ta còn không dám xác định, nhưng bây giờ ta rốt cục đã có thể khẳng định, ngươi không còn được xem như nhân loại bình thường rồi!
Phạm Đồng ngồi trên ghế, nhìn vẻ mặt thống khổ của Lý Tế Thâm, vẻ mặt như mỉm cười, phảng phất như đang xem một bộ phim thật đặc sắc.
Lý Tế Thâm cũng đã không còn kịp hỏi thăm vừa rồi mình đã uống thứ gì, trái tim của hắn giống như đang bị ngâm trong axit, nỗi đau đớn bị ăn mòn truyền lên não bộ, gân xanh trên cổ không ngừng nổi lên. Hắn liều mạng giãy dụa thân thể, lại chỉ có thể kéo được chiếc ghế trói buộc nhúc nhích được một chút mà thôi.
Qua một lúc, nỗi đau đớn không còn mãnh liệt như ban đầu, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ co quắp lại, đột nhiên đau nhói lên, nhưng như vậy càng làm người ta thống khổ hơn nỗi đau đớn kéo dài như vừa rồi.
- Rốt cục…cho ta uống cái gì…
Lý Tế Thâm cố gắng chống cự lại nỗi đau đớn trong ngực, thanh âm có chút khàn đục.
- Phương pháp gia truyền, nước tiểu đồng tử cùng gạo nếp và một chút đồ vật khác!
Phạm Đồng nhìn bề ngoài thống khổ của Lý Tế Thâm, làm như không có chuyện gì giải thích:
- Thứ này nếu nhân loại bình thường uống vào, có cảm giác dạ dày hơi đau chỉ muốn đi bài tiết, sẽ đem toàn bộ đồ vật dơ bẩn trong thân thể bài tiết ra ngoài, mặc dù bộ dạng có chút khó coi, nhưng sẽ có chỗ tốt rất lớn đối với thân thể. Nhưng nếu như là tà vật uống vào, không chỉ bị đau bụng đơn giản như vậy, mà là sẽ cảm giác toàn thân đau đớn. Toàn thân tà vật đều là đồ dơ bẩn, tự nhiên sẽ đem mỗi bộ vị trong thân thể tinh lọc qua một lần. Cho nên đối với loại tà vật như các ngươi mà nói, cũng xem như là một ly độc dược!
- Ta không phải là…ta là người…ta cũng không phải bị đau đớn toàn thân…
Lý Tế Thâm rên rỉ nói, thật sự hắn không hề cảm giác toàn thân đau đớn, lúc mới uống loại nước kia vào, dạ dày của hắn đúng là cảm giác đau đớn, nhưng cuối cùng tới lúc hội tụ nơi trái tim, lại đau đến mức làm cho người ta không cách nào chịu đựng.
- Ngươi không phải…
Phạm Đồng lắc đầu:
- Mặc dù ta không biết rốt cục ngươi dùng thứ gì trao đổi với quỷ vật, nhưng ngươi thực sự đã không còn được xem là người. Mặc dù bề ngoài nhìn chưa ra, nhưng sau khi ngươi uống loại nước kia, thì đã bị lộ nguyên hình.
- Ta…ta không có…không phải…
Lý Tế Thâm còn muốn giải thích, nhưng nỗi đau đớn trong ***g ngực khiến cho hắn không nói nguyên lời.
- Tốt lắm, bây giờ ta muốn ngươi đem chuyện đã xảy ra nói cho ta biết, hoặc là ngươi muốn nếm thêm chút đau khổ?
Phạm Đồng thật hứng thú nhìn Lý Tế Thâm đau khổ giãy dụa.
- Ngươi là tên điên…ngươi điên…
Phạm Đồng đứng dậy, hắn có chút thấy phiền mất rồi, hắn dùng tay xé mở lớp áo ngoài của Lý Tế Thâm, lộ ra ***g ngực, Phạm Đồng cẩn thận đánh giá bộ vị trái tim của Lý Tế Thâm:
- Ta mất rất nhiều thời gian mới chiếm được tài liệu, hai người chết kia đều bị mất đi trái tim mà không thấy vết thương bên ngoài. Ta rất hiếu kỳ, cho nên không ngại xé bỏ ***g ngực của ngươi ra để nghiên cứu lại một chút!
- Những số tiền kia…những số tiền kia là của ta…cũng là của ta…
Lý Tế Thâm đã bị đau đớn hành hạ có chút thần chí không rõ.
- Thật đúng là loại người muốn tiền tới chết!
Phạm Đồng đứng dậy:
- Bỏ đi, xem ra ngươi chỉ có thể thỏa mãn được chút lòng hiếu kỳ của ta mà thôi.
Phạm Đồng lấy một con dao từ trong ba lô, một con dao sắc bén, thậm chí có thể cảm giác được từng trận hàn khí lạnh lẽo phát ra từ lưỡi dao.
- Không phải chỉ có một mình ngươi là đầu mối mà thôi, ta không nóng nảy!
Phạm Đồng đi tới, giày da giẫm lên sàn nhà bằng gỗ kêu kẽo kẹt:
- Nếu từ chỗ của ngươi hỏi không ra, ta có thể đi hỏi người khác, ta nghĩ có lẽ người đàn bà kia dễ hạ thủ hơn ngươi một chút.
- Của ta, tất cả đều là của ta, những số tiền kia, những số tiền kia…
Lý Tế Thâm giống như bị bệnh tâm thần lớn tiếng hét lên, chẳng qua tiếng hét giống như bị chặt đứt, chỉ còn phát ra tiếng vang anh ách.
Hàn quang hiện lên, Phạm Đồng đem lưỡi dao lau trên chiếc áo khoác ngoài của Lý Tế Thâm thật sạch sẽ, cũng không để ý tới vết máu vẩy ra trên mặt mình.
Lý Tế Thâm cúi đầu, đại lượng máu tươi từ trên vết thương chảy ra, đã không còn hô hấp.
- Tốt lắm, bây giờ bắt đầu thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta đi!
Phạm Đồng cởi sợi dây trói Lý Tế Thâm, mất đi lực cản thi thể Lý Tế Thâm liền ngã xuống mặt đất.
Một cước đem thi thể lật qua, Phạm Đồng ngồi xổm xuống, con dao không chút trở ngại cắt vỡ áo ngoài của Lý Tế Thâm, lộ ra ***g ngực của hắn.
…
- Cậu xác định phương hướng này không sai chứ?
Nhìn cảnh sắc chung quanh ngày càng hoang vu, rốt cục Từ Mẫn không nhịn được mở miệng hỏi Minh Diệu.
- Sẽ không sai, gậy thủy tinh chỉ theo phương hướng này, không tin chị nhìn xem!
Minh Diệu đem gậy thủy tinh đưa về hướng Từ Mẫn, trên gậy thủy tinh tản ra hồng sắc quang mang nhàn nhạt, vô cùng xinh đẹp.
- Lấy ra đi lấy ra đi, đừng đưa tới gần tôi!
Từ Mẫn tuyệt không thưởng thức loại xinh đẹp này, nàng đối với gậy thủy tinh dính qua tinh dịch của ngựa vô cùng chán ghét.
- Chờ một chút!
Minh Diệu đột nhiên mở miệng nói:
- Chúng ta vừa đi lướt qua, quay xe trở lại.
- Làm sao có thể?
Từ Mẫn sửng sốt một thoáng:
- Trên cây cầu này chính là một đường thẳng, qua lại chỉ có xe chạy, nếu như chúng ta đi ngang qua sẽ có thể phát hiện được.
- Nhưng phương hướng đã thay đổi rõ ràng, đã nằm ở phía sau chúng ta rồi!
Minh Diệu có chút không giải thích được.
Không có cách nào, Từ Mẫn tìm một nơi quay xe lại, lại đi ngược trở lại đường cũ.
- Khoan khoan, chúng ta lại vượt qua nữa rồi!
Minh Diệu nhìn chằm chằm cây gậy thủy tinh, thấy chỉ thị thêm một lần, liền mở miệng nói.
- Không phải chứ!
Từ Mẫn thả chậm tốc độ quan sát chung quanh:
- Nơi này ngoại trừ xe cộ qua lại, không có gì cả à?
Minh Diệu cùng Từ Mẫn đồng thời nghĩ tới một việc:
- Dưới cầu!
Nhìn đường đất hoang vu cùng bụi cỏ rậm rạp bốn phía, Từ Mẫn nhíu mày:
- Hai người kia đi tới loại địa phương hoang vu này nhất định là làm chuyện không dám nhìn người.
Minh Diệu không mở miệng, nhìn cây gậy thủy tinh không ngừng đảo quanh.
- Tại sao vậy?
Từ Mẫn cũng phát hiện có chút không đúng, vốn cây gậy thủy tinh chỉ theo phương hướng thẳng tắp lại biến thành xoay quanh không ngừng.
- Dừng xe!
Minh Diệu thở dài một hơi:
- Chúng ta xông vào bên trong một Mê Tung Trận!
Từ Mẫn dừng xe lại, Minh Diệu bước xuống quan sát chung quanh.
- Nắm chặt tay người tôi, không nên buông tay!
Minh Diệu nói với Từ Mẫn:
- Mê Tung Trận này không phức tạp lắm đâu!
Từ Mẫn nghe lời kéo tay Minh Diệu, đi theo chân hắn. Minh Diệu tựa hồ chỉ xoay quanh theo những phương hướng bất đồng, thỉnh thoảng lại đi tới hai bước, Từ Mẫn cảm giác bị Minh Diệu làm nàng có chút muốn ngất.
Chuyển chuyển, Từ Mẫn đột nhiên cảm giác hai mắt tỏa sáng, xe của họ xuất hiện bên trái người họ, lúc xuống xe nàng rõ ràng nhớ được mình cho xe dừng bên phải ven đường.
- Tốt lắm, ra rồi, xem ra chúng ta cách mục tiêu không xa.
Minh Diệu nhìn Từ Mẫn huy huy cây gậy thủy tinh trong tay, hồng quang trên gậy càng ngày càng sáng.
- Nhìn xem, bên kia có nhà gỗ nhỏ.
Từ Mẫn theo gậy thủy tinh nhìn phía xa, có một căn nhà nho nhỏ:
- Chúng ta lái xe đi qua!
- Chờ một chút!
Minh Diệu đột nhiên mở miệng nói.
Từ Mẫn đã ngồi vào vị trí ghế lái, nghe được tiếng gọi của Minh Diệu, thò đầu ra ngoài cửa xe:
- Sao vậy?
Minh Diệu giơ tay lên, gậy thủy tinh vốn tản ra hồng quang mãnh liệt hiện tại không còn chút tia sáng nào.
- Đây là ý gì?
Từ Mẫn sửng sốt.
- Người chúng ta muốn tìm vừa mới chết!
Vẻ mặt Minh Diệu nghiêm túc:
- Nhanh vào căn nhà kia xem đã xảy ra chuyện gì!
Từ Mẫn đi theo phía sau Minh Diệu, đi tới trước cửa nhà gỗ, một mùi máu tanh từ trong nhà phát ra, làm nàng không khỏi nhíu mày.
Minh Diệu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, ánh mặt trời chiếu vào căn nhà nhỏ tràn đầy bóng tối, Từ Mẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cả kinh ngẩn ngơ.
Một người đàn ông hơi mập nằm trên vũng máu, nhìn qua sợ rằng đã chết. Mà một người đàn ông cường tráng đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn sang hai người bọn họ. Từ Mẫn có thể thấy rõ ràng trên mặt cùng hai tay người đàn ông kia dính đầy máu tươi, một tay cầm con dao sắc bén, mà tay còn lại đang cầm lấy một trái tim máu chảy đầm đìa.