Sắc trời đã dần tối, Minh Diệu ôm tiểu Quất, Từ Mẫn cầm thú nhồi bông thắng được trong tay, hai người đang trên đường đi về nhà. Lần này tiểu Quất thật sự mệt mỏi, ở bên trong khu vui chơi hô to gọi nhỏ đã tiêu hao thật nhiều thể lực của cô bé, bây giờ đang gục trên người Minh Diệu ngủ say.
Đem tiểu Quất thả xuống giường, Minh Diệu đi ra phòng khách. Mẹ của Từ Mẫn chỉ nói một câu “hai người cứ tự nhiên trò chuyện” sau đó liền trốn vào phòng, cả căn phòng khách lớn chỉ còn lại hai người Từ Mẫn cùng Minh Diệu. Không có người khác bên cạnh, hai người không nói tiếng nào, vẻ mặt có chút lúng túng.
- Tiểu Quất đã ngủ, không có chuyện gì thì tôi về đây!
Minh Diệu gãi gãi đầu, phá vỡ cục diện bế tắc hiện tại.
- Ừ, đi trên đường nên cẩn thận một chút, tối rồi đừng nên hút thuốc nhiều như vậy, sẽ không tốt cho thân thể.
Từ Mẫn đi tới nhẹ nhàng ôm lấy Minh Diệu, vòng ôm nhẹ nhàng mà ấm áp, làm trong lòng Minh Diệu cảm thấy thật an bình.
Đưa Minh Diệu ra cửa, Minh Diệu nhìn thấy Từ Mẫn ngập ngừng như muốn nói chuyện, nhưng mấp máy môi lại thôi.
- Có chuyện gì sao?
Minh Diệu hỏi.
- Cậu…có thể đi tụ họp với tôi ngày mốt không?
Từ Mẫn cúi đầu, nhỏ giọng hỏi.
Minh Diệu cười cười:
- Không thành vấn đề, dù sao bạn của chị cũng mời cả tôi, tôi đi xem như kiếm bữa cơm ăn là được mà.
Minh Diệu tự nhiên biết chỉ cần là phụ nữ đều thật sĩ diện, loại tụ hội mang theo người thân tự nhiên mỗi người đều sẽ đưa theo người yêu hoặc vợ hay chồng mình để cùng bạn bè ganh đua so sánh một phen. Nếu để Từ Mẫn đi một mình, hắn sợ Từ Mẫn sẽ bị lúng túng.
- Tốt lắm!
Từ Mẫn ngẩng đầu lên:
- Sáng sớm mai tám giờ tới nhà tôi trình diện, không cho đến trễ!
- Ách?
Lời của Từ Mẫn làm Minh Diệu khó hiểu:
- Ngày mai? Nhưng buổi tụ hội không phải tổ chức ở ngày mốt sao?
- Nói nhảm!
Từ Mẫn liếc hắn:
- Chẳng lẽ cậu định ăn mặc như vậy đi với tôi? Cậu không tự thấy mất mặt nhưng tôi thì mất mặt đó. Cứ như vậy đi, tám giờ sáng phải đến, không cho phép ngủ nướng.
Nói xong Từ Mẫn liền thịch một tiếng đóng ập cửa lại, lưu một mình Minh Diệu đứng bên ngoài sững sờ.
Minh Diệu đứng bên ngoài thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, hắn châm một điếu thuốc lắc đầu rời đi.
…
- A…
Ngồi trên chiếc ghế trong khu thương mại, Minh Diệp ngáp dài. Sáng sớm bảy giờ hắn phải rời giường, điều này đối với người thích ngủ nướng như Minh Diệu mà nói quả thực chính là một loại cực hình cực kỳ tàn ác.
- Khởi lên tinh thần, xem bộ dạng của cậu kìa!
Từ Mẫn cầm hai bộ quần áo đi tới:
- Đi thử xem sao.
Khác với vẻ mặt buồn ngủ của Minh Diệu, Từ Mẫn nhìn qua thần thái sáng láng, Minh Diệu có chút hoài nghi trong khu thương mại rốt cục lại có ma lực gì, vô luận là người phụ nữ nào chỉ cần đi vào sẽ lập tức thay đổi nét mặt hưng phấn như nhau.
Nhìn Minh Diệu vừa ngáp vừa đi vào phòng thay quần áo, Từ Mẫn lắc đầu. Từ buổi sáng hai người bắt đầu đi dạo, cho đến buổi trưa cũng không mua được quần áo. Đổi vô số cửa hàng, thử qua vô số loại kiểu áo, nhưng Từ Mẫn luôn cảm giác còn thiếu một điểm nào đó, bộ quần áo thật đẹp khi mặc lên người Minh Diệu chẳng khác nào một người dân quê mới vào thành phố xin việc làm.
Nhìn Minh Diệu thay xong quần áo đi ra khỏi phòng, Từ Mẫn lại lắc đầu.
- Làm ơn đi đại tỷ, cho con đường sống đi được không?
Khuôn mặt Minh Diệu nhăn nhó rên rỉ nói:
- Đã trưa rồi, chân sắp rút gân luôn, tùy tiện mua hai bộ là được rồi.
- Không được!
Từ Mẫn trả lời như đinh chém sắt:
- Ngày mai cậu không chỉ đại biểu cho một mình cậu, cậu đại biểu cho tôi, hôm nay chỉ cần tôi không hài lòng, cậu phải tiếp tục đi với tôi cho xong.
- Vậy có thể ăn cơm trước được không?
Minh Diệu cảm giác có chút đói bụng, vừa lúc có thể mượn cơ hội ăn cơm nghỉ ngơi một chút.
Từ Mẫn trầm ngâm một lúc:
- Được rồi, cơm nước xong rồi hãy nói.
Minh Diệu ngấu nghiến thức ăn trên bàn như hổ đói, Từ Mẫn chỉ cầm một chai nước uống lăng lăng nhìn Minh Diệu.
Cảm nhận được ánh mắt của Từ Mẫn, Minh Diệu ngậm đầy thức ăn trong miệng ậm ừ nói:
- Chị không đói bụng sao?
- Rốt cục chỗ nào không đúng đây?
Không để ý tới câu hỏi của Minh Diệu, Từ Mẫn lẩm bẩm nói chuyện một mình. Mặc dù là phụ nữ, nhưng Từ Mẫn đều đem toàn bộ tinh lực đặt vào trong công việc, đối với những đồ vật lưu hành thời thượng tự nhiên không được tinh thông, muốn đem Minh Diệu cải tạo thành hình tượng như trong ý nghĩ có thể mang ra ngoài gặp người cũng làm Từ Mẫn phạm vào khó khăn.
- Phụ nữ đúng là khó hiểu.
Minh Diệu thấy Từ Mẫn không để ý tới hắn, gãi gãi đầu, tiếp tục ăn ngấu nghiến.
- Đúng rồi, chính là chỗ này!
Nhìn động tác vò đầu của Minh Diệu, Từ Mẫn đột nhiên hai mắt tỏa sáng.
- Đi một chút đi, đi nhanh, không được ăn nữa.
Từ Mẫn đứng dậy kéo Minh Diệu làm hắn cảm thấy ngạc nhiên.
- Nè, còn chưa tính tiền đó!
Nhân viên bán hàng hô to đuổi theo.
- Làm địa chủ cũng phải cho tá điền ăn uống để sống đi!
Minh Diệu ngồi trên ghế, vẻ mặt ủy khuất, vừa rồi chỉ bất quá mới ăn được nửa bụng, hơn nữa còn chưa nghỉ ngơi đủ đã bị Từ Mẫn lôi kéo đi tiếp.
- Cậu câm miệng, ngồi đàng hoàng đừng động!
Từ Mẫn nhìn Minh Diệu rống lên một câu, liền quay đầu tiếp tục nói chuyện với thợ cắt tóc.
Minh Diệu thở dài một hơi, nhắm mắt lại, tùy ý cho thợ cắt tóc tự do phát huy trên đầu hắn, chỉ chốc lát hắn đã thiếp ngủ ngon lành.
- Ngủ đủ rồi chưa, đi gội đầu thôi!
Minh Diệu còn đang làm mộng đẹp, tiếng hét của Từ Mẫn truyền đến bên tai, dọa hắn nhảy dựng. Mở to đôi mắt mông lung, Minh Diệu giống như người máy bị đẩy lên ghế gội đầu.
Gội đầu, sấy khô, cắt tỉa, rốt cục Minh Diệu cũng thanh tỉnh hơn một chút, ngẩng đầu nhìn vào trong gương, bản thân cũng có chút giật mình. Vốn mái tóc giống như cỏ dại bù xù lại như bị xén, nhìn qua lại giống như chưa từng xử lý, nhưng cũng không còn vẻ xốc xếch như trước, tầng nếp rõ ràng, vài sợi tóc dài trên trán được tỉa tót, nhìn qua tinh thần hơn trước thật nhiều.
Từ Mẫn nhìn kiểu tóc mới của Minh Diệu, vừa ý gật đầu.
Đi ra cửa hiệu cắt tóc, Minh Diệu duỗi lưng, nhìn Từ Mẫn vừa trả tiền xong đi ra nói:
- Kỹ thuật của nơi này cũng được, so với tôi tốt hơn nhiều. Lúc trước toàn là tôi tự hớt tóc cho mình, xem ra chuyện như vậy thật sự phải đi tìm nhân sĩ chuyên nghiệp.
- Nói nhảm, sau này khi tóc dài phải ra tiệm hớt tóc, không được một mình mò mẫm cắt loạn!
Từ Mẫn liếc Minh Diệu.
- Ừ, đề nghị này không tệ!
Minh Diệu lắc lắc đầu, vừa rồi cũng ngủ được khá ngon:
- Không biết mỗi lần cắt là bao nhiêu tiền vậy?
- Thiết kế thêm cắt tóc, toàn bộ một trăm.
- Mắc như vậy!
Minh Diệu thất thanh kêu lên:
- Hắn cắt tóc của tôi còn đòi tôi nhiều tiền như vậy? Tôi cũng không phải là đầu vàng!
- Tôi không thèm quản cậu là đầu vàng hay đầu quần lót, lại không cần cậu trả tiền.
Từ Mẫn gõ lên đầu Minh Diệu:
- Đi nhanh, còn chưa mua quần áo nữa.
Kế tiếp tự nhiên là một đường thông thuận. Vóc người Minh Diệu mặc dù có chút gầy yếu, nhưng cũng được xem như thon dài. Hơn nữa kiểu tóc mới không còn lộn xộn thành một đoàn như trước kia, thử vào vài bộ quần áo Từ Mẫn cũng phi thường hài lòng.
Theo Minh Diệu kiên trì, Từ Mẫn phải thay đổi quyết định đổi cả quần áo lót của hắn, lúc này trong tay Minh Diệu đã cầm những túi giấy bao lớn bao nhỏ.
- Kế tiếp chính là đổi cặp mắt kính quê mùa này của cậu!
Từ Mẫn kéo Minh Diệu đi vào tiệm bán mắt kính.
- Nè nè, chuyện này không thể được.
Minh Diệu ngăn trở Từ Mẫn:
- Mắt kính này không thể đổi!
- Tại sao?
Đối với vẻ kiên trì của Minh Diệu Từ Mẫn không giải thích được.
- Còn chưa tới thời điểm đổi mắt kính này!
Minh Diệu cười cười.
Hai người quay trở về nhà Minh Diệu, Minh Diệu ném túi lên sô pha, ngồi xuống thở hổn hển.
Vừa đi vào cửa Từ Mẫn liền đi vào phòng vệ sinh, đột nhiên bên trong truyền ra tiếng hét.
- Sao vậy chứ, không cho tôi yên tĩnh được một chút!
Minh Diệu thật không chút tình nguyện đứng dậy.
- Ngồi xuống!
Từ Mẫn chỉ chỉ chiếc ghế trong phòng vệ sinh.
- Chị lại muốn làm gì?
Minh Diệu cau mày hỏi.
- Đừng nói nhảm!
Từ Mẫn lấy trong túi xách ra một chai bọt cạo râu, thoa lên mặt Minh Diệu, thậm chí Minh Diệu cũng không biết nàng mua được từ lúc nào.
- Đừng nên nhúc nhích, lộn xộn coi chừng tôi cạo sai chỗ đó.
Từ Mẫn cầm dao cạo râu trong tay, dùng loại khẩu khí dụ dỗ trẻ con nhìn Minh Diệu nói.
Minh Diệu vốn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy dao cạo râu lóe hàn quang lòe lòe trong tay Từ Mẫn, đành ngậm miệng lại, biết điều ngồi xuống mặc cho Từ Mẫn làm. Từ Mẫn chuyên tâm nhìn kỹ khuôn mặt Minh Diệu, dùng dao cạo nhẹ nhàng cạo đi hàm râu lởm chởm của hắn. Minh Diệu ngây người ngồi nơi đó, bộ ngực đầy đặn của Từ Mẫn lúc ẩn lúc hiện trước mặt Minh Diệu, có đôi khi Từ Mẫn cúi người xuống, Minh Diệu thậm chí có thể từ cổ áo nhìn thấy làn da trắng tuyết, điều này không khỏi làm cho hắn có chút hồi hộp nghĩ ngợi.
…
Tiếng gõ cửa vang lên, mẹ Từ Mẫn mở cửa, không khỏi sửng sốt. Không riêng mẹ Từ Mẫn, ngay cả tiểu Quất cũng sững sờ tại chỗ, nhìn phản ứng của mẹ mình cùng con gái, Từ Mẫn rất hài lòng với kế hoạch thay đổi chế tạo hình tượng cho Minh Diệu.
Mái tóc ngắn được cắt chỉnh tề, một thân âu phục màu nâu nhạt, làm người ta không khỏi cảm thấy hai mắt tỏa sáng. Gọng kính đen trên mặt mặc dù nhìn qua có chút quê mùa, nhưng lại hợp với gương mặt thanh tú mang theo một cỗ khí tức phong độ của người trí thức. Chiếc nút áo sơ mi tùy ý mở ra, lại mang chút ít phóng khoáng tiêu sái.
Nhìn tiểu Quất ngây người đứng tại chỗ, Minh Diệu đi tới ngắt khuôn mặt béo mập nhỏ nhắn của cô bé:
- Ở nhà với bà ngoại ngoan ngoãn, chú và mẹ của cháu sẽ quay về sớm thôi.
Tiểu Quất đi qua rỉ bên tai Minh Diệu:
- Nhìn không ra kẻ lang thang như anh bây giờ lại có hình có dạng, bây giờ anh từ một tên quần áo lam lũ thăng cấp thành y quan cầm thú mất rồi đây.
- Gì?
Minh Diệu giận dữ:
- Cẩn thận tối nay tôi đem mẹ của cô bán qua Abu Dhabi đó.
- Hừ, anh ngay cả tôi cũng không bán được còn đòi bán mẹ tôi, để cho mẹ tôi dùng một phát bắn vỡ đầu của anh ra, anh là tên buôn lậu!
Tiểu Quất bĩu môi khinh thường, lắc lư hai chùm tóc nhào vào vòng ôm của mẹ cô bé.
Nhà của Dương Bội Gia ở phía đông thành phố, hai người ngồi xe taxi đi tới trước cửa cư xá.
Từ Mẫn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng khoác lên cánh tay Minh Diệu. Bộ ngực mềm mại thỉnh thoảng cọ qua cánh tay không khỏi làm tâm thần Minh Diệu có chút nhộn nhạo. Hai người cứ nắm tay đi chậm trong tiểu khu, thân ảnh nhìn qua thật hài hòa, thật giống như đôi vợ chồng đang tân hôn ân ái.
Đi tới trước cửa, Từ Mẫn nhìn Minh Diệu cười cười:
- Xem biểu hiện của cậu đó.
Minh Diệu chỉ nhìn nàng, không nói lời nào.
Từ Mẫn buông xuống nỗi thấp thỏm trong lòng, đưa tay nhấn chuông cửa.