Minh Diệu mở mắt, nhìn lên đồng hồ treo tường, đã hơn 11h, không trách được trong bụng không ngừng ồn ào kêu đói.
Mặc xong quần áo tung mình nhảy xuống giường, Minh Diệu đi ra khỏi phòng, trong phòng khách vô cùng yên lặng.
- Không thể nào, con heo lười nhỏ xíu kia còn thức dậy muộn hơn cả mình.
Minh Diệu đi tới gõ cửa phòng Diệp Tiểu Manh:
- Uy, con heo lười, rời giường, tôi đói bụng rồi, làm cơm trưa cho tôi chứ!
- Ngô ngô, đừng nên ầm ĩ, ngủ thêm một lúc đã!
Trong phòng truyền ra thanh âm mê mê mang mang của Diệp Tiểu Manh.
- Không phải chứ, đã giữa trưa rồi, cô bảo tôi ăn cái gì đây?
- Đừng ồn nữa!
Trong phòng truyền đến tiếng hô to của Diệp Tiểu Manh:
- Tôi còn chưa ngủ đủ, chú tự mình ăn mì tôm đi!
- Lại là mì tôm…
Minh Diệu thở dài một hơi:
- Thì ra có cô ở nhà hay không ở nhà thì đãi ngộ của tôi cũng là giống nhau thôi!
Mở máy đun nước, Minh Diệu ngồi trên sô pha sầu mi khổ kiểm hút thuốc lá, đột nhiên trong đầu hiện lên một đạo linh quang, nhớ tới hôm nay Từ Mẫn gọi điện thoại cho hắn.
- Phải rồi, thời gian vừa tới, vừa lúc có thể đi ăn nhờ!
Minh Diệu không khỏi hưng phấn vì sự thông minh của mình.
Mặc vào áo khoác ngoài, Minh Diệu chạy thật nhanh ra cửa:
- Đã hơn 11h, nếu còn chậm sẽ không kịp nữa!
Lao ra cư xá thật nhanh, ngồi lên xe taxi, chỉ qua mười mấy phút đồng hồ Minh Diệu đã đi tới dưới lầu nhà mẹ của Từ Mẫn.
Gõ nhẹ cửa nhà, mẹ của Từ Mẫn ra mở cửa:
- Là Tiểu Minh sao, nhanh vào đi!
Lão nhân gia thân mật nghênh đón Minh Diệu vào cửa.
- Bác gái, cháu vừa đi ngang qua thôi, cho nên muốn đến thăm Tiểu Quất!
Minh Diệu mang theo khuôn mặt tươi cười đi vào cửa.
- Ha hả, hai ngày nay Tiểu Quất vẫn đang nhắc tới cháu đó thôi!
Lão nhân gia thấy Minh Diệu tới, trên mặt ngăn không được nụ cười:
- Ăn cơm chưa?
- Còn chưa ạ!
Trong lòng Minh Diệu âm thầm nghĩ:
- Rốt cục đúng lúc rồi.
- Ngồi xuống đi, vừa lúc cơm trưa của Tiểu Quất còn dư lại không ít, bác đi làm nóng cho cháu.
Lão nhân gia để Minh Diệu đi vào phòng khách, tự mình đi tới phòng bếp.
- Rốt cục cũng chịu tới rồi sao?
Minh Diệu vừa đi vào phòng khách, liền nhìn thấy Tiểu Quất ngồi trên sô pha lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt không chút nguyện ý. Gương mặt chỉ năm sáu tuổi, vẻ mặt thật ngây thơ, chiếc miệng nhỏ nhắn vểnh lên hờn dỗi.
- Người còn nhỏ lại làm vẻ quỷ lớn!
Minh Diệu đi tới ngắt ngắt khuôn mặt ục ịch nhỏ nhắn:
- Tôi không phải đã đến chơi đây sao!
- Nói nhảm!
Tiểu Quất liền đâm xuyên mục đích của Minh Diệu:
- Thời gian bây giờ mà đến, rõ ràng là đến ăn nhờ cơm!
- Ách…
Bị vạch trần làm Minh Diệu có chút lúng túng:
- Thuận tiện cũng có thể ăn chút cơm nha…
- Ở nhà buồn muốn chết người!
Tiểu Quất thở dài một hơi, động tác lão thành làm cô bé có vẻ vô cùng tức cười:
- Ngày ngày phải giả vờ nai tơ tôi cũng sắp phiền chết rồi!
- Hư…
Minh Diệu giơ tay làm động tác đừng lên tiếng:
- Bà ngoại của cô còn ở đây.
- Không thèm quản, một hồi anh phải dẫn tôi đi ra ngoài chơi, nếu không…hừ hừ…
- Tiểu Quất híp mắt nhìn Minh Diệu.
- Được rồi được rồi, biết rồi, một hồi cơm nước xong tôi dẫn cô ra ngoài là được chứ gì?
Minh Diệu miệng đầy đáp ứng:
- Trưa nay cô ăn cơm gì vậy?
- Hôm nay bà ngoại đã dậy trễ, cho nên làm mì tôm!
Tiểu Quất hồi đáp.
- Mì…tôm…
Nghe được hai chữ này, Minh Diệu liền có cảm giác muốn khóc.
Ngồi trên bàn ăn, Minh Diệu miễn cưỡng cười vui ăn mì tôm, mẹ của Từ Mẫn ngồi đối diện nhìn hắn từ đầu xuống chân, còn thỉnh thoảng gật đầu, giống như đang xem xét một tác phẩm nghệ thuật.
Minh Diệu cảm giác mấy ngày qua mình bị thần xui xẻo đeo bám, xương hầm đến khóe miệng không được ăn thì không nói, liên tục ăn hai bữa mì tôm. Ăn mì tôm còn chưa tính, ở trong nhà mình ăn còn tốt hơn chạy tới nơi này ăn, chẳng những một hồi phải dẫn Tiểu Quất người nhỏ những tâm quỷ lớn ra ngoài chơi, còn phải chịu đựng ánh mắt xem xét của mẹ Từ Mẫn mà ăn mì tôm. Minh Diệu cảm giác toàn thân mình từ trên xuống dưới đều bị mẹ của Từ Mẫn nhìn nát bét mất rồi.
- Ân…à…
Minh Diệu đặt đũa xuống:
- Cháu ăn no, cháu mang Tiểu Quất ra ngoài chơi một lát.
- Nga…tốt quá…
Tiểu Quất hưng phấn nhảy lên, nhưng Minh Diệu biết cô nhỏ này nhất định là đang diễn trò, cao hứng thì đúng cao hứng, nhưng còn chưa tới trình độ nhảy dựng lên hưng phấn.
- Không vội không vội, uống miếng nước trước đã.
Mẹ Từ Mẫn bưng tới một ly nước:
- Bác hỏi Tiểu Minh, gần đây có thường xuyên gặp mặt Mẫn Mẫn không đó?
- Ân…chuyện này…cũng thường…
Không ăn được cơm trưa trong giấc mộng còn bị mẹ Từ Mẫn điều tra, Minh Diệu có cảm giác trộm gà không được còn bị mất nắm gạo:
- Cháu mang Tiểu Quất ra ngoài chơi trước, khi trở lại cháu sẽ hàn huyên với bác gái.
Chờ khi mẹ Từ Mẫn đứng dậy, một lớn một nhỏ đã sớm không còn hình bóng.
- Mặc dù còn trẻ tuổi một chút, còn có chút chưa trầm ổn, nhưng lại rất tốt với Tiểu Quất, xem ra Mẫn Mẫn rốt cục gặp được một người thật tốt bụng để chung sống rồi!
Lão nhân gia vừa lẩm bẩm nói, vừa thu dọn bàn.
- Hô…
Ngồi bên trên ghế dài trong công viên, một lớn một nhỏ đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Tiểu Quất mang theo bộ dạng trẻ con ngồi trên ghế dài, Minh Diệu có chút bất đắc dĩ.
Tiểu Quất là đứa con của Từ Mẫn cùng chồng trước, vốn hết thảy đều rất tốt, nhưng vào lúc Tiểu Quất được bốn tuổi, sinh bệnh nặng, sốt cao không lùi, đưa đi bác sĩ cùng bệnh viện đều bó tay hết cách. Nhưng sau khi Tiểu Quất sốt cao được một tuần lễ, lại đột nhiên chuyển biến tốt đẹp. Minh Diệu cảm giác có chuyện gì không đúng, liền âm thầm quan sát từng cử động của Tiểu Quất, phát hiện sau khi tỉnh lại Tiểu Quất thường xuyên ngồi một mình ngẩn người, còn lẩm bẩm tự nói chuyện với vách tường, nhưng ở trước mặt người thân lại biểu hiện thật bình thường.
Minh Diệu vốn hoài nghi là do bị ác linh quấy phá, liền cùng Lê bàn tử bày Khu Quỷ trận pháp, nhưng kết quả không có bất cứ tác dụng gì với Tiểu Quất. Cuối cùng thật sự không còn cách nào, Minh Diệu quyết định cùng Tiểu Quất đàm phán, kết quả Tiểu Quất nói nàng xuyên qua từ năm xxxx, đáp án này làm cho Minh Diệu có cảm giác muốn thử nhảy lầu để thử xem có xuyên qua được hay không.
- Nè, tiểu quỷ, gần đây có ngoan hay không vậy?
Minh Diệu rút gói thuốc trong túi dùng bật lửa châm thuốc.
- Đi chỗ khác đi, cứ gọi tôi là tiểu quỷ tiểu quỷ, khi tôi xuyên qua tôi cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi đó!
Tiểu Quất cau mày, hiển nhiên vô cùng bất mãn đối với cách gọi của Minh Diệu.
- Tiểu quỷ đương nhiên phải có bộ dạng của tiểu quỷ.
Minh Diệu không để ý tới lời kháng nghị của tiểu Quất:
- Không có khi dễ bạn nhỏ trong nhà trẻ đi?
- Đừng nhắc tới nhà trẻ với tôi!
Nhắc tới nhà trẻ Tiểu Quất lại nhức đầu:
- Một người trưởng thành cùng một đám nhóc ngày ngày ở chung với nhau, tôi sợ trí thông minh của tôi sẽ từ từ giảm xuống.
- Wow, ha ha ha ha…
Minh Diệu cao giọng bật cười:
- Cuộc sống như vậy thật tốt, mỗi ngày ăn cơm xong rồi ngủ, quả thực chính là thiên đường.
- Nếu như anh thích thì tôi có thể trao đổi với anh!
Vẻ mặt tiểu Quất giận dữ nhìn người đứng nói chuyện không đau thắt lưng trước mắt.
- Tiểu la lỵ trong đó cũng rất phù hợp phẩm vị của anh đó!
Minh Diệu nhìn bộ dạng nổi giận đùng đùng của Tiểu Quất, cười khom người không đứng nổi.
Bộ mặt ngây thơ nhỏ nhắn biến mất thay vào vẻ mặt nghiêm túc tỉnh táo, hình ảnh không chút hài hòa này tạo ra hiệu quả có tính hí kịch tới cực độ.
- Nhớ được vé số kỳ này mở ra là số gì chưa?
Mặc dù nhìn tiểu Quất đã sắp phun ra lửa, Minh Diệu vẫn không nhịn được muốn trêu chọc nàng.
- Anh bây giờ có thể đi ghi nhớ đi, sau đó đi lên lầu năm mươi tầng nhảy xuống, hoặc đi tìm hầm cầu cũng xong.
Tiểu Quất nguẩy hai búi tóc trên đầu, không thèm để ý tới Minh Diệu.
- A, tiên sinh, đây là con gái của anh sao, thật xinh đẹp nha!
Một cô gái trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy đi ngang qua chỗ băng ghế dài hai người đang ngồi, liền bị vẻ đáng yêu của Tiểu Quất trong bộ đầm hồng phấn kiểu công chúa hấp dẫn.
- Đúng vậy, cô bé rất khả ái!
Minh Diệu xoay mặt Tiểu Quất trở lại:
- Chào hỏi dì đi!
Tiểu Quất trừng mắt nhìn gương mặt đáng hận của Minh Diệu, hận không thể lập tức nhào lên cắn hắn một trận.
- Nè nè, cô cũng không muốn để cho người ta xem cô là quái vật đi chứ!
Minh Diệu ghé sát bên tai Tiểu Quất nhẹ giọng nói.
- Chào dì…
Tiểu Quất cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, cắn răng oán hận nhảy ra mấy chữ.
- Chào cháu, cháu thật đáng yêu.
Người phụ nữ vươn tay nhẹ nhàng ngắt khuôn mặt béo mập của Tiểu Quất.
Tiểu Quất hiện tại rất muốn có một cây đao trong tay, đem bàn tay đang nựng mặt nàng chặt xuống. Gọi một cô gái có tuổi tác không khác gì mình thậm chí có thể nhỏ hơn mình là dì, còn bị đùa giỡn như búp bê, làm cho nàng thật sự không cách nào nhịn được.
- À…cháu muốn qua bên kia chơi một chút, chú theo cháu đi…
Tiểu Quất quay đầu, không chút phản ứng thoát khỏi bàn tay đang quấy rầy khuôn mặt mình, nhìn Minh Diệu nói.
Mặc dù giọng nói vẫn thật khả ái non nớt, nhưng cặp mắt lóe đầy lửa giận nói cho Minh Diệu biết, nếu như anh còn chưa giúp tôi thoát khỏi người phụ nữ này, tôi liền cắn chết anh. Vì suy nghĩ cho chính mình, Minh Diệu không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
- Được rồi, chúng ta qua bên kia chơi!
Minh Diệu còn chưa nói xong, Tiểu Quất liền nhảy xuống băng ghế dài, chạy thật xa, Minh Diệu không thể làm gì khác hơn là đi theo sau. Đi ra thật xa, Tiểu Quất vẫn có thể nghe được phía sau truyền theo thanh âm của người phụ nữ kia:
- Thật đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn thật mềm mại…
Tiếng nói có vẻ như than thở.
- Tôi có chút ít kỳ quái!
Rốt cục tìm được một địa phương vắng vẻ ngồi xuống, Minh Diệu hỏi Tiểu Quất:
- Chẳng lẽ cô đã xuyên qua tới đây, nhưng lại không làm ra được một điểm gì kinh động người ta hay sao? Tôi là nói những người từng xuyên qua trong tiểu thuyết, không phải đều có thể phát minh gì đó, phát hiện nhân tài nào đó, xây dựng quốc gia, đánh trận gì hay sao?
Tiểu Quất nhìn Minh Diệu với ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc:
- Anh đọc sách đọc thật nhiều quá hay sao? Nếu để cho anh xuyên về thời kỳ đồ đá, anh có thể phát minh ra thuốc nổ, anh có thể luyện ra sắt thép, anh có thể làm ra thủy tinh, anh có thể lái được xe hơi sao? Anh có thể nhớ được một ngày nào đó trong mấy trăm năm lịch sử có những chuyện gì phát sinh sao? Tôi cũng không phải nhân sĩ chuyên nghiệp về lịch sử, nông nghiệp, hóa học, vật lý, y học gì cả, cũng không biết luyện kim chế tạo khai thác gì hết, tôi chỉ là một viên chức nhỏ bình thường của một công ty, thời đại của tôi cũng đã sớm không còn sản xuất kỹ thuật lạc hậu như thời này của anh, chẳng lẽ anh muốn tôi giống như thần tiên làm ra được đồ vật thời đại của tôi sao?
Minh Diệu dụi tắt tàn thuốc, thở dài một hơi:
- Những nhân sĩ xuyên qua như các vị thật đúng là không có hàm lượng kỹ thuật gì a…