Cả cánh tay Minh Diệu không ngừng run rẩy, vô luận là thể lực hay linh lực đều đạt tới cực hạn, hiện tại duy nhất chống đỡ hắn chẳng qua là tín niệm trong lòng mà thôi.
- Đã làm tới loại tình trạng này, làm sao có thể ngã xuống ở đây…
Bắp tay bên tay trái lại co rút, loại đau đớn này thật làm người ta căn bản không cách nào chịu đựng được. Minh Diệu cố nén đau đớn, lại tiếp tục tiến lên thêm vài cm.
Ngày thứ mười ba, cách đỉnh còn 1.27 thước.
1.27 thước, đối với rất nhiều người mà nói đây bất quá chỉ là một khoảng cách hai bước tùy ý đi ra, hoặc là chiều dài khi thoải mái mở rộng đôi tay. Ở trong trí nhớ của Minh Diệu, ngay cả chiều cao của tiểu Quất cũng còn cao hơn một chút. Nhưng khoảng cách nhìn qua như bé nhỏ không đáng kể kia hiện tại ở trước mặt Minh Diệu biến thành chướng ngại cơ hồ không thể vượt qua.
Đã liên tục hơn mười ngày không được ăn uống gì, Minh Diệu vốn đã có thân thể gầy gò hiện tại càng thêm khô quắt, hai mắt đỏ đậm, trên người dính đầy dầu mỡ. Tuy rằng thân thể đã không còn chịu nổi gánh nặng, nhưng Minh Diệu vẫn còn tiếp tục kiên trì lên.
- Đã sắp tới cực hạn…
Minh Diệu cảm giác toàn bộ thế giới đang không ngừng xoay tròn, mà mười ngón tay cơ hồ đã mất đi tri giác.
- Làm ơn đi, cơ thể của ta, nhất định phải kiên trì tới cùng a…
Rốt cục ở một giờ sau, một bàn tay của Minh Diệu từ phía dưới vươn lên, mò tới mặt đất thô mà cứng rắn.
- Rốt cục đã lên tới, ta rốt cục thành…
Minh Diệu còn chưa kịp vui mừng, lại thật không ngờ bởi vì thời gian dài dùng sức, thể lực đã đạt tới cực hạn nên cơ thể hắn theo bản năng chợt co rút lại. Ngón tay không thể khống chế bị buông lỏng, thân thể hắn mất đi lực lượng chống đỡ, lại muốn trượt xuống cột đá trơn bóng kia.
- Hỗn đản, thật sự không được sao?
Minh Diệu cố gắng ổn định thân thể nhưng toàn bộ thân thể hắn tựa hồ đang muốn đối lập với đầu óc của hắn, căn bản không thể khống chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình tuột xuống.
- Xem ra ta tới thật đúng lúc!
Một bàn tay lạnh như băng chặt chẽ bắt được cánh tay Minh Diệu, mỉm cười dùng sức kéo Minh Diệu đi lên.
- Hô hô hô hô…
Minh Diệu nằm trên mặt đất, thanh âm vô cùng suy yếu.
- Ta còn tưởng rằng lần này hoàn toàn xong rồi đâu. Nếu thật sự ngã xuống, ta không còn chút khí lực đi trở lên lần nữa!
- Mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn xem như ngươi thông qua.
Lưu Thiên Minh nhìn Minh Diệu nằm trên mặt đất khẽ gật đầu:
- Thời gian muộn hơn ta dự tính, xem ra ta cũng đã đặt kỳ vọng quá cao lên ngươi!
- Hiện tại ta không có tâm tư cãi nhau với ngươi…
Minh Diệu chậm rãi nhắm mắt lại:
- Để cho ta ngủ trước cái đã…
Lúc Minh Diệu tỉnh lại là bị đánh thức. Bên tai truyền đến tiếng rên rỉ của nữ nhân đủ làm cho người khác mặt đỏ tai hồng, làm cho Minh Diệu căn bản không cách nào tiếp tục nằm ngủ, khi hắn mở to mắt nhìn lên thấy trên đỉnh đầu mình là một xà ngang bằng gỗ.
- Đã thức chưa?
Lưu Thiên Minh tắt ti vi nhìn đồng hồ:
- Không tệ, ta nguyên còn tưởng rằng ngươi phải ngủ thêm một lát, thật không ngờ ngươi nhanh như vậy đã khôi phục lại, năng lực khôi phục của ngươi vượt ngoài phạm vi dự đoán của ta!
- Hỗn đản, ngươi đem phim AV mở to như vậy ta làm sao có thể ngủ ngon?
Minh Diệu xoa xoa đầu, lại thật bất ngờ phát hiện cánh tay cũng không đau đớn như trong tưởng tượng. Hắn lại nhúc nhích thân thể, lại không hề có cảm giác thân thể mình đau đớn mỏi mệt vì đã vận động quá độ, điều này làm cho Minh Diệu vô cùng ngoài ý muốn.
- Di, lại có thể không cảm thấy đau?
- Vô nghĩa, nếu như cơ thể còn có thể cảm thấy đau nhức, như vậy việc matxa của ta chẳng phải là làm không công?
Nữ La Sát đẩy cửa đi vào, đem khay cháo trong tay đưa tới trước mặt Minh Diệu.
- Ăn chậm một chút, ăn chút đồ nhẹ đi, tốt cho dạ dày hơn!
- Ngô…cảm ơn!
Minh Diệu thoáng chút do dự, vẫn tiếp nhận lấy bát cháo trong tay nữ La Sát chậm rãi ăn. Tuy rằng trong nhà hắn có một con nửa yêu nửa người cùng một con quỷ hút máu, nhưng Minh Diệu đối với quái vật La Sát Quỷ nhân tạo vẫn luôn có chút cẩn thận.
- Ngươi vừa mới nói matxa?
- Phải, chủ nhân phân phó lúc ngươi ngủ thì giúp cơ bắp trên thân thể ngươi hồi phục lại bình thường, như vậy mới có lợi cho việc khôi phục sức khỏe nhanh hơn.
Nữ La Sát nói.
- Vậy sao, vậy thật sự là cảm ơn nhiều…
Minh Diệu hàm hồ nói:
- Ta ngủ bao lâu?
- Hai ngày đêm!
Lưu Thiên Minh đi tới đưa tay nhéo nhéo cánh tay cùng đùi của Minh Diệu, thấy Minh Diệu hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, lúc này mới nhìn nữ La Sát gật đầu:
- Không tệ, làm tốt lắm!
- Đây là ta phải làm!
Nữ La Sát kính cẩn thi lễ với Lưu Thiên Minh, sau đó bưng bát cháo đã ăn xong đi ra ngoài.
- Hô…lão hỗn đản, ngươi không để cho ta ngủ lâu thêm một chút được sao chứ!
Minh Diệu sờ sờ vùng bụng vốn còn chưa được ăn no:
- Thanh âm y y nha nha thật ồn ào chết người!
- Nếu như còn muốn ngủ căn bản sẽ không nghe được thanh âm, có thể nghe được đã nói thân thể ngươi cũng đã muốn tỉnh dậy.
Lưu Thiên Minh dùng tay đẩy gọng kính vừa mua về:
- Ta cũng đã ở chỗ này chờ ngươi suốt hai ngày, cũng không thể cứ ngồi ở đây mãi!
- Không phải chứ, ngươi đừng có nói với ta trong hai ngày ta ngủ mê mang ngươi lại chỉ ở đây xem phim AV thôi đi?
Minh Diệu kinh ngạc hỏi.
- Đúng là như thế, có vấn đề gì?
Lưu Thiên Minh không cho là đúng nói.
- Ngươi không phải đã nói ngươi cho nữ La Sát matxa cho ta hay sao?
Minh Diệu thử hỏi:
- Chẳng lẽ khi đó ngươi cũng đang xem…
- Đang xem thôi, làm sao vậy?
Lưu Thiên Minh khẳng định hồi đáp.
- Không thể nào, nữ tính matxa…a không phải, dị chủng matxa còn chưa nói, còn ở bên cạnh mở phim AV xem…
Minh Diệu mở mền nhìn nhìn bên dưới của mình.
- Yên tâm, nàng sẽ không làm chuyện gì kỳ quái đối với ngươi, chỉ đơn thuần matxa mà thôi.
Lưu Thiên Minh ở bên cạnh nói.
- Ta cũng không lo lắng nữ La Sát.
Minh Diệu vừa kiểm tra thân thể của chính mình vừa nói:
- Ta lo lắng chính là ngươi…bọn hắn nói trong lòng mỗi người nam nhân đều có một ngọn Brokeback…
- …
Thân thể đã được Lilith tái tạo có năng lực khôi phục đúng là cường đại đến khủng bố, chỉ qua hai ngày đêm mê man Minh Diệu đã hoàn toàn hồi phục lại.
- Khi nào thì chúng ta khởi hành trở về?
Minh Diệu từ trên giường đứng lên vừa hoạt động thân thể vừa hỏi:
- Ta nghĩ những người khác hẳn đã chuẩn bị xong rồi đi?
- Trở về? Vì sao phải trở về?
Lưu Thiên Minh lại hỏi.
- Di, tu luyện đã xong không quay về ở lại chỗ này làm chi?
Minh Diệu kỳ quái hỏi.
- Ai nói tu luyện đã xong?
Lưu Thiên Minh thản nhiên nói:
- Đó chỉ bất quá là bắt đầu mà thôi, mặt sau còn có chuyện đặc sắc hơn đang chờ ngươi đó!
- Di????
Mười ngày sau, đêm khuya.
Cửa phòng bị mạnh mẽ đá văng ra, hù dọa Alie cùng Thiên Tướng đang ngồi trong đại sảnh chơi bài nhảy dựng lên.
- Phác thông!
Lưu Thiên Minh trong một thân áo trắng đem người khiêng trên vai ném xuống sàn nhà, cũng không quay đầu lại đi thẳng về gian phòng của mình.
- Hai người này rốt cục đã trở lại…Oa, như thế nào như vậy?
Thiên Tướng nhìn Minh Diệu đang nằm trên mặt đất mất đi tri giác kinh ngạc hô:
- Hai người các ngươi đi qua Afghanistan sao?
Quần áo trên người Minh Diệu đã rách tung tóe, trên mặt đầy vết thương, nhìn qua vô cùng thê thảm.
- Minh Diệu không có sao chứ?
Alie thấy thế liền đẩy ra một đống cà chua trước mặt, chạy tới cạnh Minh Diệu:
- Oa, không phải là chết rớt đi?
- Hẳn là không đâu…
Thiên Tướng thử thăm dò hơi thở của Minh Diệu, sau đó bò lên người Minh Diệu cẩn thận nghe ngóng:
- Đang ngáy…tựa hồ là đang ngủ!
- Trời ạ, biến thành cái dạng này, hai người này rốt cục là đi tu luyện hay đi đánh giặc?
Alie kinh ngạc nói:
- Không chỉ Minh Diệu có hình dạng này, ngươi vừa rồi không có phát giác cả tên Cương Thi Vương kia cũng tựa hồ có chút kỳ quái?
- Cô nói như thế ta cũng mới chú ý tới.
Thiên Tướng nghĩ nghĩ nói:
- Tựa hồ tư thế đi đường có chút kỳ quái…giống như luôn luôn kẹp chặt mông…
- Đến đây đi lão hỗn đản!
Minh Diệu đang trong giấc ngủ mơ hồ lẩm bẩm hô:
- Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là cây hoa cúc tàn tổn thương đầy đất…
- Xem ra đã xảy ra rất nhiều chuyện…
Thiên Tướng cùng Alie liếc mắt nhìn nhau, rất có ăn ý gật gật đầu:
- Xem ra lời nói của Lý An rất đúng nha…
Theo trong giấc ngủ tỉnh lại, Minh Diệu cảm giác cả người đều đang đau đớn.
- Lão hỗn đản, chẳng qua chọc phải cây hoa cúc của ngươi một chút mà thôi, lại mang thù như vậy, lần này lại không cho nữ La Sát matxa cho ta!
Minh Diệu run rẩy từ trên giường đứng lên:
- Đau đau đau a…Di, đã trở về sao?
Lúc này Minh Diệu mới phát hiện không biết từ khi nào mình đã quay về chỗ ở ẩn. Hắn thay quần áo đi ra cửa phòng, vừa lúc gặp phải a Trạch mới từ bên ngoài quay về.
- Tỉnh?
A Trạch vẫn giữ nguyên bộ dạng lãnh băng băng chớ tới gần, ngay một câu hỏi bình thường cũng làm cho người ta cảm giác có chút rét lạnh.
- A…
Minh Diệu gật đầu:
- Tôi làm sao đi về…
- Bị khiêng trở về!
A Trạch nhìn Minh Diệu từ trên xuống dưới:
- Vì sao hiện tại tôi nhìn anh lại không nhìn ra được thực lực của anh hiện giờ sâu đậm ra sao vậy?
- A, gần đây tiến bộ rất nhiều.
Minh Diệu hồi đáp:
- Tuy rằng nghiêm khắc một chút, nhưng trợ giúp thật sự rất lớn!
- Mỗi ngày tôi cũng không ngừng tu luyện, vì sao tốc độ tiến bộ lại quá chậm?
A Trạch có chút không cam lòng hỏi:
- Nói cho tôi biết, đến tột cùng anh đã tu luyện như thế nào?
- Tin tưởng tôi đi, cô sẽ không muốn biết đến.
Nhớ lại quá trình tu luyện hơn hai mươi ngày qua, Minh Diệu không khỏi rùng mình nói:
- Đó căn bản không nằm trong phạm vi mà nhân loại có thể thừa nhận…
- Nói thí dụ như?
A Trạch vẫn không buông bỏ, tiếp tục hỏi.
- Trong một giây đồng hồ phải đạt đến tốc độ hít thở mười lần, sau đó trong một giờ đồng hồ chỉ được thở mười lần.
Minh Diệu nhớ lại nói:
- Hoặc là dùng một ngón tay khống chế linh lực đem nước trong sông trống rỗng nhấc lên, mỗi ngày ngủ trên một đống núi kim đặc chế, nằm trên đó mỗi giây mỗi phút đều phải duy trì linh lực chuyển vận sau lưng, mang theo công tụ thúc linh dùng một ngón tay dựng thẳng chổng ngược trên cột thu lôi…
- Nghe qua tựa hồ có chút khó tin!
A Trạch suy nghĩ nói:
- Ở một giây đồng hồ thở mười lần? Nhân loại có thể làm được sao?
- Chủ yếu loại chuyện này nhất định phải được nhân sĩ chuyên nghiệp chỉ đạo mới có thể hoàn thành.
Minh Diệu nghiêm trang nói:
- Các vị bạn nhỏ trẻ nít cấm bắt chước ở nhà!
- Sư thúc, tôi đã trở về, Ích Tà cùng Tiểu Ngọc thế nào rồi?
Đẩy ra cửa phòng thí nghiệm của Dịch Tiên Sinh, Minh Diệu nhìn thấy Dịch Tiên Sinh trong chiếc áo khoác dài dính đầy dầu mỡ đang ngồi trên mặt đất hút thuốc.
- A, tiểu Diệu sao!
Dịch Tiên Sinh ngẩng đầu lên nhìn nhìn Minh Diệu, sau đó chợt thở dài một hơi.
- Làm sao vậy, gặp được chuyện phiền toái gì sao?
Minh Diệu có chút kỳ quái hỏi.
- Ân…
Dịch Tiên Sinh gật đầu:
- Đích thật là gặp chút phiền toái…
- Rốt cục sao lại thế này?
Minh Diệu cảm giác có chút bất an:
- Tiểu Ngọc đâu?
- Hoài Tố sao…nàng…
Dịch Tiên Sinh dụi tắt tàn thuốc, thần tình lo lắng nói:
- Ngươi cần bình tĩnh một chút, không nên kích động…
- Rốt cục làm sao vậy?
Minh Diệu vội vàng nhấc bổng Dịch Tiên Sinh:
- Có phải thực nghiệm thất bại, Tiểu Ngọc bị thương sao? Nàng bị thương nặng lắm sao?
- Ngươi bình tĩnh nghe ta nói một chút đi.
Dịch Tiên Sinh giãy thoát khỏi tay Minh Diệu, vẻ mặt lo lắng nói:
- Thực nghiệm thì thành công, mặc dù có chút khó khăn, nhưng vẫn thành công đem Hoài Tố tiến nhập vào trong Ích Tà, đã trở thành kiếm hồn…
- Sau đó thì sao?
Minh Diệu có chút không chịu nổi lớn tiếng.
- Sau đó thật không nghĩ tới Ích Tà…Ích Tà…
Dịch Tiên Sinh thở dài một hơi:
- Chính ngươi xem đi, đang ở nơi đó…
Trong lòng Minh Diệu nảy sinh bất an mãnh liệt, hắn vội vàng lao nhanh tới trước đài thí nghiệm của Dịch Tiên Sinh, lại phát hiện chiếc nhẫn ngọc vây khốn Hoài Tố vẫn hoàn hảo đặt trên đài thực nghiệm, chẳng qua màu sắc từ trắng biến thành xanh biếc, mà bóng dáng của Ích Tà kiếm lại không thấy, trong khi chung quang nhẫn ngọc lại bao phủ một ít mảnh vụn kỳ quái.
- Ích Tà đâu? Ở đâu?
Minh Diệu quay đầu lại hỏi:
- Ông không phải nói Tiểu Ngọc đã biến thành kiếm hồn của Ích Tà hay sao? Ích Tà đi đâu vậy?
- Là đống mảnh nhỏ kia thôi…
Dịch Tiên Sinh cúi đầu nói:
- Nguyên bản chúng ta đều nghĩ thật thành công, kết quả thật không ngờ Ích Tà không biết xảy ra vấn đề gì, đột nhiên lại biến thành một đống mảnh vụn!
- Nát?
Trong lòng Minh Diệu rùng mình:
- Tại sao lại như vậy? Tiểu Ngọc đã biến thành kiếm hồn, Ích Tà lại vỡ nát, như vậy Tiểu Ngọc nàng…
- Cũng chẳng khác gì là chết…
Dịch Tiên Sinh đi tới vỗ vỗ bả vai Minh Diệu:
- Đừng quá thương tâm, vậy cũng xem như là một loại giải thoát. Chúng ta còn có thời gian, có thể nghĩ biện pháp khác vậy!
- Hỗn đản, ông nói là có thể thành công, tại sao lại là như vậy?
Nỗi chán nản cùng hối hận nảy lên trong lòng, Minh Diệu thống khổ ôm lấy đầu mình:
- Đều là lỗi của tôi, nếu không phải tôi…hỗn đản, đều là do tôi hại nàng…
- Giai nhân đã qua đời, tự trách thương tâm cũng là vô bổ, thông suốt một chút đi.
Dịch Tiên Sinh hờ hững nói:
- Nhẫn ngọc mà Hoài Tố dùng dung thân ngày trước vẫn còn nguyên, ngươi lưu trữ lại làm kỷ niệm đi!
Trong lòng Minh Diệu bi phẫn, tràn ngập tự trách, hối hận lúc ấy vì sao mình không kiên trì phản đối. Nếu không phải lúc ấy mình do dự không thôi, Hoài Tố cũng sẽ không vì vậy mà tiêu tán, nói không chừng không bao lâu sau nàng có thể dùng tự thân lực lượng của chính mình mà thoát khỏi trói buộc của nhẫn ngọc quay về luân hồi. Không giống như hiện tại còn chưa cứu được Tiểu Manh, còn mất đi Hoài Tố, trong lòng Minh Diệu hối hận đến cực điểm.
Hồi tưởng lại những chuyện trước kia, Minh Diệu cảm giác trong lòng mình giống như bị đao cắt. Hắn chậm rãi cầm lấy nhẫn ngọc biến thành màu xanh biếc, nhẹ nhàng đeo lên ngón tay của mình.
- Di?
Ngay khi trong lòng Minh Diệu còn đang tràn đầy bi thống, chiếc nhẫn ngọc kia giống như sống lại, đột nhiên bao chặt lấy ngón cái của Minh Diệu.
- Hì hì, bị lừa rồi đi?
Thanh âm của Hoài Tố truyền tới trong đầu Minh Diệu.
- Hì hì, xứng đáng, ai bảo anh đem tôi ném lại chỗ tiểu bàn tử hơn một năm cũng không đến thăm tôi, đây là trừng phạt anh đó!
- A…rốt cục…
Từ bi thương đến vui mừng, đại não của Minh Diệu trong khoảng thời gian ngắn chợt biến thành trống rỗng. Hắn nhìn Dịch Tiên Sinh đang cười trộm phía xa, lúc này mới chợt hiểu ra.
- Nguyên lai hai người…
- Không liên quan tới ta.
Dịch Tiên Sinh làm ra bộ dáng như vô tội nói:
- Ta chẳng qua là phối hợp một chút mà thôi, chủ ý là do Hoài Tố nghĩ ra.
- Nhưng ông không phải đã nói là Ích Tà…
Minh Diệu nhìn vào nhẫn ngọc giống như làm theo kích thước cho bản thân mình, kinh ngạc hỏi:
- Nhẫn ngọc này là như thế nào?
- Ta cũng không hiểu rõ ràng, dù sao khi thành công rồi thì Ích Tà lại biến thành hình dạng này.
Dịch Tiên Sinh nhún nhún vai.
- Ích Tà biến thành nhẫn ngọc sao?
Minh Diệu quan sát ngón cái của mình:
- Nhưng nếu biến thành hình dạng này, làm sao xem là vũ khí để sử dụng?
- Đương nhiên là có thể, hiện tại tôi cũng không phải là quỷ hồn bị nhốt trong nhẫn ngọc như ngày trước, hiện tại tôi chính là vật linh nha…
Thanh âm của Hoài Tố vang lên trong đầu Minh Diệu.
- Hiện tại tôi có thể tùy ý biến ảo hình thể, hơn nữa còn có thể cùng anh tâm ý tương thông. Muốn biến thành cái gì, anh chỉ cần suy nghĩ trong đầu là được.
- Vậy sao? Lại thần kỳ đến như thế?
Minh Diệu kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái của mình:
- Biến thành vũ khí…
Minh Diệu chẳng qua vừa hiện lên ý niệm trong đầu, nhẫn ngọc trên ngón cái liền nổi lên quang mang màu xanh biếc, giống như vật sống không ngừng biến hóa. Hào quang tán đi, một thanh trường kiếm sắc bén xuất hiện trên tay Minh Diệu. Từ thân kiếm lan tràn ra vẻ sắc bén vô cùng, Minh Diệu thậm chí còn có thể cảm giác được khí tức lãnh liệt từ mũi kiếm phát ra đủ cắt vỡ hết thảy.
- Oa, rất soái, vật này thật sự là rất soái!
Tâm niệm của Minh Diệu vừa động, bảo kiếm trong tay liền biến hóa thành một cây búa lớn dài hai thước.
- Không chỉ là vũ khí, chỉ cần là đồ vật gì mà ngươi có thể tưởng tượng ra được đều có thể.
Dịch Tiên Sinh đứng một bên nói:
- Giáp trụ, tấm chắn, bất luận là đồ vật gì chỉ cần ngươi muốn, Hoài Tố đều có thể biến thành!
- Quá thần kỳ!
Minh Diệu nhìn thấy búa lớn trong tay hóa thành một ngực giáp màu xanh biếc bảo hộ thân thể mình, sau đó lại biến thành một tấm chắn thật lớn dựng đứng bên người.
- Ha ha, nói thật, ta cũng không nghĩ tới sau khi Ích Tà có được kiếm hồn lại có thể biến thành bộ dáng như thế này.
Dịch Tiên Sinh đối với tác phẩm này của mình vô cùng vừa lòng, dương dương tự đắc nói:
- Ta nghĩ đại bộ phận công lao là nhờ Hoài Tố, nếu không phải nàng dốc lòng tu luyện nhiều năm như vậy nên có tu vi cực cao, chỉ sợ cũng không đạt tới hiệu quả như thế.
- Thật sự cái gì đều có thể biến ra sao?
Minh Diệu hưng phấn như một đứa trẻ vừa có được món đồ chơi mới:
- Cái gì cũng có thể sao? Chỉ cần nghĩ là có thể biến ra sao?
- Có thể!
Hoài Tố nói:
- Chỉ cần anh có thể tưởng tượng ra hình dạng của đồ vật, tôi sẽ có thể biến thành hình dạng đó.
- Vậy sao? Hắc hắc…
Minh Diệu vui tươi hớn hở nói:
- Tôi biến tôi biến, tôi biến biến biến…
- Đi chết đi!
Hoài Tố đột nhiên thét lên một tiếng kinh hãi, nhẫn ngọc đột nhiên biến thành một cây búa thật lớn, hung hăng đập lên trên đầu Minh Diệu.
- Uy, cô làm gì tự nhiên đánh tôi?
Minh Diệu ngồi chồm hổm trên mặt đất xoa đầu bất mãn nói.
- Ai bảo anh nghĩ tới thứ xấu xa như vậy.
Hoài Tố bất mãn nói:
- Xứng đáng!
- Tôi làm gì nghĩ xấu xa chứ.
Minh Diệu ủy khuất nói:
- Ta chẳng qua chỉ muốn thử xem cô có thể biến thành cây nấm hay không mà thôi a…
…
Phảng phất như bộ phận bàng quang trong thân thể thương thiên mất khống chế, mưa lớn không ngừng, trên mặt đất dâng đầy nước. Nhưng cho dù gặp phải khí trời ác liệt như hiện tại, cũng không cách nào ngăn cản đôi nam nữ đang điên cuồng thân thiết trước mắt. Ước chừng là tình yêu cực nóng có thể bốc hơi nước mưa vẩy lên người, ở trong cơn mưa to đôi nam nữ vẫn gắt gao ôm chặt hôn nhau.
Từ môi kéo dài tới cổ, trong cổ họng cô gái phát ra ho khan vì bị sặc, thân thể không ngừng run lên nhè nhẹ, hai tay vô lực buông xuôi xuống.
Dòng máu đỏ tươi dọc theo thân thể chảy dài xuống đất, lại bị cơn mưa hòa tan, dần dần mơ hồ. Thân thể cô gái triệt để mất đi sinh cơ, nam nhân thỏa mãn ném thi thể đã lạnh dần của cô gái, bắt đầu tìm kiếm món thực vật khác.
- Oành…
Một tiếng nổ vang thật lớn, không chút dấu hiệu, đầu của nam nhân mãnh liệt bị nổ tung, máu cùng óc văng đầy đất, nhưng rất nhanh liền bị cơn mưa cọ rửa sạch sẽ.
- Nhanh một chút, động tác nhanh lên một chút!
Mấy nhân viên mặc áo đen của hiệp hội bất chấp mưa to nhanh chóng chạy tới.
- Đem nơi này phong tỏa, đừng cho người lây nhiễm đi qua!
…
- Phó hội trưởng, khu Hoa Đông cùng khu Hoa Bắc người bị lây nhiễm càng ngày càng nhiều!
Thư ký lau mồ hôi đi vào phòng nói:
- Nhân thủ của chúng ta càng ngày càng không đủ dùng!
- Không cần khẩn trương, vẫn dựa theo kế hoạch mà đem khu vực có người bị lây nhiễm phong tỏa lại là được!
Tần Khai cũng không ngẩng đầu nhìn lên, nói.
- Nhưng chúng ta cũng đã phong tỏa thật nhiều khu vực, nếu như còn tiếp tục nữa, chỉ sợ sự tình không còn cách nào tiếp tục áp chế xuống!
Thư ký khó xử nói:
- Hiện bên ngoài đã bị dân chúng bình thường bắt đầu hoài nghi, nếu như còn tiếp tục như vậy…
- Không cần để ý tới ý tưởng của dân chúng bình thường, chúng ta chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi!
Tần Khai nói:
- Dù sao chỉ còn mấy ngày cuối cùng, chỉ cần thành công, sự tình như vậy sẽ được dễ dàng giải quyết. Chuyện bây giờ chúng ta phải làm chính là trong đoạn thời gian này phải tận lực làm cho dân chúng sống sót càng nhiều hơn một chút, chuyện khác không nằm trong phạm vi lo lắng của chúng ta!
- Nhưng mà…nếu cuối cùng còn không thành công…
Thư ký do dự nói:
- Chúng ta làm sao giải thích với dân chúng…
- Cho đến lúc đó cũng đã không cần giải thích làm gì!
Tần Khai buông văn kiện trong tay xuống nói:
- Đến lúc đó toàn bộ nhân loại đều sẽ biến thành quái vật, chúng ta cũng không còn đối tượng để đi giải thích!
- Thời gian đã đến, xem ra bên kia cũng đã bắt đầu có chút sốt ruột!
Diệp Trọng ở một bên nói:
- Tốc độ của bộ đội tiên phong đã càng lúc càng nhanh, nhân thủ của chúng tôi đã phái ra hết, cũng chỉ có thể thoáng ngăn cản được chút tốc độ bọn hắn đi tới mà thôi!
- Bên chỗ của ta cũng giống như vậy!
Tần Khai nhu nhu huyệt thái dương:
- Toàn bộ những ai có thể đi đường trong hiệp hội cũng đã được phái ra, còn điều động thật nhiều cảnh sát cùng quân đội người thường. Bây giờ việc duy nhất mà chúng ta có thể làm chính là chờ đợi, chỉ xem vận khí của bọn họ mà thôi!