U Minh Trinh Thám

Chương 361: Trốn thoát.

Trước Sau

break
Mà sau khi nghe được tiếng vang cực lớn kia, A Trạch và bà chủ mang kính râm cực lớn vẫn đứng trước sạp hàng liếc nhau một cái. Mà cùng lúc đó, một cô bé đáng yêu thoạt nhìn chỉ năm sáu tuổi không biết từ chỗ nào chui ra, đứng ở bên cạnh đám nhân viên nhân viên ngoại cần , dùng bàn tay nhỏ bé lôi kéo góc áo của tên nhân viên nhân viên ngoại cần kia.

Đang bị tiếng nổ cực lớn kia hấp dẫn, nhân viên nhân viên ngoại cần cảm thấy dưới người mình bị kéo kéo, cúi đầu xuống nhìn lại thì thấy một tiểu nữ hài như phấn điêu ngọc mài đang đứng bên cạnh, dùng đôi mắt to sáng long lanh nhìn mình. Một thân váy công chúa màu hồng phấn, trên đầu buộc hai búi tóc sừng dê, khả ái không nói nên lời. Mặc dù nhân viên nhân viên ngoại cần này cũng không phải là người yêu thích trẻ con, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng như bị đâm một cái, xúc động vào nơi mềm yếu nhất trong lòng.

- Có chuyện gì sao? Tiểu muội muội?

Nhân viên nhân viên ngoại cần kia ngồi xổm người xuống, trên mặt mang theo dáng cười hòa ái hỏi.

- Thúc thúc? Xin hỏi một chút chuyện gì đang xảy ra thế?

Tiểu cô nương kia nhút nhát e lệ dùng thanh âm non nớt hỏi

- Vì sao lại có nhiều người ở đó thế.

- Ah, bên kia ah....

Nhân viên ngoại cần kia vừa cười vừa nói

- Là đang bắt người xấu đấy.

- Người xấu?

Cố bé kia nghiêng đầu một lúc

- Là loại người xấu lừa gạt tiểu nữ hài đáng yêu sao?

- Cái này sao?

Nhân viên ngoại cần kia nghĩ một lát, cảm thấy muốn giải thích vấn đề này cho một nữ hài mới năm sáu tuổi thì quá mức phiền toái cho nên hắn liền qua loa gật đầu

- Xem như thế đi.

- Như vậy thúc thúc ngươi cảm thấy ta đáng yêu không?

Tiểu nữ hài kia chớp chớp đôi mắt to, tiếp tục dùng thanh âm non nớt hỏi.

- Rất đáng yêu ah.

Tên kia cảm thấy tiểu cô nương này thật sự rất đáng yêu, nhịn không được dùng tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ một cái.

- Tốt rồi, tự mình đi tìm mẹ đi, thúc thúc còn phải làm việc nữa.

- Ân, nói như vậy, thúc thúc ngươi có cảm thấy tên xấu xa kia sẽ lừa gạt ta không?

Tiểu nữ hài tựa hồ rất hiếu kỳ với vấn đề này, tiếp tục hỏi.

- Cái này…

Nhân viên ngoại cần kia ngẩng đầu lên nhìn. Nhiệm vụ của hắn vốn chính là trông chừng cô bé này không cho nàng làm ra trò gì, thẳng đến khi toàn bộ nhiệm vụ chấm dứt, cho nên tuy rằng tiểu cô nướng trước mắt này rất đáng yêu, nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa, nhẫn nại đáp lại:

- Sẽ không đâu, tên xấu xa kia sẽ không gạt ngươi, yên tâm đi. Nghe lời, tự mình đi tìm mẹ đi được không nào?

- Thế nhưng vừa rồi ngươi còn nói ta rất đáng yêu mà.

Miệng tiểu nữ hài vểnh lên lên, tựa hồ rất bất mãn với giải thích này.

- Ngươi không phải nói người xấu sẽ lừa gạt tiểu nữ hài đáng yêu sao? Chẳng lẽ ta không đáng yêu?

- Ách.

Nhân viên ngoại cần kia cảm giác có chút đau đầu. Nhưng đối mặt với một tiểu nữ hài đáng yêu như vậy lại không thể đuổi nàng đi được, liền nhẫn nại nói

- Ngươi rất đáng yêu.

- Vậy tên xấu xa kia vì sao lại không lừa gạt ta?

Tiểu nữ hài tiếp tục truy vấn nói, cái miệng nho nhỏ chu lên, tựa hồ có nước đảo quanh trong hốc mắt.

Đại Hãn, tiểu cô nương này rõ ràng có oán niệm vì không người nào lừa gạt mình, cái này khiến nhân viên ngoại cần này tương đối im lặng. Lập tức nước mắt của tiểu cô nương kia tựa hồ đã sắp chảy ra, nhân viên ngoại cần có chút luống cuống tay chân. Phải biết rằng trong xã hội hiện giờ có hai loại người là không thể gây được, một loại là người già, một loại chính là tiểu hài tử, nếu dây vào, có lý cũng nói không rõ.

- Ah, ngươi rất đáng yêu, hắn sẽ lừa gạt ngươi, nhất định là thế.

Thầm nghĩ nhanh chóng thoát khỏi nữ hài khó chơi này nên nhân viên ngoại cần đành phải dọc theo mạch suy nghĩ của tiểu nữ hài này nói:

- Nhanh đi tìm mẹ đi, bằng không thì người xấu sẽ đến lừa gạt ngươi đấy!

- Người xấu sắp tới rồi sao?

Tiểu nữ hài đột nhiên đổi thành bộ dáng hoảng sợ, nước mắt trực tiếp òa ra, thân thể run nhè nhẹ, tựa hồ rất là sợ hãi:

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, người xấu sẽ bán ta lên núi, có lẽ sẽ bán cho một lão già khọm khẹm để làm con dâu, có lẽ sẽ bị bán đi làm con dâu nuôi từ bé, ta không muốn.

Nói xong liền òa khóc, vừa khóc vừa ôm đùi của nhân viên ngoại cần kia, lớn tiếng nói:

- Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đừng bán ta lên núi a, ta không muốn làm con dâu cho một lão già khọm khẹm ah, ta muốn đi học.

- Này, uy, ngươi làm gì thế?

Nhân viên ngoại cần kia bị tiểu cô nương này nháo một hồi khiến chân tay luống cuống. Vốn còn cảm thấy tiểu cô nương này rất khả ái, nhưng không ngờ lại khó chơi đến thế.

- Đừng khóc ah, ta cũng chưa nói muốn bán ngươi mà, là tự ngươi nói thôi.

- Muốn ah, ta phải đi về tìm mẹ, ta không muốn bị bán vào trong khe suối làm con dâu nuôi từ bé.

Tiếng khóc của tiểu cô nương kia càng lúc càng lớn, hấp dẫn không ít người vây xem. Ở đây vốn là khu vực phồn hoa, hơn nữa lúc trước người hiệp hội phong tỏa đường nhỏ khiến không ít người hiếu kỳ, ngừng chân vây xem, cho nên bên này bị tiểu nữ hài náo lên, quầy hàng vốn đã nhỏ liền bị vây chặt như nêm cối.

- Này này, xin ngươi đừng có ồn ào được không?

Nhân viên ngoại cần hiện giờ đầu đầy đổ mồ hôi, hắn bắt đầu có dự cảm tương đối bất hảo. Tiểu cô nương này không biết là con cái nhà ai, đột nhiên lại ôm lấy bắp đùi của hắn khóc lên còn chưa xong, còn nói ra những lời dễ gây hiểu lầm như vậy nữa, thật sự là có khổ nói không nên lời

- Xin ngươi, ngươi cũng thấy đấy, giúp ta giải thích chút đi!

- Ân?

Hắn vốn định để bà chủ sạp hàng đi ra nói câu công đạo, nhưng lại phát hiện đã không thấy đâu nữa, toàn bộ quầy hàng chỉ còn lại có hắn và tiểu cô nương này đứng ở đó. Hắn vội vàng tìm kiếm khắp nơi, nhưng không hề tìm thấy tung tích của nữ chủ quán kia nữa.

- Thả ta ra đi.

Bộ trưởng bảo hắn phải canh giữ không để người lẻn đi, lần này nhân viên ngoại cần này sốt ruột không nhịn được nữa. Phải biết rằng Trần Lam nổi danh là người lòng dạ hẹp hòi, chuyện này nếu bị hắn biết thì sau này ở trong hiệp hội cũng đừng mong có một ngày tốt lành. Nếu thừa dịp nhiệm vụ còn chưa kết thúc tìm người về lại thì nói không chừng còn có thể bổ cứu một chút. Nghĩ tới đây, nhân viên ngoại cần kia không khỏi có chút vội vàng, mà tiểu cô nương kia vẫn ôm lấy đùi hắn khóc lóc, vì để thoát khỏi nên hắn kéo tiểu cô nương kia ra khỏi đùi mình.

- Oa, không nên ah, không nên đánh ta ah

Thật không ngờ là động tác cũng không lớn lắm nhưng tiểu cô nương kia lại rất khoa trương ngã ngửa xuống đất, khóc càng to thêm

- Cầu xin ngươi, chỉ cần không đánh ta, bán ta đến chỗ nào cũng được a!

- Này, ta nói ngươi đã lớn như vậy, sao còn đánh trẻ con chứ?

Có lẽ tiếng khóc của tiểu nữ hài thật sự quá mức thê thảm, hơn nữa bộ dáng lại khả ái khiến người yêu mến nên một phụ nữ trung niên vây xem rốt cục nhịn không được đứng ra nói chuyện

- Trẻ con cho dù không nghe lời, cũng không thể đánh a!

- Ta... ta không phải vậy mà.

Nhân viên ngoại cần kia vội vàng phủ nhận nói:

- Ta không biết nàng ah

- Cô bé ngoan, đừng khóc nữa.

Phụ nữ trung niên kia đi qua, nâng cô bé dậy:

- Nói cho dì nghe, chuyện gì xảy ra thế, ba của ngươi đánh ngươi sao?

- Ô ô, hắn không phải ba của ta, ta không biết hắn!

Tiểu nữ hài nức nở nghẹn ngào nói:

- Ta muốn tìm mẹ ta, ta phải về nhà!

- Ngươi không biết hắn sao?

Phụ nữ trung niên kia dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nhân viên ngoại cần . Âu phục đen, kính đen cộng thêm giày da đen, bộ trang phục này nhìn qua cũng không giống người bình thướng lắm.

- Vậy sao hắn lại đẩy ngươi?

- Ngươi xem, ta nói là ta không biết tiểu cô nương này.

Nhân viên ngoại cần kia vội nói:

- Ta nhờ các người trông chừng nó hộ chút, ta còn có việc.

- Đợi một chút, trước tiên nói cho rõ đã rồi hẵng đi.

Phụ nữ trung niên bắt lấy tay áo nhân viên ngoại cần , ngăn trở cử động muốn rời đi của hắn.

- Thả ta ra, ta thật sự có việc gấp.

Nhân viên ngoại cần kia có chút không kiên nhẫn được nữa, dùng sức kéo một cái, giãy dụa ra khỏi tay của phụ nữ trung niên kia, làm bộ muốn đi.

- Ta không biết hắn ah, hắn muốn bán ta vào trong khe suối, không cho ta đi học, không cho ta gặp mẹ nữa!

Đúng lúc này, tiểu cô nương bỗng ném ra một quả boom nặng kí.

- Hắn muốn bán ta cho người trên núi làm con dâu nuôi từ bé!

- Tốt, lại là bọn buôn người.

Lời này giống như quả boom rời vào biển, người vây xem đều sôi trào lên, phụ nữ trung niên kia càng giận dữ, lần nữa bắt nhân viên ngoại cần lại, sau đó nói với mọi người:

- Còn muốn chạy? Nhanh gọi điện thoại báo động ah, người này là bọn buôn bán trẻ em đấy.

- Này, ngươi không nên nói bậy nói bạ nha.

Trong lòng nhân viên ngoại cần càng ngày càng gấp, náo lên như vậy, người mình trông giữ chẳng những không thấy nữa, mình còn bị oan uổng trở thành bọn buôn người, không khỏi nổi giận đùng đùng dùng ngón tay chỉ vào cô bé quát:

- Nếu ngươi còn nói linh tinh nữa thì ta không khách khí đâu!

- Oa, đừng đánh ta.

Cô bé mới vừa ngừng khóc bị hắn nói vậy, kết quả lại lớn tiếng khóc lên, nước mắt óng ánh tràn đầy khuôn mặt phấn nộn. Mặc cho ai nhìn cũng đều sẽ đau lòng.

- Còn dám hù dọa hài tử, bọn người các ngươi càng ngày càng ngang nhiên hơn.

Phụ nữ trung niên kia che cô bé ở phía sau mình, lòng đầy căm phẫn nói:

- Đợi cảnh sát đến thì cho ngươi đẹp mắt.

- Thả ta ra!

Nhân viên ngoại cần kia nổi giận gầm lên một tiếng, dùng sức giãy dụa. Bởi vì vội vã đi tìm A Trạch đã chạy trốn nên lần này hắn trực tiếp dùng tới linh lực, lực lượng khổng lồ quăng phụ nữ trung niên kia lảo đảo một cái.

- Còn dám đánh người.

Lần này xong rồi, ngược lại còn khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, mấy người chung quanh nhịn không được vây nhân viên ngoại cần vào trong. Có mấy nam tử thân thể khoẻ mạnh cũng nhịn không được muốn động thủ. Hiện trường trở nên một mảnh hỗn loạn. Nhân viên ngoại cần bị dân chúng vây vào giữa có khổ nói không nên lời, mà tiểu cô nương kia với tư cách là người khởi xướng không biết đã rời đi từ lúc nào rồi.

- Hô, hô…

Trong một tòa nhà cư dân cách chỗ xảy ra chuyện bốn con phố, A Trạch miệng lớn thở hổn hển.

- Tiểu Nam ở một mình không sao chứ?

- Ha ha, yên tâm…

Chủ sạp hàng theo cái kính râm cực lớn kia xuống, vừa cười vừa nói:

- Đừng quên, nữ nhi của ta chính là tiểu quỷ nổi danh, rất nhiều mưu mẹo, ngươi cũng không nhất định lừa gạt được nó đâu!

- Nói cũng đúng.

A Trạch khẽ gật đầu nói

- Chúng ta lên trước đi. Mấy người bọn hắn có lẽ sẽ đến nhanh thôi.

Trong quán rượu tràn ngập sương mù, sau khi Minh Diệu nhảy ra ngoài từ cửa sổ, trong quán rượu đột nhiên phát nổ. Vụ nổ kia tiếng vang rất lớn, nhưng lại không có ánh lửa gì cả, mà nổi lên một mảng sương mù dày đặc. Trong sương mù có xen lẫn đại lượng mùi hương có tính kích thích, nhân viên ngoại cần của hiệp hội cũng nhịn không được ho khan.

- Mau đuổi theo.

Khác với những nhân viên ngoại cần kia, bốn thành viên của tổ hành động đặc biệt trong nháy mắt khi xảy ra vụ nổ đã cảm thấy không đúng, vội vàng lui ra từ cửa của quán bar. Một người nhìn như là đội trưởng phất tay với ba người khác, bốn người vội vàng đuổi theo hướng Minh Diệu đào tẩu.

Tốc độ của Minh Diệu rất nhanh, thân hình như quỷ mị xuyên thẳng qua, bỏ bốn người sau lưng một quảng đường tương đối dài, mà khoảng cách này còn đang không ngừng tăng lớn. Nhưng bốn người đuổi theo phía sau lại không sốt ruột, cả con đường đều bị kết giới bao bọc, muốn chạy thoát căn bản không thể nào được. Bốn người bọn họ liếc nhau một cái. Từ các phương hướng khác nhau đánh tới. Đối với bọn hắn mà nói, Minh Diệu hiện giờ cũng như cá trong chậu, không trốn đi đâu được.

Con đường này không hề dài, không bao lâu sau Minh Diệu đã chạy tới cuối, thấy Minh Diệu dừng bước, tên đội trưởng đuổi theo phía sau không khỏi lộ ra nụ cười. Rõ ràng Minh Diệu cũng phát hiện kết giới đã phong tỏa cả con đường, muốn dùng man lực đánh vỡ kết giới do hai thành viên tổ hành động đặc biệt lập lên cũng không phải là chuyện dễ. Tuy rằng lúc trước Minh Diệu biểu hiện ra thực lực không thể nào tưởng nổi, nhưng muốn phá đi kết giới cần hao phí khí lực tương đối lớn, cũng tiêu tốn không ít thời gian, bốn người bọn họ tuyệt đối nắm chắc có thể bắt được Minh Diệu trước khi hắn phá kết giới.

Nhưng mục tiêu tựa hồ có chút cổ quái, đội trưởng tổ hành động đặc biệt thấy Minh Diệu xoay người lại, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười nhẹ nhõm, nhẹ nhàng giơ tay lên.

- Không tốt, hắn chuẩn bị muốn xuất thủ.

Đây là phản ứng đầu tiên của đội trưởng tổ hành động đặc biệt khi nhìn thấy động tác này của Minh Diệu. Xem ra Minh Diệu tựa hồ đã phát hiện ra mình bị nhốt trong kết giới, vì vậy quyết định buông tay đánh cược một lần. Mà hiện giờ bốn người bọn hắn phân biệt từ bốn phương tám hướng giáp công Minh Diệu, mà hắn lại cách Minh Diệu gần nhất. Hồi tưởng lại động tác quỷ dị của Minh Diệu khi ở trong quán bar, tên đội trưởng kia không khỏi có chút khẩn trương, bước chân phóng chậm lại, đã làm xong chuẩn bị nghênh đón đánh chính diện.

Thế nhưng khác với suy đoán của hắn, Minh Diệu chỉ giơ tay vẫy vẫy về phía hắn, tựa hồ là đang cáo biệt. Kế tiếp, thành viên của tổ hành động đặc biệt liền thấy được một màn không thể tưởng nổi. Giống như ngăn cản trước người Minh Diệu không phải kết giới chắc chắn mà là một tầng màng nước mỏng vậy, thân thể Minh Diệu dần xuyên qua tầng kết giới này, sự ngăn trở của kết giới đối với Minh Diệu căn bản chỉ như không.

- Điều này sao có thể!

Thấy một màn như vậy, đội trưởng kia liền sững người. Hắn nhìn thấy thân thể Minh Diệu cơ hồ hoàn toàn xuyên qua kết giới. Vội vàng lần nữa đẩy nhanh tốc độ, vọt về phía Minh Diệu, muốn bắt lấy Minh Diệu trước khi hắn xuyên qua kết giới. Chỉ là động tác của hắn vẫn chậm một bước, hai tay bắt vào hư không, trước khi hắn vọt tới Minh Diệu đã xuyên qua kết giới, cười vẫy tay từ biệt với hắn, sau đó nhanh chóng biến mất ở đầu đường. Mà tên đội trưởng kia vì xông qua quá mãnh liệt nên, một đầu đập vào kết giới, lập tức cảm thấy choáng váng, đầu đầy sao.
break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc