Thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Trần Hạo lập tức hiểu được ý tứ của Anh Đào, nàng muốn từ nơi này nhảy xuống dưới. Trần Hạo vội vàng tiến lên hai bước, không chút do dự dùng sức nắm chặt tay Anh Đào.
- Đừng làm chuyện điên rồ, nhất định có biện pháp giải quyết…
- Bộ dạng hiện tại của em, có phải rất xấu xí hay không?
Anh Đào chậm rãi xoay đầu lại, khóe môi hơi nhếch lên, như đang mỉm cười. Nhưng do gương mặt nổi đầy mạch máu đỏ sậm, bộ dạng khi cười nhìn qua chẳng khác gì nụ cười của ác ma. Nhìn thấy hình dáng này của nàng, Trần Hạo nhịn không được chợt rùng mình, cánh tay khẽ run rẩy.
- Quả nhiên đã hù đến anh…
Cô gái cảm nhận được Trần Hạo run rẩy, nhẹ thở dài một hơi. Nàng lui ra sau hai bước, rút tay của mình ra khỏi tay Trần Hạo, quay đầu lại.
- Nếu nhảy xuống dưới mà có thể ngã chết thì tốt rồi!
- Em đang nói cái gì?
Trần Hạo vội vàng nói:
- Nhất định còn có biện pháp khác có thể cứu được em!
- Biện pháp khác? Biện pháp gì?
Anh Đào nhìn lên không trung, sâu kín nói:
- Đây không phải trò chơi, không phải chỉ đơn giản như anh chích một chai thuốc giải độc là không còn chuyện gì. Chính em tự hiểu rất rõ ràng, trong thân thể em có một con quái vật, nó đang chậm rãi từ bên trong giãy dụa muốn thoát đi ra!
- Không, em hãy nghe anh nói, mặc kệ như thế nào…
- Anh hãy nghe em nói!
Anh Đào cắt đứt lời nói của Trần Hạo, xoay đầu lại nhìn Trần Hạo nói:
- Nhìn bộ dáng của em, anh thấy rõ ràng chưa? Hiện tại em đã bị lây nhiễm, đã không còn là nhân loại, trong lòng của em tự hiểu rất rõ ràng. Vừa rồi khi vừa tỉnh lại, khí lực của em thật lớn, hình dáng biến dạng, hơn nữa ở trong này, ngay tại địa phương này.
Anh Đào chỉ vào ngực mình nói với Trần Hạo:
- Nơi này có một thanh âm, nó đang không ngừng nói đem nhân loại trước mắt biến thành đồng bọn của ngươi, hoặc là…ăn hắn!
Trần Hạo đứng nguyên tại chỗ, tựa hồ bị lời nói của Anh Đào làm hoảng sợ ngây người.
- Em sắp không nhịn được nữa, không nhịn được loại cảm giác này anh có biết không? Nó làm cho em không thể chịu đựng được.
Trong mắt Anh Đào tràn đầy bi ai:
- Em rất sợ, em sợ nếu còn kéo dài thêm nữa, em sẽ thật sự không nhịn được cỗ dục vọng trong đáy lòng mình, làm ra chuyện mà bản thân em hoàn toàn không muốn làm!
Nàng đi tới cạnh cửa sắt bị đóng chặt trên sân thượng, không tốn chút sức rút ra cây gậy bóng chày bằng kim loại, dùng bàn tay phủ kín mạch máu đưa qua cho Trần Hạo:
- Cho nên thừa dịp hiện tại em còn tỉnh táo, hãy để cho em chết đi!
Trần Hạo không nói gì, hiện tại rốt cục hắn cũng không biết mình nên nói gì mới tốt. Hắn chỉ đờ đẫn tiếp nhận cây gậy trong tay Anh Đào, nhìn vào cây gậy dính đầy máu sững sờ.
- Không có gì đáng do dự, ở trong trò chơi không phải anh làm chuyện này rất thành thục sao?
Anh Đào nở nụ cười:
- Giết chết đồng bạn bị lây nhiễm, tăng lớn xác suất chính mình được sinh tồn, đây là lựa chọn chính xác nhất phải không?
- Nhưng đó chỉ là trò chơi…
Thanh âm của Trần Hạo nhỏ tới mức chính bản thân cơ hồ cũng nghe không được.
- Nhưng đây là sự thật, anh làm sao có thể làm như vậy với em…
- Như vậy anh đành nhẫn tâm nhìn em biến thành quái vật sao?
Anh Đào lui ra phía sau, ngẩng cao đầu lên:
- Ít nhất cho em được chết khi đầu óc mình vẫn còn là một nhân loại…
Tay Trần Hạo run rẩy. Hắn nhìn vào ánh mắt của Anh Đào, ánh mắt kia tràn ngập vẻ lưu luyến đối với sự sống, mà càng nhiều chính là tình yêu đối với hắn, trong lòng Trần Hạo đau xót, hạ quyết tâm.
- Chuẩn bị xong chưa?
Trần Hạo hít sâu một hơi, như đang muốn hỏi Anh Đào, hoặc như là hỏi mình.
- Có thể sẽ đau một chút…
- Không sao cả, nhớ rõ dùng sức một chút, trực tiếp đánh nát đầu của em!
Anh Đào cười nói:
- Nếu như có thể lựa chọn, em thật sự không muốn làm cho anh nhớ hình dạng hiện tại của em chút nào…
- Kỳ thật hình dạng em hiện tại cũng rất tốt.
Trần Hạo cũng nở nụ cười:
- Bộ dáng trước kia của em anh nhìn thấy suốt mười mấy năm, đổi lại hình dáng khác mới có cảm giác mới mẻ…
- Đừng tiếp tục do dự nữa, em sắp không nhẫn nhịn được!
Anh Đào run rẩy lên, lộ ra vẻ vô cùng thống khổ. Nàng đang liều mạng đè nén khát vọng bản năng đang dâng lên tận đáy lòng.
- Nhắm mắt lại đi!
Trần Hạo cầm cây gậy trong tay:
- Em nhìn anh anh không hạ thủ được!
Anh Đào nhìn Trần Hạo không chớp mắt, tựa hồ muốn đem hình dáng của Trần Hạo ghi khắc thật sâu trong lòng mình. Nàng nhìn hắn mỉm cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
- Em chuẩn bị xong chưa, anh cũng đã chuẩn bị xong!
Trần Hạo đi về phía trước hai bước:
- Như vậy…bắt đầu đi!
Anh Đào nhắm mắt lại. Nàng đang đợi, chờ đợi một kích có thể giải quyết tính mạng của chính mình. Còn hơn nỗi sợ hãi với cái chết, cỗ xúc động dâng lên trong đáy lòng làm nàng càng thêm sợ hãi. Nàng tình nguyện khi bản thân mình còn duy trì được ý nghĩ thanh tỉnh của nhân loại mà chết đi, cũng không nguyện sau khi mình biến thành quái vật lại đem Trần Hạo biến thành đồng loại của mình, hoặc ăn thịt thi thể của Trần Hạo để bản thân tiếp tục làm một con quái vật mà sống sót.
Nhưng nàng lại không nghe được tiếng gió rít khi cây gậy đánh tới, cũng không có cảm giác đau đớn khi bị đánh vào đầu, nàng chỉ cảm giác cánh tay mình chợt lạnh lẽo, hơi có chút ngứa ngáy. Sau đó nàng cảm giác như có thứ gì đó đang cắn vào cánh tay mình. Nàng kinh hoàng mở to mắt, lại phát hiện không biết từ khi nào Trần Hạo đã nhặt lên con dao trái cây sắc bén rơi trên mặt đất, cắt vỡ cổ tay của nàng, mà Trần Hạo đang ngậm vào vết thương trên tay nàng uống lấy máu tươi từ tay nàng chảy xuống.
- Anh đang làm gì vậy?
Anh Đào dùng sức đẩy mạnh Trần Hạo tách ra:
- Chẳng lẽ anh không biết làm như vậy sẽ…
- Anh biết!
Trần Hạo ngồi dậy, cười cười dùng tay lau máu dính trên môi:
- Như vậy anh sẽ giống như em!
- Anh là kẻ ngu ngốc sao?
Anh Đào quỳ trên mặt đất, dùng tay bưng kín mặt mình, nước mắt tràn xuống bàn tay:
- Như vậy anh cũng sẽ biến thành quái vật, hoặc bị thức tỉnh thất bại sẽ bị quái vật khác ăn thịt!
- Như vậy không tốt hơn sao?
Trần Hạo đi qua, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Anh Đào, hắn vẫn là lần đầu tiên cảm giác được nguyên lai mái tóc của Anh Đào lại mềm mại đến như thế, chạm vào thật sự thoải mái.
- Dù sao nếu như anh trở về nhà nói với mẹ anh rằng anh đem con dâu của bà đánh vỡ đầu, bà cũng sẽ trực tiếp đem đầu của anh đánh vỡ. Dù sao đều là bị đánh vỡ đầu, còn không bằng đánh cuộc một lần đi. Nhìn xem anh có thể giống như em sẽ biến thành quái vật, cùng nhau đần độn sống sót đâu. Dù sao có em đi cùng anh, tuyệt không còn cảm giác cô độc nữa…
- Ô ô…anh đúng là tên ngu ngốc, là đồ đần, là tên tham sống sợ chết…
Anh Đào bổ nhào vào trong lòng Trần Hạo, lớn tiếng khóc lên:
- Ai cần anh đi cùng…ô ô …
- Hắc hắc, nhưng anh lại sợ cô độc a. Không có em, anh sẽ không có ai đi cùng.
Trần Hạo mỉm cười nhìn lên không trung, liếm liếm môi:
- Cũng không biết rốt cục thịt người lại có mùi vị như thế nào, nhắc tới anh cảm thấy có chút đói bụng…
- Tin tưởng ta, tuyệt đối ăn không ngon.
Thanh âm một nam nhân từ một góc khác trên sân thượng truyền đến dọa hai người nhảy dựng. Trần Hạo quay đầu nhìn lại, phát hiện ở một góc sân thượng không biết từ khi nào xuất hiện thêm ba bóng người.
- Mùi vị giống như thịt heo, nhưng có chút lên men.
Nam nhân đeo kính gọng vàng mở miệng nói:
- Ăn không ngon, nhưng khi thấy đói bụng, vẫn miễn cưỡng điền được đầy bụng mà thôi!
- Anh…anh là ai?
Trần Hạo xoay người bật dậy khỏi mặt đất, đem Anh Đào kéo ra sau người mình.
- Mấy người…vẫn luôn ở nơi này?
- Không, vừa mới đến không lâu.
Nam nhân kia dùng ngón tay đẩy nhẹ kính mắt, hờ hững đáp:
- Chẳng qua nghe được tiếng kêu la, tưởng còn người sống sót nên đi tới xem. Bất quá nhìn qua hai người tựa hồ cũng không muốn tiếp tục làm nhân loại nữa phải không?
Trong lòng Trần Hạo cả kinh, cẩn thận đánh giá ba người. Đó là hai nam một nữ. Nam nhân đeo kính vừa mở miệng tựa hồ là đầu lĩnh trong ba người, trên người mặc bộ đồ màu trắng, đeo chiếc kính gọng vàng thật nhã nhặn, rất trẻ tuổi, tựa hồ chỉ lớn hơn bọn họ được vài tuổi mà thôi. Ở sau lưng nam nhân này là một nữ nhân có màu da ngăm đen đang đứng, trên mặt nàng nở nụ cười thật quyến rũ, tràn ngập vẻ hấp dẫn.
Mà nam nhân đứng cuối cùng sắc mặt lại tái nhợt, hai mắt đỏ lên, dùng một loại ánh mắt oán độc nhìn nam nhân áo trắng đứng trước mặt, tựa hồ có thâm cừu đại hận với hắn. Nhưng trên cổ người kia lại đeo một cái vòng vô cùng kỳ quái, bên trên tràn đầy gai nhọn. Những gai nhọn kia đâm vào cổ của hắn thật sâu, làm cho người ta nhìn qua cảm thấy rất đau. Mà trên vòng có sợi dây xích dài, nữ nhân có khuôn mặt kiều diễm kia đang cầm đầu dây xích trong tay.
- Trần Hạo, anh cẩn thận!
Anh Đào đứng sau lưng Trần Hạo nhỏ giọng nói:
- Em có thể cảm giác được người phụ nữ kia chính là đồng loại…
- Đồng loại?
Trần Hạo cả kinh. Nếu như nói người phụ nữ kia cũng là quái vật, như vậy ba người này…chẳng lẽ là bàn tay đen đứng phía sau màn trong cả sự kiện này?
- Chậc chậc, thật là khó xem!
Nam nhân áo trắng nhìn gương mặt phủ kín đường gân máu của Anh Đào sau lưng Trần Hạo, lại nhìn nữ nhân đứng sau lưng mình nói:
- Tại sao có thể như vậy, nữ tính La Sát không phải đều là…
- Dạ, chủ nhân!
Nữ nhân xinh đẹp kia cung kính hồi đáp:
- Chẳng qua chỉ là giai đoạn ban đầu, còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, vì vậy bộ dáng sẽ thật khó xem. Chỉ cần qua thêm một khoảng thời gian, tự nhiên sẽ xinh đẹp trở lại.
- Thì ra là thế!
Nam nhân kia gật gật đầu, hắn suy nghĩ một lúc lại nhìn Anh Đào hô:
- Này, cô bạn học, hỏi cô một vấn đề có được không?
- Vấn…vấn đề gì?
Anh Đào đứng sau lưng Trần Hạo sợ hãi đáp. Không biết tại sao, nàng luôn cảm giác được nam nhân mặc quần áo trắng, đeo kính gọng vàng thật nhã nhặn trước mặt lại có một khí tức vô cùng nguy hiểm, làm trong đáy lòng nàng vô cùng sợ hãi.
- Ân, là thế này…
Nam nhân hỏi:
- Cô muốn tiếp tục làm một học sinh nhân loại bình thường, hay ưa thích trở thành xinh đẹp như đại tỷ tỷ đứng sau lưng ta đây?
Anh Đào kỳ quái nhìn nam nhân kia, lại nhìn qua người phụ nữ đứng sau lưng hắn. Đích xác người phụ nữ tuy có làn da ngăm đen nhưng lại rất đẹp, hơn nữa cả người tản mát ra một cỗ khí tức thật kiều diễm gợi cảm. Nhưng bản năng tận đáy lòng Anh Đào nói cho nàng biết, người phụ nữ kia là một con quái vật, là con quái vật ăn thi thể học sinh mà nàng nhìn thấy.
- Đương nhiên là nhân loại!
Anh Đào quyết định, nói như đinh chém sắt:
- Tôi không muốn làm quái vật, để cho tôi chết tốt hơn!
- Ngươi xem đi, đám người các ngươi đi đâu cũng sẽ không được hoan nghênh!
Nam nhân áo trắng cười nói với nữ nhân đứng sau lưng:
- Hai người bọn họ còn cứu được không?
- Một người còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, một người còn chưa biến dị, vẫn còn cơ hội.
Người phụ nữ kia nói:
- Chẳng qua cần phí chút khí lực. Đem máu độc trong thân thể bọn họ bức ra ngoài, là việc không dễ dàng…
- Loại chuyện này đối với ta mà nói thì rất đơn giản!
Nam nhân áo trắng đẩy nhẹ gọng kính của mình cười nói:
- Đừng quên, ta là tổ tông chơi máu!
- Dạ, đương nhiên!
Người phụ nữ kia cung kính hồi đáp:
- Việc này đối với chủ nhân ngài mà nói, đích thật là vô cùng dễ dàng!
- Được rồi, nể tình đôi chim uyên ương này ân ái như vậy, ta sẽ giúp bọn họ một lần đi!
Nam nhân áo trắng nói tiếp:
- Cái kia…cái kia ai, tiểu Trạch, a không phải, Lập Gia Trì, a không đúng, Thương Tỉnh…
- Chủ nhân, ngài có thể đừng tiếp tục đổi tên gọi cho tôi được không?
Nữ nhân kia cười khổ nói:
- Lần này đổi tên có chút thật khó nghe…
- Bỏ đi, dù sao ta đối với việc đặt tên người thật không chút sở trường.
Nam nhân nghĩ nghĩ nói:
- Ngươi coi chừng con sủng vật kia đi, ta đi giúp đỡ đôi tiểu tình lữ nọ!
- Dạ, tôi đã biết!
Nữ nhân vội gật đầu.
- Đừng nên lộn xộn!
Trần Hạo cảm thấy hoa mắt, nam nhân áo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người bọn họ. Hắn đưa hai tay đặt lên đỉnh đầu Trần Hạo cùng Anh Đào, Trần Hạo vừa muốn giãy dụa đã phát giác toàn thân mình không thể động đậy. Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Trần Hạo, nam nhân áo trắng mở miệng nói:
- Cậu còn khá dễ dàng, chẳng qua cô bé này thì hơi phiền toái một chút. Nhưng nhìn thấy hai người tới nông nỗi này cũng không nguyện bỏ rơi nhau, ta cũng không tính toán với hai người làm gì!
Trần Hạo cảm giác máu huyết toàn thân như tràn lên đại não, tựa hồ có vật gì đó từ trên đỉnh đầu bị hút ra ngoài, trước mắt hắn chợt tối sầm, không khỏi liền hôn mê bất tỉnh.
Đợi sau khi hắn tỉnh lại, sân thượng đã không còn bóng người nào, chỉ có Anh Đào đang nằm nhắm mắt bên cạnh hắn. Ba người kia đã không biết đi đâu. Thật giống như hết thảy chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là do hắn làm một giấc mộng vừa hoang đường vừa chân thật mà thôi.
- Anh Đào, em tỉnh lại đi!
Trần Hạo ôm lấy Anh Đào nằm trên mặt đất, lay nàng tỉnh dậy. Hơi thở của Anh Đào thật bình thường, gương mặt cũng đã hồi phục lại như ban đầu, lộ ra gương mặt thanh tú khả ái trước kia.
- Em cảm thấy thế nào?
- Ân, có chút đau đầu…
Nghe Trần Hạo kêu gọi, Anh Đào từ từ tỉnh lại. Nàng dùng tay sờ sờ trán của mình, diễn cảm có chút thống khổ nói:
- Giống như bị thứ gì đó đánh vào đầu, còn có chút ù tai!
- Hiện tại em có còn cảm giác…
Trần Hạo có chút do dự, hắn muốn hỏi lại không dám hỏi, sợ nghe được kết quả làm tan hi vọng của chính mình.
- Chính là loại cảm giác dục vọng mà em nói…
- Mặt của em!
Anh Đào vội vàng ngồi dậy dùng tay sờ sờ mặt mình. Bóng loáng như ngọc, đôi cánh tay cũng đã khôi phục lại bình thường, nàng cao hứng cơ hồ muốn nhảy dựng lên: