Cả tòa lầu cũ đều được che giấu bên trong bóng đêm. Dưới loại ánh sáng hôn ám này, chỉ có thể nhìn thấy được đường viền mờ nhạt chung quanh mà thôi. Cánh cửa lớn cũ nát, mấy cửa sổ tổn hại, lại thêm thanh âm nhánh cây bị gió thổi đong đưa phát ra tiếng sàn sạt làm tòa lầu cũ chẳng khác gì quỷ ốc trong phim kinh dị khủng bố.
- Lòng hiếu kỳ có thể hại chết một con miêu, huống chi mình còn là người!
Trần Hạo thối lui ra sau hai bước, ở trong một đêm tối không trăng gió lạnh, nếu đi vào một tòa lầu có truyền thuyết về ma quỷ, Trần Hạo cảm thấy được đây xác thực không phải là một ý kiến hay, trong lòng hắn đã bắt đầu đánh lên tiếng trống lui quân.
Mặc dù nói nhị bàn là bạn học hơn nữa còn là bạn cùng phòng, mặc dù vị hội trưởng Đồng Hảo Hội để cho hắn giám thị hành động của nhị bàn, mặc dù trong lòng Trần Hạo cũng trỗi lên cỗ xúc động muốn đi vào bên trong xem xét sự thật, nhưng những điều này nếu đem so sánh với chính mạng nhỏ của mình, trở nên không hề trọng yếu. Trần Hạo tự hỏi mình cũng không phải là người có lòng trách nhiệm gì lớn lao, cũng không phải là người có tính hiếu kỳ mạnh mẽ, chính yếu hắn biết rõ mình cũng chẳng phải là siêu nhân. Hắn cảm thấy được không cần phải vì loại chuyện này mà mạo hiểm bị hù chết hoặc bị quỷ giết chết tiếp tục truy theo vào.
- Thôi đi trở về tốt hơn!
Đứng trước cổng tòa lầu cũ, Trần Hạo luôn cảm giác được có từng trận rét lạnh đánh úp tới, hắn sợ run cả người, chuẩn bị xoay người rời đi.
- Sàn sạt…
Ngay khi Trần Hạo định bước chân tới, những cây cối bên cạnh lại truyền ra tiếng vang. Ở trong ban đêm yên tĩnh, thanh âm bình thường bé nhỏ không chút đáng kể chợt nghe được thật rõ ràng.
Thân thể Trần Hạo chợt cứng lại. Hắn biết rõ đó tuyệt đối không phải là tiếng vang khi gió thổi qua tàng cây phát ra, mà là có thứ gì đó đang hoạt động bên trong bụi cây vọng ra thanh âm. Giống như bị trúng phải Định Thân Thuật, bàn chân Trần Hạo còn chưa kịp giẫm xuống đất cũng đã lơ lửng dừng lại giữa không trung.
Có thứ gì đó đang ẩn bên trong bụi cây! Ánh mắt Trần Hạo nhìn chằm chằm vào đống cây cối đang xào xạc, bởi vì quá khẩn trương nên ngừng cả hô hấp, cây cối chợt lắc lư vài lần, dừng trong chốc lát lại tiếp tục lay động.
Đột nhiên một luồng ánh sáng chiếu thẳng lên mặt Trần Hạo làm hắn hoảng sợ, hắn không nhịn được hét lên một tiếng. Có lẽ bị tiếng hét của Trần Hạo làm hoảng sợ, bên trong bụi cây cũng vang lên thanh âm xào xạc lớn hơn, thanh âm tiếng hét chói tai bén nhọn của nữ nhân cũng vang lên, thanh âm kia chẳng khác gì một con mèo bị đạp trúng đuôi.
- Nè nè, đừng tiếp tục soi đèn vào mặt tôi!
Trần Hạo dùng tay che mặt nói:
- Làm cái gì chứ, hơn nửa đêm, người dọa người hù chết người đó!
- Ai bảo anh hơn nửa đêm còn không chịu ngủ lại chạy tới nơi này làm gì!
Thanh âm nữ nhân kia thở phì phì nói:
- Tôi đang trốn ở trong này mơ mơ màng màng ngủ, kết quả vừa tỉnh lại liền thấy có thân ảnh đen tuyền đứng trước mặt không nhúc nhích, thiếu chút nữa hù chết tôi, ai mà biết là tiểu tử anh đây…
- Làm ơn, xã trưởng đại nhân. Loại sự tình này không thể đổ lỗi cho tôi đi!
Trần Hạo bất đắc dĩ nói:
- Tôi làm sao mà biết có người hơn nửa đêm không chịu ngủ còn chui ra trốn trong bụi cây?
- Nói đi, hơn nửa đêm anh còn không ngủ mà chạy tới nơi này làm gì?
An Thanh đẩy bụi rậm sang hai bên, nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Trần Hạo nói:
- Anh đừng có nói cho tôi biết anh bị mộng du!
- Tôi chỉ đi theo chân một thân ảnh kỳ quái tới nơi này mà thôi.
Trần Hạo nói:
- Nhưng đi tới đây thì bóng người kia đã biến mất không còn thấy tăm hơi.
- Bóng người?
An Thanh hưng phấn lôi kéo tay Trần Hạo lắc mạnh:
- Là nữ quỷ sao? Đúng không?
- Không phải, làm gì có nhiều quỷ như vậy đây.
Trần Hạo bị An Thanh lắc tay thiếu điều muốn gãy thành từng đoạn, đứt quãng nói:
- Người kia có hình dạng thật giống người bạn cùng phòng tên nhị bàn, chẳng qua tôi cũng không nhìn thấy rõ hắn nên không dám khẳng định.
- Là tên mập mà anh đã nói nhìn thấy bị nữ quỷ hút đi dương khí đó sao?
An Thanh vội vàng hỏi:
- Mau, kể lại cho tôi nghe đi!
Nhìn thấy bút ghi âm đưa tới trước mặt mình, Trần Hạo bất đắc dĩ đem những gì mình nhìn thấy trong đêm nay kể lại cho An Thanh nghe qua một lần.
- Tôi đuổi theo bóng người kia chạy mãi tới nơi này, sau đó thì không còn trông thấy hắn nữa.
Trần Hạo nói:
- Nơi này thật quá âm sâm, cho nên tôi quyết định quay về ký túc xá. Nhưng còn chưa kịp bước đi đã bị cô dọa gần chết…
- Sinh viên nửa đêm mất tích, tên mập bị nữ quỷ hấp dẫn, ký túc xá cũ âm trầm!
An Thanh hưng phấn nói:
- Đây nhất định sẽ là chủ đề nóng nhất trong sân trường năm nay!
- Nói chủ đề gì chứ, tôi cũng không biết, tôi chỉ biết nơi này thật có điểm thâm trầm quá đi.
Trần Hạo bĩu môi, hắn đối với kiểu cuồng nhiệt của An Thanh không hảo cảm.
- Nhắc tới mới nói, cô chỉ là một nữ sinh vào buổi tối chạy tới đây ngồi xổm trong bụi rậm để làm gì?
- Hừ, đương nhiên là vì muốn tìm tài liệu trực tiếp ở hiện trường thôi!
An Thanh dương dương tự đắc nói:
- Tiểu Manh cùng a Trạch đi ra bắt nữ quỷ lại không chịu gọi tôi, thật rõ ràng muốn đem tin tức xã bài trừ ra bên ngoài việc này. Hừ hừ, làm một người viết báo đủ tư cách, tôi đương nhiên không cho phép loại chuyện này xảy ra. Tôi lén đi theo sau lưng hai nàng, đi mãi tới nơi đây. Hừ, chỉ cần bị tôi tra xét ra hình ảnh nữ quỷ hoạt động trong khu nhà cũ này, tuyệt đối sẽ trở thành đại náo động!
- Không phải chứ!
Trần Hạo cảm giác cô gái này quả thật giống như người điên. Hơn nửa đêm không đi ngủ lại núp trong bụi rậm chỉ là vì muốn chụp chút hình ảnh của nữ quỷ kia. Đây không thể chỉ xem là do tinh lực quá thừa, đã thuộc loại phạm trù như bị tẩu hỏa nhập ma.
- Vậy cô đã chụp được chưa?
- Vẫn chưa!
An Thanh ngượng ngùng nói:
- Tòa lầu cũ này thật sự quá âm sâm, một mình tôi cũng không dám đi vào, chỉ nghĩ thủ bên ngoài nhìn xem có cơ hội chụp hình biên tập tin tức gì bạo tạc hay không, nhưng không ngờ ngồi một hồi lại đi ngủ mất!
- Chờ một chút, cô vừa mới nói nữ quỷ kia đi tới đây cũng đã biến mất?
Trần Hạo đột nhiên phục hồi lại tinh thần.
- Phải đó!
An Thanh gật đầu:
- Tôi lén đi theo Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch truy theo nữ quỷ kia. Kết quả nữ quỷ bay bay tới gần nơi này lại biến mất không còn nhìn thấy…
- Vậy thì phiền toái!
Trần Hạo cau mày, nếu như thân ảnh trước đó hắn nhìn thấy chính là nhị bàn, như vậy rất có thể hiện tại nhị bàn đã gặp phải nguy hiểm. Nữ quỷ cùng nhị bàn đều biến mất nơi tòa lầu cũ này. Nơi này rốt cục lại có bí mật gì? Hắn vội vàng nhìn An Thanh hỏi:
- Cô núp trong bụi cây nơi này, vì chụp nữ quỷ kia, nhất định là cũng có chuẩn bị đồ vật đi?
- Đó là đương nhiên!
An Thanh đắc ý nói. Nàng đẩy bụi rậm, lộ ra một chiếc camera vẫn sáng đèn có giá đỡ bên dưới, màn ảnh vẫn đang chiếu thẳng tới tòa lầu cũ bên trong.
- Ý kiến hay!
Hai mắt An Thanh tỏa sáng:
- Nói không chừng có thể chụp được chút gì đó…
Hai người vội vàng tiến tới trước màn hình camera, An Thanh thuần thục mở ra, đem những cảnh tượng đã chụp được trước đó mở lên.
- Đây là những tấm hình tôi chụp được khi vừa mới tới.
An Thanh chỉ vào màn hình:
- Chủ yếu là không thấy được gì cho nên tôi mới ngủ gật…
- Mau nhìn đi!
Trên màn hình chỉ có ảnh tử của tòa lầu cũ bất động, nếu không phải ngẫu nhiên có lá cây đong đưa, Trần Hạo còn tưởng rằng đây chỉ là hình ảnh trong trạng thái tĩnh, hắn vội vàng thúc giục:
- Khoảng ba giờ sáng đó…lúc đó tôi theo dõi người kia thì đột nhiên lại biến mất…
- Chờ một chút tôi xem thử.
An Thanh điều chỉnh lại lúc ba giờ sáng. Bên trong màn ảnh vẫn là tòa lầu âm trầm tối đen, vì nằm trong trạng thái dạ quang, vì vậy cả hình ảnh là màu xanh biếc, có vẻ vô cùng khủng bố âm trầm.
Một bóng người xuất hiện bên trong màn hình, hơi béo một chút nhưng chỉ thấy được bóng dáng mà không thấy rõ gương mặt. Bóng người kia dùng một loại động tác nhanh nhẹn chui qua cổng lớn tòa lầu cũ, hơi dừng lại quay đầu liếc mắt nhìn chung quanh một vòng, sau đó biến mất bên trong bóng tối tòa lầu. Mà không bao lâu sau thân ảnh Trần Hạo liền xuất hiện bên trong màn ảnh.
- Xem ra thật chụp được rồi!
Thanh âm An Thanh có chút hưng phấn nói:
- Ít nhiều nhờ camera có tính năng cao cấp này của tôi đó, bằng không nhất định sẽ bỏ qua hình ảnh phấn khích đến như vậy!
- Có thể đem hình ảnh phóng đại không?
Trần Hạo hỏi:
- Vừa rồi hình ảnh rất mơ hồ, căn bản không cách nào phân biệt được người kia là ai…
- Đương nhiên có thể, anh nghĩ tôi bỏ ra một vạn đồng mua thứ này chỉ là phí phạm sao?
An Thanh điều chỉnh hình ảnh vào vị trí người kia vừa xuất hiện, sau đó liền phóng lớn ra.
- Vẫn không thể thấy rõ, chỉ có một bóng dáng.
Trần Hạo lắc đầu. Mặc dù bóng dáng này thật giống nhị bàn, nhưng hắn lại không dám khẳng định.
- Nếu như có thể nhìn thấy gương mặt thì tốt rồi!
- Yên tâm, An Thanh này có thể ngồi lên vị trí xã trưởng xã tin tức tuyệt không chỉ là hư danh.
An Thanh lại điều chỉnh lại thời gian ghi hình.
- Tôi nhớ rõ bóng người kia trước khi tiến vào tòa lầu đã quay đầu lại nhìn thoáng qua chung quanh, chỉ cần đem hình ảnh kia phóng lớn, hẳn có thể thấy rõ được gương mặt của hắn!
- Vậy…thử xem đi.
Trần Hạo do dự một chút gật đầu. Nhưng trong lòng hắn có chút bồn chồn, nếu thật sự nhìn thấy đúng là gương mặt của nhị bàn, như vậy rốt cục hắn phải làm gì?
- Chỉ cần như vậy, sau đó thế này, thế này…
An Thanh điều chỉnh camera.
- Phóng to…
Vừa thấy rõ bóng người trên màn hình, Trần Hạo không khỏi rùng mình. Bởi vì còn cách thật quá xa, hơn nữa không có ánh đèn, cũng không thể thấy được rõ ràng gương mặt của người kia. Nhưng ánh mắt của hắn làm cho không ai có thể bỏ qua. Bên trong bóng đêm, một đôi mắt tản ra ánh sáng trắng, thẳng ngoắc ngoắc nhìn trừng trừng Trần Hạo cùng An Thanh đứng bên ngoài camera, làm xương sống hai người rét run lên. Đó là một đôi mắt tràn ngập nỗi hận thù cùng tà ác, thấy thế nào cũng không giống như một nhân loại.
- Đây…đây là thứ gì vậy…
An Thanh bị hình ảnh làm hoảng hồn, đứt quãng nói:
- Bên trong phòng ngủ của các anh không ngờ còn có thứ người đáng sợ như vậy tồn tại sao…
- Làm ơn đi, căn bản là không nhìn thấy rõ gương mặt có được không…Không cần nhanh như vậy đã kết luận là người nào.
Trần Hạo nói:
- Tuy rằng từ bóng người nhìn lại có chút giống, nhưng vốn không thể khẳng định. Hôm nay trước khi đến thời hạn tắt đèn tôi còn nói chuyện với nhị bàn, hắn vô cùng bình thường, làm sao lại biến thành loại bộ dáng như thế này chứ. Tôi không tin bóng người kia chính là nhị bàn…
- Nhưng bóng người kia đi vào tòa lầu cũ không lâu thì anh đã chạy tới, nhất định là người anh đã truy theo!
An Thanh nói:
- Theo thời gian so sánh thật không thể sai!
- Vậy cũng không thể nói bóng người này chính là nhị bàn.
Trần Hạo lắc đầu:
- Tuy rằng tôi phát hiện bởi vì không thấy nhị bàn nên mới đi theo bóng người kia tới nơi đây, nhưng từ đầu tới cuối tôi cũng không nhìn thấy được mặt của hắn!
- Tòa lầu cũ kia thật sự quá âm trầm, lá gan của tôi tuy không nhỏ nhưng tôi cũng không dám tự mình đi vào.
Ánh mắt An Thanh xoay chuyển:
- Nhưng mà…
- Làm gì đây, không có cửa!
Chứng kiến ánh mắt An Thanh bay tới trên người mình, Trần Hạo vội vàng xua tay nói:
- Cô muốn điên cũng đừng nên lôi kéo tôi vào cuộc, mạng nhỏ của tôi vô cùng trân quý!
- Anh có phải nam nhân hay không chứ, lá gan nhỏ như vậy.
An Thanh oán giận nói:
- Tôi là một nữ sinh còn không sợ anh lại sợ cái gì?
- Chuyện này không quan hệ gì tới giới tính, hơn nữa tôi rốt cục có phải là nam nhân hay không chỉ cần lão bà tương lai của tôi biết được thì sẽ tốt hơn.
Trần Hạo đối với cách khích tướng kiểu này không hề có chút phản ứng.
- Tôi chỉ biết là một người nhất định phải biết tự mình hiểu lấy, cần thấy rõ mình có thể làm được chuyện gì mà chuyện gì mình không làm được. Thể hiện cũng không có ích lợi gì, ngược lại sẽ tặng rụng cái mạng nhỏ của mình, còn có thể sẽ liên lụy tới người khác!
- Cắt, tôi cũng chỉ muốn thử anh một chút mà thôi, có cần nói nhiều như vậy không?
An Thanh khinh thường nói. Phát hiện được nữ quỷ kia nàng cũng chỉ là đi theo a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh mà thôi, vốn cũng không cảm thấy có bao nhiêu sợ hãi, nhưng sau khi nhìn thấy được hình ảnh bên trong camera, nàng lại cảm giác hơi hoảng sợ. Tin tức về nữ quỷ cùng nỗi sợ hãi về ánh mắt kia làm nàng có chút do dự, không biết rốt cục nên làm như thế nào. Vốn nàng muốn kích thích Trần Hạo một chút, để cho hắn cùng mình đi vào tìm xem, có người làm bạn ít nhất không cần quá mức sợ hãi, nhưng thật không ngờ Trần Hạo lại không mắc mưu cho nên nàng đành phải thôi.
Một mình tiến vào tòa lầu cũ tối đen được đồn đãi có quỷ quái vào lúc nửa đêm sao? Tuy rằng tính An Thanh thật bát quái nhưng cũng không có nghĩa bản thân là một đứa ngu ngốc.
- Bỏ đi, không bằng đi về thôi.
An Thanh xem di động, đã sắp bốn giờ sáng. Mùa hè cùng mùa thu trời mau sáng, khoảng chừng nửa giờ nữa trời sẽ sáng lên, nữ quỷ kia có thể cũng không tiếp tục xuất hiện. An Thanh quyết định nên trở về, để lần tới khi a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh đi điều tra thì nàng theo tìm hiểu tới tột cùng vậy, ít nhất như vậy vẫn an toàn hơn một chút.
- Nè, giúp một việc, giúp tôi thu lại cái giá đỡ camera đi…
Đột nhiên giống như bị một bàn tay bóp chặt cổ họng, nửa câu sau của An Thanh bị trực tiếp cắt đứt. Thân thể nàng run rẩy lên, đôi mắt nhìn trừng trừng phương xa, không hề nháy mắt.
- Cô làm sao vậy…
Trần Hạo nhìn theo ánh mắt An Thanh, nhất thời cũng mất đi năng lực tự hỏi…
Trên tầng hai tòa lầu cũ, có thể rõ ràng nhìn thấy được một thân ảnh màu trắng đứng cạnh cửa sổ, đang nhìn xuống chỗ An Thanh cùng Trần Hạo. Mặc dù còn cách thật xa, nhưng Trần Hạo vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy khóe môi nữ quỷ hơi cong lên, tựa hồ như đang cười. Mà trong bóng đêm sau thân ảnh màu trắng kia, có một đôi mắt tản ra ánh sáng trắng đang gắt gao trừng mắt nhìn về phương hướng nơi bọn họ đang đứng!