Mị từ trong ảnh tử hiện ra thân hình, giận dỗi hỏi Minh Diệu:
- Rõ ràng tôi lập tức chế phục được hắn, anh lại cố tình xen vào cắt đứt chuyện của tôi…
- Phải rồi, cô lập tức muốn đem hắn giết chết ngay đúng không?
Minh Diệu bất đắc dĩ thở dài nói:
- Nếu vừa rồi tôi không nhúng tay vào, chỉ sợ hiện giờ đầu của người kia đã biến thành tổ ong rồi chứ?
- Ai..ai nói…
Mị đỏ mặt phản bác, vừa rồi bị cạm bẫy của người kia tính kế khiến nàng mắc mưu, Mị thực sự nổi giận, vì vậy khi ra tay có chút nặng, nhưng loại chuyện này tuyệt đối không thể thừa nhận.
- Anh làm sao biết chứ, tôi luôn luôn lưu thủ, luôn có chừng mực…
- Được được được, là tôi không đúng, tôi không nên nhúng tay.
Minh Diệu không chút để ý nói, muốn cùng nữ nhân giảng đạo lý, loại chuyện ngu xuẩn này từ mười mấy năm trước Minh Diệu đã không làm.
- Nhưng nói trở lại, người kia rốt cục lại là ai a?
Bởi vì Minh Diệu đột nhiên ra tay, người da trắng cường tráng kia tránh được một kiếp hiện tại đã bày ra bộ dạng đề phòng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Minh Diệu, mà khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cây súng bị Minh Diệu đá rơi khi nãy.
- Người này là lính đánh thuê, tôi từng gặp qua trong doanh địa của đám lính đánh thuê kia.
Mị nhìn người kia nói:
- Tựa hồ là đội trưởng của bọn hắn!
- Các người là ai?
Người da trắng cường tráng kia nghe được Minh Diệu cùng Mị dùng Trung văn nói chuyện với nhau, mở miệng hỏi:
- Vì sao lại đi tới nơi này?
- Tựa hồ hiện tại còn chưa tới phiên ngươi mở miệng hỏi chuyện đi?
- Những nhân vật có thân phận không rõ muốn lẻn vào phòng thí nghiệm, bắn, đây là mệnh lệnh mà ta nhận được!
Người da trắng kia lớn tiếng nói.
- Ngươi, tên gọi là gì?
Minh Diệu cũng không để ý tới bộ dạng sẵn sàng xông tới của người kia, có chút thản nhiên mở miệng hỏi.
Người kia vẫn đứng nguyên tại chỗ không nói lời nào. Ở tình hình hiện tại vẫn còn có lòng thanh thản để nói chuyện phiếm, chỉ có hai loại người. Một loại là ngu ngốc, một loại là tự tin bản thân mình có thể dễ dàng giải quyết đối thủ.
- Tên, tên của ngươi, hiểu chưa?
Minh Diệu lại nhìn gã da trắng kia khoa tay múa chân truy hỏi.
Người kia nhìn thấy bộ dạng khoa tay múa chân của Minh Diệu, cũng có chút mờ mịt. Chẳng lẽ người này thuộc loại người thứ nhất?
- Snake!
- Chuẩn xác, ánh mắt của ngươi thật giống loại động vật máu lạnh kia!
Minh Diệu trầm ngâm một thoáng, lại chậm rãi duỗi tay chân, lại bắt đầu hoạt động thân thể, thật giống như một người đang chuẩn bị nhảy xuống nước bơi lội.
Snake nhìn chằm chằm Minh Diệu không chớp mắt, ánh mắt đích xác thật giống như một đầu rắn hổ mang đang chuẩn bị tùy lúc nhảy ra cắn người. Chỉ là trong lòng của hắn lại có chút mê mang, chẳng lẽ mình thực sự xem lầm rồi? Người này chỉ là một tên ngu ngốc thôi sao?
- Uy, anh định làm gì đó?
Mị chứng kiến hành động kỳ quái của Minh Diệu, lạ lùng hỏi.
- Cô không phải đã nói hắn là đội trưởng của đám lính đánh thuê kia sao?
Minh Diệu vừa hoạt động thân thể vừa cười nói:
- Tôi nghĩ muốn thử xem những sản phẩm thất bại của gien cải tạo rốt cục có được bao nhiêu lực lượng. Phải thử qua thì ít nhất trong lòng còn có căn cứ!
- Hô…
Minh Diệu thở một hơi thật dài, có chút tùy ý vươn ra tay phải làm động tác như vẫy Snake.
- Đến đây đi, đến công kích ta. Chỉ cần ngươi có thể đánh thẳng ta, ngươi sẽ còn sống rời đi nơi này!
Không có bất kỳ lời vô nghĩa nào, ngay trong nháy mắt Minh Diệu vừa thốt ra, Snake đã xé đi bộ đồ ngụy trang trên người thành hai nửa, thân thể bật lao tới đánh thẳng vào người Minh Diệu.
Tay trái hắn rút ra con dao găm mang theo trên người, đao mang phản xạ ánh sáng mặt trời lộ rõ vẻ sắc bén của nó. Sức bật lộ ra trong nháy mắt cùng tốc độ so với rắn hổ mang đáng sợ nhất còn nhanh hơn thật nhiều, lực phản xung thật lớn đem mặt đất giẫm thành một hố sâu.
Tựa hồ thật không ngờ đối thủ lại có được tốc độ nhanh nhẹn như vậy, Minh Diệu cũng cảm thấy kinh hãi. Hắn giống như chật vật nghiêng người, đao phong sắc bén lướt qua da đầu Minh Diệu, mang đi một nhúm tóc.
Một kích không trúng, Snake cũng không hề dừng chân lại, vừa rồi dùng dao công kích chỉ mới bắt đầu mà thôi, mục đích thực sự của hắn là cây súng vừa bị Minh Diệu đá bay khi nãy. Trong lịch sử phát triển vũ khí đã từng chứng minh qua, vũ khí nóng ở trong rất nhiều trường hợp đều có uy lực cực lớn hơn vũ khí lạnh rất nhiều. Hơn nữa theo bản năng của một lính đánh thuê, trong tay cầm súng vẫn sẽ làm trái tim hắn yên ổn hơn được một chút.
- Băng băng băng…
Cơ hồ không cần nhắm bắn, Snake nhanh chóng bóp cò súng, ba viên đạn bắn tới chỗ Minh Diệu đang đứng, đánh vẩy bay cả cỏ dại, nhưng lại làm Snake thật thất vọng, đối thủ của hắn tựa hồ đã dự liệu được hành động của hắn, khi hắn vừa ngẩng đầu lên nổ súng thì Minh Diệu đã rời khỏi vị trí kia.
- Soạt!
Thanh âm tiếng sắt thép vang lên, cây súng trong tay Snake bị chém đứt thành hai nửa từ giữa nòng súng. Ngay khi khóe mắt Snake hiện lên một đạo hồng quang hắn đã cảm giác được không xong, vì vậy lập tức rút tay về, nếu không phải phản ứng của hắn thật nhanh chóng, như vậy hiện tại bị chém đứt chính là cổ tay của hắn.
Nhìn nửa phần súng lục còn thừa trong tay, vẻ mặt Snake có chút thất thần. Tuy rằng hắn đã được nghe qua đủ loại năng lực không thể tưởng tượng của linh năng giả, nhưng hắn thật không ngờ lại có uy lực lớn đến như vậy. Nhìn vết cắt bóng loáng trên súng, Snake thật sự không dám tin tưởng là do thanh kiếm trong tay nam nhân trước mặt tạo thành.
- Dùng súng là phạm quy, vừa rồi ta đã quên nói trước với ngươi, xem như là ta không đúng!
Minh Diệu cầm Yêu Lân cắm xuống bãi cỏ:
- Ta đến nói rõ một chút quy tắc, chúng ta đều không dùng vũ khí, tay không đấu nhau. Đương nhiên, ta cũng sẽ không sử dụng pháp thuật công kích, như vậy thật công bình rồi đi?
- Người này rốt cục đang muốn làm chuyện gì chứ?
Mị ngồi trên một tàng cây ngay giữa không trung, thật nhàm chán ngáp dài một hơi:
- Rõ ràng đi tới đây để trộm đồ vật, bị người phát hiện lại đường đường chính chính đánh một trận với người ta, đầu óc của người này quả nhiên là có chút vấn đề!
Snake tùy tay cắm con dao găm vào thân cây bên cạnh, người kia đúng là một kẻ ngu ngốc, nhưng thực lực rất mạnh. Trong lòng Snake lại xác định lại vị trí của đối thủ thêm một lần nữa, tay không chiến đấu sao? Chờ xem đi!
Nếu như không dùng vũ khí, chỉ chiến đấu bằng tay không, đối với thân thủ của mình Snake tin tưởng mười phần. Trải qua những loại cải tạo sống không bằng chết kia, vô luận là thể lực, tốc độ, sức bật, hay là lực lượng, đều đã vượt quá cực hạn của nhân loại. Chỉ cần đánh tay không, hắn có thể tin tưởng chỉ trong một kích đem nam nhân gầy gò trước mặt đánh thành thịt vụn.
Đối mặt với công kích hung hãn của người da trắng còn cao lớn hơn cả mình, Minh Diệu cũng không làm ra động tác né tránh hay phòng hộ, mà hai tay chỉ thản nhiên buông xuôi xuống, lẳng lặng đứng nguyên ngay tại chỗ, thật giống như đang chờ đợi công kích của đối phương.
- Anh đang làm gì đó?
Chứng kiến bộ dạng không thèm để ý chút nào của Minh Diệu, Mị ngồi trên tàng cây thất thanh hô lên. Tuy rằng Mị không biết người da trắng cao lớn kia rốt cục có bao nhiêu lực lượng, nhưng chỉ cần nghe được tiếng gió rít phá vỡ không gian Mị tuyệt đối dám xác định nếu như Minh Diệu bị một quyền này đánh trúng, cho dù là một đầu voi cũng sẽ bị đánh chết.
- Oanh!
Giống như một mảnh giấy bị xé rách, lực đánh thật lớn đem Minh Diệu đánh bay ra ngoài. Thân thể Minh Diệu đụng gãy mấy thân cây cỡ miệng chén, sau lưng lại đánh vào một gốc cây khổng lồ cỡ hai người trưởng thành ôm mới hết, thân thể đem thân cây đụng lõm một động lớn, hãm sâu vào bên trong cây.
Thủ tiêu một người, còn một người. Sau khi vung ra một quyền này, trong lòng Snake cũng đã phán quyết tội chết cho nam nhân kia. Bất cứ thứ gì từ huyết nhục tạo thành đối mặt với một kích toàn lực của hắn, chỉ sẽ biến thành một đống thịt vụn mà thôi.
Tuy rằng đã xử lý xong nam nhân ngu ngốc kia, nhưng vẫn còn một nữ nhân thật khó đối phó. Hắn giương mắt nhìn Mị vẫn ngồi nguyên trên tàng cây, đối với nữ nhân có được lực lượng xuất quỷ nhập thần trước mặt, trong lòng Snake không ngừng tìm kiếm phương pháp có thể giết chết được Mị.
- A, xong đời!
Vẻ mặt Mị phát khóc như không biết phải làm sao.
- Tên ngu ngốc kia không ngờ lại thực sự không chịu tránh né a!
- Làm sao bây giờ…làm sao bây giờ?
Mị cắn môi nhỏ giọng than thở, hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mắt của Snake đang đứng dưới tàng cây nhìn mình. Nếu như bị Tiểu Manh biết mình cùng bạn trai của nàng đi ra ngoài trộm đồ vật, sau đó còn trơ mắt nhìn thấy hắn giống như một bao cát bị người đánh chết, Tiểu Manh nhất định sẽ không thèm nhận thức người chị như mình!
- Lực lượng rất mạnh, so với những La Sát Quỷ gặp được trước kia đúng là mạnh hơn rất nhiều đi!
Cây đại thụ thật lớn đột nhiên thoát lay động, tiếp theo chỗ hõm vào lại tách ra, Minh Diệu nhúc nhích cổ, có chút đau, xem ra kỹ thuật cải tạo gien của ủy viên hội tối cao Châu Âu mạnh hơn La Sát Quỷ ở tiểu trấn kia nhiều lắm, xem ra chuyện xảy ra tại trấn nhỏ kia hẳn không phải do đám kẻ điên ủy viên hội Châu Âu đã làm.
- Không chết? Không ngờ lại còn có thể di động!
Snake há to miệng nhìn Minh Diệu đang chậm rãi đi tới trước mặt mình, lại nhìn nhìn vào quả đấm của chính mình.
- Điều này sao có thể?
Hắn hồi tưởng lại lúc một quyền của mình tiếp xúc lên thân thể của nam nhân kia, hắn đột nhiê nhớ tới loại cảm giác đó thật giống như mình đánh vào trong một tấm sắt thép, vô cùng cứng rắn. Nhưng cho dù một quyền vừa rồi có đánh lên tấm thép chăng nữa, cũng nắm chắc có thể đánh tấm thép kia thành một động lớn. Nhưng hiện tại nam nhân nhìn bề ngoài có vẻ gầy yếu này lại không hề tổn thương chút nào, thật giống như một kích toàn lực vừa rồi của hắn bất quá chỉ như gãi ngứa cho người ta mà thôi.
- Hắc hắc…tới phiên ta!
Ngay khi Snake còn đang nhìn vào quả đấm của chính mình, Minh Diệu chạy tới trước mặt của hắn, nhìn hắn nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
- Cái gì tới phiên ngươi…
Snake còn chưa kịp hồi phục lại từ trong nỗi khiếp sợ, liền cảm giác vùng bụng của mình giống như bị một đầu bò tót nổi điên hung hăng đụng vào, thân thể cường tráng của hắn bị đánh bay ra ngoài, trùng điệp ngã gục vào trên cỏ.
- Khái khái…
Ho khan lên vài hơi, nhưng Snake lại không thể đứng lên. Tiếng ho khan kịch liệt làm hắn phun máu tươi, nhuộm đỏ cả mặt cỏ màu xanh biếc bên dưới.
- Lực kháng đòn cũng rất mạnh nha!
Minh Diệu nhìn Snake bị hộc máu ngã trên mặt đất, lẩm bẩm tự nhủ:
- Thật sự không còn tính là ở mức giới hạn của nhân loại rồi sao?
- Nãy giờ anh đang làm những chuyện ngu đần gì đây?
- Cũng không phải trận so đấu nhiệt huyết gì, không ngờ còn đi chơi loại trò chơi anh đánh tôi một quyền tôi đánh anh một cước kiểu đó!
- Ha ha, tôi chỉ muốn kiểm tra xem cực hạn của gien cải tạo đối với nhân loại là như thế nào, xem thử lực lượng của bọn họ rốt cục đã đạt tới mức độ nào mà thôi!
Minh Diệu ngượng ngùng gãi gãi đầu.
- Thuận tiện tôi cũng muốn so sánh thử những người bị cải tạo gien cùng quái vật được nhân công chế tạo ra có lực lượng sai biệt ra sao.
- Nhân công chế tạo ra quái vật?
Ánh mắt của Mị chớp chớp:
- Anh muốn nói là nhân công chế tạo ra La Sát Quỷ đó sao?
- Di, cô cũng đã gặp sao?
Minh Diệu có chút ngoài ý muốn nói:
- Tôi còn tưởng rằng gặp qua loại quái vật nọ chỉ có vài người chúng tôi mà thôi chứ.
- Hứ, lúc ấy nếu không phải có tôi, chỉ trông vào những đồ đần như các người, Tiểu Manh đã sớm bị làm thịt mất rồi!
Mị dè bỉu Minh Diệu.
- Lúc ấy cô cũng có mặt trong trấn nhỏ kia sao?
Minh Diệu lặng người một thoáng.
- Loại quái vật do nhân công chế tạo kia cô biết về bọn chúng bao nhiêu?
- A, loại đồ vật kia sao, đợi khi nào có rảnh thì tôi sẽ chậm rãi nói cho anh biết.
Mị rất nhanh thay đổi đề tài, nàng chỉ vào Snake ở cách đó không xa đang cố sức đứng lên, hỏi Minh Diệu:
- Tiếp tục đi, tên kia đã đứng lên.
- Đã kiểm tra xong, không có thu hoạch gì quá lớn!
Minh Diệu đi tới trước mặt Snake.
Đưa mắt nhìn nam nhân đang nhàn nhã đi tới trước mặt mình, tận đáy lòng Snake nổi lên một loại cảm giác thật thất bại. Hắn trải qua thống khổ lớn như vậy, hi sinh nhiều đồ vật như vậy, đổi lấy loại lực lượng hiện tại…nhưng ở trước mặt nam nhân này lại chẳng khác gì như đồ chơi. Snake cắn chặt răng, nuốt lại ngụm máu trong miệng. Phải bảo trụ tính mạng của chính mình mới có thể hoàn thành nguyện vụ của bạn thân. Hắn nhớ tới gương mặt vặn vẹo dị thường khủng bố của người bạn trước khi chết, trong lồng ngực Snake lại trỗi lên ý chí chiến đấu.
- Vị tiên sinh này, thật xin lỗi vừa rồi tôi dùng sức hơi mạnh một chút.
Minh Diệu nhìn Snake đang nằm ngượng ngùng cười cười.
- Bởi vì tôi cũng không biết sức thừa nhận của anh mạnh bao nhiêu, cho nên dùng bảy thành lực lượng, thương thế của anh không sao cả đi?
Một kích vừa rồi là vì Minh Diệu cũng không biết sức thừa nhận của những nhân loại đã trải qua việc gien cải tạo đặc thù, cho nên lại sử dụng lực lượng bùng nổ của linh lực. Tuy rằng hắn sử dụng bảy thành lực lượng, nhưng loại lực lượng kia đã đủ đánh vỡ núi đá. Có thể thừa nhận được lực lượng lớn như vậy mà vẫn chưa chết, sức thừa nhận của người cải tạo gien đích xác thật sự đáng sợ.
- Khái khái, chỉ có bảy thành lực lượng sao…
Snake nhịn không được ho lên hai tiếng, dùng thanh âm đã biến thành khàn khàn nói:
- Nhưng ta còn chưa chết, đến đây đi, tiếp tục đánh…
- À, chiến đấu đã xong rồi!
Minh Diệu xòe tay nói:
- Tôi đã được kết quả mà tôi muốn biết, chúng ta cũng không cần đánh tiếp nữa. Cho nên anh có thể đi rồi!
- Ngươi đang khinh thường ta sao? Ta còn chưa chết…
Snake đột nhiên ngây ra:
- Anh vừa nói cái gì?
- Tôi nói anh có thể đi rồi!
Minh Diệu lại lớn tiếng lặp lại thêm một lần.
- Vừa rồi cú đánh đã đem lỗ tai của anh chấn bị thương luôn sao?
- Vì sao thả tôi đi?
Snake nhìn chằm chằm vào ánh mắt Minh Diệu hỏi:
- Chẳng lẽ anh không sợ tôi trở về sẽ đem chuyện hai người lẻn vào đảo thông tri cho phòng giám thị sao? Anh có biết hậu quả khi làm như vậy không? Đừng tưởng rằng anh có thể thoải mái đánh ngã tôi là có thể qua lại tự nhiên trên hòn đảo này. Nói cho anh biết chúng tôi bất quá là binh lính tuần tra bên ngoài mà thôi, ở bên trong phòng thí nghiệm còn có người cải tạo còn cường đại hơn chúng tôi nhiều!
- A, tiên sinh, tôi có thể đem những lời nói này của anh lý giải thành anh đang xin tôi giết chết anh sao?
Minh Diệu có chút khó xử nói:
- Rất khó làm nha, tôi không thích giết người. Tuy rằng trên ý nghĩa chân chính mà nói, anh cũng không được tính là nhân loại…
- Để cho tôi làm!
Mị chìa đầu lưỡi đỏ tươi, liếm liếm ngón tay của mình:
- Để cho tôi đâm một cái, rất nhanh liền có thể xong việc!
- Thói quen xấu này của cô nhất định phải sửa, biết không?
Minh Diệu nghiêm trang nhìn Mị nói:
- Chỉ cần là sinh vật hình người, đều luôn có thói quen dùng ngón tay đi tiếp xúc rất nhiều đồ vật, cho nên trên tay sẽ có rất nhiều vi khuẩn. Cô liếm như vậy sẽ đem thật nhiều vi khuẩn nuốt vào trong bụng. Chẳng lẽ cô không sợ bị tiêu chảy sao? Còn nữa, cô có biết loại người như cô lại làm ra động tác rất có tính khiêu khích, đối với một ít trung niên đại thúc còn xử nam mà nói sẽ khiến cho người ta mơ màng rất nhiều vấn đề không nên nghĩ, loại động tác này của cô sẽ làm người ta nghĩ cô đang khiêu khích đối phương, sẽ mang tới rất nhiều phiền toái không cần thiết cho cô. Hơn nữa cô biết không, đối với trung niên đại thúc mà nói, ý dâm quá nhiều lần sẽ làm tuyến tiền liệt bị sưng lên…
- Người này nhất định là một tên ngu ngốc!
Snake lại nhịn không được hộc ra một ngụm máu tươi.
- Dù thực lực hắn rất mạnh nhưng vẫn không thay đổi được hắn là một tên ngu ngốc thực sự!
- Nếu không giết hắn, hắn quay về kêu người đến bắt chúng ta thì làm sao bây giờ? Anh thật đang nghĩ anh chính là Batman mang mặt nạ hay biến thái mặt quần áo nịt lộn quần lót ra ngoài sao? Có thể giỏi tới mức giết rụng những người theo truy sát chúng ta?
- Ha ha, sẽ không!
Minh Diệu cười nhìn Snake:
- Vị tiên sinh này nhất định sẽ không nói ra chuyện của chúng ta!
- Làm sao anh biết?
Mị tuyệt không tin tưởng lời nói của Minh Diệu:
- Anh đừng nói cho tôi biết anh có thuật đọc tâm…
- Tuy rằng thiên phú bản năng của Huyết tộc có thuật đọc tâm, nhưng tôi còn chưa tu luyện ra. Kỳ thật loại chuyện này cũng không cần thuật đọc tâm vẫn có thể suy đoán được. Vị tiên sinh tên Snake này, tựa hồ cũng có oán niệm rất lớn đối với phòng thí nghiệm nơi đây đi.
Minh Diệu nhặt lên quả địa lôi bị Kim Quyết bao trùm, cười hì hì đưa tới trước mặt Snake.
- Nếu như tôi không đoán sai, vật này là do anh chôn nơi đó đi?
Snake không nói gì, cũng không làm ra bất kỳ phản ứng nào. Nhưng Minh Diệu vẫn có thể nhìn thấy được vẻ kinh ngạc không dễ dàng phát giác vừa lóe lên trong đôi mắt của hắn.
- Di, là hắn làm sao?
Nghe được câu hỏi của Minh Diệu, Mị có chút giật mình:
- Không thể nào đi, chẳng lẽ hắn đã sớm phát hiện được tung tích của chúng ta nên đặc biệt mai phục tại nơi này?
- Hẳn là không phải!
Minh Diệu lắc đầu:
- Tôi thật tin tưởng năng lực của cô, tuyệt đối sẽ không có người nào phát hiện được chúng ta tránh né được máy dò xét mà đi tới tận nơi này. Nếu như tôi không đoán sai…
Minh Diệu nhìn Snake cười cười:
- Anh hẳn là đã mai phục tại nơi này thời gian thật lâu rồi đi?
- Anh có chứng cớ gì?
Cũng không phản bác lại câu hỏi của Minh Diệu, mà Snake mở miệng hỏi ngược lại.
- Tôi không cần chứng cớ, chỉ suy đoán mà thôi.
Minh Diệu thản nhiên nói:
- Nơi này là con đường nhất định phải đi qua khi tiến vào phòng thí nghiệm. Ở nơi này mai phục địa lôi, sẽ rất dễ ngộ thương người một nhà. Hơn nữa trước khi chúng tôi đi tới đây hẳn là anh đã mai phục ở trên cây từ lâu, địa phương anh ngắm bắn chính là phương hướng của phòng thí nghiệm. Cho nên tôi suy đoán, quả địa lôi cũng do anh chôn xuống, mà mục tiêu của anh cũng không phải là hai chúng tôi, mà là những người sẽ đi ra từ trong phòng thí nghiệm, đúng không?
- Chẳng lẽ không có khả năng tôi theo sau hai người, sau đó trộm lẻn lên cây nhắm các người nổ súng sao?
Vẻ mặt Snake vẫn không chút thay đổi nói.
- Chuyện này không có khả năng!
Minh Diệu khoát tay:
- Tuy rằng tôi thừa nhận anh có thể đem sát khí của mình ẩn giấu đi, ngay trong tích tắc bóp cò súng mới không thể khống chế mà phát ra. Nhưng vừa rồi nếu như không có Mị đúng lúc phát hiện ra sát khí khi anh nổ súng, tôi nhất định sẽ bị bắn trúng. Ở điểm này tôi cũng rất bội phục anh!
Minh Diệu dừng một chút lại nói tiếp:
- Nhưng muốn đi theo sau lưng chúng tôi, lại còn giấu diếm được mà lẻn lên trên cây, sau đó lại nổ súng là chuyện không thể nào. Người có thể theo dõi được hai chúng tôi dọc đường còn sắp xếp được cạm bẫy chờ đợi, còn chưa từng tồn tại!
Minh Diệu dùng ngón tay chỉ vào Mị đứng một bên nói:
- Là người thuộc Ảnh Mị bộ tộc chuyên sinh hoạt trong ảnh tử bóng đen, có được bản lĩnh ám sát không ai sánh nổi, không có bất kỳ sát thủ nào có thể che giấu được hành tung trước mặt của bọn họ. Trừ phi là sát thủ đã mai phục sẵn chờ đợi con mồi đến!
- Đúng vậy, kỳ thật tôi không hề cảm giác được có dấu hiệu hoạt động của sinh vật sống chung quanh mình.
Mị nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu:
- Nếu như có sinh vật nào còn sống mà có thể hoạt động gần chỗ tôi đứng, tôi nhất định sẽ cảm thấy được!
- Ảnh Mị sao? Có thể hoạt động bên trong ảnh tử đúng thật là một loại năng lực vô cùng kỳ quái a!
Snake có chút bất đắc dĩ lắc đầu:
- Những linh năng giả có được năng lực đặc thù như các người chênh lệch với những người được cải tạo gien như chúng ta quả thật là quá lớn!
Tựa hồ Snake đã xem thiên phú chủng tộc đặc thù bẩm sinh của Mị trở thành năng lực của linh năng giả, mà Minh Diệu cũng không đi phản bác lời của hắn. Hắn cũng không cần phải đi giải thích sự bất đồng giữa Mị cùng nhân loại, hiện tại hắn chỉ tò mò động cơ hành sự của Snake.
- Vì sao phải bố trí cạm bẫy giết người của phòng thí nghiệm?
Minh Diệu mở miệng hỏi:
- Anh không phải thuộc nhóm lính đánh thuê phụ trách an toàn bên ngoài của phòng thí nghiệm hay sao?
- Đúng vậy, thật sự chúng tôi là lính đánh thuê.
Snake gật đầu:
- Nhưng anh cảm thấy đem thứ đồ vật mà mình chế tạo ra sai khiến đi làm việc cho mình, có thể dùng được từ thuê mướn hay sao?
- Vậy thì cũng phải!
Minh Diệu gật đầu:
- Nhưng cũng không tới mức vì tiền thuê mà đi giết người của phòng thí nghiệm đi?
- Đương nhiên không phải vì tiền.
Snake nhẹ nhàng lắc đầu:
- Tuy rằng lính đánh thuê như chúng tôi là nô lệ của tiền tài, nhưng còn chưa tới mức vì tiền thuê mà phản bội cố chủ của mình!