- Tâm lý bình thường làm sao làm ra được những bộ diện ảnh khẩu vị nặng như thế chứ!
- Ha ha…
Kent nhìn Mị đang đứng bên người Minh Diệu, chà xát đôi tay như nóng lòng.
- Như vậy hiện tại chúng ta có nên…
- Có thể, đương nhiên có thể, hiện tại bắt đầu.
Minh Diệu vỗ vỗ tay, người phục vụ liền đẩy cửa đi vào.
- Có gì cần dặn dò, thưa đại nhân?
Người phục vụ cung kính hỏi.
- Mang chúng tôi đến một phòng riêng.
Minh Diệu nói:
- Tôi muốn tận tình thưởng thức biểu diễn phấn khích của hai vị này!
- Dạ, mời!
Người phục vụ làm động tác như thỉnh, đi phía trước dẫn đường.
- Vì sao phải tự xưng là người Uy quốc?
Mị có chút khó hiểu nhỏ giọng hỏi Minh Diệu.
- Đồ đần, đương nhiên là vì vu oan!
Minh Diệu nhỏ giọng đáp.
- Huống hồ bọn hắn thật sự làm ra những bộ phim khẩu vị nặng như vậy, tôi cũng không có nói sai a!
Ba người theo sự dẫn dắt của người phục vụ đi tới một căn phòng riêng biệt, căn phòng này là do Minh Diệu lựa chọn trước khi đến, nơi này là địa phương dùng để đặt bẫy.
Mà vào lúc này, Vicky tự nhiên là thật thỏa mãn đi chơi đùa cùng tiểu minh tinh anh tuấn mà nàng đã sớm trúng ý. Khi Minh Diệu nói hắn không cần nàng trao đổi, thầm nghĩ muốn một mình thưởng thức biểu diễn, tuy nàng không biểu hiện rõ thái độ ra ngoài, nhưng trong lòng đã cười thật vui sướng. Về phần Kent, hiện tại toàn bộ tâm tư của hắn đã đặt lên trên người của Mị, làm gì còn tinh lực đi quản bất cứ ai.
Vách tường màu hồng, nệm giường màu hồng, còn có ánh đèn chiếu rọi ánh sáng màu hồng. Cả căn phòng tràn ngập không khí mờ tối, trong lòng Mị có cảm giác thật khó chịu. Tuy rằng nàng cũng không phải thực sự cho lão già này chiếm được tiện nghi của mình, nhưng bản thân nàng vẫn phải bị thiệt thòi, toàn bộ món nợ này nhất định phải tính lại với tên háo sắc bên cạnh nàng. Nàng đưa mắt nhìn Minh Diệu đi bên người, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, nhưng nàng lại quên mất là do nàng đánh ngất xỉu cô người mẫu ném vào thùng rác sau ngõ hẻm, lại tự mình đòi đi thay thế người ta.
Minh Diệu ngồi trên sô pha dựa vào vách tường, hai tay đặt dựa sau gáy, làm ra tư thế như muốn xem kịch vui. Bộ dáng của hắn rơi vào trong mắt của Mị ngược lại làm cho nàng thêm tức giận. Lại nhìn qua vẻ háo sắc của lão già chẳng khác gì đầu heo kia, Mị hận đến ngứa răng, hận không thể lập tức đem hai tên nam nhân này đâm thủng một lỗ trên đầu.
- Hai vị, có thể bắt đầu rồi!
Minh Diệu khẽ cười nói:
- Hi vọng hai vị có thể cho tôi xem một buổi biểu diễn thật khó quên!
- A…hắc hắc, vị nữ sĩ này…
Kent xoa xoa tay, bộ dạng như nóng lòng muốn thử, nhìn qua thật dâm tiện.
- Có phải chúng ta nên bắt đầu…hắc hắc…
Bộ dạng cùng diễn cảm của hắn hiện tại, nếu có thêm nước dãi, như vậy không khác gì mấy kẻ biến thái háo sắc điên cuồng trong phim điện ảnh. Những chính khách mặc quần áo đắt tiền xa hoa kia, dáng vẻ đường đường xuất hiện trong mắt quần chúng, vẻ xấu xí sau lưng có mấy ai chân chính biết được đây?
- Chờ một chút!
Chứng kiến Kent chậm rãi đi qua chỗ Mị đang đứng, mà Mị vẫn đứng nguyên tại chỗ, hai tay nắm chặt lại, Minh Diệu vội vàng lên tiếng. Hắn rất sợ nếu để Kent bước thêm vài bước, nữ nhân này nhất định sẽ trực tiếp đâm xuyên não của lão già trước mặt. Dù sao tình huống bạo tẩu, tựa hồ bên trong Diệp gia luôn có tính di truyền, sủng vật trong nhà hắn cũng là một ví dụ.
- Vậy…
Vẻ mặt Kent thật khó hiểu nhìn qua Minh Diệu, trong lòng hắn có chút khẩn trương. Hắn đang sợ hãi, sợ hãi Minh Diệu lại đột ngột đổi ý, làm cho con thiên nga xinh đẹp trước mặt bay đi, như vậy hắn nhất định sẽ hối hận cả đời!
- Nam nhân vội vàng nhào đi lên, mà nữ nhân lại làm ra bộ dạng không tình nguyện lại vô lực phản kháng. Loại cảnh tượng này tuy rằng thật kích thích, nhưng khuyết thiếu mỹ cảm, hơn nữa loại đề tài này đã bị chụp nát, chúng ta cần phải đổi lại một phương thức khác đi!
Minh Diệu ngồi trên ghế, bộ dáng như chỉ huy giang sơn, thật giống như hắn là đạo diễn đang hướng dẫn diễn viên biểu diễn.
- Hôm nay chúng ta đổi cách khác. Tuy rằng cũng là bộ dáng không tình nguyện, nhưng phải làm ra tư thế như một nữ vương cao quý, nhưng cuối cùng lại bị nam nhân chinh phục. Ân, tràn ngập vẻ mâu thuẫn tổng hợp đi. Nữ vương ngượng ngùng ngạo kiều, hôm nay chúng ta cứ diễn như thế!
- Chuyện này…
Vẻ mặt của Kent có chút khó coi, theo hắn xem ra người này đích thật là biến thái. Nói thật, hắn hoàn toàn không có hứng thú với kiểu biểu diễn như vậy. Dù sao loại chuyện này chỉ cần là người có tâm lý bình thường hẳn cũng sẽ không có hứng thú gì với cảm giác đau đớn đi!
Huống chi là đem cảm giác đau đớn kia đặt trên người nữ nhân trước mặt, đúng là một chủ ý thật không sai. Dù sao nữ tính thống khổ rên rỉ đích xác rất có thể kích phát ra thú tính của nam nhân. Nhưng nam nhân trước mặt rõ ràng đã biểu lộ ý tứ, hắn mới là kẻ bị ngược đãi, điều này làm cho hắn có chút khó chịu.
- Không tệ, cứ như vậy!
Minh Diệu trịnh trọng gật đầu:
- Chúng ta đã chơi thì chơi nguyên bộ vậy, dụng cụ sao, cũng không thể thiếu!
Minh Diệu đứng dậy, nhẹ nhàng đè xuống công tắc ẩn trên tường. Theo thanh âm tiếng máy móc vang lên, mặt vách tường chuyển động lộ ra hốc tối.
Thấy được đồ vật bên trong, vẻ mặt Kent run rẩy lên. Nếu như bị cây gậy lớn như vậy đánh tới, chỉ sợ không chỉ đơn giản là đau đớn, hẳn là hắn còn có thể trực tiếp đi tìm Thượng Đế để uống trà!
- Chuyện này…đại nhân…
Nụ cười trên mặt Kent vô cùng khó coi:
- Khẩu vị của ngài cũng quá nặng đi?
- Di? Loại này còn gọi là nặng sao?
Vẻ mặt Minh Diệu như vô tội nói:
- Kỳ thật trước kia tôi từng chỉ đạo qua thật nhiều buổi biểu diễn còn nặng hơn hôm nay nhiều đâu!
Cho dù tố chất tâm lý tốt như thế nào, trong lòng Kent cũng không nhịn được phải mắng Minh Diệu là kẻ biến thái. Chẳng thể trách nữ nhân bên cạnh kẻ này tuy rằng đều rất xinh đẹp, nhưng lại không ở lại lâu được bên cạnh hắn. Chỉ mới qua một tuần thời gian, nam nhân này đã thay đổi một nữ nhân khác, ra vẻ mỹ nữ hỗn huyết lần trước gặp được trong thang máy hẳn là không chịu nổi kiểu tra tấn biến thái này nên trộm bỏ trốn. Trong lòng hắn thầm nghĩ, còn nói trước đây có những buổi biểu diễn biến thái hơn nữa sao? Vậy không bằng trực tiếp tự sát còn nhanh hơn một chút!
- Nếu như ông đã cảm thấy không quen, như vậy tôi cũng chỉ đành lui lại một chút vậy!
Vẻ mặt Minh Diệu như bất đắc dĩ nói:
- Như vậy chỉ biểu diễn sơ sài thôi, dùng thứ này hẳn là được rồi chứ?
- Vậy thì có thể!
Kent vội gật đầu, nếu như chỉ đơn thuần hạn chế tự do, tuy rằng đối với hắn mà nói cũng có chút khó chịu, nhưng so với bị cây gậy lớn đánh thành tổ ong càng tốt hơn. Hơn nữa nếu như hắn còn tiếp tục không đồng ý, hắn rất sợ tên biến thái trước mặt sẽ đổi ý, dù sao hắn đã lui một bước, như vậy mình cũng hi sinh một chút là được. Đánh giá Mị từ trên xuống dưới, hắn thầm nghĩ chỉ cần nhấm nháp được thân thể nữ nhân này một chút, hi sinh như vậy vẫn có thể thừa nhận.
- Được rồi, hãy để cho vị nữ sĩ xinh đẹp này xích ông lại đi!
Minh Diệu lấy ra sợi xích sắt cùng vài dây đai, đi tới trước mặt Mị, đưa cho nàng tiếp theo nhìn qua Kent, nói:
- Mời ông cởi quần áo xuống đi!
- Nga, được…
Kent vội vàng gật đầu, luống cuống tay chân cởi bỏ bộ tây phục ném xuống đất.
- Không nghĩ tới anh là một tên có tư tưởng biến thái đến như vậy!
Mị tiếp nhận xích sắt cùng dây đai, nhỏ giọng nói bên tai Minh Diệu:
- Khi tôi trở về nhất định phải đón Tiểu Manh rời đi, nếu không nhất định sẽ có một ngày anh không nhịn được mà xuống tay đối với Tiểu Manh!
- Làm ơn đi, cho dù tôi có biến thái nhưng cũng còn là nam nhân có thẩm mỹ quan thật bình thường!
Minh Diệu trợn mắt xem thường nói. Bộ ngực của Tiểu Manh còn không bằng cả tôi, muốn xuống tay tôi cũng không cần đi tuyển ngụy la lỵ kia đi!
- Vậy thì thật khó nói!
Mị dùng một loại ánh mắt “tôi không tin anh” nhìn Minh Diệu:
- Đại thúc biến thái háo sắc?
- Tôi…đã chuẩn bị xong.
Ngay khi hai người vẫn còn đang nói chuyện, Kent đã cởi sạch chỉ còn lưu lại quần lót tam giác màu trắng. Hắn nằm trên giường, tận lực làm cho mình biểu hiện càng thêm gợi cảm một chút, muốn làm cho Mị chú ý, hơn nữa nằm lên giường xong còn nháy mắt đưa tình với nàng, nhưng nhìn thấy một thân thịt béo lỏng lẻo của hắn, Mị chỉ có cảm giác thật muốn giết người rảnh nợ.
- Ân, tốt lắm!
Minh Diệu gật đầu, quay lại nhìn Mị nói:
- Kế tiếp mời cô đem hắn trói lại đi!
Mị gật đầu, thuần thục dùng xích sắc đem tay chân Kent khóa ở bốn góc giường, hiện tại nhìn hình dáng của hắn chẳng khác gì một đầu heo mập đang chờ giết mổ.
- Khuyết thiếu một chút cảm xúc gì đó a!
Minh Diệu cau mày nói:
- Ra vẻ chỉ dùng việc trói này thật khó thể thỏa mãn dục vọng thưởng thức của tôi nha!
Hắn cúi đầu nghĩ nghĩ trầm ngâm thoáng chốc, tiếp tục nói:
- Bằng không như vậy đi, không bằng che mắt với bịt miệng ông thì tốt nhất!
- Được, không có vấn đề!
Kent vội vàng đáp ứng, hiện tại hắn đã bị lửa dục thiêu váng đầu, muốn cho hắn làm gì cũng có thể.
Mị nhịn xuống cảm xúc khó chịu trong lòng, dùng vải đen che mắt hắn, sau đó lấy quả cầu nhỏ màu đỏ nhét vào miệng hắn.
- Tốt lắm, hiện tại hẳn nên bắt đầu làm chính sự!
Minh Diệu chỉ chỉ túi nhỏ trên cổ Kent nhỏ giọng nói với Mị:
- Cô đi đem hai món đồ kia đổi ra đi!
- Tôi không đi đâu!
Vẻ mặt Mị chán ghét nói:
- Người này đều là thịt béo, muốn đi chính anh đi đi!
- Được rồi, ra vẻ phải do một mình tôi động thủ!
Minh Diệu bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đi tới trước giường sát bên chỗ Kent bị trói, một tay đặt nhẹ lên bụng Kent vuốt ve, mà tay kia lấy ra tấm thẻ cùng chìa khóa trong túi mình.
Xúc cảm trên bụng truyền lên đại não, Kent còn tưởng rằng người đang vuốt ve mình là Mị, tâm lý khoái cảm khiến cho hắn nhịn không được rên lên.
- Thật ghê tởm!
Mị đứng phía xa chứng kiến Minh Diệu vừa vỗ về trên bụng lão già kia vừa dùng một bàn tay tháo ra miệng túi nhỏ trên cổ hắn, nhưng lão già lại cất tiếng rên hừ hừ khiến cho nàng có cảm giác như muốn nôn mửa.
Minh Diệu quay đầu ra dấu bằng mắt cho Mị, ý bảo nàng không được lên tiếng. Hắn buông nhẹ động tác tận lực làm cho lực chú ý của Kent ở trên bụng, để cho hắn không thể phát hiện được động tác bàn tay còn lại của chính mình.
- Hô…
Lấy được chìa khóa cùng tấm thẻ thực sự, lại đem đồ giả bỏ vào trong túi nhỏ, Minh Diệu thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tuy rằng trực tiếp đem người này đánh ngất xỉu thật sự dễ dàng, nhưng vì không muốn bị hắn nghi ngờ, chỉ có thể dùng loại phương pháp tốn sức này. Hắn lau mồ hôi trán, lại lau tay lên trên giường. Mị nói không sai, lão già này đích xác thật ghê tởm. Minh Diệu cảm giác bàn tay mình đều là mỡ chảy ra từ trên người lão già trước mặt.
- Đã lấy được tới tay, chúng ta đi thôi!
Mị nhỏ giọng nói:
- Trực tiếp ném lão già đáng chết này ở đây là xong!
- Vậy làm sao được.
Minh Diệu lắc đầu:
- Làm như vậy sẽ khiến cho hắn đem lòng sinh nghi, diễn kịch nhất định phải làm nguyên bộ!
- Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ anh định ra ngoài tìm nữ nhân thật sự vào đây bồi hắn làm ra loại chuyện này sao?
Mị làm ra biểu tình thật chán ghét nói.
- Tôi cũng không biến thái như cô nói, chính cô tự đi tham quan chung quanh đi, tôi thu phục xong đến phòng tìm cô là được!
Minh Diệu gật đầu nói, đích xác chuyện kế tiếp cũng không nên để Mị tiếp tục đi tham dự. Tuy rằng hắn nhìn thấy bộ dạng đã tức muốn khóc nhưng vẫn cố gắng kiên trì của Mị nên rất muốn trêu chọc nàng, nhưng mọi việc đều cũng nên đúng mức độ mà dừng lại. Minh Diệu cảm thấy hiện tại dừng lại là đúng lúc, nếu còn tiếp tục trêu chọc thêm nữa chỉ sợ nữ nhân này nhất định sẽ lưu lại ký hiệu nào đó trên người của hắn đi? Dù sao chứng kiến ngón tay nhỏ nhắn của Mị, Minh Diệu cũng không chút ngu xuẩn cho rằng đó là ngón tay dùng để diễn tả nghệ thuật gì đó. Trên ngón tay kia nồng đậm mùi máu tươi, nếu như quả thật muốn tìm được nghệ thuật gì trên ngón tay kia, như vậy Minh Diệu chỉ có thể gọi đó là nghệ thuật giết người.
- Ngô…
Kent bị trói gô trên giường thấy bỗng nhiên không còn chút tiếp xúc nào, không ngừng vặn vẹo thân thể kêu lên. Nhưng bởi vì miệng ngậm đồ vật nên nói không nên lời, chỉ có thể phát ra âm thanh hàm hồ không rõ.
- Không nên gấp gáp, vị tiểu thư mỹ lệ này vẫn còn có chút gò bó không buông lỏng, tôi muốn cùng nàng khai thông một chút.
Minh Diệu lớn tiếng nói.
- Nha…
Kent nghe được lời nói của Minh Diệu, lúc này mới dừng lại vẻ vặn vẹo trên giường.
Minh Diệu ra dấu bằng mắt cho Mị, Mị gật đầu. Loại địa phương này nàng cũng không muốn lưu lại thêm một giây đồng hồ nào. Mị chậm rãi lui tới góc tường, thân ảnh dần dần mờ đi, cuối cùng cả người đều biến mất bên trong bóng tối.
- Thiên phú Ảnh Mị thật đúng là rất phương tiện a?
Minh Diệu nhìn thấy Mị vô thanh vô tức biến mất bên trong phòng, không khỏi cảm thán trong lòng. Hắn nhẹ nhàng ấn lên cái nút trên tường, vách tường mở ra thụt lùi về sau, lộ ra một thông đạo. Một nam nhân anh tuấn ôm một nữ nhân đi vào, cũng giống như Kent, hai tay nữ nhân kia cùng đôi mắt cũng bị trói lại bịt kín, miệng cũng ngậm một quả cầu đỏ, ngẫu nhiên còn phát ra thanh âm “ân a”, nhưng tuyệt đối không nghe được nàng đang nói gì.
Minh Diệu ra dấu bằng mắt cho nam nhân kia, hắn gật đầu, đem nữ nhân trong tay nhẹ nhàng buông xuống giường.
Nam nhân kia chính là tiểu minh tinh anh tuấn khi nãy ngoài đại sảnh, trong lòng hắn cảm thấy có chút kỳ quái, hẳn chẳng những thích chơi một ít chuyện kích thích, còn thích có người ở một bên quan sát. Khi Vicky cùng hắn đi vào phòng không bao lâu, nam nhân phương Đông từng gặp qua họ trong đại sảnh cũng đi đến.
- Không cần để ý tôi!
Hắn nhìn tiểu minh tinh bắt chuyện, mở miệng nói:
- Tôi chỉ muốn tới thăm biểu diễn của hai vị một chút thôi, hai vị sẽ không để tâm chứ?
- Đương nhiên là không!
Không đợi Vicky lên tiếng, tiểu minh tinh đã chỉ chiếc ghế ở vách tường nói:
- Mời ngồi đi, biểu diễn của hai chúng tôi sẽ thật sự phấn khích!
Tiểu minh tinh nói xong còn quay lại nhìn Vicky, trong mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn:
- Tôi nghĩ cô cũng không để ý, đúng không? Đây cũng là một loại tình thú!
Vicky nhún vai, tỏ vẻ không sao cả. Ở loại địa phương này, chuyện điên cuồng thế nào cũng đã làm qua, bị người nhìn xem mình đang làm tình bất quá chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Nam nhân phương Đông kia lập tức đi tới bên ghế dựa ngồi xuống, đặt hai tay sau gáy dựa đầu vào, bày ra bộ dạng muốn làm quần chúng nhìn xem, cũng không nhúc nhích.
- Darling, hôm nay chúng ta chơi trò kích thích một chút đi!
Vicky vuốt ve tiểu minh tinh anh tuấn, có chút hưng phấn nói:
- Em thật chờ mong xem anh có thể gây cho em sự bất ngờ vui vẻ nào!
- A! Đương nhiên sẽ làm em thỏa mãn!
Giống như được gãi đúng chỗ ngứa, ánh mắt tiểu minh tinh chợt sáng lên, bước nhanh tới vách tường ấn vào một cái nút mở ra một hốc tối, lộ ra đồ vật bên trong.
Những gì đặt bên trong khiến trong lòng Vicky không khỏi mơ hồ chờ mong. Bên trong có quả cầu nhỏ màu đỏ, dây thừng cùng vải che mắt, những thứ này có lẽ sẽ thật kích thích…
- Lại đây đi, hôm nay chúng ta thử xem một ít đồ vật kích thích thế nào!
Vẻ hưng phấn trong mắt tiểu minh tinh càng dày đặc, sau khi hắn trưng cầu ý kiến xong, liền đem đồ vật trói Vicky, nhét quả cầu vào miệng cùng bịt mắt nàng.
Ngay trong nháy mắt bị bịt kín mắt, ánh mắt Vicky lại nhìn qua nam nhân phương Đông kia. Nam nhân kia vẫn duy trì tư thế lúc ban đầu ngồi quan sát, không hề động đậy. Tuy rằng nàng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không quá mức để ý. Dù sao ở thời đại này kẻ có tiền quái gở vẫn rất nhiều, huống chi là nam nhân có vẻ biến thái kia.
Ánh mắt không nhìn thấy được gì, làm xúc giác trên thân thể càng thêm mẫn cảm. Cảm thụ được bàn tay của tiểu minh tinh vuốt ve trên người mình, nàng không kềm nén được rên rỉ lên, nhưng quả cầu trong miệng đã ngăn trở chỉ có thể phát ra thanh âm ồ ồ không rõ.
- Tốt lắm, kế tiếp hẳn nên tới thời gian biểu diễn rồi!
Sau một lúc bị động tác khiêu khích thành thạo của tiểu minh tinh làm dấy lên lửa dục, Vicky lại nghe được thanh âm nam nhân phương Đông ngồi trong góc vang lên:
- Hai vị, bắt đầu đi!
Thân thể bị một đôi tay cường tráng bế lên, hai chân rời khỏi mặt đất. Bởi vì hai mắt bị che kín nên không nhìn thấy được gì, có chút không phân biệt được phương hướng. Ngay khi nàng cảm giác mình bị buông xuống, thì đã thấy hình như mình đã nằm lên giường.
- Tôi thích cảm giác này!
Thanh âm của nam nhân Đông Phương lại nói:
- Hiện tại hai người đều bị che mắt trói tay, ai cũng không nhìn thấy ai, quả nhiên lại biểu diễn mơ màng như vậy mới là thứ mà tôi muốn nhìn thấy!
- Nam nhân này xác thực là một siêu cấp biến thái…
Trong lòng Vicky thầm nghĩ.
Sau một trận kích động kịch liệt, Kent phun trào như suối, mà nữ nhân trên thân thể hắn cũng chầm chậm mềm nhũn.
Nói thật lòng, kinh nghiệm lần này làm cho Kent cảm thấy không được hài lòng. Vốn cho rằng sẽ được hưởng thụ thị giác, nhưng thật không ngờ bởi vì bị người quan sát, bản thân hắn chỉ có thể được tưởng tượng. Hơn nữa xúc giác thân thể cũng không được hoàn mỹ như trong sự tưởng tượng của hắn. Có lẽ bởi vì nữ nhân phương Đông kia đã bị tên biến thái nọ giày vò quá nhiều đi?
Kent vừa thở hổn hển vừa thầm nghĩ. Hắn hoàn toàn không có cảm giác thân thể của nữ nhân bên trên thật khẩn dồn mà lại chẳng khác gì một dâm oa đãng phụ đã tiếp xúc đàn ông quá nhiều, làm cho hắn có loại cảm giác đồ vật của mình chẳng khác gì một cây bút máy bị nhét vào trong một ống bút lớn.
- Tốt lắm, đa tạ hai vị ra sức diễn xuất!
Bên tai truyền tới thanh âm của nam nhân phương Đông kia, tiếp theo thân thể áp trên người Kent cũng bị chuyển dời đi.
- Cảm tạ ông, Kent.
Thanh âm kia lại cất lên:
- Ông cho tôi thưởng thức một buổi biểu diễn thật hoàn mỹ. Nếu có cơ hội tôi nghĩ chúng ta có thể gặp lại, hi vọng tiếp theo sẽ càng thêm phấn khích!
- Ô ô ô ô…
Trong miệng bị ngậm quả cầu, không biết Kent đang muốn nói gì, nhưng cũng chỉ có chính hắn mới có thể hiểu được.
- Tôi xin cáo từ trước!
Nam nhân kia tựa hồ không có hứng thú biết hắn đang muốn nói gì, lại bảo:
- Tôi sẽ thông báo cho người phục vụ để cho hắn giải quyết xong công tác kết thúc!
Tiếp theo Kent nghe được tiếng cửa phòng đóng ập lại.
Cả căn phòng rơi vào một mảnh yên tĩnh, Kent vẫn còn bị trói nằm trên giường, hồi tưởng lại cuộc chiến đấu vừa rồi. Đây là chuyện gì xảy ra? Chính mình căn bản không hề được hưởng thụ sung sướng gì, mà lại có cảm giác như bị người chơi qua. Trong lòng hắn chợt thấy hối hận, liền quyết định ngày sau không chơi kiểu này nữa, ai biết sẽ còn có người nào đưa ra kiểu yêu cầu biến thái như thế.
- Kent tiên sinh, có cần tôi cởi trói cho ngài không?
Một lúc sau người phục vụ đi vào phòng hỏi.
- Ngô ngô…ô ô ô ô…
Kent dùng lời ấm ớ mơ hồ cùng động tác gật đầu liên tục hi vọng có thể lập tức được khôi phục tự do.
Dưới sự trợ giúp của người phục vụ, Kent ngồi dậy xoa cổ tay cùng cổ chân tê dại vì bị trói quá lâu.
Sau này không thể chơi trò biến thái này nữa, đây là lĩnh ngộ lớn nhất hắn lấy được hôm nay.
- Người kia…đâu rồi?
Hắn hỏi người phục vụ:
- Chính là người phương Đông biến thái kia…
- Vị tiên sinh kia đã rời đi trước!
Người phục vụ cung kính hồi đáp:
- Vừa rồi hắn đã đi ra thang máy rời khỏi!
- Như vậy người đàn bà đi cùng hắn đâu?
Hắn hỏi tiếp:
- Cũng rời đi chung với hắn sao?
- Đương nhiên.
Người phục vụ gật đầu, dùng ánh mắt như đã hiểu rõ nhìn Kent:
- Vị nữ sĩ kia nhìn qua tựa hồ thật mệt mỏi, hơn nữa đối với biểu hiện đêm nay rất hài lòng!
- Vậy sao?
Kent nghe lời khẳng định khả năng đàn ông của mình nhưng lại cảm thấy không có chút cao hứng. Đích thật hắn đã bị người chơi đùa, trong lòng càng thêm xác định phán đoán của chính mình.
- Bạn gái của tôi ở đâu, anh đi thông tri cho nàng một chút.
Dưới sự trợ giúp của người phục vụ, hắn mặt lại y phục chỉnh tề, đưa tay sờ sờ chiếc túi nhỏ đựng chìa khóa cùng tấm thẻ trong ngực, vẫn còn nguyên vẹn, trái tim hắn rốt cục thả lỏng xuống.
- Được!
Người phục vụ thi lễ, thối lui ra khỏi phòng.
Năm phút sau bên ngoài đại sảnh, vẻ mặt Vicky còn chưa được thỏa mãn dục vọng đi ra. Vẻ ửng đỏ trên mặt cũng chứng minh nàng vừa trải qua một cuộc đại chiến, nhưng trên mặt nàng lại không hề có chút cao hứng.
- Làm sao vậy, con gái của tôi?
Kent ôm vai Vicky hỏi:
- Chẳng lẽ hiện tại chỉ một nam nhân cũng không đủ thỏa mãn em sao?
- Đừng nhắc tới nữa!
Vicky có chút ủ rũ nói:
- Vốn cho rằng đêm nay sẽ có một đêm khiến người say mê, nhưng thật không ngờ tên kia thật quá kém!
- Di, nhìn qua tên kia thật mạnh khỏe nha!
Kent kỳ quái nói:
- Hay là khẩu vị của em quá lớn đi?
- Làm gì có!
Vicky bất mãn nói:
- Lúc ban đầu diễn hí còn không tệ, để cho em có chút chờ mong. Nhưng về sau lên trận em mới phát hiện tên kia căn bản là không được. Không chỉ lực bền bỉ kém cỏi, hơn nữa còn nhỏ xíu không có chút khoái cảm. Căn bản giống như có người đem cây tăm nhét vào người em vậy!