- Toàn bộ thu phục, đã có thể quay trở về nhà rồi!
Minh Diệu duỗi lưng nói:
- Hai ngày đều trốn trong tủ âm tường của H, ngay thuốc lá cũng không được hút, loại ngày này thật sự là quá tệ hại!
- Thừa dịp cơ hội này cai thuốc thì tốt nhất!
Ada nói:
- Anh lúc nào cũng không rời thuốc lá trong tay, tuyệt không biết yêu quý thân thể của chính mình!
- Trước kia là bởi vì biết mình không sống qua bốn mươi tuổi, cho nên đối với mấy thứ này thật không quá để ý.
Minh Diệu cười cười nói:
- Mà bây giờ trong thân thể của tôi đã có máu của quỷ hút máu, vậy càng không cần để ý tới những thứ này, chút độc tố ấy lại đáng là gì đây?
- Sống không quá bốn mươi tuổi?
Ada lần đầu tiên nghe Minh Diệu nhắc tới chuyện này.
- Anh chưa từng nói qua về chuyện này, vì sao lại vậy?
- Ha ha, chuyện xưa hơi dài. Chờ khi nào tôi có rảnh sẽ kể cho cô nghe.
Minh Diệu khoát tay nói:
- Khi nào thì lấy được tiền đây?
- Tham tài quỷ!
Ada từ trong túi xách lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho Minh Diệu.
- Trả thù lao cho anh lần này, hai vạn Euro!
- Như thế nào được nhiều hơn một vạn?
Minh Diệu tiếp nhận chi phiếu, kỳ quái nhìn Ada.
- Một vạn là trả thù lao công việc lần này của anh, còn lại một vạn là do H vì cảm tạ anh đã cứu Lana trong bệnh viện.
Ada nói tiếp:
- Nếu anh ngại nhiều thì đừng lấy!
- Lấy, sao lại không lấy được chứ!
Minh Diệu lập tức xếp chi phiếu bỏ vào trong túi áo:
- Ha ha, xem ra thu hoạch trong lần hành trình Châu Âu này thật đúng là không tệ!
- Minh Diệu, có một chuyện tôi muốn anh thành thật trả lời tôi.
Ngay khi Minh Diệu muốn đi ra khỏi phòng sách, Ada đột nhiên mở miệng nói.
- Ân? Chuyện gì?
Minh Diệu sửng sốt, biểu tình của Ada thật nghiêm túc.
- Anh có biết tôi rất thích anh, có đúng không?
Ada nhìn thẳng vào ánh mắt Minh Diệu, nói:
- Tiểu Manh cũng đã nói với tôi, nàng cũng rất thích anh. Mà chị Từ Mẫn tuy không nói gì, nhưng tôi cũng nhìn ra được nàng đối với anh cũng rất có ý tứ. Anh có rất nhiều phụ nữ quay chung quanh anh, mà anh vẫn luôn cùng chúng tôi duy trì mối quan hệ như ẩn như hiện, điều này có quan hệ đến việc anh mới nói mình không sống qua bốn mươi tuổi có đúng không?
- Bây giờ nói tới chuyện này còn trọng yếu nữa sao?
Minh Diệu lặng người một thoáng, tiếp theo cười khổ nói:
- Tôi cùng Lilith làm giao dịch, loại đồ vật tình cảm này tôi đã hoàn toàn bị cách ly!
Ada không nói gì thêm, nàng nhìn thấy Minh Diệu đóng cửa phòng rời đi, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Ở thời gian không đúng, gặp phải người không đúng!
Ada nhìn chén trà đen đã lạnh đặt trên bàn, thì thào lẩm bẩm:
- Có lẽ chúng ta thật sự không có duyên phận…
- Lilith điện hạ!
Alie mặc chiếc váy dài màu đen cung kính đứng bên cạnh một nữ tử áo trắng vô luận là dáng người hay bộ dạng đều được xưng tụng là hoàn mỹ.
- Bên phía Sheen truyền đến tin tức, lời đồn đãi kia đã được chứng thực, thật sự bọn hắn đã chiếm được văn thư của Biển Chết!
- Thật sự là một đám nhàm chán đáng ghét!
Lilith có chút bực dọc nói:
- Ta vốn tưởng rằng ta đã né tránh những người này, là có thể bình an vô sự, lại thật không ngờ bọn người kia đối với loại chuyện này cuồng nhiệt chấp nhất đến như vậy!
- Nếu như thực nghiệm của bọn hắn thành công, thật sự không biết sẽ phát sinh chuyện gì!
Alie lo lắng nói:
- Loại đồ vật này căn bản không nên tồn tại trên thế giới!
- Thật phiền quá đi!
Lilith bĩu môi, vẻ mặt thật khó chịu:
- Tuy rằng nhân loại có biến thành bộ dáng gì nữa cũng không quan hệ gì tới ta, nhưng nếu quả thật lại giống như lời tiên đoán kia đã nói, vậy cuộc sống của ta nhất định sẽ vô cùng nhàm chán!
- Bằng không tập hợp lực lượng của Huyết tộc, mạnh mẽ đem thư văn của Biển Chết phá hủy tốt nhất!
Alie nói:
- Chỉ cần phá hủy văn thư của Biển Chết, như vậy thực nghiệm của bọn hắn tuyệt đối sẽ không thành công!
- Không được!
Lilith lắc lắc đầu:
- Tuy rằng ta thật chán ghét lão nhân dông dài kia, nhưng ước định chính là ước định. Dù sao cũng là chuyện ta đã đáp ứng, tuyệt đối không khả năng đổi ý, càng không khả năng để ta phá hư!
- Như vậy chúng ta cứ thờ ơ không xen vào?
Alie hỏi:
- Tuy rằng hiện tại Huyết tộc không còn dựa vào máu của nhân loại vẫn có thể sinh tồn như trước, nhưng nếu như thế giới này thật sự biến thành hư vô…
- Việc mà chúng ta không thể làm, nhưng cũng không có nghĩa là người khác không thể làm a!
Lilith giảo hoạt nhìn Alie mở to đôi mắt:
- Bản thân ta có một nhân tuyển rất tốt nha!
- Nhân tuyển rất tốt?
Alie khó hiểu mở to hai mắt:
- Chẳng lẽ là…
- Ngươi đoán đúng rồi, tiểu Alie của ta!
Lilith dùng đầu lưỡi đỏ tươi của nàng liếm liếm đôi môi:
- Chính là vị trượng phu kia của ngươi!
- Di?
Alie há to miệng:
- Nhưng hắn lại là nhân loại thôi, làm sao có thể…
- Cũng chính vì hắn là nhân loại, cho nên mới có được khả năng vô hạn!
Vẻ mặt Lilith cười xấu xa nhìn Alie:
- Thế nào, cảm giác có người đi cùng ngươi thật sự không tệ đi?
- Ta…ta…ta không có!
Alie đỏ bừng mặt, phản bác nói:
- Rõ ràng chính do Lilith điện hạ để cho ta cùng hắn tiến hành nghi thức Huyết Hôn, cũng không phải do chính bản thân mình lựa chọn…
- Vậy thì thế nào, ngươi còn không phải thật cao hứng?
Lilith nói:
- Ta giúp ngươi tìm một người bạn chơi tốt như vậy, ngươi còn không biết cảm ơn ta!
- Tự dưng không hiểu vì sao lại nói với người ta mấy tháng sau sẽ có một nam tử nhân loại tới bái phỏng ta, lại không hiểu vì sao lại tiến hành nghi thức Huyết Hôn với hắn. Sau đó chính mình lại chạy tới một chỗ mà không ai tìm thấy để lẩn trốn, làm cho người ta muốn hỏi rõ nguyên nhân cũng không được!
Alie quyệt mồm nhỏ giọng than thở:
- Còn nói là tìm một bạn chơi cho người ta, rõ ràng là vì bản thân mình thích món đồ chơi kia nên không muốn đồ chơi nhanh như vậy bị hỏng mất!
- Hắc hắc, lần đầu tiên nhìn thấy người kia, ta đã biết ở trên người hắn nhất định sẽ phát sinh rất nhiều việc thú vị!
Lilith nói:
- Đồ chơi vui vẻ như vậy, chỉ chơi được mười năm không phải thật đáng tiếc hay sao. Như bây giờ không tốt sao? Ngươi có người chơi với ngươi, ta cũng có thêm ít niềm vui. Ngươi cũng biết ở trong sinh mệnh đăng đẵng buồn chán có thể tìm được niềm vui, là một chuyện thật không dễ dàng.
- Không tốt, tuyệt không tốt chút nào!
Alie lớn tiếng kháng nghị nói:
- Ngươi lại không cho ta nói ra chân tướng, còn muốn ta tự mình nghĩ ra lý do để giải thích với những trưởng lão kia, phiền muốn chết!
- Đây đều là chuyện nhỏ thôi, không cần để trong lòng vậy!
Lilith thật không lương tâm khoát tay:
- Cứ quyết định như vậy đi, để cho hắn đi, nhất định sẽ phát triển thành chuyện thật thú vị!
- Hành lý đều thu thập xong chưa?
- Đều tốt lắm!
- Quần áo đều xếp rồi?
- Đã xong xuôi!
- Đồ trang điểm của cô đâu?
- Ở trong túi!
- Những món thuốc kỳ kỳ quái quái của cô đâu?
- Đã ở trong túi!
- Bàn chải đánh răng khăn mặt xà phòng đồ trang điểm?
- Ở bên trong!
- Áo lót quần lót đây?
- …
- Cô phải xác định nga, lần này thật sự phải rời đi nga, lên máy bay rồi muốn cũng không xuống được!
- Anh có thể không cần phải dài dòng như vậy hay không?
Ada thật sự không sao chịu nổi, lớn tiếng kháng nghị nói:
- Trước kia Tiểu Manh nói với tôi mỗi lần nàng cần đi ra ngoài anh sẽ lập tức biến thân thành Đường Tăng mà tôi còn chưa tin, lần này tôi thật sự đã tin rồi!
- Tôi chỉ là xác nhận một chút mà thôi!
Minh Diệu thản nhiên nhún nhún vai, nói:
- Miễn cho vì món đồ vật nào đó mà cô bỏ quên trong trang viện, đến lúc đó chúng ta còn phải quay trở lại để lấy!
- Đi nhanh đi, bằng không sẽ không kịp chuyến bay!
Ada bất đắc dĩ thở dài, đẩy mạnh Minh Diệu vào trong xe đóng ập cửa, xe lại chạy nhanh về hướng sân bay.
- Lần này là thật phải rời đi rồi!
H dìu Lana còn suy yếu nhìn Ada nói:
- Tuy rằng trước đó đã nói qua, nhưng tôi nghĩ muốn nói thêm lần nữa, cảm ơn cô!
Burrell thú tội của mình không chút giấu diếm, hơn nữa thái độ còn thật cứng rắn, tựa hồ chuyện mình giết người chưa thành không phải là việc xấu xa gì mà chỉ là một việc vô cùng quang vinh. Hiềm nghi mưu sát của Lana đã được giải tỏa, sau khi nộp xong tiền phạt cũng đã được thả ra. H tự mình đến ủy viên hội phân bộ đón Lana trở về nhà. Không thể không nói, H rất có tài năng dỗ dành thiếu nữ, ban đầu vừa mới gặp lại Lana vẫn còn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng với hắn, nhưng chỉ sau mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủi khi quay về tới trang viện, lúc xuống xe nàng cũng đã thay đổi thái độ rúc vào trong lòng H.
- Wiln tiểu thư, Minh Diệu tiên sinh, thật sự vô cùng cảm tạ hai người!
Sắc mặt Lana vẫn còn có chút tái nhợt, nhưng tinh thần rất tốt, trên mặt cũng hiện lên nụ cười hạnh phúc. Nàng có chút áy náy nhìn qua Ada:
- Wiln tiểu thư, lần trước ở bệnh viện thái độ của tôi đối với cô thật sự là không tốt, thật tình xin lỗi cô!
- Những chuyện nhỏ nhặt như vậy không cần để mãi trong lòng.
Ada cười cười:
- Hết thảy đều là quá khứ, đây là một sự bắt đầu mới!
- Đã đến giờ rồi!
Minh Diệu nhìn đồng hồ nhắc nhở.
- Chúng tôi phải đi!
Ada nhìn Lana nói:
- Chúc hai người hạnh phúc!
- Chúng tôi sẽ, cảm ơn cô!
Lana rúc vào lòng H, mỉm cười gật đầu.
H cùng Lana đứng ngay cửa ra máy bay, nhìn thấy Minh Diệu cùng Ada biến mất sau cửa, mới buông tay xuống.
- Cất cánh đi, mau nhanh cất cánh đi!
Minh Diệu vừa cài dây an toàn vừa lầm bầm than thở.
- Làm sao vậy, đến thời gian cũng không thấy anh khẩn trương như thế!
Ada nhìn Minh Diệu khó hiểu hỏi.
- Không có gì, có chút lo lắng cho Tiểu Manh mà thôi!
Minh Diệu nói:
- Hơn nữa tôi có một loại dự cảm vô cùng kỳ quái!
- Dự cảm? Dự cảm gì vậy?
Ada hỏi.
- Tôi cảm giác còn có chuyện gì đó, hoặc là có người nào đó không muốn cho tôi về nhà!
Minh Diệu nói:
- Tôi luôn có loại cảm giác rốt cục sẽ có người tranh thủ trước khi cất cánh ngăn cản tôi đi về!
- Có thể do vụ án lần này thật sự quá phức tạp, anh đã mệt mỏi quá độ cho nên mới sinh ra ảo giác đi.
Ada cười nói:
- Không cần khẩn trương như thế, sự tình đã được chúng ta giải quyết viên mãn, tiền thù lao anh cũng đã lấy được. Còn vài phút nữa máy bay sẽ cất cánh, còn có người nào lại chạy tới kịp ngăn cản anh trở về đây.
- Tôi cũng không biết!
Minh Diệu lắc lắc đầu:
- Tôi cũng cảm thấy có vẻ kỳ quái, nhưng tôi luôn đối với loại phương tiện giao thông như máy bay có chút lo lắng!
Máy bay trượt nhanh trên đường băng, gia tốc, chậm rãi lên không. Thẳng đến khi trong loa truyền ra thanh âm thông báo có thể cởi dây an toàn, Minh Diệu mới thở ra một hơi thật dài, thả trái tim rơi xuống.
- Anh xem, tôi đã nói là do ảo giác của anh mà thôi.
Ada tháo dây an toàn, nhìn Minh Diệu nói:
- Nào có ai sẽ đi ngăn đón máy bay không cho nó cất cánh, anh lại không phải là đào phạm của FBI gì đó…
- Tiếp qua mấy giờ là có thể về nhà!
Minh Diệu gật gật đầu:
- Vụ án lần này đích thật làm cho đầu óc của tôi choáng váng…
- Không thể nha! Còn chưa thể về nhà đâu nha…
Thanh âm của Alie đột nhiên xuất hiện trong đầu Minh Diệu.
- Ân?
Minh Diệu bị giật mình hoảng sợ.
- Alie? Bây giờ là ban ngày a, cô không cần ngủ sao?
- Bề bộn nhiều việc đây, làm gì có thời gian được ngủ!
Alie nói:
- Hiện tại Lilith điện hạ muốn gặp anh đó…
- Di? Gặp tôi sao? Chuyện gì?
Minh Diệu kỳ quái hỏi:
- Hiện tại? Hiện tại tôi đang ở trên máy bay a, tôi làm sao ở trước mặt công chúng xuất ra ma pháp trận để đi đây…
- Nga, việc này anh không cần lo lắng, giao cho tôi là được!
Thanh âm của Lilith cũng vang lên trong đầu Minh Diệu.
- Chuẩn bị cho tốt nga, một, hai, ba!
- Chuẩn bị cái gì…A!
Minh Diệu còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác chiếc ghế dưới mông biến mất, cả người trực tiếp rơi xuống.
- Minh Diệu, lần này anh trở về…Minh Diệu?
Ada xoay đầu lại, vừa định nói chuyện với Minh Diệu lại phát hiện chỗ ngồi của Minh Diệu đã trống rỗng, không biết Minh Diệu đã đi nơi nào.
- Tiểu thư, xin hỏi cô có thấy được vị tiên sinh luôn ngồi bên cạnh tôi đã đi đâu không?
Ada gọi một nữ tiếp viên vừa đi ngang qua dò hỏi.
- Tiên sinh?
Tiếp viên hàng không mang theo nụ cười chức nghiệp trên mặt nói:
- Vị tiểu thư này, xin hỏi cô có phải nhớ lầm hay không, chỗ ngồi này vốn không có ai cả, luôn trống không từ đầu đến cuối a?
- Trống không?
Ada lặng người một thoáng, nàng nhớ tới dự cảm của Minh Diệu, chẳng lẽ…
- Đau quá đi, đau quá…
Minh Diệu xoa xoa bờ mông đau điếng, cau mày nói:
- Lại đem tôi từ hơn ba vạn thước Anh trên bầu trời cao trực tiếp ném xuống, cô thật không sợ tôi bị ngã chết hay sao?
- Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không chết!
Lilith mang theo nụ cười trên mặt thản nhiên nói:
- Tối đa có chút đau mà thôi!
- Tới tìm tôi để làm chi vậy, nói nhanh lên một chút!
Minh Diệu không có biện pháp gì với nữ ác ma có gương mặt thiếu nữ với bộ ngực to trước mặt, nói:
- Tôi còn đang vội vã quay về nhà đây!
- Có một việc muốn ủy thác cho anh!
Alie đứng bên cạnh Lilith mở miệng nói:
- Là một chuyện vô cùng trọng yếu!
- Không thể nào, chuyện mà ngay cả cô cũng không làm được, tôi làm sao làm nổi?
Minh Diệu hoảng sợ nhìn Lilith nói:
- Làm ơn đi, cô là bán thần, tôi chẳng qua chỉ là một nhân loại có chút linh lực mà thôi a!
- Chuyện này có khác nhau.
Lilith nói:
- Việc quá dễ dàng thì tôi không hứng thú, chỉ nhấc ngón tay đã có thể đem sự tình giải quyết, vậy còn niềm vui gì đáng nói!
- Tôi cũng không phải món đồ chơi của cô, tôi cự tuyệt!
Minh Diệu đứng dậy:
- Tôi phải về nhà, cửa ở đâu?
- Không có cửa đâu!
Lilith không chút hoang mang cười nói:
- Nếu như anh không đáp ứng, anh không thể quay về nhà nha!
- Làm ơn đi, chị cả. Đừng đùa tôi được không?
Minh Diệu dở khóc dở cười nói:
- Tôi phải về nhà!
- Tôi biết, anh đang lo lắng cho tiểu sủng vật trong nhà anh!
Lilith đứng lên, đi tới bên người Minh Diệu đẩy hắn ngồi xuống ghế.
- Yên tâm đi, tôi cam đoan, sủng vật nhà anh sẽ không có việc gì, hơn nữa trong lúc anh giúp tôi giải quyết việc vô cùng trọng yếu này, nàng sẽ không thiếu một sợi lông nào đâu!