Thanh âm quen thuộc tiếp tục khóc thét vang vọng, vô luận Minh Diệu đi được bao xa cũng có thể rõ ràng nghe được đến. Thanh âm bọn họ liên tục cầu xin Minh Diệu dừng lại, cứu bọn họ đi ra ngoài. Mà Minh Diệu giống như không hề nghe thấy thanh âm vang vọng phía sau, vẫn không chút do dự đi tới.
Rốt cục có một tia ánh sáng xuất hiện ngay trước mắt. Hắn hướng ánh sáng chạy nhanh tới gần. Bóng tối thối lui, thế giới quang minh xuất hiện ngay trước mắt Minh Diệu. Đầu tiên đập vào mắt chính là trần nhà màu trắng. Minh Diệu đưa mắt nhìn khắp chung quanh, nơi này chính là gian phòng hắn nằm ngủ, trên gối vẫn còn lưu lại nước bọt khi hắn ngủ với tư thế không tốt, xem ra bản thân hắn đã tỉnh lại từ trong mộng cảnh kia!
- Thật hiếm có, anh còn có thể thức sớm hơn cả tôi!
Đi xuống thang lầu, Ada lại phát hiện Minh Diệu đang ngồi ăn điểm tâm trước bàn.
- Ngủ không ngon, không bằng dậy sớm một chút!
Minh Diệu cau mày cắn một miếng bánh mì, tiếp theo quay đầu nhìn nữ phó đứng sau lưng hắn.
- Nơi này của các vị có sữa đậu nành để uống không? Nếu có bánh quẩy thì càng tốt hơn!
Nữ phó nghiêng đầu, vẻ mặt mê mang nhìn Minh Diệu. Nàng thật sự không rõ những lời mà người đàn ông này lẩm bẩm trong miệng rốt cục có ý nghĩa gì.
- Không cần chọn tam lấy tứ, có đồ cho anh ăn thì hãy ăn nhanh đi!
Ada trợn mắt liếc Minh Diệu.
- Tối hôm qua ngủ không ngon sao? Có phải cô vợ nhỏ Huyết tộc của anh lại tới tìm anh nói chuyện phiếm?
- Nếu là như vậy thì còn hoàn hảo!
Minh Diệu khó chịu nói:
- Làm ác mộng cả đêm, cô đoán tôi mơ thấy cái gì?
- Cái gì?
Ada cười nói:
- Anh không phải luôn muốn mơ thấy trúng số hay sao?
- Trúng số chính là mộng đẹp, tôi mơ thấy chính là ác mộng!
Minh Diệu kề sát tai Ada nhỏ giọng nói:
- Tôi mơ thấy cô gả cho tôi!
- Tới địa ngục đi!
Ada dùng sức véo cánh tay Minh Diệu.
- Vậy mà anh gọi là ác mộng sao, anh nên gọi là mộng đẹp được không!
- Vậy sao? Vậy có lẽ là tôi lầm!
Minh Diệu cùng khăn ăn lau miệng.
- Ăn xong rồi đến phòng khách tìm tôi, tôi có lời muốn nói với cô!
- Vội vã tìm tôi để làm gì?
Ăn xong điểm tâm, Ada liền bước nhanh tới cửa phòng sách. Nàng đẩy cửa ra liền nhìn thấy Minh Diệu đang bắt chéo hai chân ngồi cạnh bàn hút thuốc.
- Cho cô xem một món đồ vật!
Minh Diệu đem một túi vải nho nhỏ ném lên bàn.
- Tìm được trên đầu giường trong phòng của tôi!
- Đây là…
Ada cau mày cầm túi vải nhỏ mở ra.
- Túi vu độc? Ở trong phòng của anh sao?
- Có người có thể cảm thấy được tôi là kẻ vướng bận!
Minh Diệu cười cười:
- Cho nên muốn đem tôi biến thành tình trạng điên khùng giống như vị hôn phu của cô!
Đổ đồ vật trong túi vải nhỏ lên trên bàn, bên trong có vài hạt giống, mấy viên xương cốt không biết của loại động vật nào, còn có một đồng tiền xu chưa từng thấy qua, trên tiền xu có đồ án một ngọn lửa, một cỗ hương vị nhàn nhạt tản trong không khí.
- Đêm qua tôi nhìn thấy một ác mộng vô cùng kỳ quái, sau khi tỉnh lại ở ngay đầu giường tìm thấy vật này!
Minh Diệu nói:
- Chẳng qua thật sự không biết là ai đặt vào nơi đó từ lúc nào. Xem ra cuộc điều tra của chúng ta đã chọc phải chút người nào không vui đi!
- Tối hôm qua là trăng non, túi vu độc hẳn được làm sẵn từ mấy ngày hôm trước.
Nhìn đồ vật trên bàn, Ada nói:
- Nói thế này, từ lúc chúng ta mới bắt đầu tới London cũng đã bị người theo dõi!
- Nga? Vì sao lại nói như vậy?
Minh Diệu kỳ quái hỏi:
- Tôi còn tưởng rằng chỉ khi ngày hôm qua lúc chúng ta vừa bắt đầu hoài nghi hung thủ là người trong trang viện nên làm cho hung thủ có cảnh giác, vì vậy muốn xuống tay đối với tôi thôi!
- Túi vu độc có rất nhiều cách sử dụng, cho nên phương pháp chế luyện cũng khác hẳn nhau.
Ada giải thích:
- Túi vu độc này làm cho anh gặp phải ác mộng, trở nên thần trí không rõ, như vậy nhất định được chế tạo lúc cuối tháng. Bởi vì túi vu độc được chế tạo dùng để hại người nhất định phải được chế tạo vào lúc cuối tháng, cũng chính là ở cuối tháng âm lịch theo người phương Đông đã nói. Ở đầu tháng trước trăng tròn chế ra túi vu độc là có ích cho người!
- Chuyện chúng ta đi London còn có ai biết được?
Minh Diệu ngẫm nghĩ nói:
- Hung thủ nhất định là một trong những người biết tin tức này!
- Cha mẹ H, anh và tôi…
Ada ngẫm nghĩ nói:
- Tôi suy đoán đại khái những nữ phó trong trang viện đều cũng biết, bởi vì bọn họ cần phải chuẩn bị hết thảy trước khi chúng ta đến, cho nên người biết thật không ít. H nổi điên, mà tôi lại là vị hôn thê cần đến chữa bệnh cho hắn. Kẻ ngu ngốc cũng đoán ra được tôi nhất định vì bệnh của H mà tới. Cho nên kẻ bị hiềm nghi cũng rất khó dùng lý do này để mà xác định!
- Vậy sao? Sự tình lại quay về nguyên điểm.
Minh Diệu bất đắc dĩ lắc đầu:
- Vẫn nên dựa theo kế hoạch lúc ban đầu, từ trên người hai nữ phó đáng hiềm nghi nhất mà xuống tay. May là người phụ trách vệ sinh, có thể ra vào phòng của tôi cũng không có gì kỳ quái. Nếu như vậy những người khác cũng không có bao nhiêu điểm để hoài nghi!
- Anh đi tra xét May, chúng ta phân công nhau hành động!
Ada gật gật đầu nói:
- Hiện tại hung thủ còn chưa biết được chúng ta đã phát hiện ra túi vu độc, anh hãy đem vật này thả lại chỗ cũ. Giả vờ như không hay biết gì, để tránh đả thảo kinh xà!
- Được rồi!
Minh Diệu cầm túi vu độc bỏ vào trong túi.
- Theo dõi những cô thiếu nữ là sở trường của tôi!
- Minh Diệu!
Khi Minh Diệu sắp đi ra khỏi cửa, Ada chợt mở miệng gọi hắn:
- Cẩn thận!
- Ha ha, yên tâm đi!
Minh Diệu nhìn nàng khoát tay nói:
- Lilith cũng không dám làm gì tôi, huống chi chỉ là một nữ vu nho nhỏ!
Căn cứ theo kế hoạch đã sớm định ra, Minh Diệu bắt đầu tiến hành tiếp xúc cùng nữ phó. Minh Diệu biểu hiện ra dáng vẻ như rất có ham thích đặc thù về trang phục nữ phó, ngay khi May có thời gian rảnh rỗi liền tìm nàng nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên còn dùng chuyện cười gây hứng thú cho nàng.
- Việc này…Minh Diệu tiên sinh…
Trong tay cầm máy hút bụi, May cung kính bái Minh Diệu.
- Bây giờ tôi đang trong thời gian làm việc, nếu như có thể xin ngài đừng gây trở ngại cho tôi…
- Tôi không có gây trở ngại cho cô a?
Minh Diệu vô tội gãi gãi đầu.
- Tôi chỉ có hảo cảm đặc biệt với những cô gái mặc chế phục nữ tính mà thôi, đặc biệt là cô gái xinh đẹp như cô…
- Ngài có thể lựa chọn nói chuyện phiếm với những nữ phó đang được nghỉ ngơi, mà không phải tôi!
May có chút khó xử nói:
- Ngài phải biết nếu bên trong thời gian quy định mà tôi không dọn dẹp xong theo trách nhiệm của mình, ngài Burrell sẽ trách mắng tôi!
- A, lão nhân kia đích xác vô cùng cổ hủ!
Minh Diệu nghĩ nghĩ nói.
- Như vậy đi như vậy đi, nếu như có thể cô có thể nói cho tôi biết khi nào thì cô sẽ được nghỉ ngơi không?
- Ngài đang có ý định đưa ra lời mời hẹn hò với tôi sao?