U Minh Trinh Thám

Chương 254: Phòng của H

Trước Sau

break
Tuy rằng Ada cảm thấy loại phán đoán này của Minh Diệu có vẻ không có khả năng, nhưng cũng ôm ấp ý tưởng không bằng cứ thử xem một lần, vì vậy theo sự dẫn dắt của nữ phó đi vào phòng ngủ của H.

Cửa phòng mở ra, hai người Minh Diệu cùng Ada đều đi vào phòng. Do hiện tại H bị giam giữ trong hầm ngầm, trong phòng mỗi ngày đều có nữ phó quét tước, cho nên thật ngăn nắp chỉnh tề. Hai người nhìn chung quanh một lần, cũng không phát hiện ra được chỗ nào đặc thù.

- Người này thật sự đúng là hoa hoa công tử.

Minh Diệu mở ra một quyển sách trên bàn, huýt sáo một tiếng.

- Ngay cả loại sách playboy thường xem cũng là trang nổi tiếng!

- Đàn ông các anh không phải đều ưa thích thứ này sao?

Ada có chút khinh thường nói:

- Cho dù bên người đã có cô bạn gái thật xinh đẹp, vẫn cứ ưa thích xem những người đàn bà mà mình không chiếm được!

Trong tay cầm một máy dò xét nhỏ đi chung quanh phòng điều tra, Ada xem thử có thể có dấu vết hiện tượng thần quái gì đã từng xảy ra hay không.

- Tôi luôn luôn muốn hỏi thăm cô một vấn đề!

Minh Diệu vừa dùng linh lực bản thân cảm ứng từ trường chung quanh căn phòng, vừa nói:

- Cô luôn ở lại tại Trung Quốc, rốt cục là vì đang trốn tránh người nào? Là vị hôn phu này của cô sao?

- Chẳng lẽ không thể đơn thuần là vì thích ở lại Trung Quốc hay sao?

Ada hỏi ngược lại:

- Từ nhỏ tôi lớn lên tại Châu Âu, mà mẹ tôi lại là người Trung Quốc, tôi dĩ nhiên muốn tới quê hương của mẹ tôi nhìn xem thôi.

- Nếu chỉ đơn giản là muốn tới nhìn xem, chắc chắn cô sẽ không ở lại thời gian lâu như vậy.

Minh Diệu cười nói:

- Từ ngày ủy viên hội thành lập phân hội tại Trung Quốc, cô được điều tới đó, tôi nhớ được cô chưa lần nào quay về Châu Âu.

- Tôi không thích về nhà.

Ada thở dài, chậm rãi nói:

- Có đôi khi sinh trong một đại gia tộc, tuy rằng không lo về ăn mặc tiền tài, nhưng vẫn có rất nhiều chuyện làm mình vô cùng chán ghét, làm cho người ta chỉ hận không thể lập tức trốn tránh!

Minh Diệu không nói gì. Theo hắn biết nàng cũng không phải là con gái duy nhất trong nhà, tựa hồ còn thêm hai người em trai. Tuy rằng cho tới bây giờ chưa từng nghe nàng nói qua nhưng chỉ bằng vào việc nàng ở lại Trung Quốc trong thời gian dài như vậy nhưng người trong nhà cũng chưa từng đến thăm nàng, cũng không hề gọi điện thoại tới thăm hỏi một tiếng, Minh Diệu cũng đã đoán được quan hệ trong gia đình nàng cũng không tốt lắm.

- Tôi là con gái của tộc trưởng.

Ngữ khí của Ada thật bình tĩnh, tựa hồ đang nói về một chuyện chẳng liên hệ gì với bản thân mình.

- Nhưng mẹ của tôi lại bởi vì một vài lý do chính trị gả cho cha tôi. Cha của tôi cũng không thích người vợ đầu tiên này của ông ấy, vì vậy đứa con gái lớn như tôi cũng không được ông ấy yêu thích cho lắm!

- Rời xa quê nhà, hôn nhân cũng không được mỹ mãn. Mẹ của tôi luôn luôn cảm thấy vô cùng cô độc, có chút hậm hực. Sau khi sinh tôi ra, loại tình huống như vậy càng thêm nghiêm trọng hơn. Thân thể của bà càng ngày càng kém, khi tôi được ba tuổi thì bà qua đời. Ở trong trí nhớ của tôi tuy rằng mẹ tôi rất thương tôi nhưng tôi chưa từng gặp qua bà nở nụ cười xuất phát từ chính nội tâm của mình bao giờ!

- Nhưng điều đáng châm chọc chính là, đứa con gái như tôi vốn không được cha mình yêu thích cho lắm nhưng lại là đứa cường đại nhất trong số mấy đứa con. Có lẽ được kế thừa từ lực lượng của mẹ tôi, có lẽ thượng đế bồi thường cho tôi vì khuyết thiếu thân tình, khi tôi còn nhỏ đã biểu hiện ra thiên phú cực cao trong Thông Linh thuật, ngay cả đại pháp sư trong ủy viên hội cũng phải than thở với thiên phú của tôi.

- Nhưng hai người em trai lại được cha tôi vô cùng yêu thích, là con trai của đối tượng mà cha tôi kết hôn sau khi mẹ tôi qua đời sinh ra, lại chỉ có tư chất thường thường, đối với Thông Linh thuật cũng không có thiên phú bao nhiêu. Wiln gia tộc là một trong những gia tộc Thông Linh giả cổ xưa nhất Châu Âu, vì muốn bảo trì loại quang vinh này, tổ tiên Wiln gia tộc đã đính xuống một quy củ, mỗi một đời tộc trưởng nhất định phải do thành viên có thành tựu Thông Linh thuật cao nhất đảm nhiệm.

- Đứa con gái lớn mà ông ấy không thích rất có thể sẽ uy hiếp tới địa vị của hai đứa con trai cưng của ông ta trong gia tộc, vì vậy tôi liền trở thành nhân vật không được hoan nghênh nhất bên trong gia tộc.

Ngữ khí của Ada vô cùng bình tĩnh, nhưng Minh Diệu có thể nghe được trong lời của nàng ẩn chứa sự bất mãn.

- Tuy rằng mặt ngoài mỗi người đều làm ra vẻ lễ độ cung kính đối với tôi, nhưng tôi vẫn còn cảm giác ra được tất cả mọi người đều cố ý sơ ly. Dù sao tôi chỉ là có khả năng sẽ trở thành tộc trưởng đời tiếp theo mà thôi, mà cha của tôi mới là đương kim tộc trưởng. Hết thảy đều phải lấy tâm tình yêu thích của cha tôi xem là chủ yếu.

- Tôi đã trở thành chướng ngại vật trên con đường trưởng thành của hai đứa em trai, mà duy nhất phương pháp có thể đá văng được chướng ngại vật này chính là đem tôi gả ra ngoài. Nữ nhi mà đem gả ra ngoài đã trở thành người của gia tộc khác, là không còn tư cách cạnh tranh ngôi vị tộc trưởng, đây là một chuyện một công mà đôi việc nhất. Vừa có thể đạt được sự trợ giúp tài chính của tập đoàn Châu Âu nào đó, vừa không trở thành chướng ngại của hai đứa em trai lên thượng vị!

- Cho nên mỗi ngày đều có người ở trong gia tộc vì muốn đạt được niềm vui của cha tôi mà không ngừng giới thiệu danh môn công tử cho tôi nhận thức, ước gì tôi có thể lập tức rời khỏi cái nhà kia!

- Mỗi ngày phải đối mặt với đám người như vậy, làm cho tôi cảm giác thật sự ghê tởm. Tôi từng nghĩ tới, tôi thà tình nguyện buông tha cho cuộc sống nhìn qua như sang giàu đẹp đẽ kia, đi tới một nơi mà không ai nhận thức ra được mình, một mình yên lặng sống là tốt nhất. Tôi không cần mỗi ngày đi ra cửa đều có xe hơi xa hoa đưa đón, cũng không cần quần áo túi xách nhãn hiệu nổi tiếng gì đó. Chỉ cần có thể giúp tôi trán khỏi cuộc sống ghê tởm như vậy, tôi tình nguyện sống cuộc sống của người thường.

Ada quay đầu lại mỉm cười nhìn Minh Diệu.

- Là anh giúp tôi kiên định thêm ý nghĩ của tôi. Lần đó ở trong phòng khiêu vũ, lần đầu tiên khi nhìn thấy anh tôi đã nghĩ, nếu tôi có cuộc sống giống như anh hẳn cũng là một chuyện vô cùng sảng khoái.

- Có những danh môn quý công tử mà cô không cần, lại đòi sống những ngày khốn khổ!

Minh Diệu lắc lắc đầu:

- Sự thật cùng tưởng tượng là chênh lệch rất lớn. Sau khi cô tới Trung Quốc, không phải cũng không cần lo tới áo cơm, mặc quần áo nhãn hiệu nổi tiếng, dùng túi xách nhãn hiệu đắt tiền hay sao. Nếu quả thật bảo cô tìm một kẻ nghèo hèn gả đi, vượt qua những ngày tháng cơm canh sầu khổ, cô sẽ không còn nghĩ như vậy. Chẳng hạn như là tôi đây, không tiền không xe, còn ở nhà thuê. Còn phải nuôi một tiểu la lỵ ngoại trừ biết ăn cơm còn phải cung cấp cho nàng đến trường, tôi hận không thể lập tức chạy nhanh tìm kiếm một phú bà bao nuôi tôi cho xong.

- Vậy không bằng để cho tôi bao nuôi anh vậy!

Ada mỉm cười nhìn Minh Diệu, trong ánh mắt hiện lên tia nhìn mà Minh Diệu rất sợ hãi nhìn thấy.

- Tôi nuôi dưỡng anh, mỗi ngày anh chỉ cần ở chung với tôi là được!

Minh Diệu trầm mặc, làm như không lưu ý câu nói của nàng, tiếp tục quan sát bên trong phòng, không dám chạm tới ánh mắt của Ada. Nhìn thấy bộ dạng không dám tiếp lời của Minh Diệu, Ada cũng không nói thêm lời nào. Nàng tiếp tục cầm máy dò xét đi quanh phòng tìm kiếm, nhưng trên mặt lại hiện lên một tia vắng vẻ.

- Cái gì cũng không có!

Minh Diệu thở dài một hơi, nằm thẳng lên trên giường. Chiếc giường nước mềm mại đong đưa, Minh Diệu cảm giác nếu nằm bên trên ngủ sẽ vô cùng thoải mái.

- Cô có phát hiện gì không?

- Không có!

Ada thở dài, tắt đi máy dò xét.

- Kẻ có tiền đúng là biết hưởng thụ!

Minh Diệu nằm trên giường nhắm mắt lại, dùng sức lắc lư thân thể trên chiếc nệm nước, nói:

- Ngủ trên chiếc giường nước lớn như vậy, buổi tối ngủ không sợ bị say sóng sao?

Minh Diệu còn đang lắc lư đầu hưởng thụ nệm giường, muốn làm cho giường nước càng đong đưa mạnh thêm, một vật gì đó màu đen cứng rắn bởi vì sức lắc lư mạnh mẽ của Minh Diệu mà từ trên khe hở đầu giường chợt rơi xuống đất!

- Oa, chiếc giường này chế tạo không tốt…

Có đồ vật gì đó rơi xuống khiến Minh Diệu giật nảy mình nhảy dựng lên khỏi giường.

- Tôi thanh minh trước nha, tuyệt đối là do vấn đề về chất lượng của giường, tuyệt đối không phải do tôi làm hư…

- Đây là vật gì?

Nhìn vật màu đen nho nhỏ rớt xuống, Ada đưa tay nhặt lên đặt trong lòng bàn tay cẩn thận quan sát.

- Không phải linh kiện trên giường đó sao?

Minh Diệu tò mò đưa đầu qua xem:

- Làm tôi sợ nhảy dựng, tôi còn tưởng là đinh ốc bị rơi ra nữa chứ!

- Đây không phải bằng sắt, cũng không phải plastic!

Ada dùng tay sờ sờ đồ vật kia:

- Thứ này từ nơi nào rụng xuống?

- Từ đầu giường!

Minh Diệu chỉ lên đầu giường nước thật lớn nói:

- Tôi lung lay nệm giường vài cái thì thứ này rơi xuống…

Đem đồ vật kia đặt lên bàn, Minh Diệu cùng Ada dùng sức nhấc nệm nước lên cao, lộ ra một góc đầu giường.

- Nơi này còn mấy khối đây…

Minh Diệu nhìn vào vị trí đầu giường, còn có một ít đồ vật tương tự như vật kia, hơn nữa còn có dấu vết như bị đốt trọi.

- Đây là thứ gì, chẳng lẽ là dấu vết hút thuốc thói quen của vị hôn phu cô lưu lại sao?

- Theo tôi được biết, H không hút thuốc lá.

Ada liếc mắt nhìn qua Minh Diệu, nói:

- Anh cho rằng tất cả mọi người đều giống như anh, thuốc lá không rời miệng?

Minh Diệu nhún nhún vai, dùng tay nhẹ nhàng sờ sờ vào dấu vết bị đốt nơi đầu giường. Xúc cảm thật thô sáp, thế nhưng tuyệt đối không phải dấu vết thiêu đốt gỗ bình thường lưu lại, loại cảm giác này giống như bởi vì năm tháng trôi qua nên mặt gỗ bị biến chất mà lưu lại.

- Mấy thứ đồ vật này thật giống như cặn bã hoặc tro tàn gì đó lưu lại.

Minh Diệu dùng tay nhặt lên mấy đồ vật màu đen kia, dùng ngón tay nắn vuốt, đồ vật kia lại thật dễ dàng bị nghiền thành một đống bột phấn. Hắn lại đem bột phấn kia đặt dưới mũi ngửi ngửi:

- Có cỗ hương vị thật kỳ quái, giống như là hương vị của vật gì bị thiêu đốt!

Bột phấn màu đen trên tay làm cho Minh Diệu có một loại cảm giác thật sự kỳ quái. Thứ này tuyệt đối là không được sạch sẽ. Minh Diệu cảm giác chiếc hộp nhỏ đựng ba thanh kiếm trước ngực mình bỗng nhiên nhúc nhích thật khẽ. Hắn lấy hộp ra khỏi túi lại mở ra, liền phát hiện thanh Trừ Tà tản mát ra thanh quang mờ mờ. Minh Diệu thoáng cau mày, hắn lấy Trừ Tà ra khỏi hộp, để sát vào bên cạnh đống bột phấn màu đen, liền phát hiện Trừ Tà càng đến gần bột phấn thì quang mang càng thêm rõ ràng. Tuy rằng quang mang kia không quá mức mãnh liệt, nhưng do Trừ Tà xưa nay chỉ khi gặp phải thứ gì đó tà ác mới nảy sinh phản ứng như thế, vì vậy Minh Diệu liền xác định đồ vật màu đen kia tuyệt đối có mang theo một cỗ tà khí, chẳng qua bởi vì rất nhạt cho nên cả hắn lẫn linh lực của hắn đều không thể cảm giác ra được.

- Đem máy dò xét của cô tới thử xem!

Minh Diệu ngẩng đầu nói với Ada.

Ada đem máy dò xét đưa cho Minh Diệu, Minh Diệu đem máy đặt gần đống bột phấn màu đen, kim đồng hồ trên máy hoảng động một cái thật khó thể phát giác, nhưng không phát ra thanh âm báo động.

- Làm sao vậy?

Nhìn đống bột phấn trên tay Minh Diệu, Ada lại nhìn qua máy dò xét, nói:

- Không có phản ứng gì, hay là thanh kiếm của anh đã nhận lầm đi?

- Tuyệt đối sẽ không lầm!

Minh Diệu thật khẳng định nói:

- Phản ứng của Trừ Tà đối với tà ác luôn vô cùng linh mẫn. So với dụng cụ công nghệ cao này của cô thật linh mẫn hơn nhiều lắm. Nhất định bởi vì trong loại đồ vật màu đen này có tà khí quá phai nhạt cho nên máy dò xét của cô không cảm nhận ra được.

- Vậy có thể phân biệt ra được thứ này lại là vật gì không?

Ada hỏi.

- Tôi đâu phải là dụng cụ kiểm tra đo lường gì, làm sao mà phân biệt ra được đây.

Minh Diệu bất đắc dĩ lắc đầu:

- Nếu có tiểu Ngọc ở đây, có lẽ nàng có thể nhận ra được!

- Vì sao anh lại không mang Hoài Tố cùng đi theo kia chứ!

Ada oán giận nói:

- Anh đã nói như vậy, tôi cũng cảm thấy thứ này thật sự là khả nghi, nhưng bây giờ không có Hoài Tố tại đây, hai người chúng ta làm sao biết đây là thứ gì?

- Thỉnh thoảng cũng nên tin tưởng lực lượng của ngành nghiên cứu một chút đi thôi.

Minh Diệu cười nói:

- Cô có người bạn làm cảnh sát nào quen thuộc một chút hay không?

- Có được vài người!

Ada kỳ quái hỏi:

- Anh dự định làm gì?

- Đem thứ này cấp cho bạn của cô, nhờ họ dùng máy móc kiểm tra đến xét nghiệm thành phần của thứ này thử xem một chút!

Minh Diệu tìm một túi nhỏ, đem đồ vật đặt trên bàn cùng chút ít trên giường bỏ vào.

- Thời gian không lâu lắm đâu, nhiều nhất chỉ vài giờ mà thôi. Tuy rằng không được tiện lợi như có tiểu Ngọc, nhưng chúng ta cũng không đến nỗi không chờ được mấy giờ.

- Được rồi!

Ada gật gật đầu:

- Tôi một người bạn công tác tại Scotland Yard, tôi nghĩ hắn sẽ nguyện ý giúp chúng ta một chút.

Thời gian chờ đợi cũng không lâu, vừa ăn cơm tối xong Ada liền nhận được điện thoại của người bạn. Nghe xong kết quả kiểm tra xét nghiệm của bạn mình, chân mày nàng liền cau lại.

- Rốt cục là cái gì?

Minh Diệu nhìn thấy Ada cúp điện thoại, liền vội vàng hỏi.

- Xương cốt, là xương cốt bị đốt!

Ada có chút khó chịu nói:

- Hơn nữa còn là xương ngón tay của trẻ con, còn chưa qua một tuổi!

- Xương ngón tay của trẻ con?

Minh Diệu cũng cau mày:

- Thật không nhìn ra vị hôn phu của cô còn là một sát thủ biến thái…

- Không, thứ này tuyệt đối không phải do H lưu lại…Chúng ta đến phòng hắn tìm lần nữa xem sao!

Hai người lại đi tới phòng của H, vào lúc xế chiều sau khi tra xét xong, Ada đã đặc biệt dặn dò quản gia không cho bất cứ kẻ nào tiến vào phòng của H.

- Thứ này phát hiện ngay trên đầu giường.

Đi tới vị trí đầu giường, cúi người xuống, Ada dùng đèn pin cẩn thận chiếu kỹ chỗ phát hiện ra xương ngón tay bên dưới nệm nước đầu giường.
break
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc