Những người đang có mặt căn bản không cách nào tin tưởng một màn đang xảy ra trước mắt. Diệp Tiểu Manh dùng móng vuốt sắc bén chặt đứt hai cánh tay con La Sát, dùng răng nanh cắn đứt cổ họng của nó, tiếp theo nàng lại ném con La Sát đã sắp chết vung xuống mặt đất.
- Nàng…nàng…
Vương Tĩnh cảm giác mình thật buồn nôn.
- Nàng đang ăn…thịt La Sát…
Tựa hồ đã nghe được tiếng kêu của Minh Diệu, Diệp Tiểu Manh ngẩng đầu lên. Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn, khóe miệng tràn đầy máu đen còn dính một khối thịt màu đen, là khối thịt mới cắn xé xuống từ trên người La Sát.
Nàng không để ý tới tiếng quát to của Minh Diệu, tiếp tục cúi đầu bắt đầu dùng răng nanh sắc bén đem từng khối thịt trên người con La Sát cắn xé xuống, nhai, cắn nuốt, giống như một con dã thú đang ăn cơm.
- Lần thứ hai, lấy lực lượng của chúng ta vốn không thể ngăn cản được nàng…
Minh Diệu ngây người nhìn một màn trước mắt, hắn đã hoàn toàn vô năng bất lực.
- Như thế nào lại…tại sao có thể như vậy?
A Trạch nắm áo Minh Diệu:
- Tiểu Manh như thế nào lại biến thành cái dạng này, nàng là bạn của tôi, không phải một con dã thú!
- Bản năng, bởi vì sau khi giác tỉnh lực lượng tiêu hao quá lớn.
Minh Diệu nắm chặt nắm tay:
- Nàng đói bụng…cần thực vật…
- Ngăn cản nàng, anh nghĩ biện pháp ngăn cản nàng đi…
A Trạch dùng sức lắc mạnh Minh Diệu:
- Gọi nàng dừng lại đi!
- Tôi đang suy nghĩ biện pháp!
Minh Diệu cắn răng nói:
- Đáng giận, tôi không nắm chắc có thể thức tỉnh lại ý thức nguyên bản của nàng!
- Đúng rồi, lần trước khi ở trong trường học, lần đó làm sao giúp nàng khôi phục đây?
A Trạch cố gắng nhớ lại sự kiện Diệp Tiểu Manh bạo tẩu mấy tháng trước.
- Bắt chước theo lần đó làm tiếp một lần là được mà!
- Lần trước là có một người có lực lượng rất mạnh đã hỗ trợ, hơn nữa lần đó là lần đầu tiên Tiểu Manh bạo tẩu lực lượng, còn tương đối dễ khống chế. Nhưng hiện tại nhìn nàng cô hẳn cũng đã thấy rõ, đối với lực lượng của yêu huyết trong cơ thể nàng đã có thể vận dụng được linh hoạt.
Minh Diệu thở dài một hơi:
- Lần này chỉ có thể dựa vào chúng ta cùng chính lực lượng của Tiểu Manh mà thôi!
- Cần làm như thế nào?
A Trạch cắn môi:
- Chỉ cần có thể đem Tiểu Manh biến trở về, tôi làm gì cũng được cả!
- Trong chốc lát cô hấp dẫn lực chú ý của nàng, tôi sẽ nhân cơ hội đem Tỉnh Thần Phù dán lên trán nàng.
Minh Diệu hít sâu một hơi.
- Hi vọng nàng còn giữ lại được một tia trí nhớ trước đó, không trực tiếp đem cả hai người chúng ta xé thành mảnh nhỏ!
Ánh mặt trời xuyên thấu qua tàng cây trên đỉnh đầu chiếu xuống, trong rừng cây tràn đầy sương mù, Diệp Tiểu Manh đã đi mãi không biết bao lâu, nhưng không cách nào đi ra khỏi cánh rừng rậm này.
- Minh Diệu…a Trạch…mọi người ở nơi nào?
Diệp Tiểu Manh lớn tiếng kêu gọi, đáp lại nàng chỉ là một mảnh không gian tĩnh mịch.
- Vì sao mình lại đi tới chỗ này đây, mình nhớ rõ mình đang cùng Minh Diệu bọn họ ở trong một cái trấn nhỏ đi…
Diệp Tiểu Manh nỗ lực nhớ lại ký ức trước khi nàng đi tới khu rừng rậm này.
- Mình nhớ được mọi người đang đi dọc theo bờ sông…Sau đó dân trấn đột nhiên công kích mọi người…Minh Diệu bảo hộ mình…còn có một con quái vật thật lớn nữa…
- A, không tốt, Minh Diệu gặp nguy hiểm!
Diệp Tiểu Manh đột nhiên nhớ tới một màn nguy hiểm kia, khối đất đá thật lớn hướng Minh Diệu đập tới, nhưng chuyện diễn ra sau đó nàng làm sao cũng không nhớ nổi.
- Mình phải nhanh chóng tìm được Minh Diệu bọn họ!
Diệp Tiểu Manh hướng theo một phương hướng liều mạng chạy băng băng, dần dần biến mất bên trong sương mù.
Một đạo sấm sét đánh lên trên người Diệp Tiểu Manh, căn bản không hề tạo thành bất cứ thương tổn gì cho nàng, nhưng lại thành công hấp dẫn sự chú ý của nàng. Cách đó không xa có một cô gái tay kháp pháp quyết, bộ dáng tựa hồ như có chút quen thuộc, nhưng nàng lại không nhớ nổi người kia là ai lại vì sao công kích chính mình. Nhưng nàng lại có cảm giác thật quen thuộc, Diệp Tiểu Manh còn đang do dự mình có nên đem thiếu nữ kia xé thành mảnh nhỏ ăn vào bụng hay không.
Trong lúc Diệp Tiểu Manh còn đang do dự không chừng, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, đem một tờ linh phù màu vàng dán lên trên trán nàng. Nàng cảm giác có chút mê muội, đầu óc có chút không thể tự hỏi.
Cách đó không xa trên đỉnh một ngọn núi, Lưu Thiên Minh nhìn Diệp Tiểu Manh đang đứng nguyên tại chỗ sững sờ, trên trán nàng bị dán một tờ linh phù. Gió núi mang theo mùi máu tươi thổi mạnh vào mặt, Lưu Thiên Minh hít sâu một hơi, loại hương vị quen thuộc này đã thật lâu hắn không ngửi thấy được.
- Xem ra anh bạn nhỏ kia không có nói dối, nơi này đích xác không có đồng loại của ta, chỉ có kết quả điên cuồng của nhân loại mà thôi!
Lưu Thiên Minh đẩy gọng kính vàng, quan sát thi thể thật lớn của con La Sát:
- Xem ra ta vẫn phải tiếp tục cô độc nữa rồi!
- Ngươi đang tìm cái gì?
Một thanh âm vang lên bên tai Diệp Tiểu Manh, nàng nhìn khắp xung quanh, nhưng không nhìn thấy người nói chuyện.
- Ai đang nói chuyện?
Bên trong rừng cây không một bóng người, bên tai lại đột nhiên nghe được có người đang nói chuyện, hù dọa Diệp Tiểu Manh hoảng sợ nhảy dựng.
- Tôi ở địa phương nào? Làm sao mới có thể đi ra ngoài?
- Đi ra ngoài? Vì sao phải đi ra ngoài?
Thanh âm kia kỳ quái hỏi:
- Nơi này không tốt sao? Không cần đi trường học nhàm chán kia, không cần làm việc nhà, cũng không cần để ý tới ánh mắt của người khác. Ở nơi này an tĩnh mà sống không được sao?
- Ngươi rốt cục là ai, đi ra!
Diệp Tiểu Manh có chút tức giận.
- Chẳng lẽ ngươi không biết nói chuyện kiểu này với người khác thật sự không có lễ phép sao?
Trong bụi rậm cách đó không xa truyền ra thanh âm sàn sạt, lắc lư vài cái, tựa hồ như có đồ vật gì đó đang ẩn núp bên trong. Diệp Tiểu Manh khẽ nuốt nước bọt, có chút khẩn trương.
Cây cối bị tách ra, một con hồ ly màu trắng từ trong bụi cây chậm rãi đi ra. Lỗ tai bao phủ lông tơ màu bạc dưới ánh mặt trời lòe lòe tỏa sáng. Hồ ly kia nghiêng đầu, híp mắt nhìn Diệp Tiểu Manh. Diệp Tiểu Manh nhìn ra được kia tuyệt đối không phải là ánh mắt của dã thú mà là một sinh vật có trí tuệ.
- Ngươi rất muốn nhìn thấy ta, cho nên ta đã ra rồi đây!
Hồ ly trắng mở miệng nói chuyện.
- Hồ ly có thể nói chuyện sao?
Diệp Tiểu Manh kinh ngạc che miệng mình.
- Ta nhất định đang nằm mơ đi!
- Nằm mơ?
Khóe môi hồ ly chợt hở ra, diễn cảm giống như đang cười:
- Không khác gì đâu. Nơi này xem như là cảnh trong mơ của ngươi đi, ngươi chính là vị thần của nơi này, hết thảy những gì ngươi muốn làm đều có thể có được!
- Xem ra Tần gia tiểu thiếu gia xem như là người hiểu được lý lẽ, xem bộ dáng sẽ động thủ đối với con hồ yêu kia!
Phạm Đồng lấy ra một chiếc hòm nho nhỏ trong ba lô mang theo bên người, nhẹ nhàng mở ra. Bên trong hộp nhỏ có một viên đạn màu đỏ. Hắn thật cẩn thận đem viên đạn nhét vào trong hộp súng.
- Vậy ta tới giúp ngươi một phen đi, trực tiếp tặng cô ta đi tới địa phương mà cô ta nên đi!
Phạm Đồng điều chỉnh hơi thở, ống ngắm nhắm ngay Diệp Tiểu Manh đang đứng bất động tại chỗ.
Chương 231 (b)
Chuột Mickey hoạt hình thật lớn, vòng gỗ quay, trong sân chơi thật lớn chỉ có một mình Diệp Tiểu Manh. Nơi này chính là công viên DisneyLand mà nàng luôn luôn muốn được đi, chẳng qua khi nhìn thấy được tất cả những chuyện này, Diệp Tiểu Manh lại cảm thấy được không chút chân thật.
- Đây không phải điều mà ngươi luôn luôn muốn có sao?
Hồ ly trắng chậm rãi đi tới.
- Có thể được chơi đùa thật tận tình, không có bất kỳ người nào quấy nhiễu, cũng không cần xếp hàng, thẳng đến khi nào ngươi chơi tới chán thì thôi!
- Nơi này đích thật là tốt lắm!
Diệp Tiểu Manh nhìn vòng quay lớn cao chọc trời, thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc còn thiếu khuyết một thứ!
- Ân? Ngươi còn có thứ gì muốn được nữa sao?
Hồ ly trắng mê mang nhìn Diệp Tiểu Manh.
- Không hiểu, nơi này là địa phương trong giấc mộng của ngươi, không thiếu thứ gì đi!
- Nơi này thiếu một người!
Diệp Tiểu Manh thở dài một hơi:
- Cảnh sắc dù xinh đẹp nhất cũng cần phải có người mình thích cùng chia nhau thưởng thức. Nơi này không có Minh Diệu!
- Xem ra ngươi vẫn không thể bỏ xuống được!
Ngữ khí của hồ ly trắng có chút thất vọng:
- Ngươi muốn trở lại bên cạnh người đàn ông kia sao? Ngươi suy nghĩ cẩn thận, nơi này chính là địa phương ngươi luôn mơ mộng a!
- Nhưng nếu như ta không quay về, Minh Diệu nhất định sẽ rất sốt ruột.
Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ nói:
- Hắn bình thường rất thích lải nhải, hơn nữa lại lười, mỗi lần đều bắt ta làm việc nhà, cả vớ lẫn quần lót cũng lại không chịu thay đổi sạch sẽ, nhưng ta vẫn cứ thích ở chung một chỗ với hắn. Chỉ cần ở chung một chỗ với hắn, cho dù là công viên bên đường cũng chính là công viên DisneyLand!
- Vậy sao…
Hồ ly trắng xoay người chậm rãi đi xa, dần dần biến mất bên trong bụi cây.
- Theo cánh cửa kia đi ra ngoài, ngươi có thể đi trở về rồi. Ngươi phải nhớ kỹ, dù có trở về hết thảy cũng sẽ không giống với lúc trước, lần sau ngươi sẽ không có được điều kiện ưu đãi như vậy để có thể lựa chọn.
Trước mặt Diệp Tiểu Manh đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang, một cánh cửa trống rỗng xuất hiện trước mặt Diệp Tiểu Manh.
- Xem ra thật sự là đang nằm mơ!
Diệp Tiểu Manh bị làm hồ đồ, hồ ly có thể nói chuyện, rừng cây đột nhiên biến thành công viên DisneyLand, còn có cánh cửa đột nhiên trống rỗng xuất hiện, như thế nào toàn là những thứ vượt qua sự thật ngoài đời đây!
Nhưng dựa theo lời nói của con hồ ly kia, từ nơi này đi ra ngoài giấc mộng liền có thể tỉnh lại. Diệp Tiểu Manh nhìn chung quanh một lần, mặc dù có chút lưu luyến đối với công viên trước mặt, nhưng nàng vẫn cất bước đi vào trong cửa.
Nguyên bản Diệp Tiểu Manh đang ngây người đứng sững nơi đó lại đột nhiên ngửa đầu thét dài, hai tay bưng kín đầu tựa hồ rất thống khổ. Móng vuốt sắc bén trên tay chậm rãi rút về trong ngón tay, lông tơ màu bạc trên người cũng bắt đầu chậm rãi biến mất.
- Tốt lắm, xem ra đã có tác dụng!
Chứng kiến Diệp Tiểu Manh chậm rãi khôi phục nguyên trạng, Minh Diệu thở dài một hơi nhẹ nhõm.
- Ý thức của Tiểu Manh sẽ được khôi phục rất nhanh.
- Không tệ lắm, làm cho thân thể cường hãn của hồ yêu biến trở về hình người, như vậy ta sẽ càng nắm chắc một phát súng bắn rụng nàng!
Khóe miệng Phạm Đồng hơi nhếch lên, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cò súng:
- Ta sẽ không lãng phí cơ hội lần này!
- Ân? Vừa rồi tôi thật sự là nằm mơ a!
Khôi phục lại hình người, Diệp Tiểu Manh mê mang mở mắt ra nhìn chung quanh.
- Tiểu Manh, cô đã tỉnh? Cảm giác thế nào?
Minh Diệu vội vàng chạy tới xem xét trạng huống yêu huyết bên trong cơ thể Diệp Tiểu Manh. Hoàn hảo, đã được an định lại, tạm thời sẽ không có vấn đề gì.
- A, Minh Diệu, tôi nói cho anh nghe, vừa rồi tôi mới thấy một giấc mơ thật kỳ quái…
Diệp Tiểu Manh đột nhiên phát hiện quần áo của mình đã bị nứt vỡ, trở nên rách rưới, nửa thân trên chỉ có kiện bối tâm mà Minh Diệu đưa cho nàng vẫn còn hoàn hảo không bị hao tổn gì.
- Oa, đã xảy ra chuyện gì, quần áo của tôi sao biến thành như vậy, toàn bộ rách hết sao…
- Khoan hãy nói chuyện này, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi!
Minh Diệu lôi kéo tay Diệp Tiểu Manh, hướng con thuyền ở bờ sông đi tới.
Trước ngực Diệp Tiểu Manh đột nhiên vẩy ra máu tươi văng lên mặt Minh Diệu, sau đó lại vang lên một tiếng súng. Một viên đạn bắn trúng ngực Diệp Tiểu Manh, thân thể của nàng mềm nhũn ngã vào lòng hắn.
- Tiểu Manh!
Minh Diệu ôm lấy thân thể mềm nhũn của Diệp Tiểu Manh, không biết phải làm sao. Viên đạn không biết từ phương hướng nào bay tới bắn xuyên qua bối tâm da Hỏa Thử, trúng vào ngực Diệp Tiểu Manh. Máu từ miệng vết thương chảy ra dính đầy tay Minh Diệu.
- Cẩn thận, có tay súng bắn tỉa, mau nhanh tìm chỗ tránh!
Xuất phát từ tính mẫn cảm trong chứa nghiệp, Lưu Nhân phân biệt ra được người nổ súng nhất định từ chỗ rất xa dùng súng ngắm bắn trúng Diệp Tiểu Manh. Bởi vì sao khi Diệp Tiểu Manh bị trúng đạn mới nghe được tiếng súng. Tuy rằng không rõ ràng rốt cục người nổ súng kia đang núp ở chỗ nào, nhưng có thể xác nhận một việc, đích thật là có một kẻ nguy hiểm đang trốn trong chỗ tối dùng súng ngắm nhắm ngay nhóm người bọn họ. Lưu Nhân dùng sức lôi kéo Minh Diệu hướng một căn phòng gần nhất chạy tới.
- Tiểu Manh, cô thế nào rồi?
A Trạch nhìn thấy một mảnh máu tươi nhuộm đỏ thẫm trước ngực Diệp Tiểu Manh, cũng vô cùng khẩn trương.
- Vương Tĩnh, cô không phải là bác sĩ sao? Nhanh nhìn xem thương thế của Tiểu Manh đi!
Vương Tĩnh khom người xuống cẩn thận xem xét miệng vết thương của Diệp Tiểu Manh. Viên đạn bắn trúng ngay ngực trái của nàng, nhưng may mắn không bắn trúng trái tim. Lúc trước Minh Diệu luôn kiên trì muốn Diệp Tiểu Manh luôn luôn mặc chiếc áo bối tâm đã nổi lên tác dụng có tính quyết định, bối tâm do da Hỏa Thử chế thành tuy rằng không phải áo chống đạn, nhưng cũng có tác dụng phòng hộ nhất định, viên đạn bắn trúng lồng ngực Diệp Tiểu Manh bị trở ngại một chút, thay đổi đường đạn, thoáng lệch qua một điểm, cũng không bắn trúng trái tim Diệp Tiểu Manh.
- Hẳn là không bắn trúng tim, nhưng hiện tại cần phải làm phẫu thuật gấp để lấy viên đạn ra!
Vương Tĩnh nói:
- Nhưng hiện tại chúng ta đang ở bên trong thị trấn này, không có địa phương nào có thể dùng phẫu thuật. Muốn phẫu thuật phải đưa vào trong thành phố, nhưng hiện tại loại tình huống này…
- Bên ngoài còn có tay súng bắn tỉa đang rình rập, đi ra ngoài chỉ sợ sẽ lập tức bị bắn chết!
Lưu Nhân nói:
- Kẻ nổ súng rốt cục lại là ai, vì sao phải nổ súng bắn Tiểu Manh a?
- Dù có thể đi ra ngoài, chỉ sợ cũng không kịp.
Vương Tĩnh cau mày nói:
- Viên đạn còn nằm trong cơ thể của nàng, nếu không nghĩ biện pháp cầm máu, chỉ sợ nàng không chống đỡ nổi khi đến bệnh viện, dù sao nơi này thật sự rất hẻo lánh, dù có đến bệnh viện cũng cần hao tốn thời gian mấy giờ!
- Dùng linh lực giúp Tiểu Manh cầm máu!
Minh Diệu đưa tay đặt lên vết thương của Diệp Tiểu Manh, trong lòng bàn tay phát ra bạch sắc quang mang thật ảm đạm.
- Linh lực của tôi không còn nhiều lắm, a Trạch, cô giúp tôi!
- Được!
A Trạch cũng không dài dòng, trực tiếp cầm cổ tay kia của Minh Diệu đem linh lực của mình truyền cho hắn.
Dưới sự trợ giúp của a Trạch, quang mang trong lòng bàn tay Minh Diệu sáng lên, miệng vết thương của Diệp Tiểu Manh cũng không còn tiếp tục chảy máu.