Cầm hồ sơ trong tay, Lưu Nhân đi vào trong phòng khách. Nhìn qua cánh cửa sổ thủy tinh trong phòng khách có một cô gái xinh đẹp đang ngồi ở trong. Bộ dáng thực là điềm đạm và nho nhã, nhưng mà trên mặt luôn có một cỗ ưu sầu không nói nên lời, làm cho người ta không nhịn được mà muốn đi lên an ủi.
Trái tim của Lưu Nhân mạnh mẽ nhảy lên một chút, hắn cảm giác bàn tay có chút mồ hôi. Đây là cái cảm giác tình yêu sét đánh sao? Lưu Nhân cảm thấy được cô gái trước mắt này, hẳn là một nửa mà hắn luôn muốn tìm nhưng lại không dám tìm.
- Vương tiểu thư có phải không.
Lưu Nhân hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười đi vào trong phòng khách.
- Tôi là Lưu Nhân, phụ trách vụ án của Dương Nhan.
- Xin chào.
Vương Tĩnh đứng lên, bắt tay Lưu Nhân. Cảm giác mềm mại khi tiếp xúc trong nháy mắt khiến trái tim của Lưu Nhân lại nhảy lên một chút.
- Cô là vì vụ án của Dương Nhan mà tới.
Lưu Nhân nhìn cô gái trước mặt này, trong lòng có chút kỳ quái.
- Vương tiểu thư, xin hỏi cô có quan hệ như thế nào với Dương Nhan.
- Cái này…
Vương Tĩnh cắn môi, qua một lúc lâu, mới do dự mở miệng nói.
- Kỳ thật tôi cũng không có biết nàng…
- Không biết?
Lưu Nhân sửng sốt.
- Vương tiểu thư, vậy thì xin hỏi cô tới đây là vì cái gì? Vụ án này là một vụ án mạng trọng đại, nếu không phải người thân của nạn nhân, tôi nghĩ tôi không thể kể lại tình huống của vụ án này cho cô nghe được.
- Cái này…Kỳ thật tôi biết lần này, đích thật là rất đường đột…
Lưu Nhân chứng kiến cô gái này không ngừng dung tay xoa góc áo, bộ dạng dường như có cái gì đó rất khó khăn.
- Tôi và cô gái tên Dương Nhan kia thật ra cũng không quen biết…Chỉ là, tôi đã đọc câu chuyện của nàng ở tren mạng, có một số chuyện muốn bàn bạc với nàng, nhưng mà thật không ngờ nàng lại…
- Câu chuyện?
Lưu Nhân nhớ tới vị đồng nghiệp khám nghiệp có nói qua. Trước khi nạn nhân chết, dường như có viết một câu chuyện về chuyến du lịch và quỷ quái gì đó. Có phải cô gái này vì cái đó mà tới.
- Vương tiểu thư, thật đang tiếc. Nếu cô không phải là nạn nhân thì tôi không thể nói cho cô biết tình huống của vụ án được, vẫn là cô trở về đi.
- Tôi không thể trở về được…
Vương Tĩnh đột nhiên mãnh liệt đứng dậy, dường như cảm thấy phản ứng của mình có chút quá khích, nàng vô lực ngồi trở lại.
- Lần này tôi đi ra ngoài, đã là rất mạo hiểm… Nàng không biết vì chuyện này mà tôi rời đi… Chuyện này tôi giấu trong lòng đã lâu ròi, tôi thật sự là không thể chịu đựng được loại thống khổ này…
Trực giác của cảnh sát nói cho Lưu Nhân biết, cô gái trước mặt này nhất định có vấn đề gì, hơn nữa còn là vấn đề lớn. Loại phản ứng này hắn đã gặp qua rất nhiều lần. Bình thường những người đi đến đồn cảnh sát để tự thú rồi lại không dám đều sẽ biểu hiện ra ngoài. Chẳng lẽ cô gái này…Có quan hệ đối với vụ án này? Không đúng, cô gái này đã nói là nàng không biết người chết…Nói như vậy, cô gái này ở trong miệng của nàng, và vụ án này có quan hệ gì?
- Vương tiểu thư, trước tiên cô cứ yên tĩnh một chút.
Lưu Nhân rót một chén nước, đưa cho Vương Tĩnh.
- Loại cảm xúc này của cô tôi có thể hiểu được, nhất định là cô có chuyện gì khó có thể mở miệng. Muốn nói ra rồi nhưng lại không thể, nên chỉ có thể chôn chặt nó ở trong lòng, mỗi ngày đều bị nó giày vò. Tuy rằng tôi là cảnh sát, nhưng mà cởi bộ đồ cảnh sát này ra, tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Không bằng chúng ta cứ xem như bạn bè đi, tùy tiện tâm sự cũng được. Có một số việc nếu chia sẻ với bạn bè, mọi người cùng nghĩ cách, như vậy thì có lẽ bí mật có thể giảm nhẹ trọng lượng một chút.
Vương Tĩnh tiếp nhận chén nước Lưu Nhân đưa cho, sau khi uống một ngụm thì dường như đã trấn định được một chút,
- Đêm qua, tôi vẫn giống như mọi ngày, chuẩn bị lên mạng xem tin tức xong rồi đi ngủ.
Vương Tĩnh mở miệng nói.
- Ở trên một cái diễn đàn, tôi nhìn thấy một bài viết. Nội dung chính là có một đoàn người đến một cái thị trấn nhỏ du lịch, rồi gặp phải quỷ. Lúc đầu tôi nghĩ chẳng qua đây chỉ là một người nhàm chán bịa ra một câu chuyện mà thôi, nhưng mà…Không có khả năng lại trùng hợp như vậy…
Nói tới đây, cảm xúc của Vương Tĩnh có chút chút kích động.
- Ồ? Như vậy là có chuyện gì, làm sao cô lại đến thành phố này ?
Lưu Nhân chuyển sang một cái đề tài khác. Cô gái trước mặt này, dường như là tương đối khẩn trương đối với câu chuyện trên mạng đó. Nếu tiếp tục hỏi, như vậy có thể sẽ làm cho tinh thần của cô gái này không ổn định, như vậy thì cái gì cũng không hỏi được nữa. Lưu Nhân cảm thấy trước tiên nên kéo dãn vấn đề này ra, trước tin cứ hỏi rõ ràng tất cả mọi chuyện đã, xem có thể biết được tin tức hữu dụng nào không. Không có khả năng có loại trùng hợp này…Là cái gì trùng hợp? Lưu Nhân quyết định lát nữa phải đọc hết câu chuyện kia, nói không chừng trong đó có manh mối gì đó quan trọng.
- Sau khi đọc xong câu chuyện đó, tôi không thể ngồi yên được nữa.
Vương Tĩnh tiếp tục nói.
- Tôi hỏi thăm rất nhiều người ở tren diễn đàn, hỏi thăm phương thức liên lạc với cô gái này. Có một người cho tôi biết mã số của nàng ở trên mạng xã hội. Lúc tôi liên hệ với nàng thì lại phát hiện nàng không có ở trên mạng. Nhưng mà cái chỗ thông tin của cô bé kia thì có viết nàng ở trong thành phố này. Tôi liền đi suốt cả đêm. Vốn muốn nhờ cục cảnh sát tìm kiếm địa chỉ của cô bé này. Nhưng thật không ngờ tôi vừa đến cục cảnh sát nói tên của cô bé này ra, liền có một cảnh sát nói cho tôi biết, đêm hôm qua cô bé đó đã bị người ta giết chết…
- Vậy sao? Thật là không đúng lúc.
Lưu Nhân tiếc nuối nói.
- Như vậy thì cô có thể nói cho tôi nghe một chút, cô muốn chứng thực chuyện gì với cô bé kia ? Nếu như chúng tôi thấy chuyện này không liên quan gì đến vụ án, có lẽ tôi có thể giúp cô.
- Vô ích.
Vương Tĩnh lắc lắc đầu.
- Nếu không phải chuyện tình chính bản thân mình đã trải qua, người khách sẽ không thể hiểu được.
- Vậy sao? Như vậy thì thật đáng tiếc, chúng tôi không giúp được cô.
Lưu nhân thở dài. Tuy rằng cô gái trước mặt này có bộ dạng điềm đạm đáng yêu, khiến cho hắn rất động tâm, thế nhưng cô gái này cái gì cũng không nói, tự nhiên hắn cũng không giúp được gì.
- Chuyện này nhất định không phải là trùng hợp, nhất định là không phải.
Vương Tĩnh lại bắt đầu lẩm bẩm lầu bầu.
- Trên thế giới không thể có chuyện trùng hợp như vậy, nhất định là…
- Vương tiểu thư…
Lưu nhân cau mày nói.
- Cô đã đi cả đêm mới tới đây, hẳn là cả đêm không ngủ, thân thể và tinh thần đều đã mệt mỏi rồi. Tôi thấy trước tiên thì cô cứ tìm khách sạn nghỉ ngơi đi. Khi nào tinh thần hồi phục lại có lẽ sẽ có trợ giúp.
- Tôi…Tôi không có mang theo nhiều tiền…
Vương Tĩnh ấp úng nói.
- Lúc tôi đi ra ngoài rất vội vàng, chỉ mang theo có vài đồng tiền mà thôi…Hơn nữa tôi cũng không muốn trở về. Nếu không mà nói thì tôi sợ sẽ không có cơ hội điều tra ra…