- Mặc kệ là có thứ đồ vật gì ở đó cũng được, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi chỗ này thì tốt hơn. Dù sao thì kế hoạch của A Trạch cũng thất bại, cũng không có nhìn thấy con quái vật kia, cứ quyết định như vậy đi.
- Không, con quái vật kia thật sự tồn tại.
A Trạch lắc lắc đàu.
- Nếu không thì tôi cũng không mơ mơ màng màng ngủ quên, cũng sẽ không mơ một giấc mộng kỳ quái như vậy. Nhưng mà tôi cần một chút thời gian để xác định, các cô xuống dưới trước chờ tôi, tôi sẽ xuống sau!
- Ba chúng ta vẫn là nên nhanh đi thôi, không cần phải điên với nàng ở chỗ này.
Trần Tự Lực nhỏ giọng nói.
- Đầu của nàng nhất định là có vấn đề, chúng ta cũng không thể ở chỗ này đợi chết cùng nàng được.
- Trần Tự Lực nói có đạ lý.
Ngô Thanh Thanh cau mày nói.
- Tuy rằng những lời nàng nói rất có đạo lý, còn tự xưng là đã gặp quỷ rồi. Nhưng sự thật đã chứng minh, căn bản là nàng không có năng lực đặc thù gì. Chuyện tối hôm qua chính là chứng minh.
- Đúng, đúng.
Trần Tự Lực ở một bên phụ họa nói.
- Lại còn dọa cho nhóm chúng ta, nói cái gì là con quái vật sẽ cũng sẽ đi theo chúng ta. Tôi thấy là nàng muốn chúng ta cùng ở lại để cho nàng thêm can đảm thôi. Còn tưởng rằng nàng có khả năng đặc thù gì, có thể bắt quỷ thu yêu linh tinh. Nhưng mà cũng giống như chúng ta, ngủ say như chết, còn bị một giấc mộng dọa cho tỉnh lại.
- Nhưng mà tôi cảm thấy lời của A Trạch cũng không giống như là nói dối.
Dương Nhan ở một bên có chút do dự.
- Thứ này chúng ta đều không hiểu, nhưng mà tôi thấy bộ dạng của A Trạch dường như là cực kỳ nắm chắc, không giống như là gạt chúng ta.
- Cô còn nhỏ, không biết nhìn người.
Trần Tự Lực khoát tay áo nói.
- Tôi thất nhất định nàng là loại người có tinh thần thất thường. Có chút thất vọng với cuộc sống bình thường cho nên muốn tìm cách kích thích. Nhưng mà một mình thì lại không dám, cho nên muốn tìm chúng ta làm đệm lưng.
- Bất kể như thế nào, hôm nay tôi cũng phải đi.
Ngô Thanh Thanh đứng lên.
- Nàng bắt quỷ cũng được, không bắt cũng được, dù sao thì tôi cũng không nghĩ tới chuyện sẽ ở đây thêm nữa.
- Ồ? Hôm nay sẽ rời đi sao?
A Trạch chậm rãi từ trên lầu đi xuống.
- Vốn tôi còn muốn cho các cô xem một vở kịch hay.
- A Trạch, cô cũng đừng có tiếp tục ở chỗ này ở chỗ này làm ra vẻ.
Trần Tự Lực cũng đứng dậy.
- Ngày hôm qua cô đã thổi mình lên không gì sánh được, nhưng mà sự thật đã được chứng minh rồi, căn bản là cô không có bản lĩnh gì, đừng nói là bắt quỷ, ngay cả quỷ ảnh cũng không thấy.
- Tôi nói lại một lần nữa, đây không phải là quỷ, là quái vật. Từ trường của quỷ tôi có thể phân biệt được.
A Trạch ngồi ở trước bàn, uống một ngụm cháo, chậm rãi nói.
- Bất kể là cái gì, cái kia đều khong phải là cái mà chúng ta có thể đối phó, cho nên biện pháp tốt nhất chính là tránh xa nó. Thứ không thể trêu vào chúng ta còn không nhanh trốn đi sao?
Ngô Thanh Thanh không chút khách khí cắt đứt lời nói của A Trạch.
- Ngày hôm qua chúng tôi tin tưởng cô có thể giải quyết vấn đề, cho nên mới lưu lại thêm một ngày. Nhưng mà sự thật đã chứng minh rồi, thật sự cô cũng không có biện pháp gì, cho nên chúng tôi muốn đi. Nếu cần lưu lại, vậy thì cô cứ ở lại đây một mình cũng được, nhưng nếu xảy ra chuyện gì cũng đừng nên hối hận.
- Tôi thừa nhận, đích thật là đêm qua tôi đã sơ xuất. Con quái vật kia dường như là có một loại năng lực đặc thù, có thể mạnh mẽ tác động đến tâm tình trong đầu của người khác, làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác, liền mê man thiếp đi, sinh ra ác mộng.
A Trạch húp một hơi cạn chén cháo trong tay.
- Nhưng mà tôi muốn phản bác lời nói của hai người một chút. Không phải là tôi không nhìn thấy con quái vật kia. Tôi đã gặp rồi, tuy rằng không hoàn toàn rõ ràng nhưng mà đích xác tôi đã thấy được bộ dáng của nó.
- Ồ? Không phải là cô nói cô nhìn thấy con quái vật kia ở trong mộng đó chứ.
Ngô Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng.
- Không nên đánh đồng giấc mộng và sự thật, những thứ trong mộng và sự thật là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
- Tôi có nói qua là tôi đã gặp con quái vật kia ở trong mộng sao?
A Trạch mỉm cười.
- Không nhớ sao? Ngày hôm qua tôi có mượn Dương Nham một thứ đồ vật.
- Máy tính của tôi !
Dương Nham kinh hô.
- Chẳng lẽ cậu…
- Không sai.
A Trạch gật gật đầu.
- Tuy rằng tôi bị con quái vật kia thôi miên, nhưng mà trước kia ngủ tôi đã mở camera của máy tính lên. Cả buổi tối, camera của máy tính đều để ở trạng thái ghi hình. Mà nó đã có thể ghi lại rõ ràng những chuyện đã xảy ra sau khi tôi bị thôi miên. Có hứng thú xem không?
Lòng hiếu kỳ của con người là một thứ rất lạ thường. Cho dù vẫn có bản năng sợ hãi đối với những chuyện tình thần quái, nhưng mà vẫn muốn biết được chân tướng của sự việc một cách rõ ràng. Chỉ là nhìn một cái mà thôi, không có gì cả. Hai người Ngô Thanh Thanh và Trần Tự Lực thoáng nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu.
- Đến phòng tôi xem đi.
Dương Nhan ở một bên nói.
Tôi không muốn lại phải tiến vào căn phòng có quái vật kia đâu.
- Tôi đi lấy máy tính, năm phút đồng hồ sau sẽ hội họp tại phòng của Dương Nhan.
A Trạch cười đứng dậy.
- Thứ này cũng không phải là tùy tùy tiện tiện có thể nhìn thấy.
Đích xác, biết mình đã bất tri bất giác ngủ quên, rồi lại mơ thấy một giấc mộng kỳ quái như vậy, trong lòng của A Trạch có một loại cảm giác thất bại. Đợi cho đến khi hai người Ngô Thanh Thanh và Dương Nhan đi ra ngoài, A Trạch hơi bình tĩnh một chút. Đầu tiên chính là xem xét trạng thái linh lực và pháp thuật trên thân thể của chính mình. Hoàn hảo, kia chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi. Kiếm băng tản ra hàn khí xuất hiện ở trên cánh tay của A Trạch, lưỡi kiếm băng sắc bén phản xạ hào quang dưới ánh mắt trời. Quơ thanh kiếm băng trong thanh, lòng tin của A Trạch đã trở lại. Nàng có tự tin, chỉ cần là mình ở trạng thái tỉnh táo, loại yêu ma quỷ quái linh tinh gì đó, nhất định có thể tùy tay tiêu diệt sạch.
Bốn người tề tụ lại ở trong phòng Dương Nhan. A Trạch mở máy tính ra, liền có một đống thư mục hiện lên.
- Đây là những đoạn phim quay lại được đêm hôm qua.
A Trạch nói.
- Camera trên máy tính của Dương Nhan không tốt lắm nên hình ảnh cũng không quá rõ ràng. Nhưng may mắn là vẫn có tác dụng quay ban đêm nên có thể nhìn được bộ dáng của con quái vật kia.
Ba người khác đều không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình. Trong phòng chỉ còn lại thanh âm giải thích của A Trạch và tiếng thở gấp của ba người.
- Lúc đầu cũng rất là bình thường, không có cái gì đặc biệt cả.
A Trạch chỉ vào chỗ cái đồng hồ ở góc phải mà hình, nói.
- Đồng hồ điện tử cho thấy bây giờ là khoảng mười một giờ tối.
A Trạch cho chạy nhanh hơn một đoạn về phía sau, đến chỗ thời gian rạng sáng.
Chương 182: Phương pháp ghi hình theo dõi. (2)
- Sau khi cái sừng kia rơi, lập tức sẽ xuất hiện một cái hình ảnh làm cho người ta không tưởng được.
A Trạch mỉm cười đưa tay đặt lên ngực.
- Chúng ta là những người may mắn, rất nhiều người chỉ sợ là một chút cũng không nhìn thấy loại hình ảnh này.
Bởi vì camera để ở chế độ ban đêm, cho nên cả hình ảnh là một màu xanh bi thảm, càng khiến cho người ta cảm thấy khủng bố.
- Ở chỗ này.
A Trạch điều chỉnh hình ảnh một chút, phóng đại màn hình lên.
- Lập tức sẽ xuất hiện.
- Đây là góc đặt cái tủ năm ngăn.
Hình ảnh màu xanh lục, xen lẫn những đốm màu đồng lớn bằng bông tuyết, thoạt nhìn thật là quỷ dị.
- A!
Đột nhiên Dương Nhan kêu lên.
- Nơi đó…Nơi đó…Đột nhiên nhúc nhích…
Ngô Thanh Thanh và Trần Tự Lực nhìn theo vị trí mà Dương Nhan chỉ. Quả nhiên, ở cái ngăn kéo tầng cuối cùng của cái tủ năm ngăn kia lộ ra mọt cái khe. Trần Tự Lực còn không có cảm giác gì, nhưng mà Ngô Thanh Thanh cảm giác tim của mình đã sắp nhảy ra ngoài. Nàng nhớ rõ ràng, buổi tối ở trong căn phòng đó, nàng mất khí lực rất lớn mà vẫn không thể kéo được cái ngăn kéo kia ra. Nhưng mà bây giờ dưới tình huống không có ai, cái ngăn kéo kia lại tự hở ra một cái khe.
- Hẳn là sau đó thì tôi bị thôi miên.
A Trạch ở một bên nói.
- Bởi vì tôi còn nhớ rõ ràng, có một cỗ cảm xúc chán nản ập vào trong đầu của tôi, bắt đầu từ khi đó, ý thức của tôi cũng có chút mơ hồ.
Cái ngăn kéo kia vẫn luôn luôn duy trì trạng thái mở ra một cái khe nhỏ bé. Không có tiếp tục nhúc nhích. Nhưng mà rõ ràng là có cái khe kia tồn tại, ở dưới chế độ quay ban đêm, không thể thấy được rõ ràng là có cái gì đó ở trong cái khe kia, điều này khiến cho nó càng thêm khủng bố.
Loại trạng thái này duy trì trong khoảng chừng mười năm phút. Cái khe kia bắt đầu dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được chậm rãi mở ra. Tốc độ cũng dần dần nhanh hơn, thứ đồng dạng nhanh hơn còn có nhịp tim của ba người trong phòng.
Rốt cục, cái ngăn kéo kia cũng mở hết ra. Không có ngoại lực, cứ trống rỗng như vậy mà mở ra. Từ trong cái khe hở màu đen, đột nhiên có một bàn tay vươn ra, hoặc là loại đồ vật gì đó đồng dạng với tay. Bởi vì ngoại trừ ở đầu có năm ngón tay tách ra thì thật sự là không còn cái gì đặc thù khác để liên hệ nó với tay người. Nhìn qua càng giống như cành cây khô hay là bộ xương khô…
Tim của ba người trong phòng đều mạnh mẽ nhảy lên một chút. Một thứ gì đó tối đen như mực, thong thả từ trong ngăn kéo mấp máy đi ra. Đúng vậy, là mấp máy, không phải giống như là trạng thái của động vật bò sát, mà là động tác mấp máy giống như là côn trùng vậy.
- Quỷ…Quỷ…Quỷ…
Thanh âm của Trần Tự Lực có chút khàn khàn.
- Đây tuyệt đối không phải Quỷ Hồn.
A Trạch ở một bên bình tĩnh nói, giống như cái thứ kinh khủng ở trong đoạn phim kia chỉ là một động vật ở trong chương trình thế giới động vật vậy.
Quỷ thông thường đều là sau mười hai giờ đêm mới hoạt động, mà quái vật và yêu vật thì lại bất đồng. Phần lớn yêu vật và quái vật đều có thể hoạt động vào ban ngày. Chẳng qua đều là có phương pháp ẩn giấu nếu không sẽ bị người thường phát hiện bởi vì phần lớn chúng đều là thật thể. Mà Quỷ Hồn thì lại khác. Quỷ hồn đều có thể đi ra hoạt động vào buổi tối, hơn nữa còn không có thật thể. Nếu Quỷ Hồn không muốn cho ngươi nhìn thấy, người thường sẽ không nhìn thấy Quỷ Hồn. Chỉ có khi nào Quỷ Hồn muốn để ngươi nhìn thấy, dùng từ trường ảnh hưởng tới sóng điện não của ngươi, ngươi mới có thể chứng kiến bộ dạng của Quỷ Hồn đó. Nhưng mà một vài loại camera, bởi vì có một vấn đề về ánh sáng khúc xạ đặc thù hoặc là tần số, sẽ xuất hiện tình huống ghi lại được hình ảnh của Quỷ Hồn. Mà về loại quái vật này, camera của Dương Nhan cũng không có trải qua phương pháp xử lý đặc thù nhưng vẫn quay được bộ dáng của nó, điều đó chứng minh là nó có thật thể, cũng không phải là Quỷ Hồn được tạo thành từ linh thể.
Cả người của con quái vật đều từ trong cái ngăn kéo mấp máy đi ra. Tuy rằng hình ảnh đen sẫm, nhìn không rõ lắm, nhưng mà vẫn có thể nhận ra được, đây là một người có hình dạng quái dị, nhưng lại không giống như là người. Cả người bẹp dí, giống như là một cái khăn lông, hoặc là một người bị cái xe lu đè bẹp.
Con quái vật hình người bẹp dí kia thong thả mấp máy ở trên sàn nhà, giống như là một con côn trùng vậy. Con quái vật kia chậm rãi tiếp cận cái túi hành lý A Trạch cố ý để ở bên cạnh cái tủ năm ngăn. Cánh tay giống như cành cây khô giờ lên, cố sức đẩy cái khóa kéo ra rồi đưa tay vào bên trong. Cái tay kia không ngừng tìm kiếm cái gì đó ở trong túi. Thỉnh thoảng sẽ lấy một bộ quần áo từ trong cái túi ra, hoặc là những thứ gì đó. Mỗi khi lấy ra được một thứ đồ vật, con quái vật kia đều ném vật đó xuống đất, cả người vặn vẹo ở trước mặt trong chốc lát, sau đó lại nhặt vật đó lên bỏ vào trong túi. Cái hình ảnh kia cần bao nhiêu quỷ dị thì có bây nhiêu quỷ dị.
- Đây có thật là thứ đã quay đêm qua không, không phải là đã chuẩn bị từ trước rồi gạt chúng tôi đó chứ?
Trần Tự Lực nuốt nước miếng một cái, lắp bắp nói.
- Thứ này…Thứ này rốt cuộc đang làm gì…
- Tôi cũng không biết.
A Trạch lắc lắc đầu.
- Dường như chỉ đơn giản là lật tới lật lui đồ đạc của tôi mà thôi, dường như là không có ác ý.
- Không có ác ý?
Trần Tự Lực nhảy dựng lên.
- Đây chính là quỷ, là quỷ, cô lại nói là nó dường như không có ác ý.
- Tôi lập lại một lần nữa, đây la quái vật, không phải quỷ.
Ngũ khí của A Trạch vẫn bình tĩnh.
- Cũng không cần phải lẫn lộn giữa hai khái niệm này…
- Tốt lắm, không cần nói chuyện vô ích này nữa.
Bộ dạng của Ngô Thanh Thanh một bộ kinh hồn chưa tỉnh lại, có chút sợ hãi nhìn A Trạch nói.
- Cô cho chúng tôi xem cái này, rốt cuộc là có ý gì, cứ nói thẳng ra đi.
- Rất đơn giản, con quái vật này đã ở đây trong thời gian dài như vậy, tuy rằng bây giờ còn chưa thể xác định xem đã có ai vì nó mà toi mạng hay chưa, nhưng mà dù sao thì nó cũng không thuộc về thế giới này, việc mà tôi muốn làm chính là bắt nó rời khỏi nơi này.
A Trạch chậm rãi nói.
- Nhưng mà dù sao thì sức lực của một mình tôi cũng có hạn, tuy rằng tôi tin tưởng có thể đối kháng chính diện với nó, nhưng mà tôi sợ trước khi đối kháng với nó sẽ bị nó thôi miên mà mê man đi, cho nên tôi cần có người giúp đỡ.
- Đối kháng chính diện với quỷ, có phải là đại não của cô có bệnh hay không.
Trân Tự Lực lớn tiếng rống lên.
- Cô là kẻ điên, không có nghĩa là chúng tôi sẽ cùng điên với cô. Cô dựa vào cái gì để đối kháng với quỷ? Chỉ bằng vào bộ ngực lớn mà đầu óc không lớn của cô sao?
- Bằng vào cái này.
Linh Lực vận chuyển lên tay phải, một cái kiếm băng lóe lên hàn quang sắc nhọn trong nháy mắt xuất hiện ở trên tay A Trạch. Cái mũi kiếm sắc bén chói lọi kia dí vào cổ của Trần Tự Lực, để cho tiếng hô của hắn giống như bị một bàn tay lớn vô hình cắt đứt.