- Mỗi sáng sớm liền đi ra ngoài, không biết là đi đâu, đến tận đêm khuya mới trở về, ngày hôm qua lúc bọn họ trở về thì các cô đã đi ngủ rồi. Tối hôm qua…
Có lẽ là du khách bình thường. A Trạch cũng không có để việc này ở trong lòng, không đợi bà chủ nói xong, nàng cũng rời khỏi khách sạn.
- Không có chuyện gì, hẳn là không có chuyện gì…
Bà chủ đứng một mình ở nơi đó, thì thào tự nói!
Ba người Trần Tự Lực, Ngô Thanh và Dương Nhan ngồi ở trước bàn ăn cơm. Trên mặt bàn bầy những món điểm tâm mà bà chủ đã nấu. Đối với người phương bắc mà nói, một bàn ăn này nhìn qua thì tinh xảo đẹp đẽ, nhưng mà lại có chút hơi ít. Trần Tự Lực phỏng chừng, chính mình ít nhất cũng phải ăn ba cái bàn ăn như vậy mới có thể ăn no được tám phần.
- Tối hôm qua ngủ thế nào?
Vẻ mặt của bà chủ có chút mất tự nhiên nhìn Ngô Thanh Thanh.
- Đêm qua ta có nghe thấy tiếng hét chói tai của cậu. Đã xảy ra chuyện gì sao?
- Khách sạn này của bà có chuột.
Không nói đến thì thôi, vừa nói đến Ngô Thanh Thanh lại cảm thấy tức.
- Nửa đêm hôm qua tôi nghe thấy có tiếng chuột, khiến cho tôi sợ gần chết.
- A! Có chuột?
Bà chủ có chút kinh ngạc.
- Sao lại như vậy? Không nói tới việc gian phòng của cô là ở lầu hai, chuột không thể đi lên được, mà ngay cả phòng của ta ở lầu một cũng không có chuột? Khách sạn này của chúng tôi nổi danh sạch sẽ, cho tới bây giờ cũng chưa từng có chuột gián linh tinh gì đó tồn tại.
- Làm sao tôi biết được.
Ngô Thanh Thanh thở phì phì trừng mắt nhìn Trần Tự Lực đang hung hăng nhét đồ ăn vào trong miệng.
- Nhưng mà tôi nghe thấy có thanh âm rất rõ ràng mà.
- Kì quái, cái này thật sự là kì quái.
Bà chủ vừa cau mày vừa than thở đi sang một bên.
- Nơi này của chúng tôi nhiều năm qua cũng chưa từng thấy có chuột xuất hiện, như thế nào lại…
- Anh không có động chạm gì vào đồ đạc của tôi đấy chứ?
Ngô Thanh đánh vào tay của Trần Tự Lực một cái, giành lấy đồ ăn ở trong tay hắn.
- Đêm qua quá muộn, tôi chưa kịp thu dọn đồ đạc. Quần áo của tôi vẫn còn để ở bên trong phòng.
- Không có, không có.
Trần Tự Lực vội vàng lắc đầu.
- Ngày hôm qua tôi quá mệt mỏi, trở lại phòng không được mấy phút thì đã ngủ rồi, cái gì cũng không động vào.
- Vậy là tốt rồi, nếu như bị tôi phát hiện ra anh…Hừ hừ…
Ngô Thanh Thanh híp mắt nhìn Trần Tự Lập. Trần Tự Lập có cảm giác mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.
- Đây là sát khí…Thật là khủng khiếp… Trong hành lý của cô gái này, nhất định là có cái gì đó đen tối.
Dương Nhan không để ý đến hai người này. Ngày hôm qua đi ngủ quá muộn, bây giờ nàng vẫn còn có chút chưa tỉnh táo. Vừa mơ màng đút đồ ăn vào miệng một cách máy móc.
- A, đúng rồi, A Trạch đi đâu rồi?
Mãi đến khi cơm nước xong, Trần Tự Lực mới phát hiện trong đội ngũ hình như thiếu một người.
- Cô bé đi cùng với các cậu đó sao?
Bà chủ vừa nhanh nhẹn thu dọn vừa hồi đáp.
- Nàng đã đi ra ngoài từ rất sớm rồi, so với tôi thì nàng còn dậy sớm hơn.
- A! Sáng sớm đã đi ra ngoài? Vốn đang muốn rủ cùng vào thị trấn đi shoping.
- Quản nàng làm gì, tự chúng ta đi cũng được.
Dường như là Ngô Thanh Thanh có chút không vừa mắt với A Trạch. Nữ nhân xinh đẹp luôn luon cạnh tranh nhau ở trong ý thức. Huống chi cái bộ lạnh như băng của A Trạch kia gần như đã nói rõ rằng so với Ngô Thanh Thanh nàng còn xinh đẹp hơn nhiều lắm. Về phần Dương Nhan… Là một cô bé có chút dấu hiệu thiếu não. Dường như là đối với Ngô Thanh Thanh không tạo thành uy hiếp gì cả.
- Quên đi, chúng ta cũng không quản nàng.
Trần Tự Lập gật gật đầu, đối với cái bộ dạng tùy thời có thể khiến cho người ta nghẹn chết của A Trạch, hắn cũng có chút ưu sầu.
- Mọi người trở về thay quần áo xong thì đứng ở ngoài cửa tập hợp. Chúng ta cùng vào thị trấn shoping. Tôi nghe nói ở phía tây có một ngôi chùa cổ. Tuy rằng không nổi tiếng nhưng mà rất thiêng, chúng ta nên đến đó xem một chút.
- Tôi đi thu thập quần áo và đồ đạc của tôi đã, anh cũng đừng có đi lên.
Ngô Thanh Thanh đứng dậy, liếc mắt nhìn Trần Tự Lực một cái.
- Đồ dùng của phụ nữ, không cho phép đàn ông các anh nhìn.
- Không nhìn là không nhìn…
Trần Tự Lực nhỏ giọng than thở.
- Đàn ông chỉ thích nhìn phụ nữ lột quần áo trên người xuống, nhìn không thì có cái gì chứ.
A!
Ngô Thanh Thanh đi lên chưa được bao lâu, đột nhiên từ trên lầu lại truyền đến một tiếng thét chói tai.
Một tiếng thét chói tai này gần như có thể so sánh với cao âm của toàn bộ nữ nhân trên đời. So với tiếng kêu khi nhìn thấy chuột hôm qua thì còn khủng bố hơn. Trần Tự Lực và Dương Nhan không biết có chuyện gì xảy ra liền chạy nhanh lên lầu.
- Làm sao vậy, làm sao vậy?
Trần Tự Lực và Dương Nhan chạy tới căn phòng ở cuối hành lang, liền chứng kiến Ngô Thanh Thanh mặt mày đỏ lựng, cầm cái túi đứng ở cửa.
Ba!
Trần Tự Lực ăn một cái tát vang dội, khiến cho hắn hoa mắt chóng mặt.
- Biến thái.
Ngô Thanh Thanh cầm đồ đạc của nàng, chạy nhanh trở về phòng.
Dương Nhan không hiểu chuyện gì xảy ra. Nàng nhìn Trần Tự Lực vẫn còn đang duy trì cái tư thế bị đánh rồi lại nhìn Ngô Thanh Thanh đang chạy về phòng, nhún nhún vai. Cũng chạy về phòng của Ngô Thanh Thanh, đi hỏi rốt cuộc sao lại như vậy.
- Là…Vì cái gì…
Trần Tự Lực ngây người tới gần mười phút mới chậm rãi khôi phục ý thức.
- Sao có thể tùy tiện đánh người như thế…
Trần Tự Lực mang theo khuôn mặt có chút sưng đỏ đợi ở dưới lầu chừng một giờ, mới nhìn thấy Ngô Thanh Thanh và Dương Nhan chậm rãi đi xuống.
- Cuối cùng cũng đi xuống rồi.
Trần Tự Lực nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiến lên nghênh đón.
- Hai người các cô xuống chậm vậy.
- Hừ, biến thái.
Hai người ném cho Trần Tự Lập một cái liếc mắt, rời đi.
- Này, chờ tôi một chút.
Mặc dù Trần Tự Lực có chút không hiểu được, nhưng mà vẫn đi theo phía sau ra cửa.
Ngôi chùa tuy rằng không lớn, nhưng mà hương khói cũng không tệ lắm, có không ít thiện nam tín nữ trong thị trấn đến dâng hương. Đặc biệt là Tống Tử Quan Âm ở trong chùa, ở bên trong có không ít thiếu phụ thắp hương quỳ lạy, cực kỳ thành kính.
Mặc dù đối với quỷ thần cũng không phải rất tin tưởng, nhưng mà thà rằng ôm một tia hy vọng còn hơn là không có gì. Ba người vẫn mua mỗi người một nén nhang.
Trong lúc dâng hương, Trần Tự Lực kéo Ngô Thanh Thanh sang một bên, nhỏ giọng nói:
- Này Thanh Thanh, tôi không có trêu chọc cô, làm sao cô lại vơ đũa cả nắm đánh tôi một bạt tai vậy.
- Anh đã làm gì thì trong lòng anh tự biết.
Ngô Thanh Thanh vung tay thoát ra khỏi cánh tay của Trần Tự Lực, nhanh chóng rời khỏi, chỉ ném ra hai chữ: “ Biến thái”.
A!
Trần Tự Lực thống khổ gãi đầu.
- Rốt cuộc là làm sao vậy, ta đã làm sai chuyện gì chứ?
Trần Tự Lực nhớ tới Dương Nhan cũng đi theo Ngô Thanh Thanh vào phòng của nàng, nói không chừng Dương Nhan sẽ biết được gì đó, đợi cho đến khi Dương nhân đi đến, Trần Tự Lực liền kéo nàng sang một bên.
- Tiểu Nhan, tôi hỏi cô chuyện này, rốt cuộc là Thanh Thanh làm sao vậy? Vì sao lại tức giận như vậy?
- Sao có thể không tức giận?
Dương Nhan giống như là nghe được cái chuyện gì không thể tin được, há to miệng cười,
- Không phải tôi đã nói với anh, đã làm ra một số việc rồi, nhưng mà khi kết thúc công tác thì nhất định phải làm cho tốt sao.
- Cái gì kết thúc công tác.
Trần Tự Lực càng nghe càng hồ đồ.
- Rốt cuộc thì vì sao tôi lại chọc giận nàng chứ.
- Tuy rằng anh sáng bóng sạch sẽ, nhưng mà cái vẻ ngoài này không lừa được người khác.
Dương Nhan hừ một tiếng.
- Anh cho là anh cầm áo trong của chị Thanh Thanh rồi làm cái loại chuyện xấu xa này xong rồi lau sạch sẽ là được sao? Quá ngây thơ rồi, mùi hương của cái thứ kia dù có làm như thế nào cũng không xóa đi được.
- Cái gì áo trong, cái gì chuyện xấu xa, làm sao mà một câu tôi cũng nghe không hiểu vậy.
Trần Tự Lực càng nghe càng hồ đồ.
- Còn không thừa nhận, áo trong của chị Thanh Thanh đều đặt ở trong túi, mà cái túi đều để ở trong phòng của anh, không phải anh thì còn có thể là ai?
Dương Nhan khinh bỉ nhìn Trần Tự Lực một cái.
- Đừng cho là tôi còn nhỏ nên cái gì cũng đều không hiểu. Nói cho anh biết, ta quan hệ với đàn ông nhiều lắm, cái mùi khai này cách xa mười bước ta cũng có thể ngửi thấy được.
A???????
- Sơ suất quá.
Dương Nhan vỗ vỗ bả vai của Trần Tự Lực.
- Phụ nữ rất mẫn cảm đối với loại hương vị này, lần sau nếu anh muốn làm loại chuyện này, phải nhớ xử lý cho tốt, mùi cũng phải xóa đi.
Nói xong câu đó, Dương Nhan để cho Trận Tự Lực đứng sững sờ tại chỗ rồi đi mất. Còn lại một mình Trần Tự Lực thì đứng ở trước cửa miếu, trợn mắt há hốc mồm.
- Phật tổ minh giám, tôi thật là oan uổng mà.
Trần Tự Lực quỳ gối ở cửa miếu, khóc không ra nước mắt.
Trên đường đi vào thị trấn, rất rõ ràng Ngô Thanh Thanh có oán niệm tương đối lớn với Trần Tự Lực, mà Trần Tự Lực thì vô duyên vô cớ bị oan ức, vẻ mặt vô tội. Hắn muốn giải thích với Ngô Thanh Thanh, nhưng mà lại không biết mở mồm như thế nào. Việc này vốn không phải là mình làm, nếu trực tiếp đi giải thích, như vậy không phải tương đương với thừa nhận là mình làm sao? Lại nói tiếp dù cho hắn có muốn tiến đến gần thì Ngô Thanh Thanh cũng không để ý đến hắn. Thấy hắn đi đến thì liền kéo Dương Nhan đi sang một bên, thật giống như là trên người Trần Tự Lực có bệnh tật gì vậy.
- Hỗ trợ giùm tôi, tìm cho tôi một cơ hội giảng hòa.
Trần Tự Lực tìm một cơ hội, kéo Dương Nhan sang một bên, nhỏ giọng nói.
- Thạt sự là chuyện kia tôi không có làm. Bên trong khẳng định là có cái gì đó hiểu lầm. Giúp tôi nói vài lời với Thanh Thanh được không.
- Tôi có thể được ưu đãi gì?
Dương Nhan vươn tay ra.
- Chuyện tình không có ưu đãi thì tôi mặc kệ.
- Đều là người cùng một đoàn, biến thành như vậy cũng không tốt. Coi như cô giúp tôi một chút, sau này có cơ hội tôi sẽ báo đáp.
Trần Tự Lực cười cười nói.
- Không được, tôi không tin vào mấy lời hứa linh tinh, tôi chỉ tin tưởng vào tiền thôi.
Dương Nhan khinh thường nói với Trần Tự Lực.
- Chắc giá, hai trăm đồm, không được mặc cả.
- Cô nói cô còn nhỏ mà sao lại thực tế như vậy chứ?
Không đợi Trần Tự Lực nói xong, Dương Nhan liền quay đầu rời đi, Trần Tự Lực không còn cách nào khác, chỉ biết giữ nàng lại.
- Đây, hai trăm đồng.
Trần Tự Lực cảm giác hôm trước ra cửa không xem ngày, nhất định là đã sai lầm đi vào ngày không nên xuất hành rồi.
Dương Nhan quơ quơ hai tờ tiền đỏ rực ở trong tay, soi dưới ánh mặt trời, rồi vỗ vỗ ngực.
- Tiền đã nằm trong tay của tôi, nhưng mà tôi còn có một điều kiện.
- Không phải là muốn lên giá đó chứ.
Trần Tự Lực lui về phía sau mấy bước, bưng kín miệng túi của mình.
- Không phải đã thỏa thuận là hai trăm đồng sao?
- Không phải tăng thêm tiền, nhìn cái bộ dạng keo kiệt của anh kìa.
Dương Nhan khinh thường nhìn Trần Tự Lực một cái.
- Đêm qua thực sự anh không thấy có con chuột nào sao?
- Chuột? Không có.
Trần Tự Lực nghĩ nghĩ.
- Tôi ngũ rất ngon, làm gì có con chuột nào, nhất định là Thanh Thanh ngủ mơ thôi. Tôi cũng sợ chuột, lúc tìm hiểu thông tin khách sạn ở trên mạng tôi đã đặc biệt chút ý. Khách sạn này tuyệt đối không có chuột bọ gì cả. Nghe nói là khách sạn này có phương pháp đặc thù, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy có gián chuột bao giờ. Thậm chí cả đến mùa hè ngay cả ruồi muỗi cũng không có, thực kỳ lạ.
- Tôi cũng đoán thế, nhất định là chị Thanh Thanh mơ thấy ác mộng.
Dương Nhan gật gật đầu.
- Tôi cung đã xem qua thông tin trên mạng về khách sạn này. Rất nhiều người đều nói nơi này rất sạch sẽ, ngay cả côn trùng bình thường cũng đều không có.
- Đúng vậy, nhất định là mấy ngày nay tinh thần của Thanh Thanh có chút vấn đề. Đầu tiên là hoài nghi có chuột, sau đó là lại đổ oan cho tôi.
Trần Tự Lực thở dài.
- Nhưng mà cô hỏi cái này để làm gì chứ?
- Gian phòng kia vốn dĩ tôi cũng thích, nhưng mà lại bị chị Thanh Thanh giành mất.
Dương Nhan cười hắc hắc hai tiếng.
- Quyết định như vậy đi, hai người chúng ta đổi phòng. Gian phòng kia của tôi qua nhỏ, anh sang phòng tôi ngủ đi.
- Việc này sao…Tôi cũng không có ý kiến gì.
Trần Tự Lực gật gật đầu. Đối với việc gian phòng của mình như thế nào, thật ra hắn cũng không để ý.
Cái hình ảnh chân dung trong phần mềm nói chuyện trên máy tính không ngừng chớp động. Dương Nhan mặc đồ ngủ nằm ở trong chăn, hai tay không ngừng múa lên ở trên bàn phím.
Tuy rằng tuổi không lớn, nhưng mà đã là ma già lăn lộn trên thế giới ảo nhiều năm. Dương nhan biết dùng phương thức đơn giản nhất như thế nào để đùa bỡn đám đàn ông háo sắc trên mạng khiến cho bọn họ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đúng vậy, là một đám đàn ông háo sắc. Trên máy tính của Dương Nhan mở ra vô số cửa sổ, không ngừng nói chuyện với từng người đàn ông khác nhau. Không ngừng đánh chữ, nhớ kỹ lời nói của từng người, rồi lại trả lời lại. Dường như đối với người thường thì đó là một chuyện vô cùng nhức óc, nhưng mà Dương Nhan làm lại rất thuận buồn xuôi gió, hơn nữa nàng còn cảm thấy rất vui vẻ.
Cái loa ở bên phải nhấp nháy, Dương Nhan biết đây lại là một con mồi mới nữa. Nàng coi như không có gì cả, không để ý gì đến người bạn mới gia nhập này. Đối với mỹ nữ mà nói thì chờ đợi người ta bắt chuyện mới đúng. Chủ động nhảy vào nói chuyện không phải là phong cách của Dương Nhan. Việc nàng phải làm chính là không ngừng trả lời các vấn đề khác nhau mà những người đàn ông kia đưa ra, dùng một vài cái biểu tượng diễn cảm, hoặc là dùng một số lời lẽ dễ dàng sinh ra hiểu lầm để khiêu gợi, khiến cho đám đàn ông ở đầu dây bên kia ngứa ngáy.
- Cậu đã gặp quỷ chưa?
Người lạ mới gia nhập có hình ảnh chân dung là một con thỏ, thốt lên một câu nói không đầu không cuối như vậy.
- Người này có bệnh thần kinh sao.
Dương nhan cảm thấy khinh thường đối với câu nói của người mới tới này, cũng không thèm trả lời.