Diệp Tiểu Manh nằm trên mặt đất, cảm giác máu của mình chậm rãi chảy ra khỏi thân thể, mang đi sức lực toàn thân của nàng. Nàng dùng một tia sức lực cuối cùng giơ tay lên, muốn cầm tay Minh Diệu, nhưng mà vừa đưa tay ra, nàng liền ngây ngẩn cả người.
Kia không phải là tay của nàng. Tay nàng, vốn là trắng nõn mảnh khảnh. Nhưng không biết từ khi nào nó lại biến thành lợi trảo rậm rạp lông trắng. Cái lợi trảo thật dài kia lóe lên hàn quang, đủ biết là nó có bao nhiêu sắc bén.
- Sao…Sao…Sao lại…
Diệp Tiểu Manh căn bản không thể giải thích được hết thảy mọi chuyện phát sinh.
Đột nhiên xuất hiện một cô gái giống y như mình. Minh Diệu mỗi ngày ở chung sớm chiều lại không nhận ra bản thân, đến bây giờ, tay nàng lại biến thành lợi trảo của quái vật.
- Yêu Lân, trở lại đi sao.
Minh Diệu quát một tiếng, thanh Yêu Lân lóe lên quang mang màu đỏ, biến trở lại bộ dạng nho nhỏ như đồ chơi, bay trở về trong cái hộp nhỏ màu xanh.
Đem cái hộp nhỏ màu xanh cất vào trong túi áo bành tô. Minh Diệu cũng chưa từng nhìn Diệp Tiểu Manh đang nằm trên mặt đất. Hắn chỉ xoay người, nâng cô gái có bộ dáng giống Diệp Tiểu Manh đang ngồi chổm hổm trên mặt đất vì sợ hãi.
- Tốt lắm, con quái vật kia đã bị ta giết chết, không phải sợ.
Chứng kiến Diệp Tiểu Manh nằm trên mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, cô gái kia hướng về phía Minh Diệu nở một nụ cười đáng yêu.
- Chúng ta đi thôi.
Minh Diệu vuốt mái tóc mềm mại của cô gái kia, xoay người rời đi.
Cô gái kia đi đến bên cạnh Diệp Tiểu Manh đang nằm trên mặt đất, sinh cơ đã dần mất hết, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
- Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi.
Cô gái nói ra một câu Diệp Tiểu Manh nghe không hiểu.
Trước mắt Diệp Tiểu Manh dần dần trở nên mông lung, nàng lờ mờ nhìn thấy cô gái giống như nàng kia trên đầu dường như nhiều thêm hai cái tai đầy lông, phía sau có một cái đuôi đầy lông mềm như nhung đang không ngừng lắc tới lắc lui.
Diệp Tiểu Manh nằm ở trên giường Minh Diệu, hơi thở có chút dồn dập, cau mày, dường như là đang làm cái gì đó trong mộng. Hòn đá màu đen Minh Diệu đưa cho vẫn nằm ở trong tay, nhưng không biết từ khi nào đã phát ra bạch quang chói mắt, chiếu sáng cả căn phòng.
Thấy Minh Diệu hút một lúc hai điếu thuốc, Tần Khai nhíu mày.
- Ngươi hút thuốc nhiều như vậy sao?
- Dù sao thì tôi cũng không thể sống quá năm mươi tuổi, có hút nhiều thuốc thì cũng đâu có sao.
Minh Diệu làm như không có việc gì nói.
Đôi mày của Tần Khai lại càng nhíu lại. Tuy rằng hắn đã sớm biết việc này, nhưng mà hắn nhìn thấy Minh Diệu tùy ý giày xéo thân thể của chính mình như vậy thì vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được.
- Dù sao cuối cùng cũng không phải là chết do ung thư phổi, hút nhiều thì cũng có sao đâu.
Minh Diệu tự giễu cười cười.
- Nhân sinh ngắn ngủi, một người mà biết được mình sống được bao lâu thì cần gì phải sống cẩn thận như vậy. So với việc sống cẩn thận, không bằng cứ phóng túng thoải mái, làm cho mình vui vẻ một chút.
Tần Khai thở dài, lắc đầu.
- Chuyện này, chỉ có thể trách chính ngươi. Nếu không phải ngươi làm trái quy luật tự nhiên, phá giới sử dụng cấm thuật, thì làm sao lại rơi vào kết cục như bây giờ.
- Tôi biết, nhưng mà tôi cũng không hối hận.
Minh Diệu cười cười.
- Hơn nữa sau sự kiện với nữ ác ma phương tây lần trước kia, tôi lại càng không hối hận. Tôi nghĩ có lẽ loại sinh hoạt trước kia rất không thích hợp với tôi. Bản thân tôi lại càng ưa thích cuộc sống không bị ước thúc như bây giờ hơn.
Tần Khai nhìn Minh Diệu. Theo hắn cảm thấy thì lời này của Minh Diệu càng giống như là bởi vì cam chịu mà nói ra. Hắn tự nhiên không cho là thực, nhưng mà hắn không biết trong lòng Minh Diệu, bây giờ và trước kia đã khác nhau rất lớn.
- Chuyện này chung quy cũng sẽ có biện pháp giải quyết, ta sẽ nghĩ biện pháp, cho nên ngươi không cần bi quan như vậy.
Tần Khai thật lâu sau mới mở miệng nói.
- Không sao cả, dù sao tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi. Qua được ngày nào hay ngày đó, cần gì phải suy nghĩ nhiều.
Minh Diệu lắc đầu.
- Câm miệng.
Tần Khai quát to một tiếng, hắn cảm giác thật tức giận đối với loại thái độ này của Minh Diệu. Nhưng mà vừa trách mắng xong, hắn liền có chút hối hận. Phụ tử gặp lại sau mười năm xa cách, cũng không nên biến thành bầu không khí cứng nhắc như vậy. Khẩu khí của hắn trở nên dịu đi.
- Ngươi là con ta, là gia chủ của Tần gia đời tiếp theo, mọi việc đều phải nhìn xa một chút. Vấn đề gì cũng đều có biện pháp giải quyết.
Minh Diệu bĩu môi, đối với việc Tần Khai trách mắng hắn cũng không có để ở trong lòng. Phụ tử lần đầu tiên gặp lại sau mười năm, dù là những lời trách móc uy nghiêm ở trong tai Minh Diệu cũng vẫn thân thiết như vậy.
Minh Diệu còn muốn nói gì, nhưng thình lình một đạo bạch quang chói mắt bùng lên khiến cho hắn phải chú ý. Hắn bước nhanh đi đến bên cạnh thiên thai, nhìn xuống phía dưới, quả nhiên ngọn nguồn của đạo bạch quang kia là từ phòng của hắn.
- Làm sao mà lại mãnh liệt như vậy.
Minh Diệu cũng lắp bắp kinh hãi. Hắn cũng biết là trong thân thể của Diệp Tiểu Manh có linh lực rất mạnh, nhưng lại chưa từng nghĩ tới là sẽ mạnh như vậy. Cái này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Minh Diệu.
Minh Diệu để Diệp Tiểu Manh một mình luyện tập trong nhà, vốn là chỉ muốn để nàng cảm giác được dòng linh lực vận chuyển trong cơ thể. Không ngờ được rằng nàng lại làm ra động tĩnh lớn như vậy. Linh quang cường lực này có chút không bình thường. Minh Diệu cảm thấy được có chuyện rắc rối rồi.
- Không còn chuyện gì nữa, ngươi đi đi.
Dường như Tần Khai cũng nhìn ra được Minh Diệu đang lo lắng.
- Nếu tiếp tục có sự tình gì, ta sẽ tới tìm ngươi.
Minh Diệu gật gật đầu, vội vàng chạy xuống thiên thai. Hiện tại trong lòng Minh Diệu, an nguy của Diệp Tiểu Manh là quan trọng nhất.
Nhìn thấy bóng lưng vội vàng của Minh Diệu, Tần Khai lắc lắc đầu.
- Không thể kìm ném được, xem ra vẫn cần phải tôi luyện thêm.
Nhìn thấy bạch quang chói mắt kia, Tần Khai bất mãn hừ một tiếng.
- Một con hồ ly già, một con tiểu hồ ly, cũng không phải là chuyện tình có thể lường trước được.
Đẩy cửa phòng ra, Minh Diệu liếc mắt một cái liền thấy Diệp Tiểu Manh nằm ở trên giường của mình. Tụ Linh Thạch trong tay phát ra bạch quang mãnh liệt, gần như là khiến Minh Diệu không thể mở được mắt ra.
- Tại sao có thể như vậy?
Minh Diệu tiến lên, đoạt lấy Tụ Linh Thạch ở trong tay Diệp Tiểu Manh. Tảng đá màu đen kia vừa ly khai khỏi tay của Diệp Tiểu Manh, bạch quang mãnh liệt kia liền lập tức tiêu thất.
Diệp Tiểu Manh nằm ở trên giường, tựa hồ là đang nằm mơ. Mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, khuôn mặt nhăn nhó và không ngừng run rẩy kia đã chứng minh giấc mộng kia tuyệt đối không phải là mộng đẹp gì cả.
- Không tốt, xem ra là bị cái gì đó kích thích trong mộng.
Minh Diệu lấy Thanh Tâm Phù từ trong túi quần ra, dán lên trên trán Diệp Tiểu Manh.
Phù chú vừa dán lên, biểu tình của Diệp Tiểu Manh liền trở nên an ổn hơn rất nhiều.
Xem ra không còn thống khổ nữa. Lúc này Minh Diệu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng lắc lắc, đánh thức Diệp Tiểu Manh.
Dường như là Diệp Tiểu Manh đã bị kinh sợ quá mức, lập tức ngồi xuống, há mồm thở hổn hển, bộ dáng kinh hồn chưa tỉnh.
Minh Diệu không nói gì, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Diệp Tiểu Manh để nàng an tĩnh lại.
Qua một lúc lâu, dường như Diệp Tiểu Manh mới hồi phục lại tinh thần. Nhìn thấy Minh Diệu ngồi ở bên cạnh mình, liền lao đầu vào trong lòng Minh Diệu òa khóc.
- Ngoan, không khóc.
Minh Diệu khẽ vuốt mái tóc Diệp Tiểu Manh.
- Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?
- Ô ô ô…
Diệp Tiểu Manh nức nở, kể lại toàn bộ chuyện tình trong mộng cho Minh Diệu.
- Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là giấc mộng mà thôi.
Lúc này Minh Diệu mới giật mình trong lòng. Chẳng thể trách sao Tụ Linh Thạch lại phát ra quang mang cường liệt như vậy. Nguyên lai là Diệp Tiểu Manh bị kích thích mãnh liệt trong mộng, làm cho bản năng bảo hộ của linh lực trong cơ thể nàng được kích thích. Bởi vì Diệp Tiểu Manh không biết khống chế linh lực, cho nên linh lực bị phát tán ra giống như con ngựa hoang đang hoảng sợ. Mặc dù là linh lực không bị khống chế, nhưng mà quang mang Tụ Linh Thạch phát ra để cho Minh Diệu có chút giật mình. Cái hào quang kia, ngay cả mười năm trước hắn cũng không làm được.
- Quả thật không hổ là con gái của Diệp đại ca, tư chất thật là tốt.
Minh Diệu thầm nghĩ trong lòng.
- Nếu Diệp Tiểu Manh có dòng máu nhân loại tinh khiết, nhất định sẽ bị các gia tộc của linh giới tranh cướp. Những người muốn thu nàng làm đồ đệ có thể xếp thành một hàng dài.
- Ô ô ô…
Diệp Tiểu Manh vẫn không ngừng khóc nức nở. Nhưng mà hiện tại thì phần nhiều là khóc giả. Sợ hãi khi ở trong mộng đã bị tấm Thanh Tâm Phù của Minh Diệu xua tan đi không ít. Bây giờ là bởi vì nàng luyến tiếc cái hương vị ở trên người Minh Diệu kia.
- Làm sao chú có thể ngay cả tôi mà cũng không nhận ra…
Minh Diệu đổ mồ hôi.
- Xin cô, đó là cô nằm mơ. Người kia cũng không phải là ta.
- Làm sao lại không phải chú, rõ ràng chính là chú.
Diệp Tiểu Manh ngẩng đầu lên, nước mắt trên mặt sớm đã không thấy. Bộ dáng đáng thương trước kia đã đổi thành biểu tình tức giận.
- Chú còn dám lấy Yêu Lân đâm tôi, đâm vào tôi đau quá.
- Ta đã nói rồi, tất cả những cái đó là cô nằm mơ.
- Ngày suy nghĩ thế nào, đêm sẽ nằm mơ như vậy.
Diệp Tiểu Manh một bộ không nói lý lẽ.
- Nhất định là bình thường chú đã nghĩ đến việc cầm kiếm đâm tôi, cho nên tôi mới có thể mơ thấy.
Minh Diệu một bộ dở khóc dở cười.
- Cô có phải là sinh viên không vậy. Câu ngày nghĩ sao đêm mơ vậy không phải là giải thích như thế.
- Mặc kệ, là tại chú.
Diệp Tiểu Manh nghiêng đầu đi, cái bím tóc đuôi ngựa lắc qua lắc lại cọ vào mũi Minh Diệu để cho hắn hắt xì một cái.
- Dù sao cũng là chú không đúng, chú phải đền cho tôi.
- Được được được, cô muốn bồi thường như thế nào cũng được.
Minh Diệu có chút bất đắc dĩ.
- Cô nói ra điều kiện đi.
- Lần sau điều tra án mạng, chú phải dẫn tôi theo.
Sau khi tỉnh lại khỏi giấc mộng kỳ quái kia, Diệp Tiểu Manh cảm giác dường như thân thể của mình có chút bất đồng. Nhưng mà rốt cục bất đồng ở đâu thì chính cô ta cũng không nói lên được. Từ nhỏ đến lớn nàng đã dễ dàng dính vào rất nhiều sự kiện linh dị, trực giác của nàng cảm thấy loại biến hóa này có lẽ có quan hệ với các sự kiện linh dị. Có lẽ khi tiếp xúc các sự kiện thần quái với Minh Diệu nhiều một chút thì nàng sẽ tìm ra được đáp án. Loại biến hóa này Diệp Tiểu Manh chưa từng nói với Minh Diệu, bởi vì cái loại cảm giác chân thật trong mộng, và lời nói kỳ quái của cô gái kia, khiến cảm giác sợ hãi mãnh liệt luôn đọng ở trong lòng của nàng, không thể tan đi.
Minh Diệu nghĩ một lát, khẽ gật đầu.
- Vốn dĩ ta cũng đang tính toán như vậy. Có lẽ là nên cho cô biết nhiều hơn một chút về thế giới chân thật. Vừa lúc bây giờ có một vụ án không có gì nguy hiểm, ta sẽ dẫn cô theo làm trợ thủ cho ta.
- Chú đã hứa rồi đấy, ngoéo tay.
Diệp Tiểu Manh túm lấy tay Minh Diệu, mạnh mẽ kéo một cái với Minh Diệu.
- Không được đổi ý.
Minh Diệu gật gật đầu.
- Nhưng mà ta cũng có hai điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Thứ nhất, toàn bộ phải nghe theo sự chỉ huy của ta, không được tự tiện hành động.
Minh Diệu trịnh trọng nhìn Diệp Tiểu Manh.
- Cái này không thành vấn đề.
Diệp Tiểu Manh vỗ vỗ ngực đồng ý.
- Vừa rồi có cảm nhận được dòng chảy của linh lực hay không?
Minh Diệu hỏi.
- Cái này…
Diệp Tiểu Manh có chút ngập ngừng ấp úng.
- Dường như là có một chút…
Minh Diệu thở dài, lấy từ trong áo bành tô ra một quyển sách. Quyển sách này so với quyển sách của A Trạch thì tốt hơn, cũng tinh mỹ hơn. Trên cái bìa màu vàng nhạt có viết ba chữ to: “Thanh Tâm Quyết”.
Quyển sách đó là quyển sách Diệp Trọng và Minh Diệu đã từng đề cập qua, dùng để cho Diệp Tiểu Manh học tập bí thuật khống chế yêu huyết trong cơ thể. Minh Diệu bị nữ ác ma mạnh mẽ đuổi về thế giới thực, Diệp Trọng còn chưa kịp đưa cho Minh Diệu.
Quyển sách này là Diệp Trọng gửi qua bưu điện đến văn phòng của Minh Diệu.
Đương nhiên người ký tên và địa chỉ trên đó đều là giả. Minh Diệu cũng hiểu được, hiện tại Diệp Trọng không thích hợp để xuất hiện công khai.
- Học tập theo quyển sách này, có cái gì không hiểu thì lập tức hỏi ta, nếu không ta sẽ không dẫn cô theo, đây là điều kiện thứ hai.
Nhớ tới sự kiện Diệp Tiểu Manh bạo tẩu lần trước, Minh Diệu vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Nếu Diệp Tiểu Manh tiếp tục bị cái gì đó kích thích mãnh liệt làm cho bạo tẩu, Minh Diệu cũng không dám chắc trăm phầm trăm có thể khống chế được nàng. Cho nên nhất định phải để Diệp Tiểu Manh học xong, có thể áp chế yêu huyết trong cơ thể, mới để cho nàng tiếp xúc với sự kiện linh dị được.
- Oa, bìa đẹp quá.
Diệp Tiểu Manh giở quyển Thanh Tâm Quyết ra, không khỏi cảm thán.
- Vì sao mà quyển sách của A Trạch lại kém, mà của tôi lại tốt như vậy chứ.
- Bớt nói nhảm đi.
Minh Diệu cốc cho Diệp Tiểu Manh một cái.
- Luyện không tốt thì đừng mong có thể theo ta đi xử lý vụ án.
- Ồ biết rồi.
Diệp Tiểu Manh quyệt mồm, xoa xoa chỗ đầu bị Minh Diệu cốc.
- Kế tiếp, chúng ta nên nói chuyện vừa rồi chứ nhỉ.
Minh Diệu nghiêng đầu, nhìn Diệp Tiểu Manh.
- Ta bảo cô tập cảm thụ phương pháp vận động của linh lực, làm sao cô lại đi ngủ?
- Cái đó à…ha ha…
Diệp Tiểu Manh cười một tiếng, chạy nhanh trở về gian phòng của mình.
- Tâm nhược quyện liễu, lệ dã kiền liễu, giá phân thâm tình, nan xá nan liễu.
Một nữ tử mặc sườn xám, đứng ở trước cửa sổ. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Tiếng ca như khóc như than, triền miên uyển chuyển, càng làm tăng thêm một phần hương vị tịch mịch.