“A a… A a a…” Cả người Tần Nùng run rẩy kịch liệt, thân thể mới vừa rồi còn đang dục cầu bất mãn, tại thời khắc này cuối cùng nó cũng được anh rể dùng khăn lông đưa tới đỉnh cực lạc.
…
Tắm xong ra ngoài, Tần Nùng hệt như quả bóng cao su bị xì hơi, mềm oặt mà nằm liệt trên sofa mềm mại.
Trên người cô có mặc một chiếc áo ngủ tơ lụa mỏng manh mềm mại, là váy của chị cô. Tần Nùng được anh rể đưa thẳng từ bệnh viện tới đây, đi đường vội vàng, đương nhiên không mang theo quần áo gì để thay.
May mà dáng người cô cũng không khác chị cô là bao, có thể mặc ké quần áo được.
nɠɵạı trừ cái áo ngủ này, bên trong Tần Nùng không mặc thêm bất kỳ thứ đồ gì. Hai tay cô đều không thể động đậy, mặc quá phức tạp chỉ tổ làm phiền người khác hơn.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô mặc kiểu trống trơn thế này, đặc biệt là sau khi cạo rừng rậm đi, lại không mặc qυầи ɭóŧ, phía dưới cứ lạnh lẽo.
Lúc này cô đang ngồi trên sofa nhưng thần kinh khắp toàn thân như tập trung hết ở tao bức. Sau khi bị anh rể dùng khăn lông cọ xát một hồi, hiện tại nơi đó vừa tê dại vừa sung sướиɠ, còn có chút nóng rát, rõ là bị cọ tới quá mức.
Sau khi Tần Nùng ra khỏi phòng tắm anh rể còn ở lại bên trong. Cả người anh ướt đẫm, đương nhiên cũng phải tắm rửa mới được. Thế nhưng đã qua hơn nửa giờ mà anh còn chưa ra khỏi phòng tắm, chẳng lẽ anh ở bên trong thẩm du hay sao?
Cũng không biết khi anh rể vuốt trụ có còn nghiêm túc nữa hay không.
Tần Nùng tưởng tượng tới hình ảnh kia, bỗng không nhịn được mà phì cười.
Khi Lý Thần Niên vừa lau đầu vừa đi ra khỏi phòng tắm đã thấy cô em vợ của mình. Em ấy đang ngồi trên sofa người ngốc nghếch, dáng vẻ khờ khạo có chút đáng yêu. Trong mắt anh hiện lên chút ý cười, đi tới bên cạnh hỏi cô: “Cười gì vậy?”
Tần Nùng đang ý dâm anh rể đột nhiên anh ấy xuất hiện, khiến cô bị dọa tới nhảy dựng lên, vội vàng ngậm chặt miệng, lắc đầu nói: “Không có gì hết.”
Cô giương mắt nhìn anh rể lập tức thấy được mái tóc anh ướt đẫm, trên người mặc một chiếc áo tắm dài. Dây lưng áo tắm được buộc cẩn thận, không lộ ngực cũng không lộ nhũ, muốn ngó một chút cũng không được.
Vẫn là anh rể lúc ướt nhẹp kia đẹp trai hơn một chút.
“Anh rể, em đói.” Cô chớp mắt nhìn anh.
Lý Thần Niên rũ mắt: “Anh kêu cơm hộp của khách sạn rồi, đợi lát nữa sẽ có người đưa tới.”
“A.”
Lý Thần Niên không quan tâm tới cô nữa mà xoay người đi lên tầng. Cũng không biết anh đang làm gì. Tần Nùng chán muốn chết, chỉ có thể cứng đờ lướt video. Tuy cánh tay không thể động nhưng vẫn có thể dùng ngón tay chọc chọc màn hình.
Mãi tới khi khách sạn đưa cơm tới Lý Thần Niên mới xuống lầu lại. Tần Nùng giương mắt, vừa thấy anh đã bĩu môi. Người đàn ông này mới lên lầu không bao lâu đã mặc quần áo cẩn thận lại, là một bộ đồ thoải mái kiểu dáng kín đáo.