Cả người Tần Nùng đang run rẩy nhẹ, làn da trắng nõn cũng dần phiếm hồng, đầu vυ" dựng thẳng đứng lại rất cứng. Cô cắn môi dưới, nghe lời mà kéo đùi ra tới cực hạn, tùy ý anh rể thị gian tao huyệt của cô.
Giữa hai chân bị bôi lên một lớp bọt biển. Bọt biển màu trắng bao trùm lên rừng rậm màu đen, thoạt nhìn chẳng khác gì một miếng kem bơ.
Bởi vì lông hơi dài nên Lý Thần Niên đổi dao cạo chạy bằng điện thành một cái dao cạo bằng tay, đợi lát nữa có thể dễ cạo hơn một chút.
Tần Nùng dạng chân tới cực hạn, hai cánh môi âʍ ɦộ đầy đặn bị kéo rộng ra, âm đế màu hồng nhạt hoàn toàn lộ ngoài không khí, cho dù không có ai vuốt ve nó, âm đế vẫn chậm rãi nhô lên. Dưới âm đế, môi thịt bên ngoài tao huyệt bắt đầu mở ra. Từ huyệt khẩu nhìn vào có thể nhìn thấy mị thịt màu hồng nhạt bên trong. Ở khe hở của mị thịt có dâm thủy trong suốt chảy ra, vẫn luôn chảy mãi chưa từng ngừng.
Khi Lý Thần Niên bôi bọt biển lên đã cẩn thận tránh đi các nơi mẫn cảm như âm đế với huyệt khẩu, chỉ bôi lên nơi có lông. Hình ảnh sau khi bôi xong có vẻ càng thêm dâm mỹ.
Mặt Tần Nùng đỏ tới sắp nhỏ ra máu, nhưng cô không dám lộn xộn, chỉ có thể quay đầu qua hướng khác, ánh mắt cũng nhìn đi nơi khác.
Dao cạo râu mang theo cảm giác lạnh lẽo dán lên da của Tần Nùng. Tần Nùng không nhịn được rùng mình, sau đó cô lại cảm nhận được lưỡi dao lướt qua da, từng chút từng chút, không đau, chỉ hơi cay, hơi lạnh, còn hơi ngứa.
“Đừng nhúc nhích.” Lý Thần Niên lên tiếng cảnh cáo cô, giọng nói thanh lãnh không mang theo chút sắc thái tình cảm nào.
Ngay từ đầu Tần Nùng còn cảm thấy thẹn, không biết người khác có giống cô hay không, khi có người cạo lông giúp họ không biết họ có động tình như cô, tao thủy có không ngừng chảy ra như cô không?