Lâm Tiếu cảm thấy cô đúng là người không biết nói lý: "Cậu không thể lấy người như Lý tổng làm tiêu chuẩn để cân nhắc những người khác được. Nếu kim chủ nào cũng đẹp trai giàu có như vậy, vậy rốt cuộc là cậu bao kim chủ hay là kim chủ bao cậu?”
“Nói đi cũng phải nói lại, nếu Lý tổng đã hợp với tâm ý của cậu như vậy, sao cậu không ngủ với đối phương đi?”
“Mình ngủ không nổi, anh ấy cũng không có hứng thú với mình.” Tần Nùng tức giận nói.
“Sao vậy? Chẳng lẽ muốn ngủ với đối phương còn phải trả tiền?”
“Không phải tiền, là cho mạng.”
“Có khoa trương tới mức ấy không?”
“Có!”
Lâm Tiếu thật sự hận rèn sắt không thành thép, chọc chọc trán cô: “Cậu ấy, nếu không tìm được một kim chủ che chở mình, về sau phải chịu nhiều oan ức cũng đừng trách. Mình nghe nói Triệu Chi Chi lại nhận được vai nữ hai một bộ điện ảnh dân quốc, còn dẫn cả Lộ Tự vào đoàn làm phim. Mình đoán chắc chắn Lộ Tự có người chống lưng, nếu không một sinh viên như Lộ Tự sao có thể được diễn nhiều phim liên tục như vậy?”
Tần Nùng không có hứng thú với hai người này, cũng không muốn nghe thấy tin tức gì về hai người bọn họ.
Sau đó, Lâm Tiếu lại đề nghị ra ngoài chơi. Cô ấy nói bạn trai Kỳ Chí của cô ấy được bạn bè mời ra nɠɵạı thành nướng thịt ăn. Nếu Tần Nùng không muốn tìm kim chủ nữa thì cứ tìm một người bạn trai cũng được. Kim chủ bọn họ không thể chọn, nhưng bạn trai thì có thể tùy tiện lựa chọn.
Tần Nùng nghe vậy cũng có chút động tâm, bèn đồng ý. Dựa vào gương mặt và vóc dáng của Tần Nùng, muốn tìm bạn trai chỉ đơn giản như ngoắc ngoắc ngón tay. Cô vừa tới đó đã có một đống bạn bè của Kỳ Chí xum xoe bu lại. Cô lựa chọn một nam sinh tương đối thuận mắt, lên xe của cậu ta.
Cũng không biết có phải ŧıểυ tử kia gặp được người đẹp nên hưng phấn quá mức hay không, lúc lái xe cũng không nghiêm túc, cứ nhất định phải phô diễn kỹ thuật lái xe của cậu ta ra cho Tần Nùng xem.
Sau đó… tai nạn xuất hiện…
Tần Nùng nghi ngờ, không biết có phải bát tự của Lâm Tiếu khắc cô hay không? Phàm là chuyện do Lâm Tiếu đề nghị, cuối cùng người gặp xui xẻo luôn luôn là cô!
Sau khi được đưa tới bệnh viện chữa trị, Tần Nùng gửi tin nhắn cho anh rể.
Nửa giờ sau, Lý Thần Niên xuất hiện trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc đánh giá cô từ đầu đến chân một lần, hệt như đang đánh giá sản phẩm thủ công phiên bản lỗi.
Bác sĩ còn đang đứng bên cạnh thêm mắm thêm muối: “Cổ tay phải nứt xương, tay trái bị trật khớp, trên người có nhiều vết trầy, có phần đùi trong bị trầy xước tương đối nghiêm trọng.
Bác sĩ nói rõ tình huống xong đã rời đi, chỉ còn dư lại Tần Nùng bị thương phải một mình đối mặt với đại ma vương.
Cô có chút hoảng hốt, tim đập thình thịch. Thật ra vết thương trên người cô cũng không nghiêm trọng như bác sĩ nói.
“Anh rể, em sai rồi.”
Mặc kệ thế nào, cứ mở miệng nhận sai trước tuyệt đối không lầm.
Quả nhiên vẻ mặt Lý Thần Niên hòa hoãn hơn nhiều, hỏi cô: “Em sai chỗ nào?”
Cô nghiêm túc suy nghĩ một hồi: “Em không nên dụ dỗ ŧıểυ thịt tươi.”
Lý Thần Niên bị câu nói của cô chọc giận tới bật cười, “Tần Nùng, em da^ʍ đãиɠ như vậy chị em có biết không?”
Tần Nùng uất ức méo miệng, nhỏ giọng nói: “Nếu anh không nói cho chị ấy chị ấy sẽ không biết.”