Cây "gậy gộc" trong quần Lý Thần Niên càng lúc càng cứng rắn, độ thô dài của nó thật sự khiến Tần Nùng kinh hồn táng đảm. Cách một lớp vải quần nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được độ nóng bỏng của nó. Nếu cắm vật kia vào trong cơ thể phụ nữ, cho dù không bị căng hư hẳn cũng bị nóng hư.
Nhưng anh vừa lui về phía sau, Tần Nùng đang ngồi trên người anh cũng phải lui về phía sau theo. Sau đó cô bi đát phát hiện, cô lại cách bàn đánh bài xa hơn một chút.
Cô hơi uất ức mà nói nhỏ: “Anh rể, quá… quá xa, không với tới.”
Lý Thần Niên hừ ra một âm tiết từ xoang mũi: “Tự mình nghĩ cách.”
Tự mình nghĩ cách? Cô có thể nghĩ ra cách nào được? Chẳng lẽ lại tìm cái ghế nhỏ tới đặt bên bàn trà ư? Nhưng một tay anh rể còn đang đè trên eo cô, ấn chặt như vậy, cô có thể thoát được sao?
Càng muốn mệnh là phía dưới cô chỉ mặc một cái quần chữ đinh, vốn đã không thể che khuất ŧıểυ bức. Hiện tại cô như đang dùng hạ thể trần trụi ngùi trên đùi anh, môi âʍ ɦộ dính sát vào quần anh.
Cô cảm thấy xấu hổ, muốn dịch về phía trước một chút nhưng một tay anh đang giữ chặt eo cô, cô vốn không thể thoát ra được.
Trời muốn ta vong!
Tần Nùng hò hét trong lòng.
Trên bàn bài thật chẳng có mấy ai đứng đắn chơi bài, người sau dâm loạn hơn người trước. Có hai cô gái đã bị kéo đai an toàn xuống, lộ ra một bên vυ" căng đầy, quầng vυ" màu nâu thẫm.
Cứu mạng! Còn có chuyện gì hoang đường hơn chuyện này nữa không? Đây là anh rể của cô, là người đàn ông của chị cô, thế mà cô lại cưỡi lên dươиɠ ѵậŧ của anh rể cọ xát ŧıểυ huyệt. Càng muốn mệnh là hiện tại cô có chút không thể ngừng được.
Gậy gộc thô cứng như vậy đang đè trên ŧıểυ huyệt của cô, mỗi lần cô lấy bài hoặc đánh bài đều phải ngã về phía trước. Vào lúc này, ŧıểυ bức lại hung hăng ma cọ cây gậy kia. Chờ sau khi cô lấy bài xong ngồi thẳng lại, lại hung hăng cọ xát một chút.
Cô cứ ngã về phía trước rồi lại ngồi thẳng, rồi lại ngã về phía trước rồi lại ngồi thẳng tiếp, theo động tác thân thể, cây gậy kia bắt đầu cọ xát trước sau ngay trên ŧıểυ huyệt cô, cả âm đế và tao huyệt đều bị cọ mài.